C9. Suy tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần Jennie quyết định dành thời gian của mình đến thăm Chaeyoung sau chuyến đi công tác vài ngày, mà nói đúng hơn là tìm kiếm cơ hội để gặp Lisa. Chính việc viếng thăm đột xuất này khiến cho Chaeyoung và Lisa đều cảm thấy khá bất ngờ, nhất là hôm nay cả hai muốn thực hiện chuyến đi biển mà mình đã bỏ lỡ trước đó. Chaeyoung thì lo lắng nghĩ xem đi siêu thị mua thêm món gì để đãi Jennie, còn Lisa lại tỏ ra không vui.

"Làm gì mà cậu lại sốt sắng đến thế, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn mà"

"Nhưng chúng ta chỉ còn đồ nguội thôi. Cậu dự định sẽ cho Jennie ăn toàn thịt nguội với jambon thế này thôi à"

"Đây cũng đâu phải lần đầu cậu ấy tới đây, ăn gì lại chẳng được"

"Cậu không thích ăn cơm ở nhà à?"

Lisa nhìn Chaeyoung, thở dài, khuôn mặt lộ đầy sự thất vọng.

"Hôm nay tớ đâu có dự định sẽ ở nhà ăn cơm, chẳng phải chúng ta nên ra biển ăn hải sản sao?"

"Thôi nào, cậu đừng như thế nữa mà...Lần sau chúng mình đi có được không? Nếu không thích, cậu ở nhà chờ tớ nhé, tớ đi mua nhanh rồi về"

"Cậu định đi một mình mà xách đồ sao, có cần người phụ không?"

Chaeyoung nở nụ cười tươi tắn về phía Lisa, cô biết rằng sự dịu dàng của mình luôn là thứ vũ khí lợi hại để khiến Lisa phải thực sự đầu hàng. Trái với lúc đầu, Lisa trở nên hăng hái đáng ngạc nhiên giúp Chaeyoung chọn lựa thịt tươi cùng các loại rau quả, điều này khiến Chaeyoung phải quyết định lên tiếng trước.

"Này...ai nhập cậu à?"

"Không, sao lại hỏi thế? À chúng ta còn vài gia vị chưa mua nữa, đi nhanh lên"

"Lúc nãy mặt còn hầm hầm không chịu đi cơ mà, sao giờ tự dưng hăng hái vậy? Cậu có âm mưu gì trong đầu, nói mau" - Chaeyoung liếc ánh nhìn ngờ vực sang Lisa, khuôn mặt tiến gần lại như nhấn mạnh sự hoài nghi của mình.

"Âm mưu gì? Trời ạ...cậu bớt dùng lý luận nhà văn mà suy diễn đi, không phải cậu muốn đãi Jennie ăn ngon à, tớ đang làm theo ý cậu đây. Vả lại bạn cậu cũng là bạn tớ mà, phải cho ăn ngon mới không mất mặt chúng ta chứ." - Cái cách giải thích hồn nhiên, ngây ngô của Lisa khiến Chaeyoung bật cười.

Vẫn giữ đúng tinh thần mình nói, Lisa ra sức giúp Chaeyoung hoàn tất các món ăn và dọn dẹp lại nhà cửa để đón Jennie, dẫu rằng đây không phải là lần đầu tiên cô bạn của Chaeyoung đến ngôi nhà này nhưng cả hai đều nhận ra những cảm giác nô nức đang dậy lên trong lòng mình, không phải vì sự có mặt của Jennie ngày hôm nay, mà là vì với họ đây là lần đầu tiên được ngồi chung trên một chiếc bàn với tư cách là người yêu của nhau đón chào một vị khách quý.

Trong lúc Chaeyoung đang tất bật dọn các món ăn lên bàn, Lisa quét dọn lại các kệ tủ thì cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên.

"Jennie đến đấy, cậu ra mở cửa đi"

"Ơ...chào Lisa!" - Jennie không ngờ người mở cửa lại là Lisa, trong lúc chưa có sự chuẩn bị cô lại bị chính nụ cười của Lisa làm cho mất bình tĩnh.

"Chào Jennie, cậu vào nhà đi, bọn tớ chờ cậu nãy giờ đấy"

Lúc này Chaeyoung cũng vừa dọn xong món cuối cùng lên bàn, cất vội chiếc tạp dề, Chaeyoung chạy đến chỗ Jennie bằng nụ cười tươi tắn.

"Cậu đây rồi! Ngồi xuống ghế đi nào, hôm nay tớ làm nhiều món đãi cậu lắm này, toàn là món ngon thôi"

"Trời, cậu làm quá vậy, tớ ăn gì cũng được mà"

"Dù sao cũng là chủ nhà mà, làm sao đãi cậu ăn sơ sài vậy được. Tớ không giỏi nấu nên nấu chỉ được chừng này món thôi" - vừa kéo chiếc ghế cạnh Lisa để ngồi xuống, Chaeyoung vừa chỉ tay vào những dĩa thức ăn bày biện thịnh soạn ở trên bàn khiến cho Jennie cũng đôi chút ngạc nhiên vì tài nấu nướng của bạn mình.

"Vậy mà không giỏi ư? Tớ thì cùng lắm chỉ nấu được mì gói mà thôi. Cậu có thể mở quán ăn được rồi đấy"

Nghe lời khen ngợi của Jennie khiến Chaeyoung bật cười, cô nhanh nhảu liếc mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh cũng đang tủm tỉm cười.

"Từ ngày về cái nhà này, tớ đảm đang hơn rồi. Ngày nào cũng có người đòi phải ăn cơm ở nhà, nên tớ cứ cắm mặt vào bếp suốt thôi" - Dứt lời Chaeyoung lại liếc quay sang nhìn Lisa vẫn giả vờ cặm cụi ngồi ăn.

"Lisa thích ăn cơm nhà à?"

"Ừ, cậu ta suốt ngày cứ đòi ăn cơm, sáng ăn, chiều ăn, tối cũng ăn, ngày nào cũng rất là đủ cử" - Chaeyoung tiếp lời.

"Thật thú vị nha, vậy...hôm nào tớ nấu vài món rồi mời Lisa sang nhà tớ dùng bữa nhé"

Câu nói của Jennie khiến cả Lisa và Chaeyoung tròn mắt bất ngờ, đến độ suýt nữa Lisa không thể nuốt trôi được miếng cơm vừa để vào miệng, trong khi đó Chaeyoung phải cố gắng lắm mới nhanh chóng giữ được sự bình thản của mình.

Trong suốt bữa cơm chưa một giây nào Jennie rời mắt khỏi Lisa, cô tỉ mỉ và liên tục gắp đồ ăn vào chén Lisa, điều đó khiến Chaeyoung khó chịu, cô không thể phủ nhận những cơn sóng hờn dỗi hiện hữu trong lòng mình, còn bản thân Lisa lại cảm thấy bối rối vì sự nhiệt tình của Jennie, nhưng lại không nỡ từ chối nên chỉ còn biết im lặng mà đón nhận.

"À...tuần sau sinh nhật tớ đấy, Lisa sẽ đến dự chứ?" - Jennie cất tiếng để phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm lên cả ba.

"Sinh nhật cậu...hình như tháng sau mới đến cơ mà" - tuyên bố của Jennie khiến Chaeyoung khó hiểu, cô phản ứng như một lẽ tự nhiên.

Biết kế hoạch mình đã bị đứa bạn thân phát hiện, Jennie nhanh trí đá mạnh vào chân của Chaeyoung khiến cô giật mình nhìn sang, như đã ngầm hiểu được ý nghĩa qua ánh mắt của đứa bạn thân nên Chaeyoung chỉ đành biết im lặng, còn Jennie lại nhìn sang Lisa để tiếp tục câu chuyện của mình.

"Vậy...tuần sau Lisa sẽ đến chúc mừng sinh nhật với tớ chứ?"

"Được, tất nhiên rồi. Nhưng cậu có mời ai nữa không?" - Lisa gượng cười trả lời rồi nhìn sang Chaeyoung với ánh mắt có phần dò xét.

"À...Chaeyoung cậu cũng tham gia nữa nhé" - Jennie nhướng mày như một dấu hiệu ngầm dành cho Chaeyoung

"Tớ xin lỗi, ngày đó tớ có hẹn với tiền bối DongHae rồi. Anh ấy muốn bàn thêm về bản thảo nên chắc tớ không đến được đâu"

"Hẹn với tiền bối DongHae, khi nào vậy? Sao tớ không nghe cậu nói?" - Lisa ngạc nhiên hỏi.

"Anh ấy chỉ mới nhắn tin đây thôi"

Cách trả lời lạnh lùng của Chaeyoung khiến Lisa chỉ biết đắn đo thở dài. Tuy nhiên, Lisa cũng không muốn làm Jennie thấy thất vọng nên đành gật đầu đồng ý, điều này làm Jennie vui mừng đến mức cả tối đó đầu óc cô nàng cứ như đang đi trên mây, tủm tỉm cười suốt.

Tiễn Jennie về, Lisa trở về nhà chỉ còn một mình đối mặt với sự im lặng và thờ ơ của Chaeyoung, thái độ không quan tâm cứ như Lisa không hề tồn tại, khiến Lisa gần như chỉ muốn phát điên vì sự lạnh nhạt nên sau một thời gian đấu tranh tư tưởng thì cũng đành là người lên tiếng trước.

"Sao cậu lại im lặng vậy? Không có gì để nói với tớ à?"

"Tớ muốn cậu có thêm thời gian để tận hưởng niềm vui thôi, không phải lúc nãy nói chuyện với Jennie vui lắm sao?" - Chaeyoung đanh giọng.

"Ghen à?" - thái độ của Chaeyoung lại khiến Lisa cảm thấy thích thú.

"Sao lại phải ghen?" - Chaeyoung quay sang lớn tiếng như tự trấn an bản thân để tránh Lisa phát hiện những cảm giác khó chịu đang dậy lên trong lòng mình.

"Này...thôi mà, tớ vô tội đấy, lúc nãy cậu không thấy Jennie rất nhiệt tình đó sao?"

"Thế cậu không biết phản kháng à, có đâu mà để cho người ta tấn công như vậy?"

"Thế cậu không biết bảo vệ tớ à? Cậu yêu tớ kiểu gì mà thấy người ta tấn công người yêu mình như vậy lại không chịu lên tiếng, tớ sao mà phản kháng được Jennie nhiệt tình thế cơ mà" - Lisa vội vàng phản kháng.

"Cậu...vậy thì cậu đi theo người ta luôn đi" - Chaeyoung quay ngoắc sang chỗ khác tỏ ý dỗi hờn.

"Này...giận sao?" - lúc này Lisa biết mình đã đùa quá mức, nên chỉ còn biết nhanh chóng cứu vãn bằng cái níu tay và khuôn mặt đầy hối lỗi.

"Không thèm, tối nay cậu không được vào phòng tớ" - dứt lời Chaeyoung đi thẳng vào phòng mà không cho Lisa giải thích thêm bất kỳ lời nào.

Lisa giờ chỉ còn biết đứng đó thở dài và đầu hàng trước sự kiên quyết của Chaeyoung, rồi ngước nhìn chiếc ghế sofa ngao ngán.

Ngày Lisa hẹn với Jennie, thì Chaeyoung cũng nhận lời đến gặp DongHae bàn về bản thảo, trước lúc rời khỏi nhà phải đấu tranh mãi thì Lisa mới thuyết phục được Chaeyoung cho mình đưa đến tận chỗ hẹn với DongHae, dù tỏ ra khó chịu nhưng chính sự ân cần của Lisa lại khiến Chaeyoung lấy đó làm niềm vui, trước khi Lisa rời đi Chaeyoung cũng không quên dặn dò:

"Này nhé, ráng giữ mình đó!"

Câu nói của Chaeyoung làm Lisa phá lên cười, sự đáng yêu vẹn tròn trong ánh mắt, trong lời nói khiến tim Lisa gợi lên nhiều hạnh phúc, chờ Chaeyoung đi vào bên trong cánh cửa, bóng dáng khuất dần sau lớp kính thì Lisa mới chịu rời đi.

Ngồi đối diện Chaeyoung với khuôn mặt vừa chứa đầy vẻ lo lắng lẫn dò xét, DongHae vẫn bình thản nhấp một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn một lượt những dòng chữ được phủ đầy trên bản thảo, bất giác Chaeyoung lại cảm thấy hồi hộp vì cái chau mày, hay cái cách đưa tay sờ lên cằm của DongHae. Đặt xấp bản thảo của Chaeyoung xuống bàn, DongHae hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra phía sau, ánh mắt sắt lạnh nhìn cô, lúc ấy những nỗi lo bắt đầu siết chặt lấy suy nghĩ của Chaeyoung.

"Tốt, bản thảo lần này rất tốt, ngày mai anh sẽ nói chuyện lại với bên biên tập kiểm tra lại một lượt, rồi đưa xuống nhà in. Còn phần bìa, em và Yoon đã làm việc thế nào rồi?"

"Dạ tối nay em sẽ gửi bản thiết kế sang cho anh xem. Em với Yoon đã thống nhất mẫu cho sách rồi ạ, bây giờ chỉ còn chờ bạn ấy sửa lại một chút thôi"

"Vậy tốt rồi, em không cần phải lo gì nữa đâu, những chuyện còn lại anh sẽ lo cho. Anh sẽ xúc tiến nhanh với bên xuất bản, và bên marketing"

"Vâng ạ!"

"Bây giờ thì em cứ nghỉ ngơi cho thật nhiều vào nhé, đừng suy nghĩ gì cả, phải giữ tinh thần cho thật tốt, mua đồ đẹp để ngày giao lưu với độc giả còn có hình ảnh tốt nữa chứ" - vừa nói DongHae vừa dành cho Chaeyoung một nụ cười ấm áp, khác hẳn với vẻ lạnh lùng mới vừa nãy, điều này đôi phần giúp Chaeyoung không phải căng thẳng.

"Em biết rồi, em cảm ơn anh ạ" - Chaeyoung nhẹ giọng.

"Sao lại cảm ơn anh?"

"Vì anh đã giúp đỡ em rất nhiệt tình, chuyện gì anh cũng làm giúp em, ngay cả lúc em không có ý tưởng anh cũng giúp đỡ em, chưa lúc nào em lại có sự hỗ trợ lớn đến như vậy. Em thực sự đã làm phiền anh rất nhiều"

"Ngốc à, không cần phải khách sáo thế đâu, bất kỳ chuyện gì làm được cho em thì anh không cảm thấy phiền đâu"

DongHae lúc nào đối với Chaeyoung cũng thế, luôn nhẹ nhàng và chu đáo, anh tử tế chăm sóc và lắng lo cho Chaeyoung từng chút một, chưa lần nào khiến Chaeyoung phải vất vả về bất kỳ chuyện gì, có lẽ đâu đó Chaeyoung hiểu được cảm tình của DongHae nhưng có lẽ với cô Lisa vẫn chiếm một vị trí quan trọng hơn rất nhiều.

Nhìn Chaeyoung thật chăm chú, rồi đột nhiên ánh mắt DongHae chùn xuống với đầy vẻ trầm tư, anh nhấp ngụm nước, hít một hơi thật sâu và nói.

"Chaeyoung này!"

"Sao ạ?"

"...Em và cô bạn tên Lisa thế nào rồi?" - DongHae ngập ngừng dò xét Chaeyoung.

"Thế nào là thế nào ạ. Bọn em vẫn bình thường với nhau thôi mà"

"Ý anh là...là mối quan hệ hiện giờ của hai em"

"À...bọn em...vẫn là bạn thân của nhau" - Chaeyoung bối rối và gần như mất bình tĩnh trước câu hỏi này.

"Ừ...đôi khi bạn thân thì cũng nên có giới hạn, em là một nhà văn và em cần có một hình tượng sạch, anh không muốn em dính phải scandal vì mấy chuyện không đâu vào đâu, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề xuất bản, thậm chí là độc giả của em. Anh mong em hiểu điều anh đang muốn nói"

Sự giải trình của DongHae khiến Chaeyoung chỉ biết gượng cười, cúi mặt trong một vài giây ngắn ngủi cô cảm nhận rất rõ những thứ xúc cảm nhói lên trong lồng ngực, dường như chúng muốn đòi hỏi sự cân bằng nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự vô vọng. Để có thể trấn an mình, Chaeyoung uống vội ly nước trên bàn nhưng cô chỉ còn thấy cổ họng mình khô khốc chứ chẳng khá hơn được.

Chaeyoung từ chối đi ăn tối cùng DongHae, nhưng cô lại không về thẳng nhà để gặp Lisa, cô chọn cách một mình ngồi ở góc quán coffee yên tĩnh để bản thân không mắc kẹt giữa quá nhiều suy nghĩ. Lúc đầu óc chưa thể tìm được lối đi, Chaeyoung lại vô tình nghe được câu chuyện của những người phụ nữ bàn bên cạnh, những người cũng trạc độ tuổi cô lúc này, họ nói về những câu chuyện bi hài của tình yêu đồng giới, trong từng lời Chaeyoung nhận ra đã có lúc mình phải đối mặt với rất nhiều nan đề này. Họ nói về sự gắn kết, về thời gian bên nhau của những cặp đôi đồng tính, về gia đình, về những đứa con sau này, về sự công nhận của xã hội. Câu chuyện của những người phụ nữ bàn bên khiến một đứa thích suy nghĩ như Chaeyoung thấy sợ hãi, cô hoang mang tự hỏi không biết lựa chọn tình yêu này với Lisa là đúng hay sai, rồi mọi người sẽ nghĩ sao, ba mẹ cô sẽ nghĩ gì, liệu cô có đủ mạnh mẽ để vượt qua hết sóng gió này. Từ lúc chấp nhận bước vào thế giới của Lisa, có lẽ đây là lần đầu tiên cô lại thấy mình đang loay hoay, bất an để đi tìm câu trả lời.

Mở cửa bước vào, Chaeyoung phớt lờ dù vẫn thấy rõ Lisa đang ngồi đợi mình ở ghế sofa, không kịp để Lisa mở lời hỏi han điều gì, Chaeyoung đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại, thái độ có phần né tránh của Chaeyoung khiến Lisa khó hiểu, nhất là khi cô nàng lại vừa đi gặp DongHae cứ nghĩ đến chừng đó thôi cũng đủ làm Lisa cảm thấy rối bời, nhưng dường như cảm nhận rõ ràng được sự ngột ngạt dậy lên bên trong ánh mắt, nên Lisa chỉ còn biết lặng im. Đêm đó khi cả hai ngủ cạnh nhau trên một chiếc giường, nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào kể cả câu chúc ngủ ngon, khi lòng Lisa đắn đo với rất nhiều câu hỏi, thì Chaeyoung lại thấy sợ phải đối mặt với Lisa.

Hôm sau, Lisa và Chaeyoung cùng nhau ngồi vào bàn để dùng bữa sáng, không gian lặng im vẫn tiếp tục bao trùm lên cả hai, Chaeyoung cứ cúi gằm mặt nhìn vào chiếc ipad trước mắt thì Lisa quyết định là người chủ động để phá tan cái không khí khó chịu này.

"Chaeng àh, cậu không định hỏi tớ hôm qua đi với Jennie thế nào hả?"

Lúc này, Chaeyoung hiểu Lisa không hề muốn tình trạng im lặng giữa hai người kéo dài, sự chủ động này cho thấy Lisa chẳng còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng không gian ngột ngạt này, Chaeyoung lại không muốn Lisa phát hiện được những hoang mang đang quẩn quanh trong đầu cô. Chaeyoung bỏ chiếc ipad xuống bàn, ngước nhìn Lisa với nụ cười nhẹ.

"Vậy...hôm qua cậu với Jennie thế nào?"

"Cậu ta tỏ tình với tớ" - Lisa cố tình tỏ ra hào hứng.

"...Rồi cậu trả lời thế nào, có đồng ý không?" - nhưng đổi lại, Chaeyoung chỉ đáp trả Lisa bằng thái độ lạnh nhạt.

"Cậu điên à, làm sao mà đồng ý được. Tớ bảo với cậu ta là tớ đã có người yêu rồi, tớ không đời nào chia tay người đó nên cũng đừng mong chờ sẽ có cơ hội"

"Thế à!"

"Sao thế? Một câu tuyên dương khen tặng sự cứng rắn của tớ cũng không có à, còn cậu? Hôm qua đi gặp anh DongHae thế nào?"

"Không có gì đặc biệt. Bọn tớ chỉ bàn về bản thảo thôi, anh ấy bảo gần ra mắt sách nên thời gian tới sẽ bận rộn hơn"

Trong câu nói đó, Lisa nhận ra những cảm giác mà Chaeyoung muốn giấu đi, những lắng lo gợn lên trong ánh mắt mà Chaeyoung vẫn đang cố tình lảng tránh đối diện, Lisa thở dài rồi ngước nhìn Chaeyoung với nụ cười tươi tắn như một cách để trấn an.

"Hay...hôm nay chúng ta ra ngoài đi chơi nhé, cậu đừng có hẹn với ai, hủy hết đi"

"Nhưng mà tớ..."

"Không được nhưng mà, ăn xong cậu vào thay đồ đi rồi mình đi luôn"

Bất luận Chaeyoung có hành xử như thế nào, Lisa vẫn luôn là người chủ động bước đến an ủi, mỏi mệt đang tồn tại trong lòng Chaeyoung, lúc nào cũng thế Lisa luôn ấm áp và đối đãi chân thành chứ không hề trách cứ Chaeyoung lấy nửa lời. Chaeyoung lắc đầu như cố vứt hết các nghĩ suy trong đầu mình, cô nở nụ cười ngọt ngào về phía Lisa.

Cuộc đi chơi vui vẻ khiến những muộn phiền của Chaeyoung tan đi, những hoài nghi về mối tình giữa mình và Lisa được nhanh chóng thay thế bằng niềm vui và nụ cười ấm áp của hai người dành cho nhau. Ấy vậy mà, thời khắc không lo nghĩ chẳng kéo dài được bao lâu khi Chaeyoung được những độc giả hâm mộ mình nhận ra lúc cùng Lisa tay trong tay cười đùa và thưởng thức cây kem xoài mát lạnh. Được độc giả gọi tên và chạy đến Chaeyoung phải nhanh chóng trấn tĩnh mình và như một phản xạ tự bảo vệ, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt của Lisa, thái độ đó làm bản thân Lisa bất giác thấy ngỡ ngàng, nhưng may thay Lisa vẫn kịp nhận ra nguyên nhân lý giải cho hành động đó của cô người yêu. Lisa lùi lại phía sau để Chaeyoung có thời gian bận rộn với đám người hâm mộ, cố níu lại những giọt nước mắt sắp lăn, Lisa ngước nhìn lên trời khi trong lòng rối ren suy nghĩ:

"Đến bao giờ chúng mình mới có thể đường đường, chính chính nắm tay nhau đi giữa mọi người hả Chaengie?!"
.

.

Những ngày qua, Chaeyoung khá bận rộn với các lịch làm việc cho kế hoạch ra mắt sách của mình, Lisa không trách cứ vì sự thờ ơ đó, đổi lại Lisa kiên nhẫn nấu những món ăn mà Chaeyoung thích nhất, dù rằng ngày nào Chaeyoung cũng về nhà trễ, cũng bỏ bữa, cũng im lặng và cũng không màng đến Lisa đã phải ngồi trên ghế sofa đợi chờ hằng giờ khi những món ăn trên bàn đã nguội, rồi gục đầu thiếp đi khi ngày đã về khuya. Nhưng Lisa vẫn lặng lẽ dọn dẹp lại phòng ốc, sắp xếp gọn gàng bàn làm việc của Chaeyoung, mua các món ăn vặt lấp đầy tủ lạnh vì sợ cô người yêu của mình phải than trời vì đói những lúc làm việc khuya.

Khi dọn lại mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn của Chaeyoung, Lisa thấy tấm thiệp mời Chaeyoung đến tham dự một sự kiện lớn của công ty truyền thông, Lisa trầm ngâm nhìn tấm thiệp trên tay mình, thầm nghĩ:

"Sao cậu ấy lại chẳng nói gì cả?"

Rồi Lisa mặc cho những suy nghĩ vẩn vơ của mình về tấm thiệp mời của Chaeyoung và để nó lại trên bàn. Tối đó, vẫn như mọi ngày, Lisa ngồi làm việc ở phòng khách và đợi Chaeyoung về. Ngay lúc Chaeyoung bước vào nhà với khuôn mặt nhuốm đầy sự mệt mỏi, toàn thân rã rời, cô cởi đôi giày cao gót cất vào tủ, toan sẽ đi thẳng về phòng thì Lisa lên tiếng.

"Cậu sắp phải đi sự kiện à?"

Câu hỏi của Lisa khiến Chaeyoung chững lại, biết Lisa đã phát hiện ra tấm thiệp mình để lẫn trong đống giấy tờ bừa bộn ở trên bàn, Chaeyoung hít một hơi dài để lấy đủ đầy sự bình tĩnh quay nhìn vào mắt Lisa.

"À...ừ...tớ được mời tới tham dự của công ty truyền thông, trước đây tớ có từng hợp tác với họ nên họ mới mời"

"Vậy...cậu có cần tớ đưa đi không, hay cậu định thế nào?"

"Hôm đó...anh DongHae sẽ đi cùng với tớ...nên..."

"Được rồi, tớ biết rồi." - Lisa không đợi Chaeyoung nói hết câu nhưng vẫn kịp hiểu được câu chuyện diễn ra, Lisa vội cắt ngang câu nói.

Nụ cười gượng của Lisa như vết cứa ném thẳng về phía Chaeyoung, cô nhận ra trái tim mình đang thắt lại, những cảm giác hoài nghi lúc trước lần lượt hiện lên rõ ràng từng chút một, cô sợ hãi không biết mình và Lisa liệu có đủ sức để nắm tay vượt qua những giông bão khắc nghiệt ngoài kia đang vây lấy. Cái cúi đầu quay đi bất lực, ánh mắt chứa quá nhiều ưu tư mà Lisa cứ lặng lẽ chôn chặt và chịu đựng trong suốt mấy ngày vừa qua, đôi bàn tay vo thành nắm như để tự mình an ủi là những hình ảnh ám ảnh Chaeyoung suốt cả đêm. Đó là ngày đầu tiên sau khi chấp nhận bước vào thế giới của nhau, Lisa và Chaeyoung lại đều thấy đau.

TBC.

"Gặm nhấm những cảm xúc
Như một kẻ đơn phương
Người nói sẽ yêu ta mãi
Nhưng mãi mãi là bao lâu
Người cho rằng ta trẻ con
Không đong đếm mai sau
Ngàn câu hỏi trong vô thức
Cứ day dứt khi ta tỉnh giấc
Điều gì làm người thấy quan trọng nhất?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro