Chương 29: Huấn luyện trở thành thích ăn dương vật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời đương nhiên là vào trưa ngày mai mới biết được.

Nhưng Thẩm Gia cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bởi vì muốn xác nhận người đàn ông đã đến hay chưa, đạo diễn vừa hô dừng, Thẩm Gia đã kéo Lâm Mông về khách sạn, còn cố ý cầm theo hộp cơm đem về phòng, mới mượn cớ dụ Lâm Mông đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Mông rời đi, Thẩm Gia quan sát qua mắt mèo vài phút, mới rón rén bước ra ngoài, còn chưa kịp đi tới cửa thang máy, đã có một câu nói đột nhiên vang lên từ phía sau lưng cô: "Có phải là Thẩm Gia không?"

Thẩm Gia bị doạ một trận, vỗ vỗ ngực: "Phải."

Nhìn thấy hai người nam nữ này giống như một đôi tình nhân nhỏ, đang nhìn nhau, cô gái nắm lấy tay chàng trai, lắc lắc: "Em đã nói mà, A a a a, người thật mà còn đẹp như vậy, làm sao đây!"

Thẩm Gia lo lắng: "Nếu cô còn lắc nữa bạn trai của cô sẽ vỡ vụn tan nát luôn."

Cô gái ngay lập tức dừng lại.

Còn chưa kịp đợi cô ấy nói ra yêu cầu muốn cùng chụp ảnh, cửa thang máy đã mở ra, cô ấy chỉ đành tiếc nuối thở dài, tiếp theo chuyện đầu tiên làm sau khi xoay người đi là phải mở điện thoại, sau đó theo dõi Weibo của Thẩm Gia.

Thẩm Gia còn chưa biết bản thân mình đã có thêm một fan hâm mộ, lúc này đang tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy xe của Phó Minh Viễn, ngay khi cô định bỏ cuộc, có một chiếc xe đang được lái tới, chính là chiếc xe mà cô đang tìm.

Thẩm Gia không chút dè dặt, xe vừa mới ổn định dừng lại, cô đã lập tức kéo cửa ghế phó lái ra.

"Đi ra phía sau."

Thẩm Gia chuyển hướng ra băng ghế sau, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phó Minh Viễn cởi dây an toàn, không xuống xe, trực tiếp từ ghế lái đi ra băng ghế sau.

"Sao trở về đã năm ngày rồi chú mới gọi cháu ra?", Cô gái bò đến chỗ anh.

Cô gái tự mình nói tiếp: "Có phải lại muốn cháu ăn thứ cứng rắn đó cho chú không? A a..."

Bàn tay tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái bao lấy dương vật, xoa nắn, bước tiếp theo nên lập tức khẩu giao cho anh, nhưng cô gái chỉ ra sức xoa nắn dương vật: "Chú, mỗi lần nó đỉnh lên cao như vậy, lúc đi lại có phải sẽ bị trở ngại, thấy rất khó chịu không? Có cách nào làm cho nó mềm xuống một chút không? Cũng không thể cứ mỗi lần cứng đều có thể đến tìm cháu được, tuy rằng cháu cũng rất vui để ăn cho chú..."

Sau khi cô nói xong, Phó Minh Viễn mới nhận ra tần suất cương cứng của anh trong khoảng thời gian này có vẻ hơi cao.

Nhưng cũng không còn cách nào, sau khi trải nghiệm qua hương vị thao bức một lần, nếu như không phải vì có chuyện nên phải trì hoãn, thì hai ngày trước anh đã đến rồi.

Nghĩ đến hoa huyệt vừa mềm mại vừa nóng bỏng của cô gái, bụng dưới của Phó Minh Viễn thắt chặt lại, vỗ nhẹ vào lưng ghé phó lái, sau đó nói: "Nằm sắp xuống đây."

Hôm nay cô gái ăn mặc giống như đêm qua cô đã nói, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy ngắn kẻ sọc màu xám, bởi vì để lên hình, chiếc váy còn được cắt ngắn một cách đặc biệt, vạt váy chỉ vừa che được phần mông.

Tư thế này rất xa lạ, không nhìn thấy anh được, thêm vào không gian đang rất yên tĩnh, trái lại khiến Thẩm Gia cảm thấy có chút ngại ngùng, mất tự nhiên vươn tay ấn vạt váy đang được phần mông mình chống đỡ.

Vừa mới ấn xuống, Phó Minh Viễn đã kéo tay cô ra, thò tay mình vào sâu từ phía dưới váy.

Hửm?

Cảm giác này không đúng, không phải nên chạm vào da thịt sao?

Anh vén váy lên, nhìn thấy bên trong là một chiếc quần an toàn màu đen.

Thẩm Gia giải thích nói: "Cháu sợ mặc như vậy sẽ bị lộ hàng."

Đồng thời cũng biết nắm bắt cơ hội tỏ tình: "Ngoại trừ chú, cháu chưa từng cho ai xem qua."

Phó Minh Viễn không trả lời, vừa muốn kéo chiếc quần an toàn xuống, Thẩm Gia đã nắm lấy tay anh lại, kêu "A" lên một tiếng.

Thẩm Gia cũng biết chiếc quần an toàn này không đẹp mắt, cản trở phong cảnh, nên đỏ mặt tự cởi quần an toàn đến giữa đùi: "Cháu tự cởi quần là được, tay chú lớn lại có lực, làm hư trang phục biểu diễn sẽ không tốt."

Đồng thời cô cũng cởi chiếc quần lót xuống luôn, vén vạt váy lên, vểnh cặp mông như hình quả đào mật ngọt, vặn vẹo trước mặt anh.

Ở vị trí này, có thể nhìn thấy nữa miệng huyệt như miệng cá, đang được đóng chặt lại, như thể đang mê hoặc người, tới mở nó ra chơi đùa.

Phó Minh Viễn nghĩ như vậy, cũng làm y như vậy, dùng ngón tay chạm vào khe bức đang đóng lại, sau đó hơi hơi dùng sức, đưa ngón tay vào miệng huyệt đang khép kín của cô gái.

"A , a——Chú, đau quá...", cô gái thấy tủi thân uất ức quay đầu lại nhìn anh.

Nhìn một cô gái ngây thơ và trong sáng như vậy, nhưng trong bức lại bị ngón tay của anh cắm vào, khiến bụng dưới của Phó Minh Viễn nóng bừng.

"Chảy nước thì sẽ không đau nữa.", người đàn ông tàn nhẫn tiến sâu vào, vách thịt bên trong co rút lại cùng nhau vặn vẹo.

"Làm, làm sao mới có thể chảy nước?"

"Tự mình nghĩ."

Thẩm Gia thấy cực kỳ tủi thân, rõ ràng là anh làm mình bị đau, còn bắt cô phải tự nghĩ cách chảy ra dâm thuỷ.

Trong trường hợp khẩn cấp này, đầu óc xoay chuyển cực kỳ nhanh, Thẩm Gia nhanh chóng nghĩ đến một số động tác mà mình đã làm trước đây.

Không dám rút ngón tay của anh ra khỏi lỗ bức, để mặc cho nó đút vào trong, ngồi xổm xuống, lấy một tay khác đút vào khe hở giữa hai chân.

Thẩm Gia vịnh ngón tay đang đặt vào trong khe bức của anh, dùng vết chai của ngón tay có xát lên hạt âm vật để tạo ra khoái cảm: "A a a..."

Nơi mẫn cảm nhất đang được ma sát, rất dễ dàng chảy ra nước dâm, sau khi luồng điện thứ hai từ trong cơ thể trào ra, nãy giờ Thẩm Gia ngồi xổm cũng đã lâu, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, cặp mông ngồi lên người anh.

"Ra nước rồi, chú, ra nước rồi..."

Phó Minh Viễn vô cùng thẳng thắn rút dương vật ra, đến thỏa mãn cô: "Ra nước rồi, thì đổi sang dương vật thao."

Thẩm Gia đột nhiên mở mắt ra, cặp mông đàn hồi đang ngồi giữa hai chân anh bật dậy: "Không được!"

"Cháu còn chưa liếm nó!"

Chuyện này cũng không thể trách Thẩm Gia được, mỗi lần trước khi làm tình, Phó Minh Viễn luôn cho cô ăn dương vật , vì vậy trong tâm trí cố định của cô, trước khi cắm dương vật vào, nhất định phải ăn dương vật trước.

Lúc mới bắt đầu, Thẩm Gia còn biểu lộ ra cảm xúc không thích ăn dương vật, nhưng đến bây giờ, Phó Minh Viễn có thể cảm nhận được niềm vui của cô khi ăn dương vật.

"Thích ăn sao?"

"Dạ, rất muốn mỗi ngày đều có thể ăn một lần.", Thẩm Gia si mê mút lên quy đầu một cái: "Thực ngưỡng mộ chị Ninh Nhiên, bất cứ khi nào muốn ăn, đều có thể ăn được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro