Chương 28: Giới hạn về đạo đức của đàn ông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Minh Viễn chạm vào chiếc cằm vừa mới bị hôn một lúc, rồi mới lái xe rời đi.

Anh nghĩ thời gian còn sớm, nên định quay về thay quần áo, nhưng không ngờ nửa đường lại chạm mặt Ninh Nhiên.

"Tối hôm qua anh đi ra ngoài à?" Ninh Nhiên hỏi.

"Ừm.", Phó Minh Viễn không nói đi đâu, nhưng anh biết Ninh Nhiên sẽ không bao giờ hỏi chuyện này.

Nhưng lần này, Ninh Nhiên lại hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"

Rõ ràng Phó Minh Viễn rất sửng sốt: "Núi Lâu Quan."

"Tinh!"

Thang máy đến, hai người im lặng đi vào.

"Anh không hỏi em đi đâu sao?", Ninh Nhiên nói với Phó Minh Viễn.

Hửm? Phó Minh Viễn cau mày, bọn họ rất hiếm khi hỏi đối phương đã đi đâu, hơn nữa bộ phim mới của cô ta đang trong thời kỳ tuyên truyền, ngoại trừ việc đi tuyên truyền ra, còn có thể làm cái gì nữa?

Nhưng có điều Ninh Nhiên cũng đã hỏi ra miệng, anh đành phải nói: "Em..."

Ninh Nhiên duỗi tay ra: "Không cần nữa!"

Cô ta không muốn trả lời lại nữa, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bước chân cô ta vội vàng đi ra ngoài.

"..."

Đây là chỗ mà Phó Minh Viễn không bao giờ hiểu được ý của phụ nữ, luôn cảm thấy không nói nên lời, anh không muốn đoán, hơn nữa cũng không đoán ra được.

Anh chợt nghĩ đến Thẩm Gia, tính tình cô thuộc dạng ngay thẳng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần phải đoán, thật tốt biết bao.

Mặc dù hầu hết những gì cô nói đều là những lời vô ích, có một dấu vết mất tự nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Phó Minh Viễn.

Ninh Nhiên rất mâu thuẫn, sau khi làm tình với Phó Minh Viễn vào ngày hôm trước, cô ta ý thức được mình đã có lỗi với Vệ Lập Dương, vốn dĩ muốn nói khi làm việc cùng nhau nên thu liễm một chút, nhưng cô ta lại không nhịn được lẻn vào phòng của anh ta.

Sau khi làm tình xong, vẫn còn nhớ lại hương vị ngọt ngào say mê đó, một mực kết thúc công việc về nhà, nhưng lại gặp Phó Minh Viễn, một hồi ngọt ngào không thấy cũng không nói ra được, nhưng lương tâm vẫn thấy cắn rứt một chút, nên đầu óc mới không bình thường hỏi anh đã đi đâu, đúng là đang tự đào hố chôn mình.

Ninh Nhiên hối hận không thôi, nghĩ đến khi nào có thể kéo Thẩm Gia ra ngoài một lần nữa, tạo cơ hội cho cô và Phó Minh Viễn.

Lúc này, cô ta vô cùng háo hức hy vọng chồng mình ngoại tình, như vậy mới không khiến cô ta rối bời.

Nói chung, đạo đức của đàn ông thấp hơn phụ nữ, nhìn Phó Minh Viễn như vậy, cho dù anh có ngủ cùng với Thẩm Gia, cũng sẽ cảm thấy chuyện đó không có gì cả.

Ở trong mắt anh, tình dục và tình yêu có thể tách rời nhau ra, về mặt tình yêu, chỉ cần tình cảm của anh dành cho vợ vẫn không thay đổi là được, còn về thể xác thì...

Dù sao cũng đã nếm trải qua rồi, còn có thể lấy lại được sao?

Phó Minh Viễn nhớ tới thân thể của Thẩm Gia, ánh mắt tối sầm lại.

Cũng không biết thân thể mà mình đang nhớ tới, Thẩm Gia háu ăn, đang chảy nước dãi trước quầy bánh chiên, thèm ăn một chiếc bánh chiên.

Vương Nguyên Đông đang đi ra từ trong khách sạn: "..."

Anh ta vỗ vai Thẩm Gia, nhịn cười nói: "Mới sáng sớm đã ăn đồ dầu mỡ như vậy, bụng em sẽ không khó chịu chứ?"

Trong miệng Thẩm Gia vẫn đang cắn miếng bánh chiên, nhìn thấy đạo diễn, vội vàng nhai nhai, nuốt xuống, ngại ngùng nói: "Em đói rồi."

"Tối hôm qua em làm ăn trộm sao, nếu không sao lại đói nhanh như vậy?"

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi lọt vào tai Thẩm Gia, lại khiến lương tâm cô cắn rứt, mùi vị hoàn toàn khác biệt.

Vương Nguyên Đông ngẩn ngơ nhìn cô một lúc, đột nhiên, cả gương mặt cô đỏ bừng lên.

Một sự thay đổi rõ ràng như vậy, khiến Vương Nguyên Đông không thể không nghi ngờ.

Vương Nguyên Đông cũng có một chút tình ý đối với Thẩm Gia, nhưng anh ta không vội vàng nói rõ, anh ta thích mọi chuyện cứ diễn ra từ từ, tốt nhất là dùng sự dịu dàng của bản thân để cô tự nguyện đi theo.

Nhưng bây giờ khi nhìn phản ứng của cô, chẳng lẽ đêm qua cô đã thực sự đi làm cái gì?

Vương Nguyên Đông nhìn cô gái một cách cẩn thận, phát hiện ra dưới mắt cô có một màu xanh đen mờ nhạt, nhưng tinh thần của cô lại rất tốt.

Theo lý mà nói, sau khi thức khuya thì tinh thần không thể tốt như vậy được, trừ phi là được đàn ông yêu thương.

Anh ta thản nhiên hỏi một câu: "Em có bạn trai rồi à?"

Thẩm Gia lập tức lắc đầu: "Không có, không có."

"Vậy tại sao em lại đỏ mặt?"

Thẩm Gia cũng không trả lời được, ấp a ấp úng mượn câu "Trời nóng" trả lời lại, sau đó đột ngột thay đổi chủ đề: "Đạo diễn Vương ăn sáng chưa?"

"Bây giờ không phải ở trong đoàn, cứ gọi anh Vương là được rồi."

Thẩm Gia nghẹn lại một cái.

Cô toàn gọi Phó Minh Viễn là chú, Vương Nguyên Đông cũng trạc tuổi anh, nếu gọi anh, về phần vai vế hình như không đúng?

Nhưng mà cô đang ở dưới mái hiên của người khác, Thẩm Gia cố gắng chịu đựng "Ừm" một tiếng.

Nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của cô, Vương Nguyên Đông vui vẻ duỗi tay ra vỗ vào đầu cô một cái, khi tâm trạng đang vui vẻ, tư tưởng cũng trở nên lạc quan hơn.

Có thể tuổi tác còn trẻ, nên cho dù có thức khuya cũng có thể phục hồi nhanh chóng như vậy sao?

Vương Nguyên Đông thì rất vui vẻ, trong khi Thẩm Gia sắp gặp tai họa, trong khách sạn, Lâm Mông đối diện với căn phòng trống rỗng không người, sự tức giận đang lan tỏa khắp cả căn phòng.

Sau khi bị dạy dỗ một trận, Thẩm Gia buộc phải chấp nhận sự thật việc phải theo Lâm Mông vào khách sạn.

Hậu quả trực tiếp nhất của việc này là làm gián đoạn mọi khả năng Thẩm Gia lén lút ra ngoài vào ban đêm, nên khi cô nhận được cuộc gọi từ người đàn ông vào ban đêm, cô đã im lặng.

"Có nghĩa là cháu không thể ra ngoài?"

Thẩm Gia đau khổ gật đầu bên chiếc điện thoại, mặc dù người đàn ông cũng không nhìn thấy.

"Nhưng mà khoảng hai giờ trưa mai cháu không có cảnh quay, chú qua có được không?"

Bên kia không có động tĩnh gì, Thẩm Gia sợ anh tức giận, sau này sẽ không gọi cho cô nữa, vội vàng nói: "Không phải đi khách sạn, nên sẽ không bị người khác nhìn thấy, ở dưới khách sạn không phải có một bãi đậu xe rất lớn sao? Chú lái xe qua đi, cháu ở đó đợi chú."

Nếu trước đây anh nghe thấy những lời này, có muốn nghĩ cũng không thèm nghĩ đã trực tiếp cúp máy rồi, nhưng cô gái này lại không biết xấu hổ, vậy mà còn miêu tả cảnh tượng đó sống động như thật qua điện thoại.

"Buổi trưa ở đó rất ít người, cũng rất tối nữa.....Chúng ta có thể ở trong xe.....Cháu có thể mặc trang phục biểu diễn, đúng rồi, trang phục biểu diễn của cháu là đồng phục học sinh, váy kẻ sọc màu xám, chú còn chưa từng nhìn thấy cháu mặc như vậy....."

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro