NHA ~ DÁM ĐỤNG THỊT HỘP CỦA TA À

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tiền Hoàn Lương vô cùng sung sướng vuốt vuốt vòng tay, bảo mọi người nhích ra cho y một chỗ rộng rộng chút xíu, đưa tay nhanh như chớp lấy ra ba cây đậu hòa lan miệng bự. Cái miệng nhếch lên một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay túm một góc của quả đậu, tay kia bóp hạt đậu từ trong vỏ văng ra trước.

        Ngay lập tức, mấy hạt đậu trong vỏ đều bị ép bay ra ngoài, vào khoảnh khắc chúng nó chạm tới cương thi, bỗng “bẹp bẹp bẹp” nổ tung tóe!

       Đừng thấy cây đậu của Tiền Hoàn Lương không được lớn, nhưng so với đậu bình thường thì lớn gấp 3 lần, hạt bên trong cũng muốn bự hơn trứng chim cút rồi. Mấy hạt đậu bóc bóc bay ra ngoài, thoáng chốc đã nổ văng 6, 7 cương thi. Ngoài trình độ tấn công cực mạnh gần như một hạt đậu diệt một con cương thi khiến người ta bất ngờ không thôi, mà mật độ cương thi nhiều như vậy lại có thể trong phút chốc nổ banh hai con, quả thực so với tiểu liên còn lợi hại hơn nhiều.

       Người đi cùng trong xe nhìn thấy phương pháp công kích quỷ dị khó đỡ như vậy đều ngu người ra. Trong số đó, Tiểu Lý Tử khóe miệng co quắp không biết bản thân nên kính nể hay nên cười đây. . . Từ khi nào mà đậu hòa lan có thể nổ chết cương thi vậy trời?! Sao hắn chưa bao giờ biết còn có loại cây quỷ dị thế này a?

       Còn đội trưởng đại nhân sau khi nhìn thấy phương pháp tấn công của Tiền Hoàn Lương cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ là theo bản năng thở dài một chút, cái tên nhóc nhìn có vẻ như vô hại yếu nhớt quả nhiên có đòn sát thủ bảo mệnh, nghĩ lại cũng đúng, người có thể sống sót trong Mạt Thế này, có ai thật sự thuần lương vô hại chứ? Chỉ cần tên nhóc trước mặt có đủ số đậu quỷ dị kia, lần này bọn họ cố gắng hết sức vẫn có thể chạy thoát được!

       Nghĩ đến đây, đội trưởng đập một phát vào một thành viên đang đứng ngẩn ra, rống lên: “Ngây ngốc đứng đó làm gì?! Còn không mau nhân cơ hội tấn công?! Muốn chết thì cứ nhảy xuống xe đừng có liên lụy người khác!!”

       Bị đội trưởng hét như vậy, các thành viên khác trong xe đều giật mình phản ứng lại, đậu hòa lan của Tiền Hoàn Lương xem như đã cho bọn họ một cơ hội để chạy thoát, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy!

       Bất quá khiến mọi người giật mình không phải chỉ có thế này.

       Sau khi Tiền Hoàn Lương liên tiếp bóp ba trái đậu ra ngoài, bùm bùm bay tới nổ banh hai mươi mấy con cương thi thì thở dài cực kỳ bất mãn. Chậc, biết ngay ở chỗ nhiều cương thi thế này dùng hạt đậu là không được mà, bỏ đi, nể mặt hộp thịt sắp được ăn, y vẫn nên sử dụng thứ gì đó có sức công phá mạnh hơn vậy.

       Chậm rì rì thu hồi cây đậu, hành động của Tiền Hoàn Lương khiến cho mọi người trong xe sốt ruột, Tiểu Lý Tử dứt khoát thét to vào y: “Cải trắng đại ca! Anh không thể cất đậu vào a! Sẽ chết người đó!”

       Bốp!

       Tiền Hoàn Lương bịt tai hung hăng đập một phát vào đầu Tiểu Lý Tử, tức giận nói: “Câm miệng lại cho lão tử! Lão tử vẫn còn muốn ăn thịt, cậu thích thì chết một mình đi!”

       Sau khi nói xong, liền đưa tay vói vào túi, tiếp đó sờ sờ vòng tay, Tiền Hoàn Lương nhe răng trợn mắt dùng ngón cái và ngón trỏ ngắt một trái ớt đỏ rực như lửa, không ngừng phình to teo nhỏ cỡ bằng nắm tay lôi ra ngoài.

       “Nè, anh tài xế, một hồi xảy ra chuyện gì cũng không được luống cuống đó, nhớ kỹ cứ đạp ga vọt về trước là được rồi.” Nhếch miệng nói những lời này với tài xế lái xe xong, Tiền Hoàn Lương liền nhắm vào hướng ba giờ ném ớt ra!

       Rồi sao đấy, xảy ra chuyện khiến cho tất cả mọi người của đội xe sững sờ choáng váng, trái ớt bị ném ra giữa không trung phình lên thiệt to, rồi lúc rơi xuống đầu đám cương thi, “bụp” một tiếng phát nổ, mà sau khi trái ớt nổ tung cương thi trong phạm vi 5m đều bị tiêu diệt sạch sẽ. . .

       Rút vào trong xe không để ý đến những cánh tay và bàn tay bị nổ bay đầy trời, Tiền Hoàn Lương đạp đạp tài xế, “Này! Anh hai, anh mà không lái xe thì cương thi lại tới nữa đó! Ớt của tôi không nhiều lắm đâu?!”

       Tài xế bị đạp nghe xong giật mình một cái, liều mạng đạp ga, dẫn đầu xông ra ngoài!

       Chuyện tiếp theo liền thuận lợi hơn rất nhiều, nhân lúc cương thi đã bị dọn sạch ba chiếc xe phóng đi như điên, mà lúc sắp bị bao vây Tiền Hoàn Lương đều kịp thời ném ớt ra, sau khi ném hết bốn trái ớt, đội xe đã bỏ rơi bọn cương thi rất xa. Đoàn người coi như cuối cùng cũng thoát khỏi kết cục bị cương thi gặm không còn miếng thịt.

       Nhìn xung quanh sa mặc đầy cát vàng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, phần lớn cương thi đều đi tấn công căn cứ rồi, hiện tại xung quanh cơ bản rất khó có thể nhìn thấy cương thi.

       Mãi cho đến lúc này, Tiểu Lý Tử vẫn luôn căng thẳng núp ở chỗ nào đó không nói tiếng nào mới hai mắt phát sáng, sùng bái nhìn Tiền Hoàn Lương. Bộ dạng đó trong mắt Tiền Hoàn Lương lại giống như là hận không thể biến y thành miếng thịt để gặm.

       “Cải trắng đại ca! Anh thật quá lợi hại! Mấy trái ớt có thể nổ tung vừa rồi là anh tự trồng sao?! Trời ạ, còn có trái đậu lớn có thể phát nổ nữa, anh là người có dị năng hệ thực vật hả? Cải trắng đại ca. . . ách!”

        Tiểu Lý Tử còn đang lải nhải thì bị Tiền Hoàn Lương đấm một cái vào bụng, toàn bộ tâm trí của Tiền Hoàn Lương lúc này đều chạy ầm ầm tới một thứ duy nhất chính là ~~~~ hộp thịt gà kia!

       Không chút khách khí vươn cái móng vuốt trắng nõn nói với đội trưởng đại nhân: “Thịt hộp của tôi!” Vào thời điểm Tiền Hoàn Lương thấy bản thân đã cho nổ tung ra một con đường, và đội xe vừa trốn thoát khỏi sự bao vây của cương thi, thì hộp thịt mà đội trưởng hứa cho y cũng đã mang họ Tiền rồi.

        Đối với hành vi cố chấp thậm chí là cuồng nhiệt với thịt của Tiền Hoàn Lương đội trưởng đại nhân thật sự không thể lý giải được, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thật là Tiền Hoàn Lương đã cứu tất cả mọi người. Sau khi sảng khoái vỗ vỗ vai Tiền Hoàn Lương, vỗ tới nỗi người ta muốn xách bé hoa nhỏ ra cạp cho một phát, đội trưởng đại nhân mới nói: “yên tâm, không quỵt nợ của cậu đâu! Dưới đáy túi của tôi có một ngăn nhỏ, bên trong chính là hộp thịt gà kia!”

       Nghe vậy, Tiền Hoàn Lương cười sung sướng.

       Nghe xong, mặt Tiểu Lý Tử bỗng chốc trắng bệch không còn chút máu.

       Sau đó run run rẫy rẫy giơ tay lên cao, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, Tiểu Lý Tử nuốt nuốt nước miệng nói: “Lão. . . Lão Đại. . . hộp. . . hộp thịt gà ở ngăn cuối trong túi của anh. . . tối. . . tối hôm qua đã bị tôi. . . ách, ăn vụng hết rồi. . .”

       . . .

       Bỗng, mọi người trong xe đều trầm mặc tập thể.

       Trong chớp mắt, từ trên người Tiền Hoàn Lương liền mãnh liệt phát ra một cỗ oán khí so với nỗi oán hận nguyền rủa còn mạnh mẽ hơn rất nhiều! Mà cùng với cỗ oán khí này còn có luồng khí âm hàn đến nổi có thể đông chết người khác.

       Lão Lý tài xế chưa từng cảm thấy bản thân may mắn được là một lái xe như vậy, cho nên lúc này có thể chuyên tâm làm nhiệm vụ không nhìn đến nhân vật nguy hiểm trên đầu đầy mây đen cùng với sấm chớp đùng đùng kia. Còn những người khác thì không có may mắn như thế rồi, bị bao phủ trong oán khí của Tiền Hoàn Lương, nhìn khuôn mặt đã có phần vặn vẹo dữ tợn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt gần như có thể giết chết người nhìn về phía Tiểu Lý Tử đã run như cầy sấy~~~~~ tên nhóc chết tiệt này sớm không ăn vụng muộn không ăn vụng lại cứ vào lúc cải trắng bùng nổ mà ăn vụng chứ!! Nếu y khó chịu cho nổ tung hết toàn bộ người trong đội, bọn này thành quỷ cũng không buông tha cho chú mày đâu ~~ nha! Lần này mà chết là oan ức lắm đó ó ó ó!!!

       Tiền Hoàn Lương trừng mắt nhìn Tiểu Lý Tử, trong lòng suy xét dữ dội một vấn đề cực kỳ chính đáng, y có nên xem thằng nhóc chết tiệt này như một cái đầu heo mà đem đi hầm hay không? Dù sao đây cũng là một thân thể đầy thịt tuy là không được trắng nõn nà như mình, nhưng nhìn cũng không có ô nhiễm lắm, bản thân thịt đã đến miệng còn bị miệng heo đoạt đi, vậy y hẳn là có quyền được cắn chết cái kẻ cả gan dám cướp thịt của y đúng không?

       Nhìn vẻ mặt càng ngày càng nguy hiểm của Tiền Hoàn Lương, Tiểu Lý Tử lệ rơi đầy mặt ôm bắp đùi cầu cứu đội trưởng nhà mình. Ánh mắt đó biểu lộ vô cùng rõ ràng~~~~~~ đội trưởng à! Anh không thể thấy chết không cứu a! Hãy nghĩ đến Tiểu Lý Tử em đến đoàn lâu như vậy đã lập được biết bao công lao hãn mã a! Dù coi như không có công lao thì cũng có khổ lao chứ hả! Em chỉ ăn vụng có một lần thôi, cam đoan không có lần thứ hai nữa đâu!!!

      Nghĩ lại thằng nhóc này quả thật vẫn còn xài được, tuy rằng oán khí phẫn nộ của Tiền Hoàn Lương rất đáng sợ, ách, nhưng, chắc là có thể hóa giải được phải không?

       “Chuyện này. . .” vừa mới mở miệng, đội trưởng đã bị ánh mắt sát thủ của Tiền Hoàn Lương tập trung mãnh liệt trên người mình làm cho chấn động một cái, hít sâu một hơi tiếp tục kiên cường chống đỡ: “Mặc dù lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất quá tôi có thể dùng danh nghĩa của tôi để bảo đảm, chờ chúng ta đến căn cứ cỡ trung kế tiếp, tôi nhất định cho cậu ăn thịt vui vẻ thoải mái!”

       Tiền Hoàn Lương nghe vậy bĩu môi: “Danh nghĩa của ông còn không đáng giá bằng một hộp thịt. . . Tôi làm sao biết được các người có còn mạng để tới căn cứ tiếp theo không?” Vẫn hoàn toàn là oán niệm.

       Bị “chửi xéo” không thể nói gì, đội trưởng khụ khụ hai tiếng, nói: “Cậu yên tâm, căn cứ chúng ta đang đi là căn cứ Trung Bộ, ở đó có người của đoàn chúng ta, đúng lúc bọn họ lại vận chuyển thức ăn, cho nên nhất định sẽ có thịt, hơn nữa đường đi tiếp theo cũng không có lượng cương thi khổng lồ tụ tập, chúng ta vẫn có thể sống sót đến lúc đó!”

       Nghe xong, Tiền Hoàn Lương trừng đôi mắt đỏ rực nhìn hắn, nói: “Ông khẳng định?”

       Đội trưởng thấy oán khí đã được nén xuống, vội vàng gật đầu: “Khẳng định khẳng định!”

       “. . . Vậy tốt lắm. Có điều nếu như đến lúc đó vẫn nói không có thịt, tôi sẽ cân nhắc việc đem tất cả các người làm “điểm tâm” cho các bé hoa a.” Nghiến răng nói những lời này xong, Tiền Hoàn Lương nhắm mắt lại giống như một cái bong bóng xì hơi tựa lên ghế trong xe, không nói lời nào nữa. Mà oán niệm quanh người y khiến cho Tiểu Lý Tử ngồi bên cạnh khóc không ra nước mắt.

       “Lão Đại. . . chúng ta hãy tìm một chỗ ngủ trước đi được không?” Ngồi cạnh cải trắng đại ca gã sẽ bị oán niệm đè chết đó. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro