CHO TA MỘT MIẾNG THỊT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thuận lợi gia nhập đoàn lính đánh thuê Hồng Lang, Tiền Hoàn Lương vô cùng hài lòng. Ngồi ở vị trí Đao Lãng phân cho y, Tiền Hoàn Lương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó sắc mặt biến đổi.

        “Nè nè, anh thật sự có thức ăn nha, lấy ở đâu ra thế? Sao tôi không thấy anh xách theo túi gì hết vậy? Lẽ nào anh có dị năng không gian? Nói cho anh biết nha! Đội một chúng ta mạnh lắm đó, Lão Đại cùng đội phó đều có dị năng lợi hại vô cùng đấy! Đi theo bọn này xem như anh gặp may rồi. . . Anh,”

       Vào lúc Tiền Hoàn Lương ngẩng đầu nhìn trời, cái tên nhóc nhiều chuyện đang tiết lộ hết nhược điểm của tập đoàn ngồi cạnh y cứ miệt mài cúc cu chíp chíp bên tai, không thể chịu nổi nữa y vươn tay đập mạnh vào đầu nó một cái, Tiền Hoàn Lương nghiến răng: “Tìm đội trưởng các người lại cho tôi, tôi có việc cần nói!” Y nhớ rõ ràng tối nay không phải mười lăm mới đúng nha, chẳng lẽ cái tên khốn kiếp bán lịch cho y lấy quyển lịch do sơn trại của gã tự chế đem là đồ hiệu bán cho y sao?! Bà nó, “đạo” cái khác y còn nhịn được, còn lịch năm mà cũng ‘đạo” nữa sao? “Đạo” không giống sẽ chết người đó nha!!

       Tên nhóc kia nhìn thấy vẻ mặt Tiền Hoàn Lương vốn nhàn nhã đột nhiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giật thót một cái, nhớ lại mắt kính của tên đeo kính bị mất vô cùng quỷ dị, vội vàng gật gật đầu, mở cửa xe liền ù té chạy đi tìm đội trưởng.

       Không bao lâu tên nhóc kia đã gọi đội trưởng tới, đi theo bên cạnh hắn còn có nữ đội phó kia. Không đợi đội trưởng mở miệng, cô gái kia đã trực tiếp cười tủm tỉm nói với Tiền Hoàn Lương: “Này, chàng đẹp trai, cậu lại có chuyện gì thế? Sao sắc mặt khó coi thế này? Không phải nói chứ, cải trắng và khoai tây của cậu mùi vị thật ngon a, chúng ta gần mười ngày qua không được ăn thức ăn tươi ngon như vậy rồi! Thu nhận cậu vào đội quả nhiên là chính xác mà!”

       Không để ý tới đội phó dung mạo xinh đẹp nhưng toàn thân trên dưới đều lộ ra khí tức như nữ vương, Tiền Hoàn Lương cực kỳ nghiêm túc nhìn Đao Lãng: “Đội trưởng Lão Đại, tôi cho các người một đề nghị phát ra từ đáy lòng, chúng ta phải tức khắc, thu dọn đồ đạc đi ngay thôi!”

       Đao Lãng nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu cùng do dự, nhìn Tiền Hoàn Lương nói: “Tại sao?” Bọn họ trên đường đi thức ăn ít ỏi mà còn lạc đường, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại.

       Tiền Hoàn Lương nghe thế quăng cho một ánh mắt khinh bỉ thiệt lớn: “Lão Đại, đừng nói với tôi là anh không biết tập tính của bọn cương thi nha! Ngẩng đầu nhìn ánh trăng đi, hôm này dù không phải ngày trăng tròn nhưng cũng không khác gì lắm. Mà chỗ này trong phạm vi ngàn dặm chỉ có một căn cứ duy nhất, anh cho rằng chúng ta có đủ mạng hoặc hỏa lực để cùng một bầy tinh hạch ‘di động’ làm một cuộc “giao lưu” thân mật ở đây sao?”

       Tiền Hoàn Lương vừa dứt lời, sắc mặt Đao Lãng liền biến đổi mãnh liệt. Người phụ nữ kia nghe nói có chút không tin nỗi hỏi: “Giỡn chơi hả? Trong vòng một ngàn dặm chỉ có một cái căn cứ này thôi?” Nếu nói như vậy thì vận khí của bọn họ đúng là “đen” quá mức bình thường mà. . .

       Tiền Hoàn Lương bĩu môi: “Tôi chưa bao giờ đem tính mạng của mình ra nói giỡn, huống chi, tôi còn chưa ăn được thịt, tuyệt đối không thể chết được. Cho nên, các người quyết định đi?”

       Đao Lãng hít sâu một hơi, dồn sức, rống lớn với các thành viên trong đoàn còn đang ăn cơm tối một tiếng: “Nội trong năm phút ăn xong cơm nước thu dọn tốt chăn nệm trở lại xe tập hợp cho hết cho tao!!”

         Tiền Hoàn Lương đau khổ nhìn đôi bàn tay chưa kịp đưa lên bịt hai lỗ tai đáng thương của mình, than khóc không ngừng, ‘Lão Đại, cho dù anh muốn rống, cũng phải bảo tôi bịt tai lại đã chứ? Vừa rồi đứng gần tên sư tử hống như anh quá khiến người ta hoa mắt ù tai choáng váng đầu óc khổ sở biết bao nhiêu?! Tuy rằng miệng là quan trọng nhất, nhưng không có lỗ tai là sao đập cương thi đây, không có cách đánh cương thi thì sao ăn được thịt hả?!’

          Không thể không nói hiệu suất làm việc của đoàn lính đánh thuê này cao đến không ngờ, trừ tên mắt kính vì bị mất kính của mình nên động tác chậm một chút nhưng cũng có thể tha thứ được, thì những thành viên khác, kể cả tên to con kia đều trong vòng 5 phút đã chuẩn bị xong hết rồi. Tiền Hoàn Lương nhìn tên to con trông như một ngọn núi nhỏ giật giật khóe miệng, tên này một mình gã đã gặm hết phần khoai tây, cải trắng dành cho ba người, thảo nào bọn người này lại thiếu thức ăn, chỉ nuôi một mình gã là đã quá sức rồi.

        “Tiểu Thâu báo giờ!” Đao Lãng bình tĩnh mở miệng.

        “6 giờ 45 phút. Lão Đại, còn 15 phút nữa là trời sẽ tối hoàn toàn.” Tiểu Thâu bị điểm danh nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, báo cáo.

       “Được, lập tức lên xe, nội trong 15 phút chúng ta cần phải vượt ra ngoài theo hướng đông đi 30 km đến sa mạc có đá lớn che chắn! Đừng hỏi tôi nguyên nhân, nhất định phải dùng hỏa lực mạnh nhất để phóng đi!!” Bình tĩnh kiên định ra mệnh lệnh xong, Đao Lãng liền vung tay, bảo mấy người đó vội vã lên xe. Tiền Hoàn Lương bởi vì là “cơm cha áo mẹ” của bọn họ, liền được ngồi chung với đội trưởng trong chiếc xe chất lượng tốt nhất.

        Bất quá khiến cho Tiền Hoàn Lương có hơi khó hiểu chính là, cái tên nhóc con ngồi cạnh y rõ ràng nhìn qua cũng không giống loại có sức chiến đấu hay loại có trí lực, sao lại được đãi ngộ tốt như vậy? Mà không lâu sau, nghi vấn này đã được giải đáp.

         “Tiểu Lý Tử, bên kia?” Một ông chú lái xe thân hình tráng kiện cực kỳ tự nhiên quay đầu lại hỏi.

        Mà tên nhóc Tiểu Lý Tử ngồi bên cạnh Tiền Hoàn Lương cũng hết sức tự nhiên mà trả lời: “quẹo phải, hướng 2 giờ*! Sau đó quẹo trái hướng 11 giờ*!”

* Hướng 2h: quẹo về bên phải 60 độ

* Hướng 11h: quẹo về bên trái 30 độ

       Có phần kinh ngạc khi nghe bọn họ đối đáp, con ngươi Tiền Hoàn Lương xoay vòng vòng bắt đầu dựa lên cửa kính xe nhìn nhìn, sau đó liền ngạc hiên phát hiện hướng bọn họ lựa chọn chính là hướng ít cương thi nhất! Vì thế Tiền Hoàn Lương quay đầu lại vô cùng cảm thán nhìn Tiểu Lý Tử, đầu năm nay hệ trực giác so với hệ chiến đấu có giá trị hơn rất nhiều a! Nhìn nhìn mấy tên cu ly đứng trên xe nhỏ trái phải khiêng súng tiểu liên cố sức đánh cương thi, lại nhìn Tiểu Lý Tử yên ổn ngồi trong xe, Tiền Hoàn Lương sờ sờ cằm, quả nhiên y cần phải làm một siêu cấp V.I.P có dị năng hệ trí tuệ, chứ không nên làm cái bia di động lúc nào cũng xông ra trước đỡ đạn.

        Có Tiểu Lý Tử chỉ dẫn phương hướng, vài phút đầu đội xe xông ra xem như cũng thuận lợi, nhưng lúc đội xe xông lên được một nửa, thì cương thi theo mùi của con người đi về phía căn cứ ngày càng nhiều, hành động vốn xem như thuận lợi bỗng chốc biến thành tình trạng nửa bước cũng khó mà đi được.

         “Chậc chậc, cương thi nhiều ghê nha. . .” Tiền Hoàn Lương nhìn xung quanh, cảm thán. Cái này khiến cho y nhớ lại tình cảnh ban đầu lúc đào vong. Nếu không có bé hoa số 22 – 26 hy sinh bản thân bảo vệ y, y tuyệt đối không thể nào mở đường máu chạy thoát. Giờ bầy hoa nhà mình lại có thêm một bé độc thân, thật sự có lỗi với số 1 quá mà. . .

        Người của đội xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy dường như không hề lúng túng chút nào, lúc này đội trưởng đại nhân vẫn chưa hành động cùng đội phó đại nhân ngồi ở một xe khác đồng thời đứng lên một lượt, hai người một trước một sau ra sức rống lớn một tiếng, Tiền Hoàn Lương liền nhìn thấy một thứ giống như bức tường lửa từ trước xe phóng ra ngoài! Mà sau khi bức tường lửa xông ra chính là hai tia chớp màu xanh tím do vị nữ vương đại nhân kia dùng như dây roi quất đám cương thi chặn trước đầu xe văng ra bên cạnh.

        Ai nha nha, cái dị năng này quả là “trâu bò” đến không ngờ nha, hèn chi bọn họ dám can đảm chạy khắp cả nước như vậy. Tiền Hoàn Lương nhìn phía trước trong nháy mắt đã bị dọn sạch sẽ thành một con đường, vẫn còn bội phục vô cùng. Chiếc xe không còn bị cản trở cứ như thế chạy như điên hơn 20 km, mắt thấy cương thi bị ném đi càng lúc càng nhiều, Tiền Hoàn Lương an tâm hơn một chút, y cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái căn cứ nhỏ không có lấy một miếng thịt kia rồi, chỉ có điều không để người của đội xe vui mừng được bao lâu, nhóm cương thi ở phía trước đột nhiên chạy tới dường như xảy ra rối loạn nhỏ.

          Cảnh tượng xảy ra sau đó khiến toàn bộ người của đội xe cực kỳ sợ hãi ~~~~~~ bầy cương thi vốn rất lộn xộn, dựa vào bản năng tự đứa nào đứa đó tấn công, bỗng nhiên giống như xác định rõ mục tiêu bắt đầu vây bắt công kích ba chiếc xe. Mà dị năng của đội trưởng cùng đội phó vì liên tục sử dụng để mở đường nên gần như đã cạn kiệt, tình huống bỗng chốc trở nên nguy cấp.

         “Không thể nào!! Sao đám cương thi này đột nhiên giống như có người chỉ huy vậy chứ?! Loại tấn công có mục tiêu có trật tự thế này thật quá kỳ quái rồi!!” một roi quất bay một con cương thi định đánh lén đội viên, nữ vương đại nhân rống giận.

        “Lôi Tử! Chúng ta còn lại bao nhiêu lựu đạn? Cứ bị vây đánh như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện đấy!” Đội trưởng nói với người đàn ông cường tráng đang vác súng. Người đó thừa lúc rảnh tay nhìn nhìn bao hàng, sắc mặt tốt sầm, trả lời: “Chỉ còn ba quả, căn bản là không đủ xài. Lần này e là gặp khó khăn. . .”

        Nghe được Lôi Tử nói, sáu người trong xe đều trầm mặc, bọn họ chạy suốt nửa tháng mới đến cái căn cứ nhỏ này, vốn cho rằng vấn đề thiếu thức ăn nguy cấp nhất phi thường khó giải quyết này đã được cây cải trắng may mắn – Tiền Hoàn Lương tháo gỡ rồi, chưa vui mừng được bao lâu, lại gặp phải đêm trăng tròn cương thi bạo động, trầy vi tróc vảy mới gần thoát khỏi vùng nguy hiểm, thì đụng trúng sự bao vây tấn công quỷ dị của đám cương thi này, ông trời, ông là muốn trêu chọc chơi đùa bọn họ hay sao? Cứ cho họ hy vọng rồi lại bóp chết nó a? Đừng đùa giỡn người ta như vậy chứ!

         Nhìn thấy cương thi bao vây bọn họ ngày càng nhiều, khi mọi người càng lúc càng tuyệt vọng, cuối cùng, cái người rảnh rỗi cứ giả làm cải trắng nào đó mới mở miệng.

       “Tiểu Lý Tử, hiện tại xông ra hướng nào là ít cương thi nhất?”

           Tiểu Lý Tử nghe vậy sửng sốt, sau đó có chút mong chờ nói: “Hướng ba giờ!”

        Tiền Hoàn Lương gật đầu: “Oh, biết rồi, vậy các người có thịt không?”

        “. . . Hở?” Toàn bộ người trên xe bị câu hỏi của Tiền Hoàn Lương làm cho ngây ngốc. Vừa nãy còn đang nói tình hình cương thi mà, sao chủ đề lại biến thành đồ ăn rồi?

        So với thủ hạ thì đội trưởng đại nhân có phần già dặn nhiều kinh nghiệm hơn một chút, hỏi thẳng: “Cậu muốn thịt làm gì?”

        Tiền Hoàn Lương cực kỳ tự hào mở miệng: “Cho lão tử một miếng thịt, lão tử có thể “bùm” ra một con đường rộng mênh mông!!”

       “. . .” Hít thật sâu vài ngụm khí, đội trưởng đại nhân nói: “Trong túi của tôi có một lon thịt gà đóng hộp vẫn còn hạn sử dụng, cho cậu!!”

       Nghe vậy, Tiền Hoàn Lương vừa lòng lộ ra nụ cười đắc ý hả hê. Biết ngay thằng cha này bí mật giấu làm của riêng mà! Ha ha ha ha ha, thịt ơi thịt à, tối nay mà không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có thể ăn mày rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro