17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong khi đó, ở một quán bar tối tăm và ồn ào, Đức Duy ngồi một mình, ly rượu đã cạn từ lâu, đang đưa ánh mắt khổ sở đến chiếc màn hình điện thoại, có Quang Anh đang vui vẻ ngồi nói chuyện với fan

Nó nhớ lại hình ảnh trong siêu thị hôm ấy...
....

Mỗi bước đi đều nặng nề, như thể mọi trọng lượng của quá khứ đang đè lên nó. Nó cố gắng tập trung vào việc chọn lựa thực phẩm, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm hình bóng của ai đó trong đám đông.

Đột nhiên, ánh mắt nó chạm phải một cảnh tượng bất ngờ, Quang Anh đang đứng đó, bên cạnh một người khác, tên Dương Domic đã vào khen từng bài đăng của Quang Anh , họ đang cùng nhau vui vẻ chọn rau củ.

Đức Duy dừng lại, cảm giác như đôi chân mình đang bị đóng đinh tại chỗ. Trái tim nó đập loạn nhịp, một phần muốn tiến về phía trước, một phần lại muốn quay lưng và bỏ chạy...

Nỗi đau chợt ùa về, mạnh mẽ và sắc bén như một lưỡi dao. Nó không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Hình ảnh đó như một nhát dao cắt sâu vào trái tim, làm xói mòn mọi sự kiên cường còn lại. Nó cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng, đứng giữa đám đông mà không thể tìm thấy lối thoát.

Nó cứ đứng đó quan sát em từ xa, nhưng cả hai lại chạm phải mắt nhau. Nó cảm thấy nghẹt thở, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng khoảnh khắc này là một cú sốc mà nó chưa từng chuẩn bị.

Dù ánh mắt Quang Anh không dừng lại lâu, chỉ chạm vào nó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sự tác động mạnh mẽ đến mức khiến Đức Duy cảm thấy như mình đang bị đẩy ra khỏi thế giới mà mình từng là một phần của nó.

Khi cả hai chạm mặt nhau, không cần nói gì, nhưng ánh mắt giao nhau truyền tải cả một biển cảm xúc. Đó là sự đau khổ, tiếc nuối, và cả sự xót xa không thể diễn tả bằng lời...

Nó cảm thấy một sự xé nát trong lòng khi nhận ra rằng, dù nó đang đứng ngay trước mặt người mình từng yêu, nhưng mọi thứ giữa họ đã thực sự kết thúc.

Cảm giác bị lãng quên và sự bất lực tràn ngập tâm trí nó. Đức Duy nhìn thấy người nó yêu đang hạnh phúc, đang tiếp tục cuộc sống của mình, và nhận ra rằng mình chỉ còn là một phần của quá khứ không thể quay lại.

Cả hai tiếp tục di chuyển trên con đường của riêng mình, nó như bất động tại chỗ. Khi Quang Anh cùng người đó đi ngang qua nó. Cảm giác đau đớn và sự cô đơn bao trùm lấy Đức Duy, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

Căn siêu thị không chỉ là nơi mua sắm, mà giờ đây là nơi nó phải đối diện với sự thật tàn nhẫn, tình cảm của nó đã trở thành một ký ức không thể quay trở lại.
.....

Nó uống thêm từng ngụm, không phải để say, mà để làm giảm bớt nỗi đau và sự dằn vặt trong lòng

Những cơn say dần làm mờ nhạt sự tỉnh táo, nhưng lại càng khiến cảm xúc đau đớn và tiếc nuối trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, nó đứng dậy, cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó, dù không chắc liệu có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Đức Duy rời quán bar, đôi chân lảo đảo, ánh sáng đường phố như lướt qua trong sự mơ hồ. Từng bước đi trở nên khó khăn hơn, nhưng ý chí muốn tìm gặp Quang Anh là điều không thể ngăn cản.

Khi đến trước cửa căn hộ của em, nó đứng đó, hơi thở có phần nặng nề và lảo đảo. Nó gõ cửa, tiếng gõ vang lên trong sự im lặng của đêm khuya.

-----

Quang Anh khi nghe tiếng gõ cửa, em chỉ nghĩ tên Đăng Dương kia đã về, mà qua tìm em. Quang anh chào tạm biệt với 5 ngàn người ,rồi tắt live.

Em đi ra mở cửa. Và đứng trước mắt em là Đức Duy, ánh mắt nó lờ mờ trong màn đêm. Hơi thở của nó nặng nề, chân bước lảo đảo, như thể mỗi bước đi đều là một thử thách.

Quang Anh cảm nhận được nỗi đau và sự mệt mỏi toát ra từ người ấy, mặc dù có men say làm mọi thứ trở nên mơ hồ, với ánh mắt lấp lánh nhưng không thể che giấu nỗi buồn sâu thẳm...

Nó mỉm cười yếu ớt, một nụ cười chứa đựng cả niềm đau và sự hối tiếc.

“Em không biết mình sẽ tìm đến đây… nhưng em chỉ muốn gặp anh” nó nói, giọng nói có phần lạc lõng và mơ hồ

Em nhìn người trước mặt, cảm giác như mọi cảm xúc từ trước đến giờ đang hòa quyện lại trong khoảnh khắc này. Nỗi đau từ sự chia tay vẫn còn rõ ràng, nhưng sự xuất hiện của Đức Duy, dù có phần mờ nhạt trong men say, lại khiến mọi thứ trở nên xáo trộn hơn bao giờ hết.

Em cảm thấy mình không thể đóng cửa và quay lưng đi, nhưng đồng thời cũng không biết phải làm gì với tình cảm và những ký ức đang trở về. Căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng thở dài và sự im lặng khó chịu giữa hai người, như thể cả thế giới đang chờ đợi một quyết định nào đó.

" Vào trong đi... " em không thể để nó về trong tình trạng say xỉn thế này được, càng không thể đứng ở ngoài mà nói chuyện...

__________________________________
    _____________________________
         ________________________

Thank you for reading it all ❤

Viết tới khúc này hong bit cho Quang Anh dìa zứi ai lun á =)))

Giải cíu sốppp

Cho tớ xin cảm nghĩ nhoaa💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro