Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Có ảnh, tác giả ko biết vẽ nên dùng app
____________________________________________
Chiếc xe ngựa dừng lại ở một tòa dinh thự nguy nga tráng lệ. Vừa hay, Casper cũng đến. Hai người mặt đối mặt, cười nói vui vẻ. Nhưng lời hay ý đẹp thì không có, chỉ thấy mấy lời châm biến:

'Tôi tưởng cậu không chịu được mùi bên trong bữa tiệc'

'Tùy vào từng loại mùi, có mùi thơm, có mùi không'

'Thế cậu mang mùi hương gì được nhỉ? Chắc không phải là khét đâu ha?'

Galvin cười trừ, lòng hận không thể đâm cho Casper mấy nhát. Đang cáu thì Michelle từ xa chạy tới, gọi to:

'Bệ hạ!!!'

'Tham kiến- hả?'

Cả hai người quay ra sau, thấy người phụ nữ cao lớn. Mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh lam toát lên vẻ lạnh lùng, có phần đáng sợ. Galvin hết hồn, vội hành lễ. Người không thèm quan tâm đến họ, tiến thẳng đến chỗ của Michelle. Chưa kịp để cô hành lễ, người nói:

'Ta đã dặn em là không cần hành lễ mà'

'Bệ hạ, người không thể thiên vị thần một cách quá đáng như vậy'

'Hôm nay, em đẹp lắm'. Người đặt một nụ hôn lên trán cô.

'Bộ váy ta tặng, rất hợp với em'

'Nhưng người không cần tốn nhiều công sức đến vậy đâu'

'Em có thích nó không?'

'Dạ, có'

'Thích là được'. Nói rồi người hôn lên mu bàn tay của cô. Hai người nắm tay nhau tiến vào dinh thự.

Ở góc độ của Casper, hắn không nghe thấy, cũng không nhìn thấy hết mọi việc. Còn Galvin được một pha hoảng loạn, ai mà ngờ được Michelle có thể thân thiết với nữ hoàng đến vậy. Cậu bẻn lẻn đi theo sau hai người họ, vào bên trong. Nữ hoàng vẫn không có ý định buông tay cô ra. Bất ngờ, ngạc nhiên là những từ có thể diễn tả biểu cảm của cậu lúc này. Nhưng người mà cậu quan tâm là Casper. Tìm được chỗ thích hợp, Galvin đứng từ xa quan sát hắn. Cậu muốn biết rốt cuộc tên khốn ấy muốn gì.

Ngay khi âm nhạc vang lên, nữ hoàng với công nương cùng nhau khiêu vũ. Mọi người khá bất ngờ nhưng không ai nói gì. Tất nhiên là người quyền lực nhất, chẳng ai dám bàn tán. Có cũng chỉ là ở sau lưng. Galvin lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn cặp uyên ương đang đắm chìm trong tình yêu. Cậu thấy có gì đó không ổn, nhìn lên trên bậc thang thấy công tước cười đắc ý. Chẳng cần nói cũng biết, Michelle chỉ là một con cờ bị chính cha ruột lợi dụng. Không phải tự nhiên mà nhà Ambrose được gọi là con dao hai lưỡi. Ông ta có tài nhưng ham quyền, thế lực mà ông ta gầy dựng cũng không hề nhỏ. Đến một ngày nào đó chiếc ghế mà nữ hoàng đang ngồi sẽ bị lung lay. Những người biết chuyện cũng không ít, nhưng nữ hoàng hình như không biết gì cả. Ngược lại đối xử rất tốt với công nương, chẳng khác nào gia tăng địa vị của công tước.

Sau nữ hoàng, bạn nhảy tiếp theo của cô là Casper. Thật ra hắn ta tiến đến muốn mời cô nhảy cùng hắn. Đôi mắt cô không có chút cảm xúc gì, vô hồn đến đáng sợ. Đôi tay cứng đờ, ý muốn từ chối. Nhưng môi cô mím chặt lại, không thể nói thành lời. Trong tình huống khó xử, Galvin đã cứu cô một mạng. Cậu đặt ly rượu lên bàn, từ từ tiến tới. Hơi cúi người, đưa tay ra ngỏ ý muốn trở thành bạn nhảy. Michelle đặt tay lên tay cậu, khiến Casper bên cạnh tức đến nổ mắt.

Tuy nhiên, hai người nhảy không ăn khớp tẹo nào. Galvin vô tình đạp phải giày cô, nói xin lỗi cả chục lần. Nhưng vẫn bị cô trả đũa, giẫm vào chân. Gót giày tì mạnh, cậu đau điếng, miệng thì cười không có miếng thật lòng. Thấy gương mặt khó coi của cậu, cô tạm tha cho cái chân đáng thương.

Xong việc, cô, cậu ra ban công hóng gió. Cậu nói:

'Giày đó làm bằng gì mà giẫm đau vậy'

'Kim cương'

'Gì?'

'Thật, muốn kiểm tra không'. Cô tháo giày đưa cho Galvin. Cậu ngỡ ngàng, đôi giày mà cậu tưởng làm bằng thủy tinh màu xanh lục. Hóa ra là kim cương, hàng thật giá thật. Cậu quay sang nhìn Michelle. Từ đầu đến cuối, trang sức cô mang trên người, không phải pha lê thì là ngọc trai. Váy dạ hội được làm từ loại vải cao cấp bậc nhất đế quốc. Một tháng chỉ có thể làm được một xấp vải. Quá trình làm ra một bộ váy như thế này ít nhất phải hai tháng. Thấy cậu kinh ngạc đến mức hồn vía trên mây. Cô giải thích:

'Là bệ hạ tặng tớ'

'Tất nhiên là tớ biết, cậu đâu phải người hoang phí'

'Nhưng mà, đến giày cũng phải cầu kỳ như này thì có hơi'

'Haizzz'. Cô thở dài.

'Đây là bộ thứ tư bệ hạ tặng cho tớ'

'Hả?'

'Ba bộ kia là vào dịp tết, sinh thần của tớ và giáng sinh'

'Ba bộ kia chắc không phải mấy loại bình thường'

'Xét về giá cả thì bộ này là rẻ nhất'

'...'

'Sao bệ hạ có thể phung phí như vậy chứ?'

'Tớ không biết'

'Nhưng tớ biết đó'

'Tại sao nào?'

'Vì bệ hạ đã nhắm trúng cậu rồi. Sau này, cậu trở thành hoàng hậu không chừng'

'Nói bậy nói bạ gì vậy'. Tay đánh Galvin nhưng mặt đỏ bừng bừng.

'Nhưng mà, chưa có tiền lệ nữ hoàng cưới phụ nữ'. Ánh mắt cô thay đổi, trở nên buồn bã.

'Trước không có thì giờ có'

'Thế thì không có con nối dõi'

'Chuyền ngôi cho cháu là được'

'...'

Khi cậu vào lại bữa tiệc đã thấy mọi người xôn xao, bàn tán. Trước mặt là cô Maddy nhìn với ánh mắt phán xét. Casper đã tìm một chỗ tốt để xem kịch hay. Maddy cười với cậu nói:

'Em cũng ở đây sao?'

'Có chuyện gì sao? Cô giáo thân mến'

'Ta chỉ muốn nói với em, phải biết đủ, đừng tham lam. Trèo cao thì ngã đau đấy'

'Ý cô là sao?'

'Cho dù em có tài giỏi cũng chẳng đáng để công nương chú ý. Huống hồ, bản thân em là một kẻ vô dụng, hỗn láo'

'Ối chà, thật vậy sao?'.Roxy từ đâu xuất hiện, mặc bộ quân phục. Ai nhìn vào cũng biết là quan chức cấp cao trong quân đội. Phô trương như vậy là do Kate, chứ cô muốn ở nhà quách cho rồi. Đâu có rảnh mà đến đây xem mấy trò hề này.

'Loại nước hoa mà cô đang dùng là hãng Rosaleen đúng chứ'

'Đúng vậy, thì sao?'

'Cô biết ai là chủ của hãng nước hoa này không?'

'Là bá tước Andrew'

'Không là con trai của bá tước, thục chất ông Andrew không phải một người rành về nước hoa'

'Cái gì?'

'Mượn chút danh tiếng để lên mặt với các người thôi'

'Nói cách khác, cháu trai của tôi không hề vô dụng, chỉ là nó không có duyên với chính trị mà thôi'

Maddy siết chặt tay, tức giận nhưng chẳng thể là gì được. Dù sao thì Roxy là đại tướng, trong quân đội xét về chức vị chỉ dưới thống đốc. Địa vị không nhỏ, một tử tước phu nhân như Maddy thì làm được gì. Ả ta quay người bỏ đi, còn Roxy ở đằng sau ra hiệu cho Galvin đi về nhà.

Trên xe ngựa, cậu hỏi dì:

'Cháu tưởng dì không đi'

'Ta có muốn đi đâu'

'Thế mẹ cháu ép dì đi hả?'

'Ừ'

'Với lại, ta biết cháu đến đó sẽ có chuyện'

'Tại sao người biết'

'Nhóc con, hỏi nhiều quá đó'

'Chuyện chính trị, phúc tạp hơn cháu tưởng'

Càng nói càng khó hiểu, nhưng cậu chọn im lặng, không hỏi thêm bất cứ điều gì. Bởi vì tính cậu không muốn dây vào phiền phức. Nhất là mấy chuyện vè chính trị gì đó. Về đến nhà đã thấy cha cậu mặt tối sầm, tiến đến nói với Roxy:

'Tại sao ngươi gỡ bỏ mấy cửa tiệm của ta?'

'Bá tước, vào trong nói chuyện, Galvin chưa đủ tuổi để hiểu hết mọi chuyện'

'Vậy Kate đủ tuổi rồi hả? Nó giúp ngươi dẹp hết cửa tiệm của ta rồi. Có Galvin ở đây thì bảo thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện'

'Cái tư tưởng gì đây?'

'Còn ngài thì ngu dốt đến mức này'

'Ngài chẳng hiểu gì cả, mấy năm nay ngài không thấy có gì kỳ lạ sao?'

'Việc làm ăn đang rất tốt, ngươi gỡ hết mới là kỳ lạ'

'Bộ não ngươi chỉ có nhiệm vụ thôi hả? Cũng đúng, mười lăm năm trong quân đội. Não không còn hoạt động bình thường được nữa'

'Ngươi nghĩ ta muốn chắc, mà ta nói ngươi nghe. Mai nữ hoàng ban cho ta tước hiệu là công tước! Mấy cái cửa tiệm đó, không sớm thì muộn cũng sẽ bị gỡ bỏ'

'Công tước? Nực cười'

'Ngươi mà cũng xứng sao'

Galvin nghe lén cuộc hội thoại giữa hai người. Cảm thấy tò mò, nhưng một mình cậu không thể điều tra sâu đồng thời không muốn gây thêm mấy cái phiền phức đau đầu. Trên hành lang, cậu gặp Rosa đang ôm con gấu bông đi xung quanh phòng của Kate. Cậu hỏi thì biết được, Rosa lén đi theo mẹ, thấy mẹ với chị cãi nhau. Sợ quá nên đứng ở ngoài. Cãi nhau? Đúng rồi không phải cha nói Kate có liên quan đến việc gỡ bỏ mấy cửa tiệm sao? Galvin nghĩ vậy, dặn Rosa về phòng còn bản thân sẽ giải quyết việc này. Nhưng thực ra cậu chỉ mở hé cánh cửa để nghe mẹ và em gái nói gì.

'Con mất trí rồi'

'Không, con đang rất tỉnh táo'

'Chẳng ai tỉnh táo mà lại phá việc kinh doanh của gia đình cả'

'Mẹ phải hiểu cho con'

'Ta không thể hiểu nổi con. Thật đáng buồn khi ta sinh ra một đứa phá hoại như con'

'Mẹ-'

'Ở trong phòng, đóng cửa và suy ngẫm về những gì con đã làm đi'

Bà Glenda mở cửa ra, đập vào mắt là thằng quý tử. Bà nở một nụ cười tươi nhất có thể nói với cậu:

'Con về rồi sao?'

'Dạ, con vừa mới về'

'Hai tháng tới, mẹ sẽ cấm túc Kate. Con nói với nó, nếu biết sai, mẹ còn có thể tha. Không thì mẹ phạt nặng hơn cả việc cấm túc'

'Dạ, con biết rồi'

'À, mẹ này'

'?'

'Con...bị đuổi học rồi'

'Mẹ sẽ tìm cho con một ngôi trường khác. Không cần phải lo lắng'

'Vâng'

Galvin vào phòng, đóng cửa lại, ngồi đối diện Kate. Nhìn em phờ phạc, mệt mỏi, cậu cũng không nói gì nhiều:

'Anh nghĩ em nên xin lỗi mẹ đi'

'Anh bị đuổi học rồi đúng không?'

'Ừ...thì'

'Anh biết Harvey không?'

'Biết chứ!'

'Tháng 5 năm nay là ngày tuyển chọn. Nếu anh muốn, anh có thể đăng ký'

'Chuyện này...'

'Đừng lo lắng quá, em biết anh học không giỏi nhưng anh chỉ cần cố gắng trên 40 điểm là có thể đậu'

'Thật á, dễ vậy sao?'

'Không hẳn, khoa mà anh chọn sẽ quyết định tất cả'

'Ừm...'. Galvin suy nghĩ một lúc rồi nói:

'Thể chất'

'Đúng vậy, anh có thể đậu khoa thể chất và nếu anh tốt nghiệp. Sẽ chẳng có ai coi thường, ghét bỏ anh. Anh hãy nói với mẹ, còn chuyện vừa rồi em tự lo được'

Nghĩ bụng, Kate thông minh như vậy, chắc chắn đã có cách giải quyết. Cậu nhanh chóng rời đi. Không hay biết Kate ở bên trong đang khóc. Quay về phòng, cậu lôi ra mấy cuốn sách lịch sử. Nhìn đi nhìn lại những trang sách quen thuộc. Tưởng tượng bản thân mình ở trong đó, phi thăng làm thần là ước mơ của cậu. Mười năm qua, cậu đã chôn vùi nó, muốn quên nhưng không quên được.

Hơn ba tháng, cậu tự nhốt mình ở trong nhà. Học và học, khiến bố mẹ cậu vừa vui vừa buồn. Họ vui vì cậu chăm chỉ học tập, họ buồn vì trường mà cậu chọn là Harvey. Harvey nổi tiếng là trường đào tạo nhân tài, có người thậm chí phi thăng thành thần. Nhưng cái gì cũng có mặt trái, học viên trước khi vào trường phải ký cam kết. Nếu chết trong quá trình học, người nhà có trách nhiệm đưa về, an táng. Nhà trường không có trách nhiệm. Vào đó chẳng khác gì đặt cược mạng sống.

Đối với Galvin, sống hay chết không quan trọng. Đơn giản vì cậu không sợ. Và lý do để liều mạng như vậy là muốn phi thăng. Dĩ nhiên năm đó, người dập tắt ước mơ không ai khác là bố mẹ cậu. Họ không muốn cậu lao đầu vào chỗ chết. Và người thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng ấy là Kate. Không đúng hơn, là chính cậu tự thắp lại nó.

Một tuần trước kỳ thi, cậu gặp Michelle. Cô nói muốn vào trường Harvey. Nhìn nét mặt cô, cậu biết chắc công tước sẽ không cho đi. Hai người bàn bạc với nhau, ngày mai khi cậu lên đường, cô sẽ lén đi theo. Tất nhiên nếu đường đường chính chính thì không thể, Michelle sẽ chốn dưới ghế ngồi. Galvin thắc mắc không ai theo dõi cô hoặc có người đi theo giám sát. Cô gạt đi, bảo chiếc xe ngựa mà cô chuẩn bị là xe ngựa "hoàng gia". Bàn xong kế hoạch, cậu và cô phi ngựa vào rừng. Đến giữa rừng, cậu và cô dừng lại, gọi to:

'Oliver!'

'Đừng có gọi to thế chứ, mấy đứa này!'

Một cậu bé với dáng người thấp bé, gầy gò, mái tóc đen. Mặt bị che khất bởi chiếc mặt nạ hình con quạ. Trên cổ có một cái vòng làm bằng nanh sói. Michelle nói:

'Mai bọn tớ lên đường đi thi. Muốn nói lời tạm biệt với cậu'

'Không phải đang đi học tại cái học viện gì đó sao? Thi thố gì nữa, lại còn tạm biệt'

'Tớ bỏ học rồi'

'Cả tớ nữa'

'...'

'Thế mấy cậu định học trường nào?'

'Harvey'. Galvin và Michelle đồng thanh nói.

'Cái trường đó nguy hiểm thế mà cũng dám học'

'Chứ sao, ước mơ của tớ là được làm thần đó'

'Tào lao, cậu lấy đâu ra cái ước mơ viễn vông'

'Do cậu chứ ai'

'Hồi nào?'

'Cái hồi tớ mới năm tuổi'

Mười năm trước, bá tước dẫn con trai là Galvin vào rừng săn bắn. Trong lúc cha không để ý, cậu đi sâu vào rừng khám phá. Tiện thể bứt mấy bông hoa về tặng mẹ. Mới hái được hai bông, bên tai cậu vang lên tiếng bước chân. Nhưng không phải tiếng bước chân của con người mà là của động vật! Cậu quay sang bên trái thấy một con gấu cách mình khoảng chừng hai mét. Cậu sợ đến cả người cứng đờ, mắt rưng rưng. Ngay khi nó lao đến, cậu ngất xỉu. Tỉnh lại thì thấy bản thân nằm ở mép sông, còn Oliver đang bắt cá ở dưới. Bên cạnh còn có đốm lửa nướng mấy con cá. Hai người nói chuyện một lúc lâu, thấy trời chập choạng tối. Oliver cho cậu ăn mấy con cá rồi dẫn cậu ra khỏi rừng. Từ đó họ trở thành bạn.

'Tớ chẳng nhớ gì cả'

'Lúc đó cậu nói "Chỉ những người phi thăng thành thần mới thật sự tốt với con người". Câu nói đó đã giao hạt giống ước mơ trong tôi'

'Bớt văn vẻ lại'

'.... Mà mười năm rồi, cậu không cao lên tí nào vậy?'. Galvin thắc mắc.

'Tộc của tớ như này là cao rồi'

'Mai hai người đi rồi, tớ có món quà này'. Nói rồi Oliver lấy từ trong túi ra hai cái vòng cổ, mỗi cái vòng có một cái nanh sói. Cậu ấy nói nó được tách ra từ cái vòng cổ cậu ấy đeo. Đối với bộ tộc của cậu ấy, nó có ý nghĩa là gắn kết, không bao giờ quên. Nói rồi họ nắm tay nhau tạo thành hình tròn, hát bài quen thuộc.

Sau đó, cả ba đi săn bắt, nghịch nước, nướng cá. Trước khi mặt trời lặng, Galvin và Michelle chào tạm biệt Oliver. Nhìn bóng lưng hai người bạn xa dần, cậu ấy mỉm cười nói:

'Đừng quên, tớ vẫn sẽ luôn chờ các cậu quay lại'

Ngay đêm nay, Roxy dọn ra ngoài ở. Cha và dì lại cãi nhau vì vấn đề này. Dưới góc nhìn của cậu, cha sẽ vui mừng bởi mối quan hệ của hai người vốn đã không tốt. Nhưng cha cãi nhau với dì, có gì đó bất thường. Tuy số lần gặp dì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù vậy, hai người như nước sông không phạm nước giếng. Hôm trước do Roxy nhúng tay vào chuyện làm ăn của cha mới cãi nhau.

Còn một chuyện khác, Roxy muốn Kate đi cùng. Mẹ vội đồng ý ngay chẳng để cha trả lời. Dưới trời mưa tầm tã, dì dẫn em đi ngay trong đêm. Cậu không quan tâm lắm, mai lên đường rồi. Không có thời gian để ý chuyện khác. Về phòng cậu thấy mảnh giấy với lời nhắn nhủ.

"Anh Galvin thân mến
Em không thể giải thích cho anh mọi việc. Nhưng em mong anh hiểu, có những việc anh không muốn làm, anh bắt buộc phải làm. Vì anh không còn lựa chọn nào khác. Không phải là thích hay ghét. Không thể đặt cảm xúc lên đầu. Em chỉ muốn tốt cho anh, anh trai của em
                                                       Kate Andrew"

                         Mihcal Reginald

                       Casper Athelstan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro