3. "Duy ơi là Duyyyy!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một mùa hè dài đằng đẵng chỉ có chạy show và làm nhạc, Đức Duy đã không thể chịu nổi cái quầng thâm đen xì dưới mắt của em nhỏ nhà mình nữa. Cậu quyết định sẽ lôi em đi chơi cả tháng sau đó cho khuây khỏa, còn bày sẵn cả chục cái kế hoạch b, c, d gì đó để phòng hờ.

Nào có ngờ hai đứa mới dừng chân ở điểm đầu tiên được nửa ngày thì đã bị lạc. Lạc ngoài phố ngoài xá thì không nói, đằng này cậu lại còn kéo em vào tận trong rừng chơi, đến lúc trời sẩm tối thì đã không thấy đường ra ở đâu nữa rồi.

"Duy ơi là Duyyyy!" Quang Anh đã nhì nhèo trách móc Đức Duy nguyên một tiếng rồi.

Em ngồi xổm xuống rồi gục đầu vào đầu gối, miệng không ngừng lầm bầm mắng cậu. Cậu chỉ có thể cười khổ đứng bên cạnh thôi chứ cũng bất lực lắm rồi, đã xin lỗi em đến khàn cả giọng rồi.

"Thôiii, bé giữ giọng đi không mệt, ngồi đợi xíu là có người đến thôi mà."

"Hong có ai đến đâu, muộn lắm rồi." Giọng em đã nhỏ lại còn run run, cậu nghe xong mà vừa xót vừa thêm phần tự trách mình.

Đức Duy đang loay hoay xoa vai dỗ dành em thì có cơn gió thổi đến. Trời lúc này đã tối mịt, nhiệt độ cũng xuống thấp nhanh chóng, cộng thêm cái không khí ẩm ướt thì đúng là không hợp cho em nhỏ tí nào, em còn đang mệt cơ mà.

Quang Anh co người lại, cuối cùng cũng chịu nghe lời cậu giữ giọng, giữ sức. Cậu thì nhanh chóng ngồi xuống ôm chặt em vào lòng nhằm giữ ấm cho em.

"Duy có lạnh không?" Em khò khè, giọng đã khàn đi nhiều sau trận quát mắng dài ban nãy.

"Ôm bé là ấm rồi." Cậu cười khì, nói thế thôi chứ cậu buốt hết cả lưng rồi đấy.

Em bĩu môi rồi choàng tay ôm lại cậu. Đức Duy sướng rơn cả người, cúi xuống tai em thủ thỉ mấy câu yêu thương chả hợp hoàn cảnh tí nào. Em nghe xong chỉ biết cười khờ thôi, giờ em không còn run vì lạnh nữa mà chuyển sang run vì mấy câu nói sến rện này rồi.

Quang Anh đói cồn cào cả bụng, em biết là trong balo nhỏ cậu mang theo có vài cái bánh gạo nhưng vì cái thói quen lười ăn tích từ những hôm bỏ bữa làm nhạc khiến em chẳng buồn mở miệng ra than nữa. Em cứ mặc kệ hết thảy mọi thứ rồi tận hưởng hơi ấm của cậu, cho đến một lúc tưởng như em đã say giấc đến nơi thì cái dạ dày của em lại chẳng thể chịu được nữa.

Ọc ọc...

"Bé đói hả? Đợi em lấy bánh nhé." Đức Duy gỡ tay em xuống để mở balo, lôi ra nào là đèn pin, sạc điện thoại rồi chai xịt côn trùng, mãi mới kéo ra được túi bánh gạo đã vơi một nửa.

Thoát ra khỏi cái ấm áp dễ chịu đương nhiên Quang Anh không thích tí nào, em gắng trụ để không đổ cả người về phía cậu lần nữa là vì không muốn bản thân trở thành gánh nặng của cậu, theo đúng nghĩa đen. Em sợ mình mà làm thế thật thì chắc thằng nhóc vụng về này sẽ rối tung cả não lên mất.

Cậu sẽ liến thoắng hỏi em có sao không, ôm ấp vỗ về em rồi xốc em lên như một đứa trẻ con để xem em còn tỉnh táo không. Nghĩ đã thấy mệt rồi, em chống tay ở cằm rồi mải cười thầm mà không để ý miếng bánh được giơ trước mặt mình từ lúc nào.

Đức Duy nhíu mày khó hiểu: "Bé không ăn là em ăn hết đấy nhé, tự nhiên ngồi cười một mình là sao?"

"Xí, thấy Duy đẹp trai quá nên cười đó." Em chu môi xinh ra làm cậu chỉ biết bất lực mà cười theo.

"Ừ thế người yêu của trai đẹp có chịu ăn hay không đây? Mỏi hết cả tay rồi đây này."

Quang Anh thích thú cười khì rồi cắn miếng bánh trên tay cậu, cậu đút cho em xong lại bóc một cái khác cho mình. Sau vài phút đã xử lí sạch túi bánh gạo, cậu còn ga lăng đưa nước cho em uống trước nữa chứ.

Dọn dẹp vỏ bánh xong xuôi cả hai lại ngồi sát vào nhau cho đỡ lạnh, Đức Duy mở điện thoại lên xem dù biết là vùng núi hẻo lánh này thì sao mà bắt được sóng. Đã tám giờ tối rồi, nhiệt độ giảm xuống còn có 22°C.

Cậu thở dài tắt điện thoại, quay sang nắm lấy tay em: "Nếu mà có người đến thì ít nhất cũng phải hai tiếng nữa cơ, em bảo chị quản lí là bọn mình tự ăn trong bản nên chị ý cũng đi ăn luôn rồi. Chỉ hẹn em chín giờ về để nhắc kế hoạch ngày mai, chắc lúc đấy không thấy rồi mới đi tìm mình được."

Quang Anh không nói gì nhưng thầm thở phào trong bụng, em biết sẽ có người đi tìm là vui rồi. Lúc đầu cậu còn không định để chị quản lí đi theo vì muốn được ở riêng với em, sau này vì thấy như vậy thì bận rộn quá nên mới gọi chị đi để chị đỡ cho một phần. Cũng may mà đổi ý kịp thời không thì cả hai sẽ co ro ở đây đến khi chỉ còn bộ xương khô luôn mất.

Cố trấn an bản thân là sắp có người đến rồi, cậu và em không hẹn mà cùng dựa sát vào nhau hơn để nghỉ ngơi sau ngày dài mệt mỏi. Trả lại không gian tự nhiên cho rừng núi, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng lá cây xào xạc vang lên và mấy cái cành khô dưới đất khẽ động đậy do kiến hay giun gì đó bò qua.

Quang Anh chẳng sợ gì mấy con côn trùng nhỏ xíu này nhưng vẫn vô thức thu người lại, nhỡ bị bò lên người thì không hay tí nào đâu. Bỏ qua mấy con vật lắt nhắt đấy em mới nhớ đến mấy thứ to hơn, vội quay sang cậu mà thì thầm.

"Duy ơi nhỡ có rắn hay khỉ gì đó thì sao? Toi hả?"

Đức Duy cốc đầu em: "Gở miệng thế nhỉ, có thì mình băm nó luôn, em có dao đây này."

Nói rồi cậu lục trong túi quần giơ lên con dao gấp bé xíu dùng để cắt hoa quả còn khó, cậu còn lắc lắc trông như khoe của nữa.

"Cái này á, chưa kịp giơ ra thì đã bị khỉ vồ rách mặt luôn rồi." Em bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ nhìn con dao.

"Rồi rồi khó tính quá đấy, còn hơn là không có gì để phòng thân."

Cậu nhéo cái má đang phì ra của em, cuối cùng lại ghiền luôn lúc nào không hay. Thế là cả hai lại im lặng như cũ, nhưng thay vì ngồi cạnh nhau bình thường thì Đức Duy đã quay hẳn người sang để nghịch hai cái má hồng của em.

Quang Anh mặc kệ cậu thích gì làm nấy bởi vì em đã chết mệt ra đây rồi, không muốn đôi co thêm tí nào. Em dần thiếp đi trên tay cậu, cậu cũng nhanh chóng nhận ra liền nhẹ nhàng để em dựa vào vai mình ngủ tiếp.

Đến lúc em giật mình tỉnh lại vì tiếng gọi lớn thì đã là chuyện của ba tiếng sau đó. Em ngồi thẳng dậy rồi dụi mắt, Đức Duy đã đứng hẳn lên để vẫy tay gọi chị quản lí. Gặp được nhau rồi cả hai bên cùng thở phào nhẹ nhõm, chị quản lí lo lắng xanh cả mặt, tay thì quàng cho em với cậu khăn ấm nhưng miệng vẫn liên tục trách mắng.

Em và cậu không dám nói lại gì, chỉ biết xin lỗi rồi cười trừ thôi. Còn có cả một tốp dân bản và bác chủ nhà trọ cùng đi tìm nữa, sau đó cả hai phải xin lỗi đến mỏi cả mồm, tội lỗi ghê luôn.

"Anh sẽ không bao giờ vào rừng nữa đâu nhé, đừng hòng rủ anh nữa." Quang Anh thì thầm với cậu lúc cả hai đã chui trong chăn ấm nệm êm.

"Ừ, mai em book xe ra biển liền."

Đức Duy càng ôm chặt em hơn sau một đêm đáng nhớ, có lẽ không chỉ em, mà cả cậu cũng không dám vào rừng nữa rồi.

______________________________

Đọc fic của mấy chả nước ngoài trên ao3 tiền đình quá mấy fen, toàn tag A-B vào đọc mới lòi ra B-A.

Sợ hãi tột độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro