Chương 82: Dẫn con đi gặp ba mẹ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Thẩm Gia sẽ còn nhào vào trong ngực người đàn ông, làm bộ than phiền mình đi rất lâu, phóng đại bao nhiêu gen vận động mình mang tới cho bé yêu.

Phó Minh Viễn không vạch trần cô, cô nói gì cũng nghe, vừa gật đầu vừa đi cùng cô, giám sát cô ăn đủ lượng trái cây.

Ăn uống no đủ, bình thường vợ chồng son sẽ về bên nhà ngủ trưa, nếu buổi chiều không có chuyện gì, Phó Minh Viễn sẽ bỏ công việc, còn bỏ rất có lý chẳng sợ, làm phụ tá cảm thấy chủ tịch cần cù trong lòng anh ta đã bị Thẩm Gia dạy hư!

Thẩm Gia không biết hình tượng của mình đã là hồ ly quyến rũ trong suy nghĩ của phụ tá. Bởi vì mang thai, đầu óc cũng không chứa được nhiều việc.

Phó Minh Viễn an ủi cô mang thai nên hay quên là chuyện hết sức bình thường. Nhưng cho đến lúc sinh xong, Thẩm Gia mới ý thức được, nhanh quên là vấn đề của cô, không liên quan đến mang thai.

Thẩm Gia thường xuyên không nhớ cho con bú sửa đúng giờ, cũng may con gái thân thiết, đói là khóc oe oe hai tiếng nhắc nhở cô. Cứ luống cuống tay chân mấy ngày như vậy, rốt cuộc cô cũng thỏa hiệp đưa con cho bà vú.

Thẩm Gia vừa bế con gái bú sữa mẹ vừa lo âu hỏi Phó Minh Viễn, sau này con gái có thể thân với bà vú, không thân với cô không?

Phó Minh Viễn cảm thấy cô suy nghĩ nhiều, không thấy anh và mẹ mình cả ngày cãi nhau, nhưng trong lòng anh vẫn rất tôn trọng bà sao?

Mẹ Phó nghe thấy tin tức Thẩm Gia sinh thì rất muốn đi xem, nhưng Phó Minh Viễn không xin lỗi, bà không khỏi bị mất mặt, trong lòng hết sức khó nhịn. Cha Phó khuyên can mãi, bà cũng không chịu đi thăm cháu gái, cho nên mỗi lần cha Phó đều không thể làm gì khác hơn là một mình đi trước.

Ngày đó, cha Phó thăm xong trở về, mẹ Phó lại bắt đầu ngoài miệng không tha người: "Có gì hay để nhìn, con đầu đã là con gái, tôi đã nói cô ta không sinh được thứ tốt gì mà."

Cha Phó không vui, trừng bà, bảo vệ cháu gái mình, "Tôi không thích nghe bà nói vậy, Oánh Oánh rất xinh đẹp, còn thông minh, mới gặp tôi mấy lần đã nhận ra tôi."

Áo bông nhỏ thơm và êm ái rất được lòng cha Phó.

"Thông minh? Mới bao nhiêu tháng mà ông đã nhìn ra thông minh?" Mẹ Phó già mồm với cha Phó.

Nhiều năm vợ chồng như vậy, cha Phó biết bà đang so đo với con trai, còn nghe mấy lời cau có hơn hai tháng, lỗ tai cũng chai rồi.

Rốt cuộc cha Phó không nhịn được, gọi điện thoại bảo con trai dẫn cháu gái về.

Thẩm Gia nghe thì có hơi căng thẳng, Phó Minh Viễn vội vàng an ủi cô, "Chỉ là dẫn Oánh Oánh trở về cho ba mẹ xem thôi, không có chuyện gì, có anh ở đây rồi."

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Mẹ anh nói gì thì em cũng đừng để trong lòng, em coi như dẫn Oánh Oánh đi tản bộ, đi dạo một vòng rồi trở về."

"Có cần ở lại ăn cơm không?" Thẩm Gia hỏi.

"Không cần, không phải ngày hôm qua em nhắc tới một nhà hàng kiểu Âu mới mở sao, chúng ta đến đó ăn." Phó Minh Viễn cười nói, sau đó nhìn con gái trong giường trẻ con, như làm chuyện xấu mà hạ thấp giọng, "Không dẫn theo Oánh Oánh."

Mắt Thẩm Gia sáng rực lên, "Thật à?"

Rồi sau đó cô cảm thấy mình làm như vậy có hơi có lỗi với con gái, làm bộ mà nói một câu, "Như vậy không tốt."

Phó Minh Viễn ôm lấy cô, nén cười, "Không có gì không tốt, bú sữa mẹ mà thôi, tùy ý để cha cho nó bú là được."

Phó Khả Oánh không biết bị cha mẹ vứt bỏ đá đá cái chân nhỏ trong mơ.

Sắp xếp xong tất cả, Thẩm Gia thay váy đen đơn giản mà không mất vẻ tao nhã, lấy thuận lợi gặp cha Phó, mẹ Phó xong thì đến nhà hàng kiểu Âu.

Đồng thời cô còn rất có hứng thú mà cho con gái mặc bộ đồ trẻ sơ sinh in họa tiết bò sữa trắng đen, hai mẹ con đều mặc đồ màu trắng đen, rất là hài hòa.

Thẩm mỹ của trai thẳng Phó Minh Viễn không thưởng thức nổi bộ đồ trẻ sơ sinh như vậy, anh cảm thấy con gái toàn là màu sắc trắng trắng, nhưng lại không dám nghi ngờ thẩm mỹ của Thẩm Gia. Anh suy nghĩ, rồi đầu buộc dây cột tóc có hoa nhỏ màu hồng cho con gái.

Thẩm Gia thấy mà trong lòng than thở, đây là thẩm mỹ lộn xộn gì vậy.

Cô ngại nói, sợ đả kích sự tự tin của người đàn ông, vì vậy người chịu tội chính là Phó Khả Oánh.

Không ngờ Phó Khả Oánh còn trẻ tuổi, đã đeo trên lưng quá nhiều vì thẩm mỹ của cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro