Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả nhiên trời mua rất to.

Nước ngập ở bãi đất trống tràn qua giày Tống Nhiễm, Lý Toản cầm chiếc ô lớn màu đen, gió rất to, tay cầm ô của anh lại vững vàng.

Cô cách anh một khoảng cách vừa đủ, mặt chiếc ô rất rộng, nhưng mưa vẫn rơi xuống vai của Tống Nhiễm, cô cũng không ngại.

Anh đưa cô đến bên cạnh cửa xe việt dã, cô lên xe.

Anh ngồi lên ghế lái xe, thu chiếc ô to màu đen lại, để trên ghế ngồi phía sau.

Từ ô chảy xuống các giọt nước còn đọng lại.

Tống Nhiễm lúc này mới phát hiện phân nửa đầu vai trái của anh đã ướt. Đồng phục cảnh sát màu tím than lần này thực sự trở thành màu đen.

Lý Toản khởi động xe, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Cài dây an toàn."

"Ừ." Tống Nhiễm ngoan ngoãn làm theo.

Kính chắn gió phía trước đều là nước mưa, giống như một loạt vòi nước cùng mở lên. Cần gạt nước liều mạng làm việc. Bên cạnh cửa sổ xe màn mưa vẫn dày đặc, không thấy rõ cảnh vật bên ngoài.

Tống Nhiễm cảm thấy hai người bọn họ như đang ngồi trong hộp pha lê kín, yên tĩnh, chỉ có bên ngoài hộp là tiếng mưa gió.

Đi ra đường lớn, anh mới nhớ tới hỏi: "Cô ở chỗ nào phố Bắc Môn?"

Tống Nhiễm đáp: "Ở ngõ Thanh Chi."

"Ừm." Ngón trỏ anh gõ nhẹ lên tay lái, không nói gì nữa.

Dù sao cũng đang là giữa mùa hè, đóng cửa sổ xe một thời gian, trong xe liền có chút oi bức, Tống Nhiễm sờ lên mồ hôi rịn ở môi, Lý Toản nhìn cô trong kính chiếu hậu:

"Muốn mở điều hoà không?"

"Không cần." Cô xua tay, "Tôi ngồi trong xe bật điều hoà không khí sẽ bị choáng."

"Say xe?" Anh bắt đầu cười nhạt, "Phóng viên phải đi lại nhiều, vậy phải làm sao?"

"Tôi thường dùng biện pháp ngủ." Cô nhất thời nhanh miệng.

Anh nghĩ là cô mệt mỏi, khéo hiểu lòng người nói: "Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đến tôi sẽ gọi."

Tống Nhiễm: "..."

Bây giờ cô mới không muốn ngủ đâu. Câu tiếp theo có thể nói cái gì, cô nghĩ không ra.

Bên trong xe lại rơi vào yên lặng.

Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi buồn chán.

Suy nghĩ lường trước của Lý Toản không sai, cô mà lái chiếc xe nhỏ kia về, nửa đường tuyệt đối sẽ bị cuốn vào nước.

Quân khu thành phố Lương ở trên núi vùng đông nam bộ, mới đầu đi rất thuận lợi, càng về sau đất càng trũng, trên đường đầy những vũng nước, các cống thoát nước đều đầy, nước không có chỗ nào thoát đi, trong thành phố nước mưa mênh mông. Buổi sáng còn có người ngồi xe đẩy nước đi, bây giờ đều mặc kệ, kể cả xe buýt cũng không đi.

Thành phố hoang tàn vắng vẻ, chỉ có nước mưa.

Xe quân dụng như tàu thuỷ chạy qua các vùng nước ngập trên đường phố, bọt nước bắn tung toé. Nhiều lần thậm chí đầu xe như sắp bao phủ bởi nước.

Tống Nhiễm vốn là muốn chỉ đường đi, nhưng dường như Lý Toản nắm rất rõ địa hình, không cần GPS chỉ đường, đường to nhỏ hay con ngõ nào anh đều biết rất rõ ràng.

Đi được một lúc, cô phát hiện trong đầu Lý Toản có bản đồ địa hình ở thành phố Lương, anh tránh chỗ đất thấp, cố hết sức đi đường có địa thế cao.

Tống Nhiễm hỏi: "Anh là người thành phố Lương?"

Lý Toản nói: "Không phải. Là người thành phố Giang."

"Ồ." Tống Nhiễm nói, "Anh lái xe không cần bản đồ chỉ đường."

"Tôi ở đây một thời gian rồi."

"Bao lâu vậy?"

Anh ngẫm nghĩ một chút: "Ba, bốn năm."

Vừa nói xong, phía trước có đèn đỏ.

Anh dừng xe.

Một phút ba mươi giây. Thời gian chờ đèn đỏ dài dằng dặc.

Trên đường không có bất kì chiếc xe nào, người đi đường cũng không có một ai.

Trong xe yên tĩnh, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên tay lái.

Tống Nhiễm chống tay, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ có những giọt nước như pha lê gần ngay trong màn mưa.

Cô nhìn về phía trước, cần gạt nước đảo qua lại, đèn màu đỏ đếm ngược.

Cô bỗng dưng nhớ tới lần đếm ngược trước kia, quay đầu nhìn, anh cũn đang nhìn chằm chằm đèn giao thông.

Cô bỗng nhiên nói khẽ: "Anh đã cứu tôi. Anh nhớ không?"

Tín hiệu đèn giao thông đúng lúc chuyển màu xanh, anh cầm lấy tay lái, quay đầu liếc nhìn cô một cái, khoé môi giương lên nụ cười ngại nhưng không có ý tốt lắm, nói: "Tôi nhớ ra rồi."

Tống Nhiễm nói: "Lúc ấy tôi quên không nói cảm ơn với anh.... Cho nên vẫn muốn tìm anh, nói lời cảm ơn."

Lý Toản cười nói: "Không cần khách sáo. Đây là chuyện nên làm."

Ngữ khí anh bình tĩnh, không chút để ý, cũng không coi đây là đại ân cứu mạng. Anh thấy, đây chính là trách nhiệm của anh, như là phóng viên đưa tin tức, cảnh sát giao thông chỉ huy xe cộ — đều là chuyện tất nhiên.

Tống Nhiễm vốn định nói thêm gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô khẽ hít một hơi, toàn bộ thành phố đều ẩm ướt, cô cảm thấy lúc hô hấp tiến vào phổi đều là nước mưa.

Đi qua một con đường, Lý Toản lại chuyển tay lái, Tống Nhiễm hoàn hồn: "Ây... Chỗ đấy không thể đi."

Anh phanh xe, quay đầu nhìn cô.

Tống Nhiễm nhìn ánh mắt buồn bực của anh, nhịn cười: "Đây là đường một chiều."

Anh đổi hướng, lái xe về trước hai bước, đánh tay lái, đi tiếp, khó hiểu hỏi: "Đổi lúc nào?"

"Mấy tuần trước."

"À.." Anh khẽ cười một tiếng.

Tống Nhiễm thấy thế cũng cười phụ hoạ: "Thành phố Lương mấy năm nay khắp nơi sửa đường rồi tàu điện ngầm, nông thôn muốn phát triển thành thành phố mà, Giao thông ở thành phố cũng thường hay đổi." Cô nói: "Đồng nghiệp chúng tôi mỗi tháng đều phải biết cái này, để có thể viết thêm về tin tức xã hội."

Lý Toản lúc đấy đang tập trung lái xe tránh hố nước, không tiếp lời, sau mấy giây im ắng phát giác không ổn lắm, không nhanh không chậm tiếp tục câu chuyện, hỏi: "Cô làm bên tin tức quốc tế?"

"Ừm. Thực ra cũng không phân ra như thế, cũng làm cả trong nước." Tông Nhiễm hỏi, "Anh xem kênh truyền hình Lương Thành rồi?"

"Xem." Anh hơi cúi đầu, ngón trỏ di di thái dương, nói: "Chương trình gần như là cái gì mà [Kí sự trước chiến tranh ở Đông Quốc]."

Tống Nhiễm hỏi: "Được không?"

Lý Toản hỏi lại: "Cô tham gia?"

"Ừm... Chương trình đó là kế hoạch của tôi, toàn bộ tư liệu cũng là do tôi ghi chép."

Lý Toản lần này nhìn cô một cái, nói: "Thật không tệ."

"Ừ.." Khoé môi cô hơi cong lên, con mắt sáng lên.

Bên ngoài mưa lớn như vậy, cô chợt phát hiện, trước kia không cảm thấy nhưng giờ cô rất thích thời tiết mùa mưa này. Thích chết mất.

Nhưng ngoài cửa sổ rất nhanh hiện lên phố xá quen thuộc, đã đến phố Bắc Môn.

Còn chưa đến ngõ Thanh Chi, đầu ngõ hơi hẹp, mấy chiếc xe gia đình đỗ trước ngõ, chắn hết đường đi.

Lý Toản thử mấy lần đều không đi được. Đang muốn thử lại.

Tống Nhiễm nói: "Dừng ở đây cũng được."

Lý Toản hỏi: "Đi bộ về được sao?"

"Đi được."

"Tốt." Anh nghiêng người cầm cây dù màu đen ở ghế sau che mưa cho cô, người hướng tới cô gần, cổ áo màu mực lay động, lộ ra một chút xương quai xanh.

Tống Nhiễm như điện giật lập tức quay đầu đi chỗ khác, ngay lúc đấy cô nhớ ra dây màu đỏ của anh còn ở chỗ cô. Hình như anh đã quên mất, không nhớ ra.

Cô... cũng quên luôn.

"Cô cầm ô đi."

Cô quay đầu, nhận lấy ô: "Lần sau tôi đi lấy xe sẽ trả lại cho anh."

"Đừng khách khí, cứ giữ lại tôi cũng không cần gấp." Anh lễ phép mỉm cười, mặt mày cong cong.

Trái tim cô mềm nhũn như nước, đẩy cửa xe ra, dùng sức bật chiếc ô lớn lên. Nước mưa rơi lộp độp ở mặt ô bên trên, cô nghe thấy anh nói: "Bên trong tháp Bạc Khả tổn thất do hoả hoạn, đã được xây dựng lại."

Tống Nhiễm sững sờ.

"Kí sự trước chiến tranh ở Đông Quốc" bên trong có một đoạn nhắc về tháp Bạc Khả ở thành phố A Lặc, nói toà tháp này đã có 3000 năm lịch sử.

Ngày đó sau khi vào nhà, Tống Nhiễm để nguyên người ướt tìm tư liệu trên bàn cả đêm, nhưng ở trên mạng tin tức liên quan đến lịch sử Đông Quốc quá ít, nên chưa bao giờ nói toà tháp này có hoả hoạn.

Cô tìm trong hồ sơ nội bộ ở đài truyền hình cũng không thể tìm được tư liệu đầy đủ.

Buổi sáng ngày thứ ba thời tiết tốt hơn, máy bay có thể cất cánh. Tống Nhiễm đi thành phố Đế.

Ngày đầu tiên đến nơi, cô tìm qua ở thư viện mấy nơi, cuối cùng ở thư viện tại đơn vị của Nhiễm Vũ Vi tìm thấy một quyển sách lịch sử về Đông Quốc đã ố vàng, bên trong xem được một đoạn văn ngắn:

"Tháp Bạc Khả, được xây dựng vào thế kỉ 1 trước công nguyên ở ngoại thành A Lặc. Năm 1197 sau công nguyên, thành A Lặc bị chiến tranh phá huỷ. Sau mấy trăm năm, đi qua mấy đời lịch sử, các nhà khảo cổ trùng tư xây dựng lại. Nghe nói so với dấu vết trước đó, đây chỉ là một phần nhỏ."

Chỉ có một đoạn như vậy, không có hình ảnh lưu lại. Gần chín trăm năm trước tháp bị huỷ diệt cũng không thể nào chứng thực được sự chân thật.

Tống Nhiễm không biết làm thế nào Lý Toản biết được đoạn lịch sử này. Có lẽ chờ khi trở về thành phố Lương, lái xe đến khu canh gác hỏi anh.

Cô ôm quyển sách kia ngồi ở văn phòng của Nhiễm Vũ Vi, đợi bà họp xong.

Được nửa thời gian có người gõ cửa, là cấp dưới của Nhiễm Vũ Vi — phó phòng Ngô!

"Ai đây? Nhiễm Nhiễm đến à?"

"Dì Ngô." Tống Nhiễm mỉm cười đứng dậy.

"Lần này con ở bao lâu?"

"Một tuần ạ."

"Ai, chớp mắt là đã làm việc rồi. Không giống như hồi trước nghỉ hè đến là nghỉ ngơi."

"Đúng vậy ạ."

"Nghe mẹ con nói thời gian trước con đi Đông Quốc?"

"Vâng."

"Không tầm thường nha." Phó phòng Ngô khen.

Tống Nhiễm cười cười, biết đây là lời khen khách sáo. Bọn cô là người trẻ tuổi, có rất nhiều người mới vừa vào đã bị phái đi các nơi nguy hiểm trên thế giới. Chuyện của cô cũng không phải mới lạ. Chẳng qua dì Ngô là cấp dưới của mẹ, nhìn cô lớn lên, trong lời nói cũng có mấy phần tình cảm.

"Có nghĩ tới đến thành phố Đế làm việc không?"

"Tạm thời không có."

"Không chê thành phố Lương bé à."

Tống Nhiễm cười nói: "Con cũng chỉ là con cá nhỏ thôi."

Nhiễm Vũ Vi hơn sáu giờ mới tan tầm, trên đường lái xe đúng vào giờ cao điểm, trên đường xe chật như nêm cối.

Đầu tháng bảy, thành phố Đế chính thức bước vào mùa hè, nhiệt độ cao tới 41 độ. Trời nóng đến mức như thiêu nướng cả đường xi măng lẫn xe hơi.

Cửa sổ xe đóng chặt, điều hoà không khí được bật, tràn ra trong không khí mùi đồ vật bằng da bị nướng.

Tống Nhiễm trong lòng buồn bực không thôi.

Nhiễm Vũ Vi ngồi ở ghế tay lái, mặc bộ váy dài màu trắng, tất chân, giày cao gót, kiểu tóc đều được chuẩn bị gọn gàng. Trên tai đeo khuyên làm bằng ngọc trai cũng màu trắng cùng tai nghe bluetooth, ngay cả khi nói chuyện điện thoại vẫn là bàn đến chuyện sắp xếp công việc.

Những chiếc ô tô kẹt thành một đường dài, di chuyển không ngừng. Tống Nhiễm bị nắng chiều phơi đến hoa mắt, trong xe mùi điều hoà và mùi nước hoa trên người Nhiễm Vũ Vi làm cô không thở được. Cô vừa muốn mở cửa sổ, Nhiễm Vũ Vi tắt âm điện thoại một giây, nói: "Hôm nay PM* 2.5 giá trị 280."
*PM: chỉ số bụi mịn, số ô nhiễm trong không khí

Tống Nhiễm khẽ thu tay, cửa sổ được đẩy lên đóng chặt lại.

Nhiễm Vũ Vi tiếp tục cuộc điện thoại.

Ước chừng mười phút nói chuyện xong, xe trên đường vẫn xếp một hàng dài.

Nhiễm Vũ Vi mở radio định nghe thông tin trên đường, lại được nghe được một tin tức tuyên truyền, thành phố Lương hôm qua mưa to, trong nội thành ngập lụt nghiêm trọng, trạng thái nguy cấp.

Nhiễm Vũ Vi thản nhiên nói: "Mỗi năm đều như thế. Những người ngồi trên cao ăn bám, không làm chính sự. Qua hai mươi năm rồi mà cái cơ bản cũng chưa làm thành phố xây dựng tốt."

98 năm trước thành phố Lương gặp đại hồng thuỷ đặc biệt lớn. Cũng chính năm đó, bởi vì đê ở thành phố Lương bị phá vỡ, vùng nông thôn ở quê Dương Tuệ Luân bị sóng thần nhấn chìm. Bà bước đường cùng, mang theo Tống Ương còn quấn tã tìm tới cửa.

Năm đó khi nước lũ rút, Nhiễm Vũ Vi một mình đi thành phố Đế.

Tống Nhiễm vì quê hương mà tranh luận một câu, nói: "Cũng không phải như mẹ nghĩ đâu."

Nhiễm Vũ Vi làm việc đã sớm luyện được bản lĩnh từ bên trong, chủ đề không quan trọng cho dù ý kiến cô có ngang ngược thế nào cũng lười để ý đến, trở lại chuyện chính nói: "Mẹ đã xem [Kí sự trước chiến tranh ở Đông Quốc.]"

Tống Nhiễm quay đầu nhìn bà, chờ bà cho ý kiến đánh giá khách quan.

Nhiễm Vũ Vi nói: "Quá cứng nhắc. Nội dung bao quát, chủ đề không rõ, giả vờ tươi mới. Ở thành phố Lương còn có chút mới mẻ, nếu để ra cả nước thì không có chỗ đứng."

Tống Nhiễm không lên tiếng, mặt bị trời chiều phơi cho đỏ bừng.

Nhiễm Vũ Vi nói: "Đừng vì vinh quang một chút ở thành phố bé che mắt, không ra đời thì vĩnh viễn không biết rõ chính mình. Là kim cương hay sắt vụn đến thành phố Đế là thử một chút."

Tống Nhiễm không quá dễ chịu, vừa muốn nói gì, trong lỗ mũi ngứa một chút.

Cô lập tức ngẩng đầu lên, bị chảy máu mũi rồi.

"Thành phố Đế quá khô khan, con không chịu được." Cô cả giận nói, "Không khí cũng kém!"

Mùa hè vừa nóng vừa hanh, còn có sương mù, nhìn xem trời tối tăm mịt mù. Giống sa mạc ở thành phố A Lặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro