Chương 31: Chụp lén.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi bãi đậu xe, cô ấy không thể nào chờ đợi được mà đăng lên nhóm bạn, kèm theo một đoạn video ngắn ngủi vài giây về một chiếc xe rung lắc, từ trong video có thể nhìn thấy ghế sau u ám bị chắn hơn phân nửa, có một nữ sinh mặc áo trắng đang làm động tác nhấp nhô lên xuống.

Nếu là bạn bè của người bình thường, cho dù có xuất hiện đoạn video này cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn, nhưng người phụ nữ kia lại là em gái của một nhân viên công tác trong đoàn làm phim của Thẩm Gia, hôm nay đi theo các minh tinh để đến đây.

Vì vậy vào buổi chiều sau khi Thẩm Gia xuất hiện ở đoàn làm phim, đã nghe khắp nơi đoàn làm phim đồn rằng ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn có một chiếc xe rung lắc, thậm chí ngay cả loại xe, nữ chính mặc áo trắng trong video cũng được miêu tả ra.

Đương nhiên, họ cũng không phải nói trước mặt Thẩm Gia, Thẩm Gia là trẻ vị thành viên không thích hợp nghe những lời này, cho nên những lời kia đều là Thẩm Gia vô tình nghe được.

Chỉ có điều cái này sau này hẵng nói, Thẩm Gia hiện tại đang bị người đàn ông thao đến thần trí mơ hồ.

Vừa mới cao trào, cô còn chưa kịp hồi phục lại, nằm sấp lên người đàn ông thở hổn hển, hai chân còn dạng lớn, dương vật vẫn còn đang vất vả cày cấy.

"Cháu, cháu mệt mỏi quá..."

Mặc dù có người đàn ông nâng đỡ, nhưng Thẩm Gia vẫn cảm thấy hai chân cô mỏi nhừ.

Mệt mỏi phải là anh mới đúng? Phó Minh Viễn không nói gì mà nghĩ.

Anh không để ý đến lời oán giận của cô gái nhỏ, nhưng Thẩm Gia một khi đã ủy khuất là mở mồm không ngừng lại được, cô vòng hai tay qua cổ anh làm nũng: "Chú nhanh lên đi, chân cháu thật là mỏi..."

"Kẹp chặt."

Thẩm Gia bối rối: "Kẹp ở đâu?"

Phó Minh Viễn nhìn về chỗ riêng tư.

Thẩm Gia thử co rút cơ bắp ở nơi riêng tư, âm đạo đang bao bọc dương vật của anh nên khi co rút lại thì không cảm nhận được sức lực, cho nên ngay cả co rút quá mạnh cô cũng không biết, ngược lại tiện lợi cho người đàn ông, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác âm đạo của người phụ nữ co rút chặt chẽ như vậy.

Anh thở dài một hơi: "Được rồi, thả lỏng."

Anh không muốn bản thân mình bắn ra quá nhanh.

Thẩm Gia còn đang nghĩ đến đoàn làm phim, cô sợ Lâm Mông đi tìm mà không thấy cô, cho nên cô vô cùng mong người đàn ông có thể nhanh chóng bắn ra.

Nghe thấy âm thanh không thể nào kiềm chế được của người đàn ông, ánh mắt của cô sáng lên: "Có phải là sắp bắn không?"

Hừ, cô phải kẹp chặt hơn mới được.

Dưới sự cố gắng co rút lại của Thẩm Gia, người ông cuối cùng cũng bại trận, tinh dịch "Phốc phốc" phun vào hành lang chật hẹp.

Thẩm Gia cảm giác trong cơ thể có dòng nhiệt phun trào, cô sợ đến mức rút dương vật ra.

Không có hành lang tiếp nhận, tinh dịch phun đến đâu cũng rơi xuống đệm da màu đen, nhìn vô cùng ái muội.

Không chỉ mình chỗ ngồi gặp nạn, cả người Thẩm gia dán lên người đàn ông, làm cho tinh dịch chảy đầy quần của anh, nhìn thấy bản thân và ghế ngồi đều hỗn độn làm cho Phó Minh Viễn vô cùng đau đầu.

Cái tật xấu này của cô cần phải sửa lại, cô không thể chờ anh bắn xong, như vậy không phải là sẽ dễ dàng dọn dẹp hơn sao?

Thẩm Gia làm xong trở nên yếu ớt, cô muốn dựa vào anh nằm bất động, nhưng ngại vì tiến độ công lược vẫn chưa hề tiến triển, cô cũng muốn biểu hiện tốt hơn, vì vậy mà trong lòng cô bắt đầu giằng co dữ dội.

Lý trí và con tim giao chiến một hồi, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng, cô mới lầm lì miễn cưỡng từ bám vào người anh biến thành ngồi thẳng lưng, nhìn quanh một vòng tìm kiếm khăn giấy.

"Khăn giấy ở đâu." Cô nói xong thì nhanh chóng tìm được hộp khăn giấy, cô duỗi tay rút giấy ra và lau sạch bãi chất lỏng màu trắng trên ghế.

Sau đó từ trên người anh đi xuống, ngồi sang một bên, giúp anh dọn dẹp đống hỗn độn ở giữa háng.

Vừa mới bắn còn đỡ, đã khô cạn thành vết nước màu trắng, lau thế nào cũng không sạch, Thẩm Gia nhanh chóng chớp mắt nhìn anh: "Dính vào quần rồi, trong xe của chú có quần để thay không?"

Anh cũng không phải nghệ sĩ, sao có thể chuẩn bị quần áo trên xe được.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng lo lắng, ngay cả bản thân cũng không thèm dọn dẹp qua, đã muốn đẩy cửa ra ngoài kiếm quần áo cho anh.

"Cháu, cháu đi mua quần áo cho chú..."

Phó Minh Viễn vội vàng níu lại, vẻ mặt anh hơi phức tạp: "Trước hết để ý bản thân sạch sẽ đã."

Thẩm Gia lúc này mới phát hiện tinh dịch đã chảy đến giữa đùi, mà cô ngay cả quần lót còn chưa kéo lên, dưới tính huống như vậy, không thể tránh khỏi việc váy cũng dính ít tinh dịch.

"Hỏng rồi, nếu để cho chị trang phục phát hiện thì làm sao bây giờ..." Vẻ mặt của cô đau lòng điên cuồng dùng khăn giấy lâu chỗ ẩm ướt, cố gắng để cứu vớt trang phục.

"Chỉ có một bộ này?"

"Không phải..."

"Vậy thì mua lại."

Vẻ mặt của Thẩm Gia vô cùng đau lòng, không biết bộ váy này có đắt hay không.

Phó Minh Viễn không nói gì, anh rút một tấm thể trong ví ra để trong tay cô.

Thẩm Gia há hốc miệng, chỉ có một bộ trang phục, có cần phải dùng thẻ không?

Cô theo bản năng nhanh chóng đẩy thẻ trở về: "Quá nhiều."

Anh muốn cho thì cho, Phó Minh Viễn phiền nhất cái cảnh lôi kéo này, anh giúp cô lau sạch chỗ riêng tư, kéo quần lót và quần bảo hộ, sau đó ôm cô xuống xe, Thẩm Gia còn muốn nói lời tạm biệt, ai ngờ người đàn ông kia nhẫn tâm đeo kính râm, ngay cả cửa kính xe cũng không thèm kéo xuống, không hề có tình cảm "Ầm" một tiếng lái xe đi ra ngoài.

Thẩm Gia cảm thấy thẻ trong tay vô cùng nặng nề.

Đây là biểu hiện quyết tâm xác nhận quan hệ bao nuôi của bọn họ.

Thẩm Gia cũng không bi thương bao lâu, bởi vì có một nguy cơ lớn đang bày ra trước mắt cô.

Lâm Mông hai tay khoanh trước ngực, đứng ở hành lang, vẻ mặt tức giận.

"Đi đâu vậy?"

Thẩm Gia giấu hai tay ở sau lưng.

Lâm Mông nhìn về phía sau cô: "Giấu cái gì vậy? Lấy nó ra."

Thẩm Gia bĩu môi, vô cùng không tình nguyện giao túi nilon trong tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro