Ngoại truyện: Vương Tâm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tâm nhất định sẽ chẳng thèm đi họp lớp, nếu lớp trưởng Ức Kiều không phải chị họ hắn và bạn trai của chị ta không phải sếp của hắn hiện tại. Thế giới đúng thật là quá nhỏ cmn bé đi.

Chiều nay, dường như Ức Kiều và Thiệu Chung không hẹn mà gặp, cùng lao đến cho cậu một phen khủng bố: "Nếu năm nay cậu không chịu đi, đừng trách tôi mách mẹ cậu! "

Đã bao nhiêu tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy? Nhưng lời đe dọa kia rất hữu hiệu. Vương Tâm nản nhất là nghe nhị vị nhà mình cằn nhằn. Huống hồ, nếu còn nghe đến tên Tô Ngữ An lần này trở về, không khéo hai nhà còn có nhã hứng gặp mặt liên hoan gia đình. Dù sao thì cha mẹ Vuơng cùng cha mẹ Tô rất thân nhau.

Thật muốn lên confession đăng một một topic: Tôi từng lỡ hôn môi kẻ thù, gia đình hai bên còn có thâm giao quan hệ lằng nhằng không thể tránh mặt. Bây giờ tôi phải làm sao? Bản chủ online chờ gấp!

Tất nhiên, Vuơng Tâm cũng không phải người sẽ hành động ngây thơ thật sự như Hạc Nguyên. Tránh đuợc thì tránh, không tránh đuợc thì gặp thôi. Tô Ngữ An có ghét mấy cũng đâu thể lao vào xé xác hắn trước mặt mọi người đuợc. Vả lại đấy cũng không phải phong cách của cậu ta. Tẩm ngẩm tầm ngầm, âm thầm mà lại chết voi mới là thủ đoạn yêu thích của tên đó.

"Vuơng Tâm, mặc kệ chú cảm thấy thế nào, anh cũng không cần biết trước đó có những chuỵên gì đã xảy ra giữa cả hai. Nhưng tin anh chú đi, Tô Ngữ An cũng không hẳn nghĩ về cậu theo huớng cực đoan ấy. Cậu ta chỉ là không giỏi biểu lộ." Vương Tâm hồi tưởng lại câu nói của Thiệu Chung mấy ngày trước lúc hai người ngồi ở phòng nhân viên chờ giao ca. Cậu khôi hài nhếch miệng.

Không cực đoan đến mức ấy? E rằng chỉ có cực đoan hơn. Nhìn xem tên kia giấu mình giỏi tới cỡ nào, ngay cả đàn anh thân thiết nhất cũng vẫn lầm tuởng y tâm thiện thánh ý, không mang sân hận. Tính từ khi bắt đầu quen biết cho đến năm Tô Ngữ An quyết tuyệt rời đi, bọn họ đã kề cận nhau những mười hai năm rồi. Từ giai đoạn ê a tập đọc đến lúc dậy thì quái khí đã ở bên nhau, còn biểu hiện nào của đối phương mà người kia sẽ phải hiếm lạ đây? Thử hỏi vào năm sinh nhật mười tám tuổi tươi đẹp như hoa của mình, với đầy hoài bão và hi vọng vào tương lai, lại bị cái thằng bạn suốt ngày gây sự cưỡng mất nụ hôn đầu lúc say rượu, ai còn có thể bình tĩnh nổi thì đúng là nên lập điện thờ cho chính mình. Đổi ngược lại nếu Vương Tâm bị người khác làm thế, không khéo y sẽ thực sự sốc đến mức đánh nhau đổ máu. Chỉ tiếc, chính y lại là người gây ra chuyện đáng xấu hổ đó.

Sau sự kiện lần ấy, Tô Ngữ An đùng đùng xuất ngoại, Vương Tâm cũng sau một đêm thay đổi tính tình. Hắn nhận thức rõ, hắn không có lập trường để tức giận với Tô Ngữ An. Huống hồ...

Huống hồ, sau lần kia, hắn rốt cuộc không thể không đối diện mà thừa nhận vấn đề: người hắn thích là cậu trai ấy.

Từ một đứa trẻ náo nhiệt bốc đồng, hắn trầm mặc hẳn. Không ai biết tại sao, chỉ đơn giản nghĩ thanh niên trưởng thành thì tính tình ắt cũng chín chắn hơn, biết nghĩ hơn, cẩn trọng hơn, vả lại đó cũng có vẻ là điều tốt.

Chỉ riêng hắn biết, hắn thực thẹn với chính mình. Thẹn vì truớc mặt kì phùng địch thủ, hắn lại ngu xuẩn có tâm tư bất chính. Giận vì truớc mặt người mình thương, hắn lại có hành vi đổ đốn hồ đồ. Thà rằng là mối tình đơn phương chôn sâu muời tấc không chịu thừa nhận, sau truởng thành thì tiêu sái phất tay rời đi. Cũng không nghĩ lại lựa chọn cái dại dột nhất là kích động làm liều.

Trên đường ngồi tàu điện ngầm về quê, Vương Tâm xoa xoa mí mắt nhức mỏi, quá xấu hổ đến mức chỉ muốn đào huyệt chôn thân.

***

Nhóm lớp cấp ba lần nữa nhảy lên thông báo từ Ức Kiều, cập nhật địa điểm và thời gian họp lớp vào ngày mai, xem chừng rất hoành tráng nghiêm nghị, còn ra tới cả quy định ăn mặc lịch sự theo dress code.

Đúng là làm trò - Vương Tâm thuận tay tắt màn hình điện thoại, cho vào balo rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn thiếp đi lúc nào chẳng hay, cũng mơ màng mơ một giấc mơ, đúng hơn là nhớ lại.

Hắn nhớ lại muời lăm năm truớc, khi hắn lần đầu gặp Vương Ngữ An.

Một gia đình bất ngờ chuyển đến căn nhà phía đối diện. Họ ăn mặc trông rất lịch sự và trang nhã, dắt theo một cậu bé nhút nhát, trắng trẻo, xinh đẹp như thiên sứ trong phim hoạt hình.

Cậu bé da trắng muốt, tóc mềm mại xoăn xoăn, dáng người nho nhỏ, hay mặc áo sơ mi trắng cùng quần soóc thanh lịch, chân đi một đôi tất mỏng cao đến gần đầu gối. Trông rất giống một em gái búp bê.

Cậu bé hơi nhút nhát, ban đầu Vương Tâm tưởng do cậu sợ người lạ, nhưng sau này khi đã quen nhau, hắn mới biết kì thực là cậu ta chỉ không thích quan tâm tới xung quanh thôi.

Khi hắn thử bắt chuyện, cậu bé kia một lời cũng không nói. Làm nhóc Vuơng Tâm năm tuổi có hơi tổn thương. Hóa ra cậu bé kia từ khi sinh ra đã ở nuớc ngoài, nửa chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết, tất nhiên cũng không có nhu cầu giao tiếp với Vương Tâm. Ngược lại Vương Tâm dù rất có nhu cầu giao tiếp với cậu nhóc xinh đẹp, nhưng mà ngoài "hello" và "goodbye" ra thì còn lại chẳng biết gì. Từ đầu tiên mà cậu bé kia mím môi kiên nhẫn nói cho hắn hiểu chính là "Henry" - tên tiếng Anh của cậu ấy. Sau đó "nhóc kiêu kì" kia bị mẹ cậu ấy vỗ nhẹ vào đầu, sửa lại phiên âm tên tiếng Hoa, giọng uyển chuyển: "Phải gọi là Tô Ngữ An."

Hai người là bạn cùng tuổi, năm tới cùng vào lớp một, hiển nhiên quan hệ tình cảm của hai nhà vì thế cũng không tồi. Cha mẹ Vương không ngớt lời khen Tô Ngữ An xinh trai và ngoan ngoãn, cũng mong tiếp xúc với Tô Ngữ An có thể nâng cao khả năng tiếng Anh của Vương Tâm. Ngược lại cha mẹ Tô cũng đầy gửi gắm mong Vương Tâm sẽ giúp đỡ Tô Ngữ An thành thạo tiếng Trung cũng như hòa nhập đuợc vào môi truờng giáo dục mới cùng bạn bè chang lứa. Khởi đầu của hai người đã xiên xẹo mà bắt đầu như vậy, chẳng hiểu ngày sau vì sao lại có thể đi cùng nhau. Đại khái tất nhiên không vì bạn nhỏ Henry mà Tiểu Tâm giỏi tiếng Anh lên được, còn Henry sáng dạ chủ yếu bằng năng lực tự thích nghi của mình mà cũng ngày càng gia tăng vốn từ tiếng Trung lên, tất nhiên cũng phải đi qua giai đoạn khó khăn.

Ban đầu, hai nguời thường được xếp ngồi chung bàn, chung lớp. Henry học toán rất giỏi, tiếng Anh thì khỏi phải nói tới, nhưng môn Ngữ Văn thì rất thê thảm, thậm chí ngay cả giao tiếp sinh hoạt bình thường cũng có đôi chút phương diện khó khăn. Những lúc ấy Vương Tâm sẽ là phiên dịch cho cậu, dù tiếng Anh của thằng nhóc này sứt sẹo vô cùng. Vương Tâm thực ra không hiểu mấy từ tiếng Anh mà Henry nói đâu. Nhưng dường như hắn ta luôn cảm nhận được bằng một cách nào đó những gì mà Henry muốn biểu đạt. Có lẽ trẻ nhỏ đơn thuần dễ linh ứng với nhau.

Ví như Henry muốn đi vệ sinh, Henry không biết nói tiếng Trung như thế nào, hắn sẽ im lặng cố nhịn. Chỉ có Vương Tâm nhìn cái là hiểu, thẳng thắn giơ tay hô to: "Cô ơi! Tô Ngữ An buồn đi vệ sinh ạ!" Cả lớp cười một trận to, cô giáo giật mình bất ngờ, sau đó nghiêm mặt trừng mắt vì tưởng Vuơng Tâm đùa rỡn, còn Tô Ngữ An bên này không hiểu gì nhưng cũng đỏ mặt.

Bố mẹ Tô thường xuyên phải đi công tác, nên định kì Tô Ngữ An sẽ có những khoảng thời gian gần như ở cùng với gia đình Vương Tâm. Vì thế hai người họ cũng ở chung phòng, sinh hoạt hệt như anh em trai trong nhà, đôi bên tự khắc ăn ý hơn. Vương Tâm làm bài tập tiếng Trung hộ Tô Ngữ An, Tô Ngữ An làm bài tập tiếng Anh và toán hộ Vương Tâm. Có những ngày ba mẹ Vương phải đi làm sớm, hai đứa trẻ dắt tay nhau ra ngoài quán ăn. Vương Tâm tự giác như người anh trai giúp đỡ Henry giao tiếp với người bán hàng:

"Cô ơi, cậu ấy không ăn hành. Cô cũng bỏ ít tiêu ớt thôi, cậu ấy không thích ăn cay đâu. Với cả cô chan ít nuớc dùng nhé, cậu ấy không thích nhiều nuớc. Còn có..."

"Biết rồi, khổ lắm." Cô bán hàng cũng bực mình với tiểu quỷ kĩ tính này.

Nhưng anh em một nhà, không phải lúc nào cũng hòa hợp, nếu không muốn nói còn rất dễ có xu hướng kháng nghịch nhau. Càng lớn, hai đứa trẻ càng tỏ ra khác biệt về cá tính cũng như tư chất, khó tránh khỏi bị so sánh. Tô Ngữ An đẹp trai, ngoan ngoãn, điềm đạm, học tốt các môn khoa học tự nhiên và tiếng Anh, tuy nhiên ngữ văn thì vẫn chưa thể xem là giỏi. Vương Tâm lớn xác, bộc trực, không giỏi đuợc môn văn hóa gì cụ thể, chỉ có học ngữ văn tốt hơn Tô Ngữ An, ngoài ra thì rất thích vẽ vời linh tinh, thuờng xuyên lén chạy đến lớp học vẽ ngồi học.

Mà đó cũng chính là căn nguyên của mối hiềm khích ngầm lớn nhất giữa hai thiếu niên sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro