Chương 37: Vừa ngây thơ vừa dâm đãng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đột nhiên phải kẹp lấy dương vật khiến quần lót bị ép lệch khỏi âm hộ, khe hở tiếp xúc cùng dương vật, bắt đầu chảy ra chất dịch trong suốt.

Cô mới đó đã ướt, chẳng lẽ nguyên nhân là do mình?

Phó Minh Viễn rất nhanh đã phủ nhận suy nghĩ này, bởi vì lúc cùng với Ninh Nhiên làm tình sẽ không bao giờ chảy nhiều nước như vậy, có thể là do thể chất dâm đãng của Thẩm Gia.

Thật ra anh đã hiểu lầm Ninh Nhiên, cô ta lúc trên giường được Vệ Lập Dương hầu hạ cũng là nước tràn bờ đê, thật ra chỉ là do cô ta không có hứng thú mà thôi.

Mặc dù anh phủ định tác dụng của bản thân, nhưng phản ứng của Thẩm Gia khiến anh có cảm giác hưởng thụ, cô tự kẹp lấy dương vật, vừa xoa nắn nó vừa thể hiện sự quyến rũ tình dục của mình. Phó Minh Viễn dần dần cảm thấy người phụ nữ phù hợp với cơ thể của anh nhất chính là Thẩm Gia.

Một cơ thể vừa ngây thơ vừa dâm đãng.

Phó Minh Viễn nhìn cô gái đang thoải mái nheo mắt lại, ánh mắt đó chứa đựng tình cảm mà chính anh còn không nhận ra.

Thẩm Gia hoàn toàn không nhìn thấy không biết sự thay đổi của người đàn ông, sau khi cọ xát đủ cô liền cởi quần lót, cầm lấy dương vật ấn xuống, cố gắng nhét nó vào trong hoa huyệt, cô nhớ rõ cảm giác thoải mái khi nó tiến vào hoa huyệt của mình.

Người đàn ông vốn đã cao lớn, dương vật lại dài khi cương lên còn cao hơn bình thường. Với chiều cao hiện tại của Thẩm Gia, cô không có cách nào nhét được dương vật vào hoa huyệt, dù cố hết sức kiễng chân lên cô cũng chỉ có thể khiến phần mu chạm tới dương vật, điều này khiến cô bật khóc nức nở: "Chú cao quá, cháu với không tới! Chú cúi xuống một chút đi..."

Phó Minh Viễn tách hai chân ra, đầu gối khuỵu xuống một chút, Thẩm Gia lại giẫm lên chân anh, cuối cùng cô cũng có thể đưa dương vật vào trong hoa huyệt.

Mông cô tự động nhấp về phía trước đưa được một phần dương vật chìm vào trong hoa huyệt, Thẩm Gia rên lên: "Ưm..."

Phản ứng ham muốn của Phó Minh Viễn khác Thẩm Gia, anh có lý trí hơn, khi dương vật chạm vào rào cản thì giữ lấy mông cô lại không cho cô di chuyển.

Phó Minh Viễn nhìn nơi giao hợp của hai người, ngay cả anh cũng không khỏi thở dài, độ sâu của dương vật vừa phải, anh vẫn chưa vào nhiều lắm. Đây chắc chắn là do ông trời sắp xếp, anh không cần phải làm rách tấm màng của cô nhưng dương vật cũng có thể trực tiếp hưởng thụ khoái cảm.

Thẩm Gia ngơ ngác mở to hai mắt: "Chú không vào sao?"

Phó Minh Viễn cũng không trả lời cô, chỉ nghiến răng nhấp hông đưa dương vật ra vào hoa huyệt.

Mới chỉ có như vậy khiến Thẩm Gia cảm thấy không ổn, cơ thể cô càng ngày càng lùi về phía sau, lưng dựa vào ghế sô pha, hai chân cũng càng ngày càng mềm nhũn, Phó Minh Viễn thấy thế mò lấy một cái gối dựa ở trên sô pha đặt dưới eo của cô, ái trong chớp mắt khiến nơi giao hợp lộ ra.

Thẩm Gia cúi đầu xuống có thể nhìn thấy dương vật to lớn căng trướng của người đàn ông đang đâm vào hoa huyệt của mình, loại kích thích này không nghi ngờ gì nữa chính là hiện trường trực tiếp xuân cung đồ. Bụng dưới Thẩm Gia co thắt dữ dội, một dòng nước ấm nóng từ trong hoa huyệt chảy ra chạm vào dương vật. Phó Minh Viễn nhấp thêm mười mấy cú nữa, rồi rút ra bắn toàn bộ tinh dịch trên bụng cô.

Thẩm Gia dùng ngón tay vét hết tinh dịch, cho tất cả vào miệng rồi nuốt xuống.

Phó Minh Viễn vốn đã có chút quen với hành động ăn tinh dịch của cô, anh thậm chí còn rút lại dương vật đã mềm nhũn, chờ cô ăn hết tinh dịch rồi giúp mình liếm sạch nó.

Cô dốc lòng dùng miệng phục vụ Phó Minh Viễn, an ủi anh khiến anh thoải mái, Thẩm Gia cảm giác được khi anh rời đi tâm trạng đã vui vẻ hơn.

Khi đồng hồ báo thức trên tường chỉ vào số năm, Phó Minh Viễn mới đẩy cửa trong nhà ra, mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ ở nhà Thẩm Gia, nhưng anh lại không muốn mặc bộ quần áo lấm lem này bước vào phòng ngủ, nên chọn ngủ trên sô pha.

Ninh Nhiên mở mắt ra, cô ta nghiêng đầu nhìn bênh cạnh không có ai, thì nở một nụ cười hớn hở.

Cô ta vui vẻ gọi điện cho Vệ Lập Dương, vừa ngâm nga vừa mở cửa, sau đó tự thưởng cho mình một ly cà phê.

Điện thoại vừa được kết nối, còn chưa hết mồi hồi chuông đã có ngưởi bắt máy: "Chào buổi sáng!" Vừa dứt lời cô ta đã nhìn thấy chồng của mình đang ngủ ở phòng khách.

Ninh Nhiên ngạc nhiên.

Đầu bên kia vang lên giọng nam lười biếng, gọi cô ta: "Này" Khiến tay cô ta run rẩy làm rơi di động xuống đất.

Không biết từ lúc nào Phó Minh Viễn đã bước tới, nhặt điện thoại lên đưa cho cô ta.

Vào lúc này Ninh Nhiên cực kỳ cảm ơn thói quen tôn trọng quyền riêng tư người khác của Phó Minh Viễn.

Cô ta nhận điện thoại, nói "Cảm ơn" một cách duyên dáng, rồi sau đó lễ phép nói xin lỗi người trong điện thoại.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không may làm rơi điện thoại, xin hỏi cậu là ai? Có chuyện gì cần tìm tôi sao?...."

Cô ta vừa nói vừa đi xa, Phó Minh Viễn cũng không để ý chuyện này, kết bạn với ai là quyền của vợ anh. Anh vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Sau khi Phó Minh Viễn đi Thẩm Gia đã trực tiếp chạy tới đoàn làm phim, mới sáu giờ còn chưa tới giờ quay, nhưng các nhân viên đã bận rộn sắp xếp bối cảnh chuẩn bị cho các cảnh quay.

Thẩm Gia bưng một bát mì gạo lẳng lặng ngồi xổm trong một góc, thì phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Mới sáng sớm đã có tinh thần như vậy sao?"

Thẩm Gia sững sờ, sợi bún trong miệng rơi xuống.

Cô lau miệng, rồi quay đầu lại nhìn Vương Nguyên Đông, ánh mắt hiện lên vẻ chột dạ: "Đạo diễn Vương, chào buổi sáng."

Vương Nguyên Đông vỗ vỗ bả vai của cô, rồi ngồi xổm bên cạnh cô: "Tửu lượng của Gia Gia thật không tệ."

Thẩm Gia sợ hãi nuốt nước bọt.

Vương Nguyên Đông cười nói: "Tối hôm qua sao đột nhiên đi về? Có chuyện gì gấp sao?"

Tuy anh ta đang cười nhưng Thẩm Gia lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, cúi đầu nói xin lỗi: "Tối qua em nên chào mọi người trước khi đi, thế nhưng..."

"Nhưng cái gì? Có phải hay không sợ anh quấy rối em?"

Thẩm Gia kinh ngạc nghe anh ta nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô chỉ có thể lúng túng duy trì cuộc trò chuyện: "Đạo diễn Vương không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là chị Lâm Mông nói đạo diễn Lâm Thịnh có chuyện tìm em nên em mới phải về. Em nên nhắn tin thông báo cho anh một tiếng, em thành thật xin lỗi."

Vương Nguyên Đông nhéo nhéo cổ Thẩm Gia, tiếp tục cười nói: "Thoải mái đi, anh cũng không phải là muốn trách em, chẳng lẽ em sợ anh cắt vai diễn của em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro