Chương 55: Dương vật từ mềm được bú mút cho cứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Thẩm Gia đặt chân vào lãnh địa riêng tư của một người đàn ông. Phong cách tối giản lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, rất phù hợp với tính cách của anh.

"Mang của anh trước đi." Phó Minh Viễn lấy ra một đôi dép lê màu xám từ trong tủ già ra đặt trước mặt Thẩm Gia.

Đôi dép vừa rộng vừa dài, bàn chân nhỏ bé của Thẩm Gia xỏ vào như đang mang thuyền rồng, tạo ra tiếng kéo lê "lạch bạch" khi cô bước đi.

Cô nhìn bàn chân nhỏ bé của mình, rồi ngước lên hỏi người đàn ông: "Em có thể mua một đôi dép bằng cỡ của em để vào đây được không?"

Phó Minh Viễn sững lại vài giây, rồi gật đầu.

Thẩm Gia vui đến mức nhảy lên người anh, ôm anh cọ tới cọ lui.

Chẳng phải chỉ là một đôi dép đi trong nhà thôi sao? Phó Minh Viễn không hiểu tại sao cô lại vui như vậy, nhưng nhìn thấy cô cười, tâm trạng anh rất tốt nên đã nói ra câu, "Còn muốn mua gì nữa, đều sẽ mua hết cho em."

Thẩm Gia nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu, "Hình như không có thiếu cái gì."

"Chờ em nghĩ được rồi thêm sau nhé, được không?"

Còn chưa đợi Phó Minh Viễn gật đầu, điện thoại của Thẩm Gia đã đổ chuông.

"Vẫn chưa tan học à?"

Là Lâm Mông.

Thẩm Gia làm động tác im lặng đối với anh, nói nhỏ vào điện thoại, "Tan rồi ạ, hôm nay em không về kí ức xá công ty, em về nhà lấy chút đồ, em nghĩ ngược đường chị nên tự bắt xe về rồi ạ."

Lâm Mông cởi đôi giày vừa xỏ vào, "Vậy à, thôi được, sáng mai chị đến đón em đi học."

Thẩm Gia vội vàng nói: "Không cần không cần, phiền phức quá. Em tự mình gọi xe đi là được. Em còn định dậy sớm ăn bún trộn khô bên ngoài trường nữa."

Nói đến món bún trộn khô, Thẩm Gia không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn Phó Minh Viễn thực sự bất lực.

Trường thiếu thức ăn cho ăn sao?

Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, ngăn bảo quản đồ tươi đầy ắp đồ uống, anh im lặng một lúc.

Mở ngăn đông lạnh ra, may mà còn sót lại ba hộp sủi cảo đông lạnh, anh cầm lên xem hạn sử dụng, rất tốt, còn hạn một tháng nữa.

Anh lại lục trong tủ bếp, lục ra được một gói mì khô.

Phó Minh Viễn lấy ra một chiếc nồi mới tinh, xả nước qua một chút, đổ hai chai nước khoáng vào, sau đó đậy nắp lại và đợi nước sôi.

Thẩm Gia cúp điện thoại, nghe tiếng tìm đến phòng bếp, người đàn ông đang đổ xì dầu vào nồi.

"Ăn cay không?" Anh hỏi.

Thẩm Gia vô thức gật đầu, Phó Minh Viễn múc một thìa dầu cay vào trong xì dầu.

"Có muốn dầu mè không?"

Thẩm Gia nuốt nước bọt "Bỏ thêm chút dấm với đường nữa ạ."

Phó Minh Viễn cho từng gia vị một, khuấy đều xong đưa thìa cho cô, ra hiệu bằng mắt bảo cô nếm thử.

Lưỡi cô liếm cạnh thìa, vị chua cay đánh vào vị giác, Thẩm Gia vui vẻ nhún vai.

Có trời mới biết cô đã không ăn thức ăn đậm vị như vậy bao lâu rồi.

Phó Minh Viễn đương nhiên cũng nếm thử một chút và gật đầu hài lòng.

Nước sôi rồi cho sủi cảo vào trước, sau khi khuấy hai lần, Phó Minh Viễn lấy một nắm mì bỏ vào, một chuỗi động tác dứt khoát lưu loát như mây trôi nước chảy, Thẩm Gia nhìn mà mắt sáng lấp lánh.

Phó Minh Viễn vớt mì ra trước, đổ một nửa nước sốt đã chuẩn bị lên mì, đảo đều mì rồi đặt trước mặt Thẩm Gia.

"Không có bún trộn khô, ăn tạm đi."

Thẩm Gia vô cùng cảm động, ăn thử một miếng, sau đó mắt sáng bừng.

Phó Minh Viễn cảm thấy cô quá dễ thỏa mãn.

Thẩm Gia cắm cúi ăn một hồi, đột nhiên "Ôi" một tiếng, "Em quên mang quần áo qua đây rồi."

Nói xong cô ngửi bộ đồng phục học sinh trên người "Không có mùi, chắc là có thể mặc tiếp được."

"......"

Phó Minh Viễn không nhìn nổi dáng vẻ nhếch nhác đó của cô, nhưng quả thực trong nhà không có quần áo phụ nữ.

"Nhưng em vẫn phải thay quần lót ..." Thẩm Gia tự lẩm bẩm một mình, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, "Chú ơi, chú có quần lót mới không?"

Phó Minh Viễn: "......"

Thẩm Gia mở to mắt ngấn nước nhìn anh.

Hai mươi phút sau, Thẩm Gia bước ra từ phòng tắm với một chiếc áo phông rộng thùng thình, nhìn người đàn ông đang ở trên giường, cô hào hứng vén vạt áo lên nói với anh "Tèn ten -- Em mặc cũng khá đẹp đó ha."

Phó Minh Viễn nhìn lướt một cái, rồi lại dời mắt về nhìn vào sách.

Thẩm Gia thấy anh không có phản ứng gì, liền nhảy lên nằm bò lên người anh: "Sao anh không phản ứng gì, lẽ nào em mặc vậy không đẹp hả?"

Phó Minh Viễn lạnh nhạt liếc nhìn cô, phớt lờ cô và tiếp tục sách.

Chiếc quần lót tứ giác bó sát màu xanh biển đậm được cô mặc thành chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, không những không bó sát mà còn hơi lỏng lẻo, kiểu quần lót này trông có đẹp hay không cũng không quan trọng nữa rồi.

Phó Minh Viễn thường chọn im lặng khi không muốn nói dối.

Thẩm Gia buồn bực vài giây, sau đó đảo mắt vài cái, chui vào trong chăn từ cuối giường.

Cô gái trườn từ chân đến háng người đàn ông, rồi dừng lại, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve phần đũng căng phồng.

Dương vật còn chưa tỉnh dậy, chưa có dũng mãnh như lúc cương cứng, mềm mại khiến cho người ta ảo giác mặc cho người tàn sát.

Thẩm Gia nhẹ nhàng đưa côn thịt vào miệng, không ngờ cảm giác mềm mại Thẩm Gia đang ngậm lại khiến cô rất thích, cô không nhịn được mà mút mạnh vài cái, trên đầu cô truyền đến tiếng thở dài kìm nén của một người đàn ông.

Phó Minh Viễn vội ngăn cô lại trước khi côn vật cương cứng: "Được rồi, ra ngoài ngủ đi, mai còn phải đi học đấy."

Phó Minh Viễn thò hai tay vào nách cô muốn kéo cô ra, khi anh vừa di chuyển thì Thẩm Gia liền mút, người cũng dịch chuyển về phía trước rồi mà Thẩm Gia vẫn không chịu nhả ra.

Cái lưỡi giống như có sinh mệnh, biết rõ ràng điểm mẫn cảm của anh, mỗi lần quét qua quy đầu đều sẽ thọc đầu lưỡi vào khe quy đầu, Phó Minh Viễn làm sao có thể chịu được điều này.

Chưa đến hai phút, côn thịt đã dần phồng lên một chút trong miệng cô, cho đến khi nó lấp đầy toàn bộ miệng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro