Chương 34: Vươn đầu lưỡi ra liếm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may Thẩm Gia còn có ý thức đề phòng, đầu bắt đầu choáng váng, trực giác nói cho cô biết có gì đó không ổn, cô nhanh chóng đưa tay ngăn cản rượu đưa qua.

Vương Nguyên Đông cười cười: "Mới hai ly đã say? Được rồi, uống nước đi rồi anh đưa em trở về."

Vương Nguyên Đông thật sự không muốn thừa dịp cô uống say mà làm bậy, anh ta dự định phát triển Thẩm Gia thành tình nhân lâu dài, không thể vì lợi ích trước mắt mà mắt mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Không, không cần," Thẩm Gia xua tay.

Đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi đến, Vương Nguyên Đông đi ra ngoài ban công, thừa dịp anh ta đi ra ngoài ban công nghe điện thoại, Thẩm Gia dựa vào tia lí trí cuối cùng của bản thân, lén lút chạy ra ngoài.

Cô sợ bị phát hiện nên đã bắt đầu gọi taxi trong thang máy, cho nên khi ra khỏi cửa tiểu khu, xe taxi vừa vặn đến nơi.

"Đến tiểu khu xx." Thẩm Gia nói tiểu khu Phó Minh Viễn ở, bởi vì bị Vương Nguyên Đông đón từ kí túc xá, nên theo bản năng cô không muốn trở về ký túc xá nữa.

Ở trên xe cô không ngừng gọi điện thoại cho Phó Minh viễn, có lẽ là do vận mệnh đã sắp đặt, sau khi về nhà anh không có dự định tiếp tục làm việc, thì điện thoại công việc đột nhiên reo lên làm anh phải quay lại thư phòng, vì vậy mà anh mới phát hiện điện thoại di động để ở ngăn kéo dưới cùng đang không ngừng phát ra ánh sáng.

Đó là một số điện thoại không được lưu lại, nhưng Phó Minh Viễn vô cùng quen thuộc số điện thoại đó và đã gọi nó rất nhiều lần.

Lúc này cô gọi điện thoại đến làm gì? Phó Minh Viễn lướt qua tiếp nhận, Giọng nói của Thẩm Gia truyền đến.

"Chú, chú có ở nhà không?"

"Ừm, làm sao vậy?"

"Cháu, cháu ở trước cửa nhà chú, cháu, cháu uống rượu, đầu rất choáng voáng..."

Giọng nói của cô gái nhỏ không tỉnh táo, không giống như nói dối để lừa anh đi ra ngoài.

"Ai mang cháu...Quên đi, cháu ở bên ngoài chờ tôi." Trong lòng Phó Minh Viễn thầm mắng một tiếng, tuổi còn nhỏ học uống rượu làm gì.

Ngay cả anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại tức giận, suy nghĩ lát nữa sẽ giáo huấn cô như thế nào, vừa mở cửa, nhìn thấy Thẩm Gia đáng thương ngồi ở cửa, toàn bộ lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

Anh đóng cửa lại, tức giận nói: "Ngồi trên mặt đất làm gì, bẩn muốn chết."

"Đầu cháu choáng váng." Cô gái nhỏ vươn hai tay ra cầu xin anh ôm.

Toàn thân cô gái nhỏ đều là mùi rượu, Phó Minh Viễn vô cùng ghét bỏ, nhưng Thẩm Gia mặt dày mặt dạn bám vào ống quần của anh, anh mới miễn cưỡng ôm lấy: "Ai cho cháu uống rượu."

"Đạo diễn muốn cháu uống, cháu không biết phải từ chối như thế nào."

Phó Minh Viễn nhíu mày: "Lâm Mông đâu?"

"Chị ấy, chị ấy không có ở đây, mẹ chị ấy đến." Thẩm Gia đáng thương nói: "Lần sau cháu sẽ không uống nữa."

Phó Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, vừa đỡ xuống lầu, vừa nghĩ cách sắp xếp cho cô.

Chắc chắn không thể nào mang cô về nhà được, chẳng lẽ đưa cô về căn nhà bọn họ yêu đương vụng trộm kia? Nhưng lại hơi xa...

Không đúng.

Phó Minh Viễn đột nhiên phản ứng lại, cô làm sao biết nhà anh ở đây? Đáng tiếc còn chưa đợi anh hỏi ra miệng, Thẩm Gia đã nói: "Chú muốn dẫn cháu đi đâu? Cháu không đi, nhà cháu ở đây mà."

Phó Minh Viễn bất động, bình tĩnh nhìn cô.

"Cháu không gạt chú, cháu mua nhà, ở đây... này!" Thẩm Gia chỉ chỉ mặt đất, sau đó cười ngây ngô với anh: "Ở dưới lầu nhà chú."

"Chúng ta đi thang máy đi, cháu sẽ dẫn chú xem nhà cháu mua." Cô gái nhỏ gần như kéo anh vào thang máy, Phó Minh Viễn cứ như vậy nửa bị cô lôi kéo nửa đi theo cô đến trước căn nhà dưới lầu, cô nhập mật mã, trong ánh mắt không thể tin nổi của người đàn ông, cửa mở ra.

Thật sự đúng là nhà của cô, thù lao đóng phim của cô đã cao như vậy?

Không để ý đến vẻ mặt đầy nghi hoặc của người đàn ông, vừa vào nhà, Thẩm Gia đã "Wow wow" chạy đi tham quan căn nhà mà cô mua, không hề để ý đến Phó Minh Viễn.

Ở trong phòng khách dạo một vòng xong, cô nhào xuống sô pha, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: "Thật là thoải mái nha."

Sau đó cô mới ngỏ lời với Phó Minh Viễn: "Chú có muốn đến đây thử xem hay không?"

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Thẩm Gia cảm nhận được sự khinh thường ẩn chứa trong con ngươi anh.

Thẩm Gia cũng không tức giận, Phó Minh Viễn chỉ có thái độ này, nếu cô tức giận, chỉ sợ tức giận đến bốc khói cũng không làm gì được.

Chỉ có điều nếu anh không đến, cô không thể tự chủ động sao? Dù sao cô chủ động cũng thành thói quen rồi, Thẩm Gia nhún vai.

Thẩm Gia kéo người đàn ông trở lại sô pha, sau đó bản thân vô cùng tự giác dựa lên người đàn ông.

Người đàn ông rất cao, cô gái nhỏ khom người, đầu của cô chỉ vừa vặn chống lên cằm của người đàn ông, Thẩm Gia đưa tay lên sờ, sau đó ngẩng đầu hôn một cái.

"Cạo râu xong quả nhiên dễ hôn hơn." Thẩm Gia lại nhìn chằm chằm vào môi anh, dùng ngón tay chỉ vào môi anh, nói: "Cháu vẫn không thể hôn môi sao?"

"Không thể."

Thẩm Gia bĩu môi, hôn một cái lên khoé miệng.

"Có thể hôn ở đây không, cháu cũng không đụng phải miệng."

Phó Minh Viễn muốn nói tốt nhất là đừng hôn, nhưng nghĩ đến tính phúc tương lai của mình còn phải dựa vào cô, miễn cưỡng phải gật đầu.

Ánh mắt của Thẩm Gia sáng lên, tâm trạng của cô rất tốt, muốn cho người đàn ông ăn chút ngọt ngào, cho nên bàn tay nhỏ bé của cô chuẩn xác nắm lấy dương vật ở giữa đũng quần anh, bắt đầu chậm rãi nhào nặn.

Dù sao trong nhà còn có một người vợ đang chờ anh trở về ngủ, Phó Minh Viễn định đẩy cô ra, ai ngờ cái đồ chơi kia của anh cũng không chịu thua kém như vậy, giống như quả bóng bay phồng lên rất nhanh, dục vọng cũng theo đó mà đi lên.

"Đã lâu không sờ nơi này, cứng rắn thật là nhanh..." Thẩm Gia lẩm bẩm nói, tự mình từ trên ghế sô pha đứng lên, "Bộp" một tiếng ngồi xuống sàn nhà, say rượu cộng thêm mất thăng bằng, đầu cô đập về phía đũng quần anh, cả khuôn mặt ở giữa chỗ nhô ra, nhìn từ phía sau qua, còn tưởng rằng cô gái nhỏ đang chôn vào giữa đũng quần người đàn ông, quan hệ tình dục bằng miệng cho anh.

Phó Minh viễn bị hành động vô tình này làm cho dục vọng nổi lên, nâng khuôn mặt cô gái nhỏ lên, hai ngón tay hơi cong, gắp ra nửa đầu lưỡi đỏ tươi từ trong miệng của cô.

"Vươn đầu lưỡi ra, liếm ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro