Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên từ trong phòng tắm đi ra với tấm vải quấn quanh thân. Ả sở hữu đường cong cơ thể đẹp mê người, mọi thứ đều " căng tràn" sức sống. Vậy ra, ngoài đời cũng có người phụ nữ quyến rũ đến vậy.

Ả bước từng bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh người Long, vuốt ve khuân mặt đang chìm trong giấc nồng.

- Anh... Tôi đã ước mình được ngắm khuân mặt anh như này một lần nữa,nhưng mà giờ anh đã ở ngay đây rồi.. Long, anh đã làm gì khiến cho tên khốn thủ lĩnh bọn này lại đòi tìm anh đến như vậy chứ!? Rốt cuộc thì..hắn ta muốn moi gì từ anh đây?.... Không lẽ... là cái đó!?

Liên cau mày rồi ngay lập tức chối bỏ suy nghĩ trong đầu, " chắc anh ta không định moi thông tin đó từ tên đần này đâu ha..".

Ả cởi khăn tắm rồi thay áo ngủ, nhảy tót lên giường nằm bên cạnh Long. Đầu gối lên tay Long, chân thì gác lên người long, ôm chặt cứng chẳng cho Long tý cử động nào. Tay ả vuốt ve khuân mặt Long đang say sưa ngủ như chết. Có vẻ anh ta đã trải qua một ngày rất mệt mỏi.

Ánh mắt ả ngước nhìn Long, rồi mắt nhắm mắt mở, giọng nói mơ hồ cất lên trong vô thức :" Sau này...sẽ không để anh chạy thoát...".

Liên vừa nhắm mắt thì..RẦM.. tiếng cửa phòng bị mở toang.. Không! Đúng hơn thì nó bị đạp một cách rất mạnh đến nỗi tạo ra một âm thanh to đến như thế.

Liên bật dậy, chạy ra xem rốt cuộc tên khốn nào dám phá giấc ngủ của mình, thì...hình ảnh một ả đàn bà to lớn, luộm thuộm từ đầu đến chân, nhưng khuân mặt lại xinh xắn đáng yêu lạ thường, khiến ai nhìn vào cũng đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đặc biệt chiều cao còn rất trội.

Liên méo hiểu tụi này xuất hiện ở đây là có chuyện gì, cô tức giận ném chiếc dép về phía cô ả kia, không ngờ tên đàn ông từ đâu xuất hiện chắn trước mặt. Liên sợ hãi lùi đằng sau " Hai..hai người rốt cuộc là có chuyện gì đây... Không nói không rằng lại xông vào phòng người ta... ". Cô ả phía sau bước lên :" Mau trả anh Long của tôi lại đây!!!".

Liên khựng lại một lúc rồi trả lời :" anh Long nào của mấy người chứ hả? Tôi đâu quen hai người?..", Liên liếc mắt sang người con trai phía sau.

- Cậu..cậu là người trong quán bar vừa rồi đúng không !? Sao cậu có mặt ở đây?

Tú che mặt lại, quay đi chỗ khác :" C..cô nhầm người rồi".

Ả đàn bà cao lớn đứng trước mặt tú che chắn cho cậu ta ( có che nhưng không đáng kể). Còn ai khác ngoài Vinh, đôi bạn cùng tiến này, những trường hợp như vậy chắc chắn không thể nào thiếu mất một đứa.

~ tiếng trước ~

Vinh cùng đám bạn nó say sưa trong men rượu. Đứa nào mặt cũng đỏ bừng hết cả lên, tay thì ôm mỗi bên một em. Dù sao chúng nó cũng đã qua tuổi vị thành niên rồi nên chuyện này chắc sẽ không ảnh hưởng, đặc biệt chúng nó còn uống rượu. Cứ thế này mà chạy xe về cũng quá nguy hiểm rồi.

Tú, tửu lượng của cậu ta không kém đến nỗi uống mấy cốc đã ngất nên đã xin quản lí cho tụi này ngủ nhờ đến sáng mai. Chắc chắn sẽ có người tự hỏi: sao không bắt taxi về? Thì đơn giản thôi... Tụi này không có đủ tiền để lôi cả lũ về lên đành vậy thôi. Vào khách sạn thì còn khó hơn.
Cả lũ cứ thế lăn ra ngủ...

Tú thấy chỗ này quá chặt để cậu ta có thể chui vô lên cậu ta quyết định mượn luôn một phòng khác của quán bar ( liêm sỉ gì tầm này). Do cái mã đẹp trời ban nên cậu ta được cho mượn ngay và luôn,( trên đời này mê trai là khổ nhất).

Cậu ta lôi cả Vinh đi cùng.

Đến phòng, Tú ném nó lên ghế, mình thì nằm ghế bên cạnh.

Cậu ta thế mà trằn trọc mãi không ngủ được. Quay qua nhìn thằng Vinh đang ngủ ngon đến chảy dãi kia khiến Tú ghen tị. Cứ tưởng nốc bia, rượu vào là bản thân sẽ quay cuồng rồi lăn ra ngủ như chết,vậy mà lại không ngờ tửu lượng cao quá. Đúng là cái gì có lợi cũng đi đôi với cái có hại. ( châm ngôn sống)

Cậu ta lúc này nhìn Vinh chằm chằm không rời, Tú cũng không biết tại sao nhưng nhìn thấy cũng đáng yêu đấy chứ. Nuôi con heo này bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy như vậy.

Tú bây giờ không chỉ thấy con người này đáng yêu mà chút gì đấy khiến cậu ta thèm thuồng vô cùng. Cái gì đấy khiến cậu ta nổi cơn hứng thú với con người này, việc này chắc không phải lần đầu, trước đó cậu ta cũng từng như vậy. Mới đầu chỉ là hứng thú nhưng càng về sau cậu ta thấy đây không phải hứng thú đơn giản mà còn là thèm khát. Thèm khát sự âu yếm trong vòng tay của Vinh; thèm khát sự đụng chạm da thịt; thèm khát cả chút tình cảm, tình yêu, rồi đến tình dục.

Tú thấy lạ, chưa bao giờ cậu ta thấy thèm khát một người như thế, thậm chí còn là đàn ông. Hay do cậu ta quá cô đơn rồi ( đúng vậy cô đơn trong 28 năm cuộc đời). Dù biết cậu ta đã tìm mọi cách để nguôi đi cái cơn thèm khát ấy bằng bạn tình, tình một đêm nhưng chẳng nguôi nổi. Cứ thấy Vinh trong lòng cậu ta lại sôi sục một cách kì lạ. Cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

" Nhân cơ hội này có lên hành động luôn không?"- cậu ta đã nghĩ thế. Nhưng tâm can không cho phép.. Đây là bạn, không phải bạn tình, cũng đồng nghĩa với việc: đây là người cậu ta không thể chạm vào, nên khiến cậu ta do dự một hồi. Sau rồi Tú cũng tiếp cận Vinh, vì cậu ta không chịu được nữa," chịu đựng mãi cũng không tốt, lỡ một lần cũng có sao, đằng nào cũng là con trai với nhau, không thể mang thai được, coi như là cùng nhau giải quyết vấn đề sinh lí... Thế nên là.. Chỉ một lần thôi..tôi muốn được làm điều này với cậu........"- tú nuốt nước bọt, suy nghĩ trong đầu được xếp lại ngắn lắp. Tú biết mình phải dừng việc này lại, nhưng tâm trí cậu ta toàn mấy thứ biến thái khiến cậu ta không ngưng được.

Tú tiến tới chỗ Vinh, lật ngửa cậu ra, nâng chân cậu nên đùi mình, tay chạm nhẹ lên mặt Vinh, vuốt ve hết chỗ này đến chỗ khác. Tay lướt xuống phần cơ thể phía dưới. Chạm vào phần da thịt nào cũng khiến cậu ta phấn khích đến "dựng đứng" lên, chỉ chạm thôi mà cũng khiến cậu ta thế này rồi...

Tú cởi từng cúc áo trên người Vinh, để lộ phần da trắng nõn nà như con gái. Núm " vếu" thậm chí còn hồng hào mềm mại, Tú bỗng run :" Chết thật... Thế này thì không "xuống" được mất ". Cậu ta mới đầu còn ngượng ngùng nhưng rồi lại xoa nắn nó trong phấn khích.

Tay lại một lần nữa lướt xuống cơ bụng của Vinh.

Tên Tú bỗng nhếch mép cười :"phụt hhh.. trước có khoe cơ bụng săn chắc cơ đấy.. Rồi cơ bụng đâu hết rồi.."- cậu ta nhéo nhéo bụng mỡ của Vinh, thầm nghĩ :" mềm mềm.. Muốn cắn cho đã cái răng quá".

Vinh bị nhéo đến khó chịu, lông mày nhíu lại vào nhau, không ngừng khua tay khua chân. Tú muốn cười cũng không cười được, vì chỉ cần có tiếng động lạ tên nhóc này sẽ dậy ngay. Cẩn thận vẫn là trên hết.

Cơn thèm thuồng vừa tan biến một lúc lại nổi lên một lần nữa, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Lí do gì khiến nó trở nên như vậy?

Tú không chịu được nữa, cậu ta cúi xuống, hôn mãnh liệt lên đôi môi mềm mại chúm chím ấy. Cậu ta không đưa lưỡi vào trong, chỉ đơ thuần muốn hôn mạnh lên nó, muốn cắn đến sưng tấy lên thì thôi,...và có vẻ như không còn đơn thuần nữa.

Có một lí do khiến cậu ta không đưa lưỡi vào được. Đó là việc tên nhóc Vinh cứ cắn chặt răng vào với nhau khi ngủ như vậy thì sao mà đưa vào được. Tên Tú bất lực muốn chết nhưng vẫn chấp nhận cái chuyện này.

Định hôn thêm phát nữa thì tên Vinh bỗng lờ mờ mở mắt ra :" Mày làm gì thế Tú? Mấy giờ rồi? Anh Long đâu?".

Rõ là chỉ mới mở mắt ra nhưng đã hỏi rất nhiều.

Vinh chồm dậy, thấy áo bị mở hết ra khiến nó bối rối :" Ê Tú, lúc ngủ tao có bị sàm sỡ hả mày?". Câu này đâm trúng tim Tú, nó vô hình nhưng rất đau.

Tên Tú này vẫn chưa sắp xếp được biểu cảm liền nhận được câu hỏi vô cùng chí mạng. Cậu ta sợ bị phát hiện.

Tú dơ ngón cái chạm vào môi, mắt long lanh nhìn Vinh " Tao định hô hấp cho mày vì tưởng mày téc đó Vinh, tao sợ lắm á", giọng còn hơi run run. Tên Vinh nhăn nhó :" Khiếp, bớt đi dùm tao, ghê chít đi được". Lúc này Tú mới bớt đi cơn sợ.

Lúc sau cứ thấy nó nhìn quanh phòng rồi hỏi:" Tú, anh Long với mọi người đâu?".

Tú không muốn trả lời, thì ra những lúc này nó chỉ nghĩ đến anh Long. Cái tên nó suốt ngày phải nghe đi nghe lại từ miệng Vinh phát ra. Cậu ta không muốn nghe nữa, cậu ta chỉ muốn biết khi nào thì tên nhóc đần này mới chịu phát hiện ra tình cảm của cậu ta.

- Chúng ta đang ở một phòng khác với mọi người, mọi người ngủ rồi, còn anh Long được ả kia ( Liên) đưa vào khách sạn rồi.

Câu nói như sét đánh ngang tai, tên vinh hốt hoảng nắm lấy tay Tú :" Cái gì!? Mày nói anh Long bị ả kia đưa vào khách sạn rồi á? "

- Ừ sao thế ?

- Chết rồi, anh Long chưa đưa tao cái " máy thở" hôm bữa anh ấy mượn. - Vinh lay tay Tú điên cuồng.

- Hả????????

- Phải đi thôi.

Nó chạy ra ngoài trong sự khó hiểu của Tú:" Cái đó quan trong thế hả?". Sau đó cậu ta cũng chạy theo, đầu loang dòng suy nghĩ :" Rõ ràng là muốn đi giành lại anh ấy!".

Đến khách sạn.

- Ê mụ kia, đưa tụi này số phòng của người đàn ông đi cùng với ả đùi to đi nhanh lên.

Nhân viên nữ kia mặt mày tươi cười nhưng nội tâm lại muốn xiên chết tên khốn thô lỗ trước mặt này.

- Xin lỗi thưa cậu, nhưng chúng tôi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai thông tin của khách hàng kể cả số phòng ạ!

- HẢ? - Vinh mặt mày sưng sỉa nhìn nhân viên.

- không được là không được, ha! - nhân viên vẫn kiên định.

Vinh bất lực nhìn Tú, mặt hiện rõ hai từ "cứu tao".

Tú ngán ngẩm, kéo nó ra ngoài.

Vinh bị kéo đi ra ngoài khách sạn, nó vùng vằng không chịu nhưng nó sợ tên Tú này nổi giận nên đành theo.

Ra ngoài, nó giật tay khỏi tay Tú :" Mày bị cái đéo gì thế? Đang công chuyện mà". Nó mặt khó chịu nhìn Tú .

Tú nhìn nó sau cũng thở dài, " mày cứ định thế đi vào à? Mày thấy thằng đàn ông nào đi đánh ghen để giành lại một thằng đàn ông khác bao giờ chưa? "

- Ch..chưa

Nó như hiểu ra cái đó.

Lần này nó xông vào khách sạn với diện mạo khác. Đầu đội tóc giả, thêm tý son, phấn mắt, má hồng. Khiên cho ai nhìn vào cũng phải....chê. Tạo hình này chỉ có 1 0 2.

Nhân viên nở nụ cười công nghiệp tiếp đón khác hàng. Vinh nhếch mép, nội tâm vui mừng " lần này thì không đủ tuổi mà ngăn được anh mày đâu nhá".

Nó hỏi lại câu vừa rồi nhưng với câu từ mĩ miều hơn. Nhưng tiếc là nhân viên vẫn từ chối, thế rồi do bực bội quá hóa điên. Nó đập luôn lọ hoa trang trí trước mặt, lớn tiếng:" NHANH LÊN ĐỂ CHỊ MÀY CÒN ĐI ĐÁNH GHEN!!". Khí thế ngời ngời, khiến mọi vật xung quanh im bặp miệng lại, ả nhân viên không chần chừ nổ ngay số phòng.

Thế nên mới có cảnh như hiện tại thế này.

Nhìn cô ả với ánh mắt đe dọa.

Liên hoảng loạn đẩy Vinh.

- Cái gì? Cô đi ra!

Liên đẩy Vinh ra nhưng thật bất ngờ Vinh ta chẳng di chuyển dù chỉ một bước.

- Cô nghĩ cô đẩy được tôi chỉ với cái sức đẩy yếu đuối đấy à?

- C..cô..

" Giọng cô ả này không phải là quá trầm rồi à? Nghe như đàn ông ấy!? "- Liên nghĩ.

- Cô, cô cái gì? Còn không mau trả anh Long lại đây!!

- Cô là ai? Mà anh Long nào của cô? Cô điên rồi hả?

- Ha! ...Má!...

Trong lòng tức đến xôi máu " NÓI CHO ĐẰNG ẤY BIẾT, TÔI LÀ V....", Tú bịt chặt miệng, thầm thì vào tai nó :" mày định để lộ thân phận ngay tại đây à? Đừng quên quản lí khách sạn với mấy đứa nhân viên đang đứng hóng ngoài kia".
Cái cửa phòng bé tẹo bị tụi nhân viên đứng lấp hết, cả tên quản lí ở đây cũng vậy, thậm chí con mèo từ đâu xuất hiện cũng ngồi ngay ngắn hóng hớt.

Vinh khựng lại, nó cũng đang ngẫm nghĩ: làm gì có thằng đực rựa nào đi đánh ghen với con khác để dành lại một thằng đực rựa khác đâu. Vì Tú cũng đã nói rồi nên nó quyết định không để lộ thân phận.

- Tôi đây là người yêu của Long, là bé Định ( mới sáng tác) cute phô mai que hột me của ảnh, cô có quyền gì mà lên tiếng ở đây hả?

- C..cái gì? N..người yêu ư?

- Đúng vậy đấy, biết rồi thì phắn!

Chưa tiến được một bước thì Long xuất hiện phía sau Liên, trông mặt mày vẫn còn say lắm. " Ồn ào quá đó!"

Liên nắm chặt cánh tay Long hỏi:" Anh, người này là người yêu của anh sao?".

Long chuyển mắt sang nhìn vào Vinh.

Vinh hơi khó xử nhưng vẫn bình tĩnh khiêu khích :" Chứ còn gì nữa, đằng ấy đây là muốn làm tiểu tam chen ngang chúng tôi à? Sở thích mặn vậy sao? ".

Liên tức điên nhưng không muốn đôi co, cô muốn nghe câu trả lời từ chính miệng của Long. Nhưng cô nhận lại không phải câu trả lời mà là ánh mắt của Long, ánh mắt không biết nói dối. Và thứ cô nhìn thấy là ánh mắt long lanh, mừng rỡ, đắm chìm khi nhìn vào Vinh. Điều này chứng minh cho tất cả rồi. Liên đau lòng, vào trong thay quần áo rồi ra ngoài. Để lại tất cả mọi người đang hoang mang trong những suy nghĩ.

Vinh không nghĩ nhiều đến hỏi han Long :" Anh, anh có sao không? Em nghi cô ta lắm mà, chắc chắn cô ta định làm điều gì đó đồi bại với anh mà. May quá anh không sao."

Long kéo Vinh đến giường rồi đè nên người nó. Nó hoang mang không biết chuyện gì, mọi người thấy không ổn cũng vào theo.

Nhưng khung cảnh trước mặt đã chọc mù con mắt của họ.

Long vuốt ve khuân mặt Vinh, hôn lên chán, lên má, lên môi nhẹ nhàng. Cụng sát chán vào chán Vinh, nhẹ nhàng nói:" Người yêu mình sao? Người yêu mình thật sao? Đáng yêu quá. Vui quá đi, mình có người yêu rồi...". Long cười toe toét như một đứa trẻ. Tay không ngừng mân mê mái tóc giả của Vinh.

Bọn nhân viên thấy cảnh này ngậm ngùi đi ra, kéo cả Tú đi theo. Thế mà cậu ta cũng không phản kháng. Vẻ mặt cứ tối sầm lại như một người mất hồn.

Vinh tái mét, cố vùng ra nhưng không được. Cậu bất lực trước người đàn ông to khỏe này rồi.

Long cứ liên tục hôn nó..

Vinh không bỏ cuộc, nó đập mạnh đầu vào Long khiến anh ta bất tỉnh. Vứt anh ta sang một bên..rồi bỏ trốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam