Chương 32: Tiếp xúc với video.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong túi có hai hộp kem, trong đó có một hộp đã bị ăn sạch.

Lâm Mông "Ôi" một tiếng, lấy nắp hộp nhìn lượng calo hiển thị trên đấy: "Em đang quay phim, đừng để bản thân bị tăng cân, kem này có nhiều calo như vậy."

Thẩm Gia nhân cơ hội nói: "Em không có ăn hết, mới ăn có một nửa, nửa còn lại bị đổ lên váy."

Vẻ mặt của Thẩm Gia vô tội nói với Lâm Mông: "Chị Tiểu Mông, chúng ta phải mua lại bộ trang phục này."

Lâm Mông: "Để chị xem?"

Thẩm Gia xoay người, nơi dính tinh dịch lúc này đã dính đầy chocolate, quả nhiên không hề nhìn thấy dấu vết nào.

Lâm Mông thở dài: "Được rồi, mua thì mua đi, chỉ có điều trước tiên em phải thay một bộ quần áo khác, bây giờ em đã là nữ minh tinh, nữ minh tinh phải có ý thức của một nữ minh tinh, ra ngoài không được ăn mặc lôi thôi như vậy..."

Lâm Mông vừa lải nhải vừa đẩy Thẩm Gia về đoàn làm phim, mọi người đang cười nói vui vẻ cô vừa mới lộ mặt ra ai cũng đồng thời ngậm miệng lại.

Trong đoàn phim có một đứa trẻ vị thành niên thật là không tốt, nói về đề tài người lớn cũng không được.

Thẩm Gia thay quần áo xong còn không biết bản thân mới tránh thoát được một kiếp, áo thun màu vàng tươi trên người cô không làm cho bọn họ nghi ngờ.

Lúc này ở bên kia thành phố, Ninh Nhiên cũng nhận được đoạn video này.

Do bạn thân của cô ta gửi đến để cho cô ta xem giải trí.

"Nghe nói nghệ sĩ ở dưới trướng của cậu cũng ở khách sạn này, cũng không biết cô ấy có nhìn ra được người phụ nữ trong video này có phải là người trong đoàn làm phim hay không."

Ai mà chẳng có tính nhiều chuyện.

Ninh Nhiên mở ra, càng xem cô ta càng cảm thấy chiếc xe kia vô cùng quen mắt.

Xem đi xem lại nhiều lần, cô ta đột nhiên mở to hai mắt.

Chồng cô ta hình như cũng có một chiếc như vậy.

Chỉ có điều không phải là chiếc xe thường lái, Ninh Nhiên chỉ có một ấn tượng, cô ta thậm chí còn tìm kiếm ảnh chụp của xe trên điện thoại di động.

Trong video có một cảnh thoáng qua nội thất bên trong của chiếc xe, Ninh Nhiên phải bấm tạm dừng nhiều lần mới bấm dừng thành công.

So sánh hai cái với nhau, nội thất của chiếc xe trong video nhìn vô cùng giống với trong ảnh chụp, ngay cả ghế dựa cũng đều là màu xám.

Chồng cô ta đến đó làm cái gì? Ninh Nhiên nghĩ không ra.

Chẳng lẽ là vì Thẩm Gia? Ngoại trừ chuyện này, Ninh Nhiên không tìm được một lý do nào khác.

Nhưng mà hai lần tiếp xúc trước đó, chồng cô ta và Thẩm Gia cũng không hề có bất kỳ tương tác nào.

Ninh Nhiên suy nghĩ một hồi, quyết định cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho chồng cô ta.

Sau một hồi nói lảm nhảm, Ninh Nhiên dùng giọng điệu lơ đãng hỏi: "Vậy, hiện tại anh đang ở đâu?"

"Anh? Anh đang ở công ty."

"Phải không, nhắc mới nhớ lâu lắm rồi em không đến công ty, không biết chậu xương rồng kia phát triển có tốt hay không?"

Phó Minh Viễn nhìn về dòng xe phía trước: "Cũng tốt."

"Không thì anh chụp cho em xem đi."

Bạn thân của cô ta nói đoạn video kia được quay vào buổi chiều, nếu Phó Minh Viễn từ điện ảnh thành phố chạy về, e rằng lúc này vẫn chưa trở lại.

Thời gian Ninh Nhiên nhận được đoạn video kia còn chưa tới một tiếng, đương nhiên Phó Minh Viễn còn chưa trở lại công ty.

Phó Minh Viên trầm mặc vài giây, mới nói: "Xương rồng ở chỗ trợ lý, chờ cậu ấy quay lại anh sẽ bảo cậu ấy chụp gửi cho em."

Vừa nói xong, chiếc xe phía sau Phó Minh Viễn bấm còi một cái, vang dội mà rõ ràng truyền đến đầu dây bên kia của điện thoại di động.

Anh đang lái xe!

Vào lúc này, trái tim của Ninh Nhiên đập liên hồi, vừa lo sợ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ấy giả bộ không nghe thấy tiếng còi xe, bình tĩnh nói: "Ừm, vậy anh cứ giải quyết công việc mình đi, em không quấy rầy anh nữa."

Từ khi kết hôn đến nay, Phó Minh Viễn chưa bao giờ nói dối cô ta, đây là lần đầu tiên.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho cô ta biết rằng, chiếc xe trong đoạn video kia, khả năng cao là xe của anh.

Chỉ có điều video này không thể coi là bằng chứng ngoại tình được, ngay cả khuôn mặt cũng không được quay lại.

Xem ra, cô ta phải trợ giúp thêm mới được.

Cô ta suy nghĩ, có cách nào để cho bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, mà người khác không thể quấy rầy bọn họ hâm nóng tình cảm hay không?

Mấy ngày nay nghĩ đi nghĩ lại, làm cho cô ta nghĩ đến một biện pháp.

Sống ở nhà bên cạnh cô ta không phải là được sao?

Hay là ở cùng một tòa nhà cũng được.

Căn nhà đối với Ninh Nhiên mà nói không phải là vấn đề gì lớn, nếu không phải lo lắng Phó Minh Viễn nghi ngờ, cô ấy thật sự muốn Thẩm Gia trực tiếp chuyển vào căn phòng trống trong nhà bọn họ.

Nhưng làm như vậy thật sự là vô cùng kỳ quái, dĩ nhiên muốn cho Thẩm Gia dọn vào ở, cô ta chỉ có thể tự mình mua mà thôi.

Đó là lý do mà Thẩm Gia nhận được một cuộc điện thoại như vậy.

"Bạn của chị ly hôn, nên muốn bán đi một căn nhà, giá cả rất tốt, em có muốn cân nhắc về căn nhà này không?"

Thẩm Gia sửng sốt.

Cô mới mười sáu tuổi, sẽ phải gánh nợ thế chấp?

Không phải, điều quan trọng là, cô lấy đâu ra tiền để mà mua nhà?

Cô chân thành trả lời điện thoại: "Chị Ninh Nhiên, chị đang đùa em sao?"

"..." Ninh Nhiên ấp úng một hồi: "Cô ấy không vội đòi tiền, chỉ là cảm thấy ghê tởm căn nhà kia, muốn bán đi, nếu em muốn thì có thể trả trước một phần, phần còn lại thanh toán sau cũng được."

Thẩm Gia nghe xong cả người đều hoang mang: "Em thật sự mua nổi sao?"

Nếu sau này không có việc làm thì làm sao bây giờ?

"Có thể." Ninh Nhiên hỏi: "Em nói đi em có muốn mua hay không?"

"Hay là đừng..."

"Căn nhà kia cùng một tòa với nhà của chị, bảo mật tốt, tầm nhìn cũng không tệ."

Thẩm Gia đột ngột thay đổi nói: "Đương nhiên là muốn."

Thẩm Gia đột ngột thay đổi ý kiến, giọng điệu cũng không được tự nhiên, Ninh Nhiên vừa nghe đã lập tức nghe ra được manh mối.

Ninh Nhiên thăm dò nói: "Sao bây giờ lại đồng ý nhanh như vậy?"

"Vừa nghĩ đến việc được làm hàng xóm của chị Ninh Nhiên, em cảm thấy vô cùng vui vẻ."

Khóe miệng Ninh Nhiên nhếch lên một nụ cười khinh miệt, người trong video, quả nhiên là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro