Chương 1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếu tướng liệu có hết cờ ???

Lại một ngày đầu thu trong lành , vẫn là cái màu trời xanh biếc với vài gợn mây trắng muốt. Thoang thoảng trong gió mùi hương vài loại cỏ lạ. Từng tán cây xanh xòe rộng như muốn che rợp cả sân trường cho lũ học trò thoải mái chơi đùa.

Giờ ra chơi.

Khắp các góc sân trường học sinh nô đùa vui vẻ, mấy đứa rượt đuổi nhau chạy loạn xạ, nhóm đá cầu vòng tròn, hay chỉ cùng ngồi trên ghế đá học bài....Trong cái không khí nhộn nhịp ấy, một nhóm con gái đang ngồi chỗ tôi tám chuyện sôi nổi và chủ đề được nhắc đến nhiều nhất là....

    -Tớ vẫn còn thấy sock ,tớ chỉ vừa cúi xuống một lúc cậu ấy đã làm xong bài hình rồi.- Dung vẫn còn ngỡ ngàng, lên tiếng trầm trồ. Sự thật được cô bạn nói hơi quá thì phải.

    -Thời gian Nhật ở trên bảng chắc không quá 2 phút đâu.

-Tớ đã bảo là cậu ý rất siêu mà. – Phát ngôn viên của tên Nhật, Lệ lên tiếng.

   -Uh đẹp trai, học giỏi, hoàn hảo nhỉ??

  bla....bla...bla

   Không khí lớp tôi vẫn còn bị khủng bố sau màn phô trương thanh thế của tên ngồi cuối lớp. Hắn lên làm một bài trong đề thi đại học mà ngon ơ như không, cứ như đang dạy học sinh tiểu học: cầm phấn lên viết vài dòng rồi về chỗ... Để lại cho cả lớp tôi sự im lặng ngỡ ngàng hết mấy phút cuối tiết học. Nếu không phải gần hết giờ và không có tiếng trống trường thân thương, tôi đoán khối đứa còn ngơ ngác há mồm đến mai. Haiii. Công nhận là hắn giỏi nhưng nghe thiên hạ khen hắn nãy giờ ngứa tai quá, dù gì tôi cũng đang mang trên mình cái chức vụ đáng ghét kia có cần xuống tận chỗ tôi, "rót dầu sôi vào tai sư tử" vậy không chứ? Hắn giỏi thế thì đúng là cái chức kia dưới mắt mọi người đều xứng đáng dành cho hắn hơn tôi rồi. Vậy kẻ dự bị này phải làm gì khi tuyển thủ chính chơi quá đẹp trên sân? Cách duy nhất là ngồi xem chứ còn gì.  Trong hoàn cảnh này cũng vậy, tôi chỉ biết lờ đi, đành để dầu nó trôi tự do từ tai này sang tai kia vậy. Dù rằng ít nhiều vẫn ấm ức nhưng tự an ủi bản thân, cái danh lớp phó học tập cũng chẳng phải do tôi dùng thủ đoạn cướp lấy, là bị ép buộc đó, là bắt phải nhận đó nha, mọi người đều thấy mà phải không?

Bỏ ngoài tai câu chuyện phiếm của tụi bạn, tôi lơ đãng nhìn Nga - cô bạn bàn trên đang im lặng ngồi nghe nãy giờ, nhìn kĩ mới thấy cô bạn khá xinh mặc dù rất giản dị. Mái tóc dài mềm được búi cao lên. Vầng trán cao không bị che đi bởi tóc mái như phần lớn con gái thời nay. Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt không to nhưng long lanh nước, chiếc mũi xinh xinh, đôi môi đỏ như có như không nét cười. Không phải quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn. Từ lúc vào lớp tới giờ tôi chỉ thấy cô bạn nói "một vài"  câu với mấy bạn quen từ trước, đã vậy cô còn để bạn ý ngồi một mình nữa chứ khéo trầm cảm mất. Kiểu này tôi phải dành thời gian tiếp cận cứu rỗi linh hồn cô đơn kia mới được. Bẩm sinh tôi đã rất quí những người ít nói rồi càng im lặng tôi càng cố làm phiền, dở hơi vậy mới chết.

   -Ủa mà sao lại có đứa ngồi một mình được nhỉ ?? - Tôi bất giác thốt ra rồi nhìn nhanh quanh lớp. Hai tư bộ bàn ghế mà.

  -Vậy sao lại không có đứa ngồi một mình được ??? - Lũ bạn ngưng câu chuyện quay lại hỏi tôi.

  -Thì lớp mình 48, đáng nhẽ phải kín chỗ chứ!

  Lũ bạn nhìn tôi kiểu: con này từ đâu chui ra vậy. Tôi ngơ ngác nhìn lại.

  -Chúng mày thông cảm hồn con này lắm lúc chẳng ở với thân xác đâu. - Con Trang lên tiếng giải đáp khúc mắc cho tụi kia, rồi quay lại mỉm cười với tôi nói với vẻ hết sức nhẫn lại. - Nghe cho rõ này mẹ già của con, một đứa vẫn còn trong dư âm của kì nghỉ hè nên chưa nhập học ạ.

  - Uh cụ thể là một thằng con trai. Mà nghe nói, hôm nay hắn sẽ đến trường.

   - Mày rốt cuộc ở hành tinh nào rơi xuống vậy? Những chuyện đời thường ở Trái Đất cũng phải biết chút ít chứ. - Lan lắc đầu ngao ngán.

   Tôi cười chữa ngượng, vừa lúc tiếng trống đáng yêu kia vang lên cứu chiến sỹ khỏi chiến trường bom đạn. Tôi thầm cám ơn ba đời bác bảo vệ lẫn ba đời cái trống trường.

Cả lớp đã ngồi yên vị trong lớp nhưng vẫn hết sức ồn ào. Tiết này là sinh hoạt lớp đầu tiên trong năm học, chúng tôi cậy khí thế trong những tiết cô Thảo dạy mà tha hồ thả cửa chém gió. Rồi từ phía xa cô Thảo xuất hiện nhưng hôm nay phía sau bóng thiếu nữ còn có một bóng con trai cao lêu khêu nữa, từ xa tôi chỉ thấy mờ mờ không rõ. Chả cần tý chất xám nào tôi cũng đoán được đó chính là nhân tố vừa làm tôi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ. Chưa thấy mặt tôi đã có chút ác cảm với tên này, có phải tôi hơi vô lí rồi không?

Cô Thảo bước vào trước. Trên môi cô ẩn hiện nụ cười thích thú, mái tóc  ngắn bay bay trong ngọn gió nhè nhẹ dạo qua cửa lớp. Cô vờ hắng giọng giới thiệu:

-E hèm..xin một tràng pháo tay dành cho thành viên cuối cùng của đại gia đình ta: Hoàng Minh Thiên.

Tên con trai bước vào trong tràng vỗ tay theo phong trào của lớp tôi. Quần jean mài ,áo sơ mi kiểu cách ,tóc đen hung hung đỏ.

Tôi với cái kinh đeo vào..........mặt mày sáng sủa ,mũi cao, mày rậm, gương mặt góc cạnh mọi đường nét đều là sự mạnh mẽ, cương nghị......đẹp trai theo một vẻ rất ngang tàn - đó là những ghi nhận ban đầu của tôi về tên kia.

Tôi đã được nhìn thấy vẻ đẹp trai hoàn mĩ nhất -trong mắt tôi - nhưng đó là trên truyền hình; ngoài đời cũng có nhưng không được gặp nhiều; học cùng đã từng nhưng rất rất ít nói chuyện. Và giờ đây viễn cảnh đặt ra là tôi sẽ "được" ngồi rất gần hai hotboy của lớp bởi chỗ duy nhất còn trống là cạnh cô bạn ngồi trên.

Sau màn trào đón nhiệt liệt của lớp tôi, tên kia nhìn cả lớp,  qua đôi mắt ẩn dưới hàng mi đen dài thoáng thấy một tia hờ hững quan sát xung quanh. Hắn lẳng lặng bước về chỗ còn trống. Không khí lớp bỗng nhiên im lặng hẳn, tất cả chăm chú theo dõi tên ma mới. Hắn hất cằm ra hiệu cho Nga ra ngoài rồi lẳng lặng bước vào trong ngồi như thể đó là điều hiển nhiên nhất quả đất . . . Tên này chắc chắn khó ưa rồi- tôi thầm ca thán.

  -Được rồi vậy giờ lớp đã đủ cô chia tổ nhé. - Cô Thảo kéo những ánh nhìn hiếu kì còn dán chặt vào tên con trai vừa vô lớp về phía bục giảng.

Nhận thấy không còn ai nhìn về phía mình tôi quyết định mặc kệ mọi chuyện, gục xuống bàn định ngủ một giấc bù cho giấc ngủ ít ỏi tối qua, ngủ có gần bốn tiếng chịu đến bây giờ tôi cũng phục mình lắm. Nhưng....

Tôi quay đầu bên trái: một nửa khuôn mặt tên cùng bàn đập vào mắt tôi, tì cắm xuống bàn nhìn về phía trước : không yên với vẻ mặt mơ màng nhìn ra cửa sổ của thằng bàn trên. Bị chiếu tướng từ hai phía tôi ngậm ngùi quay đầu về phía cửa sổ mặc kệ ánh sáng bên ngoài chói mắt cố nhắm hờ mắt ngủ. Đến đâu thì đến cũng phải chăm lo cho sức khỏe bản thân mới có sức đối đầu với tương lai được.

*Là sự vô tình hay duyên định sẵn,
Hai ánh nhìn hướng về cùng một phía, là mãi song song không gặp hay mãi bên nhau đến tận cùng...
Ánh nhìn dành cho người ấy đã vụt qua sẽ mãi không quay lại hay chỉ là sự mất phương hướng của con tim*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro