HẠ TRẠI , DỊ TRẠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng đội trưởng đại nhân cũng đại phát từ bi, bảo đội xe dừng lại ở sau một tảng đá lớn nghỉ ngơi.

Vừa dừng xe Tiểu Lý Tử nhanh như chớp chạy ra khỏi xe, mà những người khác trong xe cũng chạy trốn so với gã không chậm bao nhiêu. Trái lại người ở trong hai chiếc xe khác đều từng bước từng bước hưng phấn nhảy chân sáo đến bên cạnh xe đầu, muốn hỏi rõ mấy trận nổ ầm ầm cứu vớt cả đám bọn họ là thứ gì vậy.

Bất quá, vừa mới chạy tới trước xe, tất cả mọi người theo bản năng lùi về sau vài bước. Mấy đám mây đen hắc ám lượn lờ trên xe là cái gì thế? Tại sao có thể cảm giác được oán khí lớn như vậy a?!

Tốc độ xuống xe của đội trưởng cũng cực nhanh, sau khi hắn nhìn thấy dáng vẻ kích động, khó hiểu, rồi lại e ngại oán khí của Tiền Hoàn Lương mà không dám tới gần của những đội viên ở trong hai chiếc xe kia, nghĩ nghĩ một hồi là một đội trưởng có trách nhiệm, hắn vẫn nên đem chuyện xảy ra trên xe nói với các đội viên khác.

Những người khác nghe xong gần như đồng thanh đồng thủ quăng ánh mắt "dao cạo" về phía Tiểu Lý Tử đang đứng cách đó không xa, đoạt đồ ăn của ân nhân, chú mày đáng bị đem "nuôi" cương thi. Mà đội phó thì trực tiếp nhéo lỗ tai Tiểu Lý Tử bắt đầu giáo huấn.

Xoay người sửa sang lại một chút, đội trưởng bắt đầu phân công nhiệm vụ cho các thành viên trong đội, sau khi nhân công lắp đặt vài cạm bẫy, tạo một hàng rào điện xung quanh, thì đã tới thời gian nghỉ ngơi đi ngủ. Nhưng mà, lại xảy ra vấn đề rồi.

Mọi khi bọn họ đều ngủ ở trong xe. Dù sao thì trong xe cũng tương đối an toàn.

Nhưng hiện tại băng ghế thứ ba của xe gần như bị một mình Tiền Hoàn Lương chiếm đóng, vậy là sẽ có hai người không được ngủ, tuy là có thể lấp vào vị trí canh phòng còn trống, nhưng thay phiên tới lui cũng rất phiền phức a.

Vào lúc đội trưởng đang do dự xem có nên cưỡng chế Tiểu Lý Tử đi "đạp mìn" hay không, thì Tiền Hoàn Lương lại như nghe được tiếng lòng tha thiết của mọi người dụi dụi mắt từ trong xe đi tới.

". . . cậu không ngủ sao?" đội trưởng im lặng một hồi, rồi nói ra một câu khiến cho bản thân cũng cảm thấy đáng khinh thường.

Tiền Hoàn Lương thở dài gật đầu: "Trong xe không khí không tốt, nệm ghế vừa chật chội vừa cứng ngắc, ngủ không được a."

". . ." trầm mặc tập thể.

"Vậy, vậy cải trắng đại ca. . . ách! Anh. . . anh muốn ngủ thế nào?" cố kìm nén xúc động muốn chạy trốn, Tiểu Lý Tử tự biết phải chủ động xoa dịu quan hệ giữa mình với Tiền Hoàn Lương.

Trừng mắt liếc thằng nhóc con dám cướp thịt của mình, Tiền Hoàn Lương hừ mũi giễu cợt nói, "Đương nhiên là nằm ngủ, sao hả chú mày muốn đứng ngủ à?"

Nói xong thì bắt đầu quan sát đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Sau khi nhìn thấy hàng rào điện cùng cạm bẫy, Tiền Hoàn Lương hài lòng gật đầu, rồi bắt đầu đào đào bới bới đồ trong vòng tay.

Toàn bộ thành viên của đoàn lính đánh thuê Hồng Lang trừng hai con mắt thiệt lớn không thể tin nổi nhìn từ đó xuất hiện một cái túi ngủ cùng mấy thứ gì đó giống như bông hoa. Mà tên đeo kính sau khi mờ mịt nhìn thấy mấy đóa hoa, toàn thân đều run lên như phản xạ có điều kiện, lui về sau ba bước.

Tiền Hoàn Lương cười tủm tỉm sờ sờ đầu các bé hoa 1, 3, 5, 7, 9 từng đứa từng đứa một, nhanh nhẹn tránh né sự tấn công của tụi nó, sau đó bắt tụi nó đứng xoay miệng ra ngoài thành hình bầu dục, cuối cùng hài lòng gật đầu, chui vào túi bắt đầu ngủ.

Không bao lâu tiếng ngáy o o của Tiền Hoàn Lương đã từ trong túi ngủ truyền ra ngoài, mà cả đoàn lính đánh thuê Hồng Lang cùng với đội trưởng và đội phó đại nhân nhìn mấy đóa hoa chốc chốc lại nhe răng nanh của mình ra, đung đưa theo gió chỉ biết lặng lẽ không nói được gì.

Đột nhiên, đội trưởng giống như nhớ tới gì đó hỏi tên đeo kính, "Mắt kính của cậu?"

Người nọ đau xót bi thương gật gật đầu: "Bị tụi nó cắn nát đó."

Đội phó đại nhân nghe vậy cảm thấy phi thường hứng thú nhìn đóa hoa có đốm mọc một cái miệng đỏ chót vài lần, tròng mắt xoay một cái, giơ lên một hòn đá cỡ quả dưa hấu ném qua đó, cô tính toán khoảng cách, hòn đá này bất luận thế nào cũng không đập trúng Tiền Hoàn Lương, nhưng lại vừa khéo có thể đè bẹp một bông hoa.

Hình ảnh xuất hiện ngay sau đó khiến cho cả đội lạnh lẽo nổi da gà, Mẫu Dạ Xoa ném trúng chính là bé hoa số 1, lúc đó hoa nhỏ số 1 còn chưa kịp vì số 26 - người yêu bé bỏng vừa chết của mình tưởng nhớ không nguôi liền cảm giác có một thứ gì đó lao nhanh tới gần, tâm tình đang bực bội, mạnh mẽ há cái miệng bự đỏ như máu ra, một tảng đá cỡ quả dưa hấu đã bị nó nuốt vô bụng, sau đó hoa nhỏ nhai nhai phát hiện không có mùi vị gì hết cực kỳ khó ăn, liền phì phì hai tiếng phun toàn bộ tảng đá đã bị biến thành bột ra ngoài. Cả quá trình chỉ có hai ba phút, nhưng mọi người nhìn đều kinh hồn bạt vía.

"Ôi trời, thứ này thật lợi hai, nhìn cũng chỉ lớn hơn hoa hướng dương một vòng thôi, lại hung ác dữ tợn giống như có thể nuốt được một người a. . ." đội phó Mẫu Dạ Xoa cảm thán, ánh mắt nhìn về phía đám hoa nhỏ cũng phát sáng lấp lánh, dáng vẻ hận không thể đào một đóa đem đi.

Đội trưởng nghe vậy vẻ mặt hắc tuyến, liền vội vã dẫn toàn bộ đội rời đi, vừa đi vừa nói: "Cả đám các cậu cũng để ý một chút cho lão tử, đừng làm hành động gì nguy hiểm nữa đó! Người kia tuyệt đối không thể chọc vào nữa, nếu ai còn gây ra chuyện gì giống như Tiểu Lý Tử, lão tử trực tiếp đem kẻ đó đi băm nhỏ làm thịt tặng cho tên nhóc kia!!"

Nhìn bộ dạng đám đội viên vội vã gật đầu, đội trưởng đại nhân hết sức vui vẻ, lưu lại hai người gác đêm, bảo những người khác đều đi ngủ đi.

Chiều tối phải cấp tốc chạy trốn khiến bọn họ gần như sức cùng lực kiệt, nghỉ ngơi hồi phục tinh thần cùng thể lực trước mới là vương đạo!

Tiền Hoàn Lương ngủ rất thoải mái, cực kỳ an tâm ngủ tới nửa đêm.

Nhưng lúc gần sáng thì ngủ không thoải mái lắm, luôn cảm giác có tiếng gì đó cứ thì thào nói "Đến ăn thịt! Đến ăn thịt a!" còn có giọng nói khác thì "không có thịt, đừng tới đừng tới a!" cứ lởn vởn bên tai mình.

Kéo dây kéo xuống một chút từ trong túi ngủ ngồi dậy, Tiền Hoàn Lương cau mày dụi dụi mắt, nhìn sắc trời đã gần sáng, có lẽ khoảng 4, 5 giờ sáng.

"Chậc, chẳng lẽ vừa rồi nằm mơ sao?" Tiền Hoàn Lương lẩm bẩm "Bản thiếu gia thật quá đáng thương mà, ngay cả nằm mơ cũng không ăn được thịt!"

Cảm giác bụng đang kêu ùng ục mấy tiếng, Tiền Hoàn Lương bĩu môi móc ra một củ cải khô ngồi gặm, đây là cách ăn cơm đơn giản nhất, cải trắng, khoai tây và lúa đều cần phải chế biến lại, nhất là thứ cuối (chính là úa), trong không gian Tiền Hoàn Lương đã thu hoạch được không ít lúa, lại chỉ có thể nhìn trong đau khổ mà không thể ăn, tuy là có thể nấu chín rồi ăn cơm không, nhưng đối với Tiền Hoàn Lương mà nói, nếu cơm mà không ăn với thịt, vậy thì ăn không còn ý nghĩa gì rồi! Cho nên, Tiền Hoàn Lương vẫn trước sau như một gặm củ cải, khoai tây, cải trắng.

Vừa gặm củ cải vừa nhìn nhìn xung quanh, chân mày Tiền Hoàn Lương bỗng chốc nhíu lại thật chặt. Cấp tốc đem mấy hoa nhỏ và túi ngủ thu vào, Tiền Hoàn Lương chạy về phía ba chiếc xe. Y nhìn thấy hàng rào điện vây quanh bọn họ đã bị rách thành một lỗ hổng, hơn nữa đội xe mười hai người ngoại trừ y, thì hiện tại chỉ còn lại 4 người.

Đội trưởng cùng đội phó, to con và Tiểu Lý Tử.

Ầm một tiếng, không chút khách khí đập bể một miếng thủy tinh bên cạnh đội trưởng, bốn người còn lại giật mình cảnh giác, Tiền Hoàn Lương có chút phức tạp nói: "Hy vọng trên mình đội viên của các người đều có máy định vị, nếu không bọn tám chín phần đã trở thành thịt đóng hộp cho cương thi hết rồi. . ."

Lời Tiền Hoàn Lương nói khiến Đao Lãng kinh hoàng, nhanh chóng từ trong xe chạy ra, chỉ thấy phần lớn đội viên của mình đều không thấy.

"Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!" Khiếp sợ nhìn những chiếc xe trống trơn, đội trưởng đại nhân nhìn về phía Tiền Hoàn Lương.

Nhưng người ta hoàn toàn xem thường ánh mắt nóng bỏng cấp bách của người nọ, lắc đầu xua xua tay: "Không biết, sau khi tôi gặp ác mộng giật mình tỉnh lại thì thấy tình hình như vậy rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy so với việc ở đây trút giận lên người tôi, đội trưởng Lão Đại anh nên đi quan sát tình huống xung quanh còn tốt hơn, suy nghĩ xem những người đó có thể đi chỗ nào. Hoặc là nghĩ lại ban đêm các người có cảm thấy có tình hình gì khác thường không?"

Bởi vì sắc mặt Tiền Hoàn Lương đặc biệt bình tĩnh, Đao Lãng tự thấy bản thân có hơi xúc động, đây đều là những anh em theo hắn vào sinh ra tử rất nhiều lần, từ tận đáy lòng hắn không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may.

Trấn định tinh thần của mình lại, Đao Lãng vung tay lên, bảo bốn người còn lại nhanh chóng xem xét tình hình. Không lâu sau To Con liền la lên: "Lão Đại! Nơi này có một lỗ hổng, còn có dấu vết rất nhiều người đi qua! Em có thể nhận ra đây đều là dấu chân của người trong đội!!"

Lỗ hổng To Con phát hiện chính là cái mà Tiền Hoàn Lương sau khi tỉnh lại nhìn thấy, cả cái hàng rào chỉ có chỗ đó thủng một lỗ, còn có rất nhiều dấu chân, khỏi phải nói, các thành viên biến mất chắc là từ nơi này rời đi!

Thấy thế Mẫu Dạ Xoa cùng Tiểu Lý Tử đã định lần theo dấu chân đi tìm, lại bị Tiền Hoàn Lương nhanh tay lẹ chân ngăn cản.

"Đừng trừng tôi nha, các người không tính mang vũ khí theo hả? Những người này hẳn là không cầm theo cái gì đã đi rồi, sao, các người cho rằng bản thân có thể tay không súng ống lại cứu được một đám tay không tấc sắt à?" Não phẳng cũng không ngu như thế a. . . câu cuối cùng Tiền Hoàn Lương chưa nói ra miệng, nhưng vẻ mặt lại có ý như vậy rất rõ ràng.

Mẫu Dạ Xoa hung tợn nghiến răng, xoay người lên xe lấy vũ khí.

Sau khi xách một mớ vũ khí mà mỗi đội viên quen dùng, toàn bộ đều để To Con ôm hết, Mẫu Dạ Xoa đang định dẫn theo Tiểu Lý Tử cùng đội trưởng rời đi.

"Tiểu Tiệp, đợi đã, tôi muốn nói vài câu với Tiền tiên sinh." Kéo Mẫu Dạ Xoa lại, đội trưởng đại nhân xoay người nghiêm túc và trịnh trọng nhìn cái người vẫn lười nhác nhàn nhã gặm của cải.

"Tiền tiên sinh. Người của tổ chúng tôi gặp nguy hiểm. Tôi muốn thuê cậu hỗ trợ cứu bọn họ ra."

Tiền Hoàn Lương quăng cho một cái nhìn khinh bĩ. "Tôi không rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa bọn họ có quan hệ gì với tôi đâu."

Tiền Hoàn Lương nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng đội trưởng cùng Mẫu Dạ Xoa đều biết lời này rất có lý. Ở trong Mạt Thế trừ phi là huynh đệ tốt sống chết có nhau, người thân, hoặc là tình nhân, còn người vừa quen biết sẽ không vì người khác đến mức đưa bản thân vào hiểm cảnh không biết trước được.

"Cậu muốn điều kiện gì?! Chỉ cần chúng ta có thể thực hiện được nhất định sẽ làm theo!!" Mẫu Dạ Xoa có chút sốt ruột, cô biết chàng trai trước mặt này có thực lực, mà còn là loại vô cùng có thực lực, hiện tại đi cứu người, đương nhiên sức mạnh càng cao càng tốt.

Tiền Hoàn Lương nghe Mẫu Dạ Xoa nói xong không nói gì tiếp tục gặm củ cải, y muốn ăn thịt, bất quá các người lại không có, cái tên mặt thẹo kia đã hứa suông một lần rồi, y cũng không muốn bị "xài không công" lần thứ hai.

Nhìn vẻ mặt Tiền Hoàn Lương bốn người đã biết y là yên lặng từ chối, thở dài, Đao Lãng chuẩn bị buông tha không thuyết phục nữa, vừa muốn rời đi, lại thấy Tiểu Lý Tử đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Tiền Hoàn Lương, ra sức dập đầu khóc lóc kể lể nói: "Cải trắng đại ca, Tiểu Lý Tử biết không nên ăn vụng thịt hộp của ngài, em biết sai rồi! Về sau nhất định không tái phạm nữa! Em cam đoan chỉ cần ngài có thể cùng chúng ta cứu mọi người ra, sau này chỉ cần Tiểu Lý Tử có một miếng thịt sẽ toàn bộ dâng hết cho ngài! Tuy là em không biết em có thể sống bao lâu, em cũng rất sợ chết, nhưng những người đó đều là huynh đệ từng cứu em a! Trên đời này cũng không còn bao nhiêu người, thân nhân của em cũng chỉ có mọi người thôi! Ngài nhất định cũng có quan tâm lo lắng cho họ phải không? Cho nên cầu anh cảm nhận nổi thống khổ phải chia lìa với người thân này một chút, giúp chúng ta lần này đi!! Cần xin anh đó!!"

Nhìn thiếu niên trước mặt đã đập đầu đến xuất huyết, Tiền Hoàn Lương cảm giác trong lòng có chút mủi lòng, than thở một tiếng 'tâm địa mình quá yếu đuối' , Tiền Hoàn Lương buồn bực đá đá cái tên nhóc vẫn còn đang dập đầu.

"Đứng lên ngay cho ta, ta có điều kiện muốn nói."

Những lời này của đối với Tiểu Lý Tử giống như âm thanh kỳ diệu của tự nhiên, liến thoắng đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tiền Hoàn Lương gã liền hận không thể nhào qua biểu lộ một chút lòng cảm kích. Nhưng bị bé hoa số 1 được Tiền Hoàn Lương lôi ra nhanh chóng ngăn trở.

"Chậc, giúp các người cứu người cũng được, nhưng toàn bộ những thứ tốt ở chỗ cứu người, các người đều phải tặng cho tôi."

Đội trưởng cùng Mẫu Dạ Xoa nghe thế rất nhanh gật đầu: "Yên tâm! Tập đoàn lính đánh thuê Hồng Lang chúng ta lấy danh dự ra thề! Tất cả thứ tốt đều cho cậu!" bọn họ hiện giờ chỉ hy vọng người được an toàn là tốt rồi.

"Ừm, vậy được rồi, Tiểu Lý Tử lại đây, thăm dò xem vùng phụ cận quanh đây chỗ nào tập trung cương thi "nhiều nhất". Nhớ kỹ, là nhiều nhất đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro