Chương 83: Hẹn hò + Muốn bú sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia bế Phó Khả Oánh mập mạp xuất hiện ở nhà họ Phó, cha Phó nhiệt liệt hoan nghênh, vừa vào cửa đã bế bé yêu, mẹ Phó thì vẫn duy trì vẻ phớt lờ không để ý tới.

Phó Minh Viễn dắt tay Thẩm Gia, vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng cha Phó chỉ cảm thấy không ổn.

Đúng như dự đoán, một khắc sau, anh nói với cha, "Vậy để Oánh Oánh ở chỗ cha trước."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai ông bà, anh dắt tay Thẩm Gia, xoay người rời đi.

Phó Khả Oánh không sợ người lạ, con mắt tròn vo nhìn chằm chằm cha Phó, làm trái tim cha Phó như tan ra.

Con trai và Thẩm Gia không có ở đây, phòng tuyến trong lòng mẹ Phó hạ xuống, thấy bạn già bế cháu gái thì cũng lén đi xem cháu.

Con ngươi Phó Khả Oánh chuyển động, lúc chuyển tới chỗ mẹ Phó, phát hiện có người nhìn mình, tầm mắt lập tức chuyển từ cha Phó đến mẹ Phó.

Mặc dù chỉ là trẻ sơ sinh, không biết suy tính, nhưng mẹ Phó nhìn lén bị bắt gặp thì vẻ mặt vẫn có hơi mất tự nhiên. Bà lúng túng muốn đi, ai ngờ Phó Khả Oánh đưa tay nhỏ bé về phía, kêu ê ê a a.

Cha Phó cố ý xoa dịu quan hệ của bọn họ, vội nói, "Đây là muốn bà nội bế rồi, nào, để bà nội bế Oánh Oánh của chúng ta."

Mẹ Phó tránh ra sau, "Ai dà, không nên, không nên, đừng đưa tôi."

Phó Khả Oánh là bé đáng yêu ai gặp cũng thích, cả ngày không phải được mẹ hôn, thì là được cha bế, đã thành quen thân thiết với người khác. Thấy mẹ Phó tránh ra, vươn tay dài hơn, vừa thân thiết, vừa kêu "A,a", cha Phó thì ở một bên quạt gió thổi lửa.

"Xem Oánh Oánh gọi bà nội kìa, bà nội mau bế Oánh Oánh."

Quả thật hai tiếng "A,a" kia nghe khá giống bà nội, mẹ Phó lớn tiếng nói, "Ấy ấy, cháu đừng kêu bậy bạ, tôi không phải bà nội cháu."

Phó Minh Viễn và Thẩm Gia còn chưa đăng ký kết hôn.

Cha Phó lại không thích nghe, hừ một tiếng, bế cháu gái lại, liếc bà, còn nói: "Theo họ Phó của tôi, không phải cháu gái tôi thì là ai, chúng ta không chơi với người không nhận chúng ta, có phải không, Oánh Oánh?"

Mẹ Phó nghe vậy, quay lưng lại, khó chịu.

Đầu này hai bạn già kì lạ, đầu kia vợ chồng son ngọt ngào như mật.

Sau thông báo chính thức, Phó Minh Viễn không cố gắng che giấu tình yêu của bọn họ, thoải mái dắt tay Thẩm Gia đến nhà hàng kiểu Âu. Vẻ ngoài của hai người hơn người, mặc dù đã quá khiêm tốn, vẫn có không ít người nhận ra.

Dĩ nhiên mọi người sẽ không trực tiếp nghị luận, đều liếc trộm.

Vị trí Phó Minh Viễn đặt rất khuất, nhưng hôm đó anh đến là giờ ăn cơm, rất nhiều người, khiêm tốn bao nhiêu vẫn sẽ bị chú ý. Ví dụ như nếu vị khách ngồi bàn vuông phía sau có lòng nhìn, thì vẫn có thể thấy.

Thẩm Gia đã rất lâu không xuất hiện trước ống kính, đột nhiên bị nhiều tầm mắt chú ý như vậy, cô bắt đầu có hơi không tự nhiên, thật vất vả mà đi tới chỗ ngồi, vội vàng đặt mông ngồi xuống. Cô vỗ ngực bình phục hô hấp.

Phó Minh Viễn cười cô, "Uổng cho mấy năm làm ngôi sao, năm đó là đăng ảnh chụp màn hình mỗi khi đạt được mười ngàn người theo dõi? Bây giờ mới ít người như vậy đã sợ?"

Thẩm Gia thở ra một hơi, "Không phải là em đã quá lâu không làm việc sao, lại..."

Cô xít lại gần Phó Minh Viễn, nhỏ giọng nói, "Lại sinh con, vóc người không đẹp như trước, không tự tin như trước kia."

Thẩm Gia nhéo thịt hơi nhô ra trên bụng cô, "Bụng đã lộ, tay có thịt. Em nói xem, anh còn có thể quay lại được không?"

Thẩm Gia nhìn Phó Minh Viễn với ánh mắt thương hại.

Phó Minh Viễn: "..."

Phó Minh Viễn không cảm thấy vóc người cô xấu đi, còn đẹp lên.

Anh chỉ thích Thẩm Gia béo, nhất là bộ ngực, có thể đầy tay, đầu ѵú cũng lớn chút, đỏ hơn, ngậm vào rất sướng.

Phó Minh Viễn nghĩ đến tối hôm qua mùi vị bú sữa mẹ ở trước ngực cô gái, trong cơ thể anh khô nóng.

Cô gái còn không tự biết, dựa vào bàn ăn, nói chuyện phiếm với anh, hai cặp vú đầy đặn kia để trên bàn, tạo ra hình ảnh mê người.

Tay Phó Minh Viễn không tự chủ mà vươn ra, hướng thẳng về vú Thẩm Gia trợn mắt, không tưởng tượng nổi mà đánh tay anh.

Cô nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói, "Anh đừng làm loạn!"

Phó Minh Viễn khàn khàn nói: "Muốn uống sữa."

Gò má Thẩm Gia đỏ lên, cô gần như là dùng giọng tức giận nói với anh: "Ở bên ngoài đấy, anh đừng làm loạn, chờ về nhà, về nhà cho anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro