Chương 86: Chinh phục bà nội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông rung động, tận tình hưởng thụ lần làm tình hiếm có. Anh túm tóc Thẩm Gia, để cô lớn tiếng rên rỉ, ở nhà không cảm thấy thoả thích như vậy.

Tiếng rên rỉ dễ nghe bên tai làm cho Phó Minh Viễn bắt đầu cảm thấy trong nhà có một đứa trẻ cực kỳ không tiện, thậm chí anh còn có suy nghĩ dứt khoát ném con cho cha nuôi mấy ngày.

Dĩ nhiên, ý nghĩ này tan vỡ rất nhanh, bởi vì Phó Khả Oánh muốn tìm mẹ.

Sau khi vợ chồng son sảng khoái mà làm tình, cùng nhau đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, lịch trình hôm đó rất vui. Ngay khi Phó Minh Viễn đang định nói để cha chăm sóc con một buổi tối, cha Phó gọi điện thoại tới.

Nhận điện thoại, tiếng khóc rung trời rung đất ở đầu bên kia làm Phó Minh Viễn sợ hết hồn, ngay cả Thẩm Gia ở đối diện cũng nghe thấy. Cô đau lòng đoạt điện thoại, dỗ với đầu bên kia điện thoại, "Con không khóc, mẹ về đây, ngoan nào, bé yêu..."

Cha Phó đang nghe điện thoại di động: "..."

"... Bé yêu không chịu ngủ, con và Minh Viễn mau về đi."

Thẩm Gia nghe thấy giọng cha Phó thì mặt hơi đỏ, vừa rồi cô dỗ cha Phó à?

Trong điện thoại, tiếng khóc của Phó Khả Oánh không ngừng vang lên, không cho phép Thẩm Gia suy nghĩ nhiều. Cô nắm tay của người đàn ông, chạy về.

Vừa đỗ xe, Thẩm Gia vọt vào nhà, nhưng không nghe thấy tiếng khóc trong dự liệu, cô sải bước đi vào trong, chỉ thấy trước mắt làm cho cô ngây dại.

Mẹ Phó bế Phó Khả Oánh, nhẹ nhàng đung đưa, người quấn trong chiếc tã màu đỏ mà yên lặng.

Dù vậy, người làm mẹ như Thẩm Gia vẫn lo lắng, không để ý tới mâu thuẫn với mẹ Phó, cô sải bước đi lên trước, nhìn bé yêu đang mút núm ѵú cao su mà ngủ.

Thẩm Gia nhìn con gái ngủ, trên mặt mỉm cười của một người mẹ, sao con gái cô đáng yêu như vậy!

Mẹ Phó cũng cảm thấy như vậy, chỉ ôm ngắn ngủn nửa giờ, bà đã có cảm giác Phó Khả Oánh vô cùng đáng yêu.

Đồng thời trong lòng mơ hồ tự hào.

Hừ, bé yêu thân với bà, không thân với cha Phó. Bà vừa bế, bé yêu dừng khóc.

Dẫu sao cha Phó là đàn ông, chăm sóc đứa trẻ không tỉ mỉ như phụ nữ. Bình thường chơi đùa còn được, lúc Phó Khả Oánh buồn ngủ thì không thích được cha Phó bế, vì không đủ dễ chịu. Vì vậy mẹ Phó có kinh nghiệm phong phú bế trẻ con mới bế cô bé, Phó Khả Oánh lập tức dừng khóc, còn nhét núm vú cao su, Phó Khả Oánh không sợ người lạ đập đập núm vú cao su mấy cái, ngủ rất nhanh.

Thẩm Gia đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với mẹ Phó, "Dì bế mệt không, Oánh Oánh nặng, cháu bế cho."

"Sao tôi lại mệt mỏi? Oánh Oánh ngủ thật đúng lúc, nếu cử động làm nó không ngủ ngon, sau này lớn lên không cao, cô bồi thường cho cháu gái tôi cao lên không?" Trong miệng mẹ Phó vẫn nói quái gở, nhưng giọng đã không còn nhằm vào ý chĩa mũi nhọn như trước kia, Thẩm Gia nghe mà khoé miệng cô giật giật.

Đâu cần vội cao lên như vậy.

Có điều mẹ Phó nói như vậy, trái lại Thẩm Gia không tiện nhắc nhở giấc ngủ của bé yêu của cô không phải cái mà người bình thường có thể đánh thức. Vì vậy, mẹ Phó cứ bế như vậy hơn một giờ ở phòng khách, cuối cùng bế Phó Khả Oánh trở về phòng ngủ của bà.

Thẩm Gia nhìn bóng lưng của bà, há miệng, cuối cùng ánh mắt cô phức tạp, nuốt lời xuống.

Cô có nên nhắc nhở mẹ Phó, bé yêu ăn rất tốt, nửa đêm còn muốn phải dậy cho bú sữa một lần không?

Phó Minh Viễn thì vui vẻ nhàn rỗi, giao phó với bà vú mấy câu, kéo Thẩm Gia trở về phòng.

Thẩm Gia chóng mặt nằm ở trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, bất giác ý thức được, vừa rồi mẹ Phó gọi bé yêu là "cháu gái mình", cô hoảng hốt kéo ống tay áo người đàn ông, "Dì chấp nhận bé yêu?"

Phó Minh Viễn gật đầu, "Ừ, Oánh Oánh giống em, tương đối dễ nhìn, mẹ anh thích trẻ con xinh đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro