C10. Buông [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Chaeyoung chọn DongHae cùng đi dự sự kiện với mình khiến Lisa luôn trong trạng thái khó chịu, và dần trở nên ít nói hơn trong những bữa ăn của cả hai. Cảm nhận rõ ràng điều ấy, Chaeyoung bất giác thấy mình thật có lỗi vì phải làm tổn thương Lisa chỉ để tránh đi những nhận định của dư luận xã hội, tránh đi sự dè bỉu của người đời và để khỏa lấp những nỗi sợ cứ dai dẳng trong lòng mình. Cô quyết định dành trọn một ngày để chuẩn bị một bữa ăn với các món mà Lisa thích nhất, chọn mua một chiếc áo sơ mi classic có cổ diềm cotton màu xanh lam đến từ thương hiệu Celine mà Lisa yêu thích dù cho mức giá khá xa xỉ nhưng Chaeyoung nghĩ là xứng đáng để tặng như một món quà xin lỗi và xem đó như cái cớ để bản thân có thể dễ mở lời.

Hôm ấy, Lisa về nhà khá trễ nhưng Chaeyoung vẫn nhẫn nại chờ đợi dù những mệt mỏi cứ kiên trì vây lấy, cô vẫn không muốn gọi điện hối thúc Lisa lấy nửa lời. Khi Chaeyoung thiếp đi trên ghế sofa lúc ấy Lisa cũng vừa mở cửa bước vào, tiếng động làm Chaeyoung giật mình tỉnh giấc.

"Cậu về rồi à?" - Chaeyoung mừng rỡ reo lên.

"Sao khuya rồi mà không ngủ?" - dù vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng dường như chưa bao giờ Lisa giấu nổi sự quan tâm của mình dành cho Chaeyoung.

"Hôm nay tớ nấu toàn món cậu thích, nên tớ muốn đợi cậu về cùng ăn tối, nhưng mà chắc giờ nó nguội hết rồi. Cậu đợi tớ một tí nhé, tớ đi hâm nóng lại rồi bọn mình cùng ăn nha."

"Cậu nhịn đói để chờ tớ về ăn cùng à?"

"Ừ, tớ muốn cùng ăn chung với cậu."

Câu nói và thái độ nhẹ nhàng của Chaeyoung đột nhiên làm tan đi những hờn giận, những khó chịu cứ bộn bề chất chồng trong lòng Lisa suốt những ngày qua, khuôn mặt Lisa trở nên tươi tắn với nụ cười thân thuộc dành cho Chaeyoung, lúc này Lisa bắt đầu nhẹ giọng.

"Thế chắc cậu mệt lắm, để tớ hâm đồ ăn lại cho, cậu cứ ngồi đó đợi tớ một lát nha"

"Không, hôm nay cậu không cần phải làm gì hết, cứ ngồi yên đấy để tớ phục vụ cho nha!" - vừa nói Chaeyoung vừa nở nụ cười tinh ranh cùng cái nháy mắt nghịch ngợm về phía Lisa, sau đó cô nàng nhanh nhảu đi vào bếp lại càng làm Lisa không thể nhịn được cười.

Những món ăn mà Lisa thích nhất được bày biện lần lượt lên bàn khiến nụ cười của Lisa chẳng thể khép được trên môi. Từng nét mặt, từng ánh nhìn của Chaeyoung đều giúp con tim của Lisa ấm dần lên, tuy nhiên cả 2 vẫn nhất quyết không ai nói với ai một lời nào dù đã ngồi yên vị vào bàn ăn. Lúc ấy, Chaeyoung quyết định lên tiếng.

"Lisa này, cậu...còn giận tớ không?"

"Giận chuyện gì?"

"Chuyện tớ...tớ không đi cùng cậu đến event ấy mà tớ lại đi với anh DongHae, tớ làm cậu buồn nhiều lắm đúng không?"

Lisa dừng chiếc đũa trên tay mình, chắp tay nhìn Chaeyoung với cái cau mày bất giác khiến Chaeyoung thấy e sợ, cô cúi mặt nhìn xuống chén cơm đang bốc khói, né tránh ánh mắt của Lisa đang nhìn thẳng về phía mình.

"Cậu nghĩ...tớ là người nhỏ mọn như vậy sao? Chỉ là một chuyện nhỏ xíu vậy mà cũng giận được à?"

"Chứ...tại sao hai bữa nay, cậu không thèm nói chuyện với tớ? Nằm ngủ cũng không thèm ôm tớ nữa? Ăn cơm lại cứ im lặng...không giận thì là gì?"

"Chaengie à...dạo gần đây dự án mà tớ theo dõi đang trong quá trình chạy nước rút nên làm việc căng thẳng, tớ mệt mỏi nên hơi thờ ơ với cậu, cậu đừng suy nghĩ lung tung được không?"

Lời giải thích và nụ cười của Lisa lúc này khiến Chaeyoung thấy an tâm nhiều hơn, bao nhiêu nghĩ suy đè nặng cũng nhanh chóng tan biến, cô nàng trở nên hồ hởi bội phần. Bữa cơm sau đó diễn ra với đầy ắp tiếng cười, Chaeyoung cứ luyên thuyên về công việc của cô trong những ngày vừa qua, những công tác chuẩn bị cho buổi ra mắt sách, những lượt bình luận trên mạng của độc giả khi chờ đợi tác phẩm mới của cô càng khiến cô không thể dừng lại được sự hào hứng của mình, Lisa không nói gì chỉ im lặng lắng nghe Chaeyoung nói như bao lần vẫn vậy, ít nhất lúc này giữa họ không còn sóng gió, không có đắn đo hay bất cứ sự hoài nghi nào về mối quan hệ này.

Hôm sau, khi đã hoàn tất hơn phần lớn công việc của mình, Lisa quyết định sẽ cùng Chaeyoung ra ngoài dùng bữa và dành thời gian để dạo vòng quanh Seoul, vì dẫu sao cũng đã quá lâu hai đứa chưa có nhiều dịp tận hưởng một buổi tối yên ả giữa lòng thành phố Seoul, đặt hết những gánh nặng trên đôi vai mình để chỉ im lặng ngồi bên nhau, thưởng thức tách cafe, nói chuyện đời, nhìn người qua lại, nắm tay đi suốt con phố trải dài ở quảng trường Gwanghwan. Như mong muốn của cả hai, bữa tối lãng mạn diễn ra suôn sẻ tại một nhà hàng nhỏ mà Chaeyoung rất yêu thích, sau khi dùng bữa họ đến quán cafe trên tầng thượng để có thể dễ dàng quan sát và ngắm nhìn toàn cảnh con phố dài xinh đẹp của quảng trường Gwanghwan mang trên mình một nét kiến trúc cổ kính và bề dày lịch sử, thả hồn vào cảnh sắc thanh bình giữa thủ đô ồn ào tấp nập.

Lisa và Chaeyoung may mắn có được chỗ ngồi sát hành lang nhìn xuống toàn cảnh bên dưới có thể thấy được cách đó không xa là con suối Cheonggyecheon quyến rũ bởi nét đẹp thơ mộng và thanh bình, là dòng suối nhỏ chảy quanh thành phố Seoul, con suối trở nên huyền ảo hơn bao giờ hết với những ánh đèn được thắp sáng dọc hai bên bờ khi màn đêm buông xuống. Chaeyoung tựa lưng thoải mái ra phía sau lưng ghế, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu để cảm nhận rõ ràng hơn sức sống của thành phố về đêm, Lisa lúc ấy lại không thể giữ mắt mình rời khỏi Chaeyoung lấy nửa giây, bất chợt Lisa đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay của Chaeyoung, dù điều này có khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ nhưng Chaeyoung không vội vàng rút tay mình khỏi lòng bàn tay của Lisa, hơi thở cô trở nên đều đặn, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng nụ cười lại nở tươi tắn hơn, những nhịp tim thấy bình yên bao phủ.

"CHAEYOUNG"

Một tiếng gọi vọng ngược từ phía sau khiến không gian yên tĩnh của cả hai nhanh chóng bị phá vỡ, cả Lisa và Chaeyoung đều quay đầu nhìn lại, có lẽ đó là người Chaeyoung quen và như một phản xạ tự nhiên cô nhanh chóng rút vội tay mình khỏi Lisa.

"Ôi trời...Mina hả? Lâu quá rồi không gặp"

"Đúng là lâu quá rồi không gặp, tớ ở Pohang cả hơn mấy năm nay giờ đến Seoul có việc, không ngờ lại được gặp cậu ở đây. Ai nói Seoul sầm uất lạc nhau là mất đâu nhỉ?" - cô bạn của Chaeyoung với khuôn mặt mừng rỡ, vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Chaeyoung siết chặt như thể hiện cho tấm thịnh tình bao nhiêu lâu nay.

"À...để tớ giới thiệu với cậu. Đây là Lalisa, bạn thân của tớ" – Chaeyoung chỉ tay mình về phía Lisa và giới thiệu với một nụ cười tươi tắn không hề tắt.

"Chào cậu, cứ gọi mình là Lisa" – Lisa nở nụ cười xã giao đi kèm với một lời chào về phía Mina.

Tuy nhiên, có lẽ Mina không có mấy cảm tình với ngoại hình cá tính của Lisa nên lại trở nên e dè, cô miễn cưỡng nở nụ cười như một phép lịch sự, nhưng Lisa lại đủ tinh ý để nhận ra điều này.

"Ùm...Chaeyoung à, hôm nào bọn mình đi uống nước ôn lại chuyện cũ nhé, bây giờ tớ phải đi rồi, cậu lưu số điện thoại tớ nhé, có gì mình nói chuyện"

"Ừ, nhất định rồi."

Trước khi đi, Mina nhanh tay kéo sát Chaeyoung lại gần rồi thì thầm vào tai Chaeyoung điều bí mật nào đó mà muốn giấu Lisa, bởi chính cái ánh mắt đe dè mà Mina đang ném về phía Lisa đã nói lên điều đó quá rõ. Sau khi Mina rời đi, Chaeyoung với khuôn mặt đăm chiêu ngồi xuống, ánh mắt chùn lại rồi xa xăm nhìn về phía con suối vẫn giữ nguyên dòng chảy thư thái dẫu cho có tấp nập bao nhiêu là người qua kẻ lại. Khi ấy, Lisa lại nhìn về phía Chaeyoung thở dài, những câu nói mấp máy ở môi lại ái ngại chẳng bật lên thành lời, nhưng cuối cùng Lisa cũng không thể giữ bản thân kiềm chế được cảm xúc mỗi giây trôi qua cứ dậy sóng trong lòng.

"Chaeng này..."

Chaeyoung không trả lời mà chỉ quay sang nhìn Lisa với ánh nhìn buồn bã, Lisa tiếp tục.

"Cậu...không định sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta sao?"

"Lisa à!" - Chaeyoung thốt lên yếu ớt.

"Cậu yêu tớ, tớ cũng yêu cậu mà đúng không? Sao chúng ta phải lén lút như vậy, sao chúng ta không thể nói với mọi người rằng chúng ta đang yêu nhau?"

"Tớ..." - Chaeyoung ngập ngừng.

"Yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, chúng ta không khống chế được mà, yêu một người là quyết định của bản thân đâu thể chỉ vì định kiến của người này, người kia mà trốn tránh như thế này?"

Những câu nói của Lisa như bới móc muôn vàn những nỗi sợ hãi bấy lâu nay tồn tại trong lòng Chaeyoung, những điều luôn làm mỗi ngày của cô thiếu vắng chút yên bình cần thiết, những thứ cô không hề muốn một giây nào đối mặt, Chaeyoung quay đầu mình về quảng trường với đông nghịt người qua lại, ánh nhìn dậy lên bao nhiêu đớn đau.

"Lisa à, cậu có thể cho tớ thêm thời gian không? Cậu có thể chờ tớ tiếp nhận cách làm thế nào để yêu cậu trọn vẹn hơn, nói với mọi người rằng cậu là người tớ yêu nhất mà không e dè lời xét nét của người ta, cách để nắm tay cậu đi dạo trong công viên, cách để không ngần ngại ôm cậu giữa biết bao nhiêu người, hay cách hôn tạm biệt cậu mỗi khi đi xa. Tất cả tớ đều không biết phải làm như thế nào, tớ đều cảm thấy sợ hãi để đón nhận nên cậu có thể cho tớ thêm một ít thời gian nữa được không?"

Những thổ lộ của Chaeyoung làm cổ họng Lisa nghẹn đắng, ngay lúc này Lisa chỉ muốn ôm chặt lấy Chaeyoung vào lòng mà xoa dịu hết tất cả bao nhiêu hoang mang cứ từng ngày vây chặt trái tim của người con gái cô yêu, nhưng giữa đông người thế này nhất là khi Chaeyoung chưa đủ sẵn sàng để đón lấy, Lisa chỉ còn biết thở dài, nắm chặt lòng bàn tay để cố níu lại giọt nước mắt đang khiến tầm nhìn của mình nhòe nhoẹt đi.

Lisa lấy tay quẹt ngang mắt mình, ngồi bật lưng dậy, ánh mắt ngời sáng hẳn như vừa nảy ra được một ý định hay ho nào đó.

"Chaeyoung này"

"Sao?"

"Sáng mai đi cùng tớ đến chỗ này được không?"

"Nhưng sáng ngày mai tớ phải gặp tiền bối DongHae"

"Hẹn anh ta lại vào buổi chiều được không? Tớ muốn dẫn cậu đến một nơi"

Sự kiên quyết và giọng điệu tỏ ra nghiêm túc của Lisa khiến Chaeyoung biết rằng mình sẽ không có cách nào từ chối, cô đành gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, như đúng kế hoạch, ngay từ lúc còn rất sớm, nắng vẫn chưa kịp lan đều trên từng con đường, Lisa lấy chiếc xe đạp của mình chở Chaeyoung đến một khu công viên vắng vẻ cách khu căn hộ mình đang ở không quá xa. Nơi họ đến vào buổi sáng thì mọi người hầu như đã đi làm, cửa các căn nhà đều đóng kín, những hàng cây trải dọc chỉ im lìm làm công việc tỏa bóng mát xuống nền đường, việc chọn đến nơi này vào buổi sáng khiến Chaeyoung tỏ ra bất ngờ và khó hiểu.

Lúc này, Lisa quay sang nhìn Chaeyoung với nụ cười ấm áp, đưa bàn tay của mình lên chờ đợi cái nắm tay đáp lại từ phía Chaeyoung.

"Đi dạo cùng tớ một vòng nhé."

Vì sự ngọt ngào trong ánh nhìn của Lisa và cũng muốn biết xem Lisa sẽ chuẩn bị điều gì cho mình nên Chaeyoung cũng sẵn sàng đan tay mình vào tay Lisa, rồi cả hai cùng bước đi. Bóng của Lisa và Chaeyoung đổ dài trên con đường yên ả  của một buổi sáng trong lành.

"Chaeng này, chúng mình...thử tưởng tượng nhé"

"Tưởng tưởng cái gì?" - Chaeyoung chau mày tỏ ý khó hiểu.

"Ở đây là công viên, cậu đang nắm tay tớ đi dạo...Này phía bên trái cậu có thấy không? Có hai người phụ nữ đang nhìn chúng ta kìa"

Nghe đến đoạn đó, Chaeyoung theo một phản xạ định rút tay ra nhưng Lisa đã nhanh chóng giữ chặt lại.

"Đừng có buông tay. Cậu phải can đảm lên, đã có tớ nắm tay cùng đi với cậu mà"

Lisa siết chặt tay mình hơn như cách để an ủi, ánh mắt lẫn giọng nói ấm áp khiến nỗi sợ hãi trong lòng Chaeyoung dần dần bé lại, cô đan chặt tay mình vào tay Lisa và tiếp tục bước đi.

"Trời hơi lạnh nhỉ? Để tớ ôm cậu cho ấm nào" – dứt lời Lisa đưa tay mình ôm choàng lên vai Chaeyoung.

"...Đừng mà, người ta thấy thì ngại lắm."

"Thế cậu không cảm thấy lạnh sao? Cậu muốn bị cảm để được tớ chăm sóc đúng không?"

Sự tinh tường của Lisa khiến Chaeyoung không còn đường nào để chối từ, cô nhẹ nhàng vòng một tay sang chạm khẽ vào vòng eo mảnh mai nhưng săn chắc của Lisa và để Lisa ôm chặt lấy mình vào lòng, hai mái đầu tựa sát vào mà từng bước đi cùng nhau, Chaeyoung nhắm mắt để cảm nhận sự thanh bình trong trái tim đã thôi không còn kêu ca sợ hãi và để Lisa dẫn đường. Họ đi được một lúc, bất chợt Lisa nắm chặt lấy tay Chaeyoung kéo chạy đi rồi đột nhiên dừng lại ở phía cuối ngã tư của con đường trong khu công viên. Trong hơi thở hổn hển, Lisa nhìn Chaeyoung và nói.

"Này bây giờ đã tới sân bay rồi, tớ sắp phải đi rồi đấy. Cậu có định sẽ ôm hôn tạm biệt tớ không?"

"Gì chứ...ôm hôn tạm biệt? Ngay ở đây hả?"

"Thế cậu còn đợi ở đâu thì mới ôm hôn tạm biệt được?"

"Nhưng mọi người nhìn thấy thì sao?"

"Họ không để ý đâu, họ còn phải bận xem lịch bay nữa mà."

"Thế còn người đàn bà kia? Bà ta đang nhìn chúng ta kìa, chắc chắn bà ta sẽ thầm rủa xả chúng ta trong bụng cho mà xem"

"Cái đó gọi là ghen tỵ đấy, cậu đừng quan tâm. Với lại lần này tớ đi chắc nửa năm, một năm mới về lận đấy."

"Nửa năm, 1 năm? Sao mà lâu vậy?"

"Phải, nên nếu cậu ôm hôn tạm biệt tớ thì tớ sẽ xem xét lại việc có về sớm hơn hay không?"

Vừa nói Lisa vừa nháy mắt tinh ranh về phía Chaeyoung, rốt cuộc cô nàng kia vì không thể khống chế được cảm xúc của mình mà quàng tay ôm chặt lấy Lisa, ngay lúc Chaeyoung vừa định sẽ dành cho Lisa một nụ hôn, thì Lisa lại ghì chặt Chaeyoung vào lòng mình.

"Sóng gió thế nào tớ cũng sẽ ở bên cậu, đi cùng cậu, vượt qua với cậu, nếu cậu mệt tớ sẽ cõng cậu đi tiếp. Chúng ta không có lỗi khi chọn yêu một ai, nên đừng đặt trách nhiệm về định kiến của mọi người lên vai mình. Cậu không cần phải tưởng tượng cách làm thế nào để ôm hay hôn một người con gái, mà chỉ cần tưởng tưởng làm thế nào để ôm và hôn một người cậu yêu, có được không?"

Từng lời, từng chữ rơi vào lòng Chaeyoung như một phương thuốc khâu lại những sứt mẻ do sợ hãi, hoang mang cùng nghi ngại bao nhiêu lâu nay đem đến, Chaeyoung ôm Lisa và khóc mặc kệ có hay không ai đang chăm chú nhìn vào.

.

Cuối tuần hôm nay cũng như cuối tuần của rất nhiều lần trước, Lisa và Chaeyoung dành thời gian để đi dạo trung tâm thành phố cùng nhau, chỉ có điều lần này Chaeyoung đã không còn đắn đo hay sợ hãi khi đan chặt tay mình vào tay của Lisa, bất luận đã có nhiều người qua lại chỉ trỏ vào họ, thậm chí hai bạn trẻ còn nghe được rất rõ những lời xì xầm của vài người nào đó sau lưng mình, nhưng điều này ấy chỉ càng làm Chaeyoung siết chặt tay Lisa hơn. Quay sang nhìn Chaeyoung với nụ cười ấm áp và ánh mắt trìu mến, Lisa nhẹ nhàng bảo.

"Hôm nay không rút tay ra nữa à?"

"Không. Sẽ không bao giờ rút tay ra nữa, tớ đã có cậu ở đây rồi cơ mà" – Chaeyoung dịu dàng đáp.

"Hết quan tâm đến những lời người ta nói rồi sao?"

"Nói hoài thì họ sẽ chán thôi, không sao đâu"

Dứt lời, Chaeyoung kéo tay Lisa choàng qua vai mình rồi tiếp tục bước đi, họ dừng lại ở một cửa hàng gấu bông nhỏ khi mà những chú gấu xinh xinh đã nhanh chóng níu lại ánh nhìn của Chaeyoung khiến cho cô nàng không thể kiềm được sự hào hứng của mình mà reo lên.

"Ôi chúng xinh quá, cậu mua tặng tớ đi Lisa."

"Cái gì...mua tặng á? Cậu từng này tuổi rồi mà còn muốn chơi gấu bông?"

"Ai bảo cậu là lớn rồi thì không thể thích gấu bông? Mua tặng tớ đi, từ ngày quen nhau tới giờ cậu có tặng gì đàng hoàng cho tớ đâu"

"Học cái thói đòi quà ở đâu ra vậy?" - Lisa chau mày nhìn Chaeyoung.

"Mua đi....mà!!" – nhưng lúc này chỉ càng khiến Chaeyoung được nước làm nũng thêm.

"Không! Tớ nghèo lắm, không mua nổi gấu bông đâu. Cậu thích đồng hồ, túi xách, trang sức hay quần áo thì tớ tặng, còn gấu bông không xài được lại còn đắt nữa, tớ làm gì có tiền" – Lisa từ chối với khuôn mặt và thái độ dứt khoát.

"Hừ...lý giải hay thật! Thôi được, cậu không mua thì tớ nói người khác mua, ai đời lại để mấy con gấu bông xinh xắn đáng yêu thế này ở một nơi lạnh lẽo, đóng bụi lên thế kia" – nói rồi Chaeyoung quay đi hờn dỗi.

"Lại bệnh suy diễn...được rồi, tớ nói đùa thôi mà. Tớ mua tặng cậu và tặng kèm luôn cả tớ nữa có được không?"

Câu nói của Lisa làm Chaeyoung bật cười đến độ cũng quên là mình cần phải giả đò giận dỗi, cô dừng bước và vội ôm choàng lấy cổ của Lisa, trên khuôn mặt tràn đầy niềm vui, tinh nghịch nháy mắt với Lisa.

"Gấu bông thì được, còn cậu thì không cần phải tặng dù gì cũng là của tớ rồi."

Hành động ấy khiến cả Lisa và Chaeyoung đều cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, ít nhất họ chẳng phải ái ngại hay dè chừng ánh nhìn của mọi người xung quanh tuy nhiên hình ảnh thân mật của cả hai lại vô tình lọt vào ống kính của phóng viên gần đó. Thế nên tất nhiên tin tức này ngay ngày hôm sau đã xuất hiện trên các phương tiện thông tin xã hội, với sức mạnh của thời đại công nghệ và mạng xã hội thì bức ảnh một cô tác giả với nhiều tựa sách được độc giả trẻ yêu thích đang tay ôm quàng lấy cổ đầy thân mật với một cô gái nhận được vô vàn các bình luận và chia sẻ vô cùng nhanh chóng. Dù Chaeyoung không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng cô vẫn luôn được nhiều người biết đến bởi tài năng, hình ảnh sạch, tiêu biểu cho cây bút từ phái thực lực gầy dựng địa thế của mình trong cộng đồng viết lách bằng chính các tác phẩm sâu sắc, tràn đầy sự lãng mạn của tình yêu nam nữ, vì vậy bức hình chụp được Chaeyoung ở trung tâm thương mại khiến mọi người hoài nghi rằng thực sự cảm tình mà Chaeyoung đã từng đặt vào các phẩm của mình phải chăng chỉ là một sự giả dối?

TBC.

____________________

Hi, guy~

Phần này và phần tiếp theo giống như một câu chuyện đời thực mà mình từng trải nghiệm và muốn được chia sẻ lại. Những nút thắt trong tình yêu dù có nhỏ nhặt đến đâu nhưng nếu chúng ta ko đủ bình tĩnh và kiên nhẫn để tháo gỡ thì trái tim của ta sẽ chỉ mãi bị gò bó và siết chặt hơn, yêu thương rồi cũng sẽ nhạt dần và mất đi. Vì khi yêu trái tim cần được mở rộng và tự do trong từng nhịp đập rung động.

Nếu để ý trong fic này sẽ thấy có một số chi tiết real-life của 2 bạn trẻ mình mang vào để cho bớt nhạt 😂 Love all...!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro