Chương 35: Làm nũng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu lưỡi mềm mại ướt át dán lên vải thô ráp, xúc cảm không tốt, Thẩm Gia ghét bỏ thu đầu lưỡi lại.

" Làm sao vậy?"

Thẩm Gia nhíu mày: "Quần không thể ăn."

Phó Minh Viễn cười cười: "Vậy cháu nghĩ cái gì có thể ăn?"

Nhắc tới ăn, người đàn ông lại nhớ đến "Cuộc hẹn" của cô và đạo diễn, không hiểu sao cảm thấy khó chịu: "Rượu vang đỏ có ngon không?"

Bình thường anh nói gì Thẩm Gia đều gật đầu phụ họa, lần này gật đầu giữa chừng lại dừng lại.

À, tình hình có vẻ như không đúng.

Mắt thấy vẻ mặt của Phó Minh Viễn sắp chuyển sang màu đen, cô hoảng loạn hỏi anh, thoáng nhìn thấy mấy bình rượu còn dư lại của chủ căn nhà lúc trước, bên tai còn dư âm lời nói của anh "Rượu vang đỏ", cô nhanh chóng chạy tới cầm một chai rượu vang đỏ trở lại, hào phóng đập lên bàn trà.

"Chú Phó muốn uống thì cháu còn có thể lấy mang qua?"

Dứt lời cô nhìn trái nhìn phải tìm cái ly, nhưng mà thật không nhìn thấy, cô rất nhanh đã bỏ hào phóng đưa rượu cho người đàn ông.

"Chú uống trước đi!"

Phó Minh Viễn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô.

Dưới tác dụng của rượu khiến cho người ta can đảm hơn, Phó Minh Viễn không uống, Thẩm Gia cũng không xấu hổ, cô thu tay về nhấp một ngụm nhỏ vào miệng, sau đó lại tiếp tục đưa rượu cho người đàn ông.

"Đến lượt chú."

Phó Minh Viễn mới không làm loại hành động thô tục như vậy, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Thẩm Gia thở dài, người đàn ông này cũng quá khó hiểu, lúc thu tay về lại buồn bực tiện thể uống một ngụm lớn, mùi vị chua đắng khiến cho cô phải nhăn mặt lại.

Có lẽ là đã qua cái tuổi đó, nên Phó Minh Viễn rất thích nhìn trạng thái ngây thơ lúc còn trẻ mới có, anh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Làm, làm cái gì vậy?" Cô gái nhỏ mở miệng lần nữa với giọng nói ngọng.

Hai ngụm rượu này vừa vội vàng vừa gấp gáp, làm cho rượu trong cơ thể cô thoáng cái bị kích phát ra, đầu óc nhất thời choáng váng, ý thức mơ hồ, bỗng chốc lạch cạch yếu ớt ngã xuống mặt đất.

Trong đầu Thẩm Gia chỉ có một ý nghĩ, nóng, cô vặn vẹo người trên tấm thảm tùy tiện kéo quần áo lên, đồ lót kiểu pháp hình tam giác theo quần áo bị đẩy lên ngực, hai điểm hồng hào không biết xấu hổ trần trụi mặc cho người ta quan sát.

Phó Minh Viễn sau khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy khó chịu, nếu lúc này mà cô không đến tìm anh, thì người nhìn thấy bộ dạng này của cô chẳng phải là người khác sao?

Vẻ mặt của anh trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô đang lăn lộn trên mặt đất, cho đến khi cô cởi sạch quần áo trên mặt đất, lăn từ đáy bàn trà đến tủ TV, cuối cùng cô cũng bất động, trong đầu anh cũng không có suy nghĩ đi qua đó.

Phó Minh viễn nghĩ thầm chờ lát nữa cô tỉnh táo sẽ giáo huấn cô một trận, nhưng mà đợi gần mười phút, đợi được không phải là hình ảnh cô gái nhỏ ngồi dậy, mà là hình ảnh bụng nhỏ nhấp nhô theo nhịp thở vững vàng.

Vậy mà cô ngủ thiếp đi!

Phó Minh Viễn nhắm mắt lại cầu may, kìm nén lửa giận lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.

***

Thẩm Gia bị lạnh mà tỉnh giấc, cô chậm rãi mở ra cơ thể đang cuộn tròn của mình thì phát hiện bản thân đang trần truồng.

Đột nhiên, cô giật mình một cái cả người đều tỉnh táo.

Cô đang ở đâu?!

Thẩm Gia hoảng loạn nhìn xung quanh, bởi vì số lần cô tới đây không nhiều lắm, cho nên đầu óc của cô nhất thời không phản ứng kịp đây chính là căn nhà mà cô đã vay tiền mua, "Rầm" một tiếng đứng lên làm ra tư thế phòng vệ.

Vài giây sau, nhìn thấy chiếc ghế sô pha màu vàng nhạt kia cô mới hốt hoảng chậm chạp ý thức được đây là nhà của cô, cơ thể căng thẳng chậm rãi buông lỏng xuống.

Cô cẩn thận ngồi xổm xuống, cảnh giác nhìn về phía rèm cửa sổ sát đất được kéo kín mít, chậm rãi di chuyển qua nhặt quần áo trên mặt đất mặc lên, một đường nhặt, nhặt được áo thun trên bàn trà thì phát hiện điện thoại di động bị che dưới lớp quần áo.

Mở ra xem, cô đã gọi cho Phó Minh Viễn rất nhiều cuộc điện thoại, sau cùng cũng hiển thị trạng đã nhận.

Nhìn lại thời gian, rất tốt, cách cuộc gọi cuối cùng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, vẻ mặt của Thẩm Gia "Ầm" trở nên nặng nề, cơ thể vừa mới buông lỏng lại trở nên căng thẳng.

Cô nhớ ra rồi, ký ức cuối cùng là cô và Phó MInh viễn đang uống rượu, sau đó thì đứt đoạn.

Phó Minh Viễn hiện tại đang ở đâu?

Thẩm Gia nhìn xung quanh tìm kiếm người đàn ông, đương nhiên là không thu hoạch được gì, cô nóng lòng vừa gọi điện thoại vừa chạy lên lầu.

Phó Minh Viễn chưa bao giờ mang điện thoại dự phòng kia vào phòng ngủ, nhưng đêm nay ma xui quỷ khiến lại mang vào, còn đặt dưới gối đầu, cho nên Thẩm Gia vừa gọi điện thoại đến, anh đã bị đánh thức.

Phó Minh Viễn nhanh tay cúp máy, nhìn thấy vợ mình vẫn còn đang ngủ say, anh lập tức an tâm.

Anh lặng lẽ đi ra cửa, vào khoảnh khắc cửa phòng được đóng lại, người trên giường mở mắt ra.

Ninh Nhiên xuống giường.

Trong phòng khách, người đàn ông nói với điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Gia lại không biết nên nói gì, nghẹn một hồi mới nói: "... Chú, chú về rồi sao?"

"Cháu muốn nói gì?"

Vậy, cháu có thể gặp chú hay không? Cháu hiện tại cảm thấy hơi sợ, nơi này rất xa lạ..."

Phó Minh Viễn thầm nghĩ đó không phải là nhà của cô sao? Sợ cái gì mà sợ, nhưng giọng điệu của cô gái nhỏ vô cùng đáng thương, miệng nhẹ nhàng đồng ý, không chỉ như vậy, chân còn tự động đi về phía cửa, cửa vừa mở đã nhìn thấy một bóng đen đang cuộn tròn người lại.

"Nếu tôi không đi ra, cháu tính ở đây suốt sao?" Phó Minh Viễn dùng chân đá Thẩm Gia.

Nhìn thấy anh Thẩm Gia vui vẻ ra mặt, ôm lấy chân của anh: "Chú sẽ không lạnh lùng như vậy."

Anh không lạnh lùng sao? Phó Minh Viễn nghĩ từ nhỏ đến lớn anh có rất ít bạn bè, trong công việc cũng vậy, cũng không cảm thấy hòa hợp thân thiết với ai.

Nhưng cô lại nói rằng anh không lạnh lùng.

"Cháu biết trong lòng chú có cháu." Thẩm Gia đắc ý nói, hừ hừ vô cùng kiêu ngạo: "Cháu nói có đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro