Chương 27: Dịch vụ đánh thức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Phó Minh Viễn hiện một tia mất tự nhiên, anh lấy tay che miệng cô lại.

Nhà gái, sao lại không biết xấu hổ như vậy?

"Chú làm gì vậy, chính là cắm vào rất căng nha." Thẩm Gia không biết lời nói của mình có bao nhiêu xấu hổ, cô còn khoanh tròn dương vật đang lộ ra bên ngoài khoa tay múa chân, miệng hét lên: "Một tay cũng cầm không đủ, cũng không biết lớn như vậy để làm gì..."

Người đàn ông nghe không nổi nữa, lần thứ hai che miệng cô lại, động tác phía dưới tăng nhanh, bắt đầu vận động pít-tông.

Không bao lâu, trong phòng chỉ còn tiếng rêm rỉ và tiếng nước chảy.

Trong phòng có chuẩn bị bao cao su, nhưng lúc làm lại không nhớ ra, thiếu chút nữa là đã bắn vào trong. Toàn bộ quá trình quan hệ tình dục này ngoài trừ cô gái nhỏ hơi ồn ào, những thứ khác đều vô cùng tốt, thân thể anh đạt được sự sung sướng và khoái cảm trước nay chưa từng có, Phó Minh Viễn thậm chí xúc động muốn làm lại lần nữa.

Nhưng anh nhịn xuống được.

Sự buông thả rất dễ gây ra tổn thương, nếu muốn làm một lần nữa, anh chỉ cần gọi cô ra là được.

Thẩm Gia bị thao đến mềm nhũn, cô cố gắng chống đỡ mí mắt sắp sụp xuống của mình, để cài đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ sáng sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi, không biết bản thân mình đã được định trước cho lần quan hệ tình dục tiếp theo.

Phó Minh Viễn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Gia còn đang ngủ trong phòng ngủ chính, nhíu mày đẩy một cái: "Tỉnh dậy."

Cô gái nhỏ ngủ như một con lợn, không hề phản ứng lại.

Tuy rằng không ngủ cùng một chỗ, nhưng Phó Minh Viễn không có thói quen không tắm rửa lại sau khi quan hệ tình dục.

Thân thể này lần sau anh còn muốn chạm vào.

Thẩm Gia cuối cùng cũng có phản ứng, cô kéo tay anh xoa lên gối.

"Đi tắm rửa rồi ngủ tiếp."

".... Cháu sẽ đứng dậy đi tắm rửa lần nữa."

Phó Minh Viễn nhíu mày, không nói gì nữa, anh muốn đi nhưng phát hiện tay không rút ra được.

Nếu không phải anh cảm nhận được bàn tay mình đang bị cô ôm chặt hơn, Phó Minh Viễn sẽ cho rằng cô lại ngủ thiếp đi.

"Đừng giả vờ nữa, buông tay ra."

Thẩm Gia đành phải nói: "Cháu muốn ngủ với chú."

Phó Minh Viễn nhanh chóng nhìn lướt qua người cô, Thẩm Gia lập tức hiểu ý, cô sợ anh đổi ý nên chạy thật nhanh vào phòng tắm: "Cháu đi tắm rửa đây, chú nói, cháu tắm rửa sạch sẽ xong sẽ ngủ với cháu."

Phó Minh Viễn coi như không nghe thấy, không hề lưu luyến mà đi vào phòng ngủ thứ hai, Thẩm Gia tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy phòng ngủ chính trống rỗng.

Cô hơi sủng sốt, không thể tin chạy ra ngoài, quả nhiên cửa phòng ngủ thứ hai đóng chặt.

Vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa lại.

Tiếng bước chân ngoài cửa chậm rãi đi xa, Phó Minh Viễn trong phòng chuẩn bị an tâm mà đi ngủ, thì ngay lập tức nghe tiếng mở khóa cửa.

Hỏng, anh quên mất phòng ngủ chính có chìa khóa dự phòng.

Thẩm Gia thử vặn cửa lần nữa, rốt cuộc cửa cũng mở ra, bỏ qua những chìa khóa còn lại, cô nhanh chóng ném chúng xuống mặt đất, bản thân cô vô cùng ủy khuất chạy lên giường anh, ôm lấy cổ anh: "Chú nói cho cháu ngủ cùng, sao chú có thể bỏ cháu lại."

Cái loại cảm giác vi diệu này lại một lần nữa hiện lên.

Phó Minh Viễn không biết nên phản ứng như thế nào, anh trầm mặc để cho cô gái nhỏ chui vào trong lòng mình, biểu hiện của cô luôn làm cho anh cảm thấy dường như chỉ có anh mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô.

Anh không ghét sự ỷ lại của cô gái nhỏ này, ngược lại còn rất có ích.

"Ngày mai cháu sẽ rời giường nhẹ nhàng, chú đừng lo lắng, cháu sẽ không làm phiền đến chú đâu."

Thẩm Gia rất muốn cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, cô muốn hôn lên môi anh, nhưng cuối cùng nụ hôn đó lại nơi vào cằm anh.

"Chú, ngủ ngon."

Nói xong, không hề có gánh nặng tâm lý nào, nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, nói ngủ là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vẻ mặt của Phó Minh Viễn hết sức phức tạp nhìn vào khuôn mặt đang ngủ ngon của cô.

Mà thôi, tốt xấu gì cũng đã tắm rửa.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên vào lúc sáu giờ, không đánh thức chủ nhân của nó mà ngược lại đánh thức một người khác.

Phó Minh Viễn vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại dưới gối của mình ra, yên lặng điều chỉnh âm lượng đến mức cao nhất.

Thế nhưng chất lượng giấc ngủ của Thẩm Gia vô cùng tốt, căn bản không thể nào đánh thức được cô.

Phó Minh Viễn trầm tư trong chốc lát, sau đó đặt điện thoại di động sang một bên, đi xuống giường lấy khăn ướt, càn quét bừa bãi trên mặt cô.

Cuối cùng cô cũng bị đánh bại dưới thủ pháp không hề thương tiếc của người đàn ông và sự kích thích của nước lạnh, Thẩm Gia khó khăn mở mí mắt ra, Phó Minh Viễn lúc này mới hài lòng thu tay lại.

"Đồng hồ báo thức của cháu vang lên."

"... Ừm."

Nhìn bóng lưng ủ rủ của Thẩm Gia, không hiểu sao Phó Minh Viễn lại muốn cười.

Thẩm Gia ngậm một cây bàn chải đánh răng lững thững trở về phòng: "Chú gọi cho cháu một chiếc xe được không?"

"Nhất Trung?"

Thẩm Gia lắc đầu: "Cháu về điện ảnh và truyền hình thành phố."

Phó Minh Viễn ngẩng đầu: "Không cần đi học?"

"Muốn theo kịp tiến độ, nên chị Tiểu Mông đã mời gia sư cho cháu."

Nói xong, Thẩm Gia lại quay trở về nhà vệ sinh.

Tay Phó Minh Viễn không hề nhấp vào thanh tìm kiếm định vị.

Là độ tuổi nên ở trong khuôn viên trường...

Thẩm Gia nhanh chóng rửa mặt, vừa mặc quần áo vừa nằm xuống: "Xe đến chưa?"

"Không đặt xe nữa, tôi đưa cháu đi."

Thẩm Gia lo lắng nói: "Bị chụp lén thì phải làm sao bây giờ?"

"... Cháu nổi tiếng như vậy?"

"... Không phải như vậy."

Thẩm Gia cười hì hì ôm lấy cánh tay anh, dính trên người anh đang mang giày.

Mặc dù không nổi tiếng, nhưng khi đi ra ngoài, trong môi trường có giám sát, Thẩm Gia vẫn rất an phận duy trì khoảng cách với anh, còn yêu cầu anh dừng lại ở con đường cách điện ảnh và truyền hình thành phố hai trăm mét.

Thẩm Gia đi về phía trước hơn mười mét, Phó Minh Viễn cũng chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên anh thấy cô quay đầu lại, chạy về phía xe.

Cô muốn làm cái gì?

Cô gái nhỏ chạy đến chỗ lái xe và gõ cửa sổ.

Cửa sổ xe hạ xuống, không đợi Phó Minh Viễn phản ứng lại, anh đã cảm nhận được cằm mình có một cỗ ẩm ướt.

"Nụ hôn tạm biệt." Thẩm Gia cười với anh, giống như con mèo nhỏ ăn vụng miếng thịt, vui vẻ chạy về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro