Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Diễm Trang ăn mặc rất hở hang ,gợi cảm .Gương mặt lúc nào cũng trang điểm một lớp dày cộm.Mái tóc thì uốn nhẹ ở phần đuôi còn nhuộm màu nâu đỏ nhìn rất ra dáng một đại tiểu thư sành điệu.

Nhưng hôm nay trông ả rất khác với thường ngày..
Mái tóc đen ,dài  được duỗi thẳng xỏa ngang lưng , trên người mặc một chiếc váy  trắng kiêủ dáng vô cùng đơn giản .Và đặc biệt gương mặt chỉ dặm một lớp phấn mỏng và tô một chút son .

Đám người hầu trong nhà ,thoạt đầu nhìn thấy Diễm Trang có chút ngẩn người .
Cô ả hôm nay đi xuống bếp ,còn chủ động phụ giúp thím Trương .

Trời vừa sập tối thì Dịch Dương về.

Lúc đi ngang nhà bếp , hắn  nhìn thấy Diễm Trang đang chăm chú nấu ăn thì đứng như chết lặng ngoài cửa.

Diễm Trang  quay ra thấy hắn ,liền cười một cách ôn hòa.
_ Dịch Dương ,anh về rồi .Anh đợi một chút ,em đang......
Diễm Trang chưa nói hết câu ,Dịch Dương đã đi đến ôm chầm lấy ả.

_Dịch Dương ...!

_  .....

Dịch Dương im lặng không nói , vòng tay siết chặt người trước mặt vào lòng . Từ sâu trong đôi mắt đen huyền của hắn lại hiện lên một nỗi đau thương,bi lụy khó tả.

Vừa lúc đó Doãn Thiên cũng bước vào nhà bếp .
Cảnh tượng trước mắt làm tim anh chợt thắt lại .
Anh đứng khựng ở cửa ,Diễm Trang vừa nhìn thấy anh đã nhếch môi cười một cách đắc ý.

                            . . .
Mấy ngày sau đó ,Dịch Dương luôn về nhà từ rất sớm ,thái độ của hắn đối với Diễm Trang cũng thay đổi đi rất nhiều.

Hôm nay ở công ty có tổ chức một buổi party nên mãi tới nửa đêm Dịch Dương mới về ,trên người hắn còn nồng nặc mùi rượu.
Dịch Dương vừa về phòng không được bao lâu thì Diễm Trang đi vào.
Cô ả giúp hắn cởi áo khoác ,rồi lấy khăn nóng lau mặt cho hắn .
Bất chợt Dịch Dương kéo ả vào lòng  ánh mắt âu yếm nhìn ả.

_ Mẫn Quân! Anh mệt mỏi quá ! Em cho anh dựa dẫm vào em một chút có được không?

Ánh mắt  Diễm Trang chợt hiện lên một tia ghen tức ,tuy bây giờ , Dịch Dương đối với ả dịu dàng hơn ,trân trọng hơn ,yêu thương hơn rất nhiều .Nhưng mà tất thảy những sự ôn nhu này đều không phải dành cho  ả mà là dành cho Mẫn Quân _ người vợ  chưa cưới đã mất của Dịch Dương.
Diễm Trang cười một cách chua chát.
Ả cẩn thận dìu Dịch Dương lên giường rồi cởi áo sơ mi của hắn ra .
Dịch Dương đưa tay kéo Diễm Trang xuống giường .
Hắn hôn lên môi ả một nụ hôn đầy mật ngọt.
  Diễm Trang tự tay cởi quần áo trên người mình xuống.
Đôi bàn tay mềm mại vuốt ve tấm lưng trần của Dịch Dương.
  
Cả hai đang đắm chìm trong men tình thì Dịch Dương chợt dừng lại .

Trong đầu hắn lúc này lại hiện lên gương mặt của Doãn Thiên .
Tim của hắn trong phút chốc lại quặng thắt.

Diễm Trang nhìn thấy nét mặt  trầm ngâm  của Dịch Dương liền chủ động hôn lên môi của hắn ,muốn tiếp tục việc đang làm dở.
Nào ngờ Dịch Dương lại đẩy ả ra ,có ý muốn dừng lại.
Diễm Trang nhanh chóng ôm chặt lấy Dịch Dương không để hắn bước xuống giường .
_Dịch Dương! Em yêu anh!

Dịch Dương ,từ từ gỡ tay ả ra ,lạnh lùng nói .

_Cô mặc lại quần áo đi .

_ Em không muốn ,tại sao anh lại luôn tránh né em ._ Diễm Trang nhất quyết không buông ,ôm chặt Dịch Dương từ phía sau.

Dịch Dương trầm mặc không đáp.

_ Là vì em không phải Mẫn Quân sao ? _Hai mắt Diễm Trang đỏ hoe_  Em đã cố gắng hết sức để giống như cô ấy rồi ,tại sao anh vẫn không yêu em .

_-Tôi xin lỗi

Dịch Dương chậm rãi nói ,trong ngữ khí lại vương chút buồn bã.
Hắn mạnh mẽ gỡ tay Diễm Trang ra rồi bước thẳng vào phòng  tắm.

Diễm Trang tức giận đập tay xuống giường.Ả ngậm ngùi mặc lại quần áo rồi rời khỏi phòng.

Đêm đó ,Dịch Dương , không ngủ , nửa đêm lại lặng lẽ đi đến phòng Doãn Thiên . Lặng lẽ ngồi bên mép giường ,trầm tư nhìn người đang ngủ say trước mặt .
   .Tâm tình hỗn loạn .

                          . . .
Hôm nay nhân lúc Dịch Dương đi làm còn chưa về ,Diễm Trang  đã lén lút bước vào phòng của Mẫn Quân.

Lúc đầu ả chỉ tò mò muốn biết thử  người con gái này rốt cuộc tốt tới mức nào mà khiến cho Dịch Dương nhớ mãi không quên.Nhưng đến lúc nhìn thấy những bức ảnh thân mật của hai người treo trên tường ,lòng ả lại sinh ra ghen tức.
Diễm Trang tháo từng bức ảnh  xuống ,ném mạnh xuống sàn nhà.
Tức giận giẫm nát bức ảnh cưới của Dịch Dương.

Doãn Thiên từ xa đi tới ,nghe thấy tiếng động liền ghé vào xem thử.
Anh nhìn thấy Diễm Trang đang phát điên đập phá đồ đạc trong phòng liền chạy đến ngăn ả ta lại.
Trong lúc giằng co ,Doãn Thiên vô tình đâỷ  Diễm Trang ngã ra đất.
Vừa lúc lại để Dịch Dương nhìn thấy .
Hắn chạy đến đỡ lấy Diễm Trang .
Cô ả tỏ vẻ đáng thương ngã vào lòng hắn ta ,nức nở :
_Dịch Dương ,Doãn Thiên anh ta nổi điên đập phá đồ đạc trong phòng ,em đi ngang thấy vậy liền can ngăn ...Nào ngờ .....anh ta đánh em ......Dịch Dương ....em sợ .

Doãn Thiên ngớ người ra ,anh không biết nên khen cô ta diễn xuất quá tài tình hay nên trách bản thân phản ứng quá chậm chạp.

_ Cô....cô đang nói gì vậy? Dịch Dương ,tôi không có _ Doãn Thiên cố giải thích .
Nhưng những lời anh nói hắn hoàn toàn không để tâm đến ,Dịch Dương  nhìn quanh một lượt khắp căn phòng ,gương mặt của hắn lúc này tối sầm lại .
Hắn đỡ Diễm Trang đứng dậy ,rồi đem ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn Doãn Thiên.

_Lúc nãy ,tôi đi ngang đây thì.......

Doãn Thiên chưa kịp nói hết câu  đã nhận ngay một cú đấm thẳng vào mặt ,khiến anh lảo đảo lùi về phía sau.
Doãn Thiên chưa kịp đứng vững lại đã bị Dịch Dương bóp chặt yết hầu ,đè mạnh vào tường .

_  Lần trước tôi đã nói là cấm tuyệt đối anh bước chân vào đây . Anh không nghe thấy sao? _Dịch Dương nghiến răng ken két ,ánh mắt trừng lớn nổi đầy vân máu nhìn Doãn Thiên .

_ Không...phải ...tôi ...._ Doãn Thiên khó khăn nói ra từng chữ.

Cổ họng của anh bị bóp chặt tới mức sắp không thở được nữa .
Sắc mặt Doãn Thiên nhợt nhạt hẳn đi ,nhưng anh vẫn cố dùng chút hơi sức yếu ớt của mình để giải thích.
Nhưng lúc này đây ,dâũ anh có nói gì ,hắn cũng không nghe.

Lúc này chú Trương từ xa nhìn thấy liền chạy đến ,cố gỡ tay Dịch Dương ra ,khẩn thiết cầu xin

_Cậu chủ ! Xin cậu buông tay ra ,Cậu còn không buông ,cậu Doãn Thiên chết mất .

Bất chợt một giọt nước lạnh rơi xuống bàn tay của Dịch Dương .
Đánh động tâm tình của hắn.

Dịch Dương  từ từ buông tay ra .

_ Cút ! Cút hết ra ngoài cho tôi.

Chú Trương hai mắt đỏ hoe như sắp khóc đỡ lấy Doãn Thiên .Cổ họng của anh đã ửng đỏ cả lên ,hơi thở yếu ớt.
Chú Trương nhanh chóng dìu Doãn Thiên về phòng.

_Dịch Dương! Anh...._Diễm Trang tỏ vẻ lo lắng bước tới gần Dịch Dương.

_ Tôi bảo cút! Cô không nghe thấy sao? _ Dịch Dương tức giận quát lớn.

Thấy vậy Diễm Trang đành miễn cưỡng rời đi.

Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Dịch Dương khuỵ xuống sàn ,đau lòng cầm bức ảnh cưới của mình lên .
Khung ảnh hoàn toàn bị phá hỏng nhưng may mắn là tấm ảnh bên trong chỉ bị rách một góc .

_ Xin lỗi! Anh lại không bảo vệ được em ._ Dịch Dương nhỏ giọng nỉ non .

                            * * *
Từ ngày hôm đó trở đi ,căn phòng của Mẫn Quân luôn được khóa chặt .

Doãn Thiên luôn muốn tìm Dịch Dương để giải thích ,nhưng mỗi lần gặp hắn ,hắn luôn trong tình trạng say khướt .Giương ánh mắt đầy căm hận nhìn anh.
   
                            . . .
Doãn Thiên đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cánh cửa phòng đột ngột bị  đạp mạnh ..
Dịch Dương  bước vào mang vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh .
Doãn Thiên còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì nhận ngay một cái tát điếng người từ Dịch Dương.
_ Sao anh dám tát vào mặt Diễm Trang?
_Tôi không có ._ Doãn Thiên oan ức nhìn hắn.
_ Cô ấy vừa mới khóc lóc với tôi ,nói anh vì chuyện hôm bữa mà gây khó dễ cho cô ấy ._ Dịch Dương chỉ thẳng vào mặt Doãn Thiên quát lớn.
_ Anh chỉ vì nghe cô ta nói mà đến đây đánh tôi ?
_Trên mặt Diễm Trang vẫn còn ửng đỏ ,chẳng lẽ là cô ấy tự tát vào mặt mình.

Doãn Thiên nhếch môi cười như chế nhạo .Kỳ thực trên đời này lại có loại người vì muốn hãm hại người khác mà   tự biên tự diễn.Đúng là một vở kịch bi hài.

                            . . .
Diễm Trang đang ngồi chễm chệ ở bàn ăn thì Doãn Thiên đi tới.

_ Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Diễm Trang cười ,vẻ mặt đầy đắc ý.
_ Muốn anh biến khỏi căn nhà này .

_ Tôi đã đắc tội gì với cô ? _Doãn Thiên siết chặt lòng bàn tay.

_ Anh là hòn đá cản đường tôi.
Diễm Trang ánh mắt đầy thâm độc nhìn Doãn Thiên .
 
Bất chợt ả  cầm lấy ly nước lọc trên bàn tự đổ lên đầu mình rồi ngã ra đất.

_Doãn Thiên ,tôi xin lỗi ....hic.... hic....là tôi không đúng _ Diễm Trang  vừa khóc lóc vừa tỏ vẻ tội nghiệp.

Doãn Thiên nhếch môi cười  một cách mỉa mai ,tiến đến nắm lấy cánh tay của ả ta lôi lên .
_ Cô bớt giở cái trò yếu đuối này đi .

«Bốp »

Một bàn tay mạnh mẽ xoay người Doãn Thiên lại rồi nệm vào mặt anh một cú đấm rõ mạnh.

Doãn Thiên choáng váng ngã ra sàn đất ,khóe môi đã bật máu.

Dịch Dương tiến đến ôm chầm lấy Diễm Trang ,lo lắng hỏi .
_Cô có sao không?
Diễm Trang nép vào ngực Dịch Dương ,toàn thân khẽ run rẩy.
_Em sợ .

Dịch Dương trừng mắt nhìn về phía Doãn Thiên ,gằn từng chữ .
_ Ai cho phép anh đụng vào người phụ nữ của tôi .
Câu nói của Dịch Dương như một nhát dao cứa vào lòng Doãn Thiên .«Người phụ nữ của tôi »Cô ta là người phụ nữ của hắn ,vậy anh là gì.

_Tôi không có ._Doãn Thiên uất nghẹn nhìn ánh mắt sắc lạnh không chút thương tình của Dịch Dương.

_Giả tạo !_Dịch Dương lạnh lùng bỏ lại hai từ này rồi bế Diễm Trang lên lầu .

Để lại mình Doãn Thiên với dòng nước mắt ấm ức ,đau khổ lăn dài trên má.

Dịch Dương đặt Diễm Trang ngồi xuống ghế ,rồi đi lấy một cái khăn ,lau khô tóc cho cô.

_ Dịch Dương ,anh đuổi anh ta đi đi  _ Diễm Trang nắm lấy tay  Dịch Dương ánh mắt tha thiết nhìn hắn.

_ Không được ._ Giọng Dịch Dương cứng rắn.

_ Tại sao ?_ Chẳng lẽ ,anh đã yêu anh ta .

Dịch Dương khẽ chau mày ,ánh mắt đầy phức tạp ,không nhìn thấu được .

_ Trong lòng tôi  chỉ có hận anh ta  thôi .Anh ta chỉ là một món đồ chơi của tôi ,đợi tôi  chơi chán sẽ vứt anh ta qua một bên .

Nói rồi Dịch Dương rời đi .

Diễm Trang lại ngồi trầm ngâm suy nghĩ ,nét mặt đầy toan tính.
_«Chỉ là món đồ chơi thôi sao? Tôi không tin .
_Hàn Doãn Thiên ,ngày nào anh còn có mặt ở đây thì ngày đó tôi vẫn không thể nào yên tâm mà ngủ ngon  giấc.Nhất định anh phải biến khỏi mắt tôi. _Diễm Trang nhếch môi cười một cách đầy dã tâm .

                            . . .
Hôm nay Dịch Dương rời khỏi nhà từ rất sớm  ,hắn có  một công trình xây dựng khu đô thị ở thành phố B nên phải đến đó khảo sát tình hình ,hai ngày nữa mới về.

Thím Trương đang ở dưới bếp nấu ăn thì nghe thấy  tiếng chú Trương ở trên lầu  gọi xuống .Thím đành giao căn bếp lại cho cô hầu tên Hiểu Nhu .
Hiểu Nhu tuy vào làm chưa được bao lâu nhưng tính tình lanh lợi ,tháo vác nên rất được thím Trương yêu thích tin tưởng.

_ Hiểu Nhu ! khét rồi kìa! _ Thím Trương vừa mới quay trở lại đã giật mình chạy vội đến tắt bếp.

_ Thím Trương ,cháu xin lỗi ._ Hiểu Nhu lúc này mới chợt nhận ra món ăn mình nấu đã khét đen .Vành mắt hơi đỏ nhìn thím Trương .
_ Không sao ,để thím làm lại món khác _ Thím Trương mỉm cười ôn hòa.
_Hiểu Nhu này ,dạo gần đây cháu sao thế ? tâm hồn cứ để đâu đâu ,nhiều lúc thím lại thấy cháu khóc ,cháu có chuyện gì sao?
Ánh mắt Hiểu Nhu thoáng buồn bã , nhưng nhanh chóng biến mất ,cô lắc đầu ,cười gượng.
_ Không sao ,không có việc gì đâu ạ .
Chiếc điện thoại trong túi Hiểu Nhu khẽ rung lên ,cô vội vã bước ra ngoài.

_ Mẹ hả? Tình trạng của cha sao rồi?_ Hiểu Nhu lo lắng hỏi ,nước mắt đã được chôn giấu chợt giàn ra .
Phía bên kia đầu dây là giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi .
_ Bác sĩ nói ,nếu không sớm phẫu thuật,chỉ e là.....chỉ e là ...không thể qua khỏi .Mà  tiền phẫu thuật cho cha con  lại lên đến 300 triệu .....mẹ....mẹ...._ người phụ nữ bên kia đầu dây khóc nấc lên.

_Mẹ ráng lo cho cha ,con sẽ cố gắng tìm cách ._ Hiểu Nhu  đau lòng cúp điện thoại ,cô vội lau đi giọt nước mắt trên mặt .
Cô vừa quay lưng lại đã nhìn thấy Diễm Trang đang đứng sau lưng mình

_-Cô Diễm Trang ..._ Hiểu Nhu vội cúi người cung kính.
_Nhà cô đang cần tiền sao ? _Diễm Trang nhàn nhạt hỏi.
_ Vâng.

_ Bao nhiêu?

_Ba trăm triệu _ Hiểu Nhu khẽ trả lời.

_ Tôi có thể cho cô ._ Diễm Trang trong đầu đầy mưu tính nhìn Hiểu Nhu .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro