C8. Bước vào thế giới của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung tỉnh dậy sau một giấc ngủ vừa đủ dài, cơn sốt hôm qua cũng hoàn toàn tan biến, cô toan thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Lisa, nhưng hôm nay chắc chắn cô không phải là người dậy sớm nhất trong căn nhà này. Chaeyoung ngạc nhiên khi chỉ mới 7 giờ sáng mà Lisa đã ngồi yên vị trên ghế sofa ở phòng khách, thanh thản xem xấp tài liệu trên tay.

"Lisa, sao hôm nay cậu dậy sớm vậy, cậu bận phải đi đâu à?"

"Cơ bản là hôm qua đến giờ tớ không có ngủ"

Lisa đáp trả bằng giọng điệu lạnh lùng, khiến cho Chaeyoung đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi có lỗi, cô im lặng nhìn Lisa với ánh mắt rụt rè, thấy vậy Lisa nhanh chóng đặt hết tài liệu trên tay mình xuống bàn, đứng dậy bước lại gần Chaeyoung với khuôn mặt cũng lạnh lùng như giọng nói.

"Tất cả là tại cậu cả đấy. Vì tớ sợ cậu lại có chuyện gì nên phải thức trắng cả đêm để mà trông chừng cậu"

"Tớ...tớ xin lỗi đã làm cậu lo lắng"

Lisa thấy thái độ hối lỗi của Chaeyoung mà phì cười, Lisa lại tiến gần hơn, rồi đưa tay sờ lên trán của Chaeyoung, ánh mắt nhìn cô trìu mến, khuôn mặt không giấu hết sự lo lắng.

"Cậu hôm nay đã thấy thế nào rồi"

"Tớ đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu đã lo cho tớ nhé"

"Hôm nay mình ra ngoài ăn nha, kiếm gì ngon ngon để bồi bổ lại chứ mới hết bệnh thì không thể ăn sơ sài được đâu"

Chaeyoung cảm thấy lời nói ấy khiến lòng cô ấm áp, ngay đến cử chỉ và thái độ quan tâm nhỏ nhất của Lisa dành cho mình cũng đủ để làm trái tim bé nhỏ của cô được hâm nóng, đủ để dậy lên những nhịp đập lung tung lạc lối trong lòng ngực, những xúc cảm bắt đầu nghẹn ứ ở cổ họng làm cô cũng chẳng biết phải nói thêm điều gì vào lúc này ngoài nở nụ cười ngọt ngào dành cho Lisa. Rồi đến khi ánh mắt của hai người chạm nhau, cảm xúc tìm thấy nhau thì tiếng chuông điện thoại của Chaeyoung đột nhiên vang lên phá vỡ hoàn toàn không gian yên tĩnh của hai người, Lisa vội vàng quay về chỗ ngồi của mình để Chaeyoung có thể trả lời điện thoại.

"DongHae oppa, em nghe đây"

"Em có đang rảnh không, Chaeyoung?"

"Có chuyện gì không ạ?"

"Chuyện bản thảo thôi, anh muốn gặp em để trao đổi vài vấn đề. Nếu em đang rảnh thì mình gặp nhau một chút nha"

"Em rảnh ạ, em sẽ đến chỗ anh"

"Hay...để anh qua đón em nhé, chúng ta đi ăn trước rồi nói chuyện luôn được không?"

Nghe đoạn, Chaeyoung ngập ngừng quay lại nhìn Lisa vẫn im lặng ngồi đọc tài liệu trên ghế sofa, nhưng rõ ràng Lisa không hề tập trung đến mớ chữ được ghi trên giấy đó.

"Dạ thôi anh ạ. Em hứa sẽ đi ăn trưa với Lisa rồi, ăn xong em sẽ sang chỗ anh luôn"

"Thôi được rồi, vậy khi nào em tới thì gọi cho anh nhé"

Chắc chắn kết quả này là điều Lisa rất mong muốn, bằng chứng là ngay sau khi Chaeyoung cúp máy, Lisa thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng về phía sau một cách thoải mái rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý, điều này cũng khiến Chaeyoung cảm thấy khó hiểu.

"Cậu cười gì đấy"

"Không...tự nhiên đọc được cái tin anh chàng kia định rủ bạn gái đi ăn mà bị từ chối thẳng mặt nên mắc cười. Nào, chúng ta đi ăn thôi"

Tất nhiên buổi ăn trưa hôm đó diễn ra khá vui vẻ và cởi mở, càng ngày Lisa và Chaeyoung càng bước gần hơn vào thế giới của nhau, ở giữa họ thì những câu chuyện thường ngày cũng trở nên thú vị. Sau khi dùng bữa, Lisa trở về nhà còn Chaeyoung thì đến chỗ hẹn để nói chuyện với DongHae về bản thảo. Nhân dịp tinh thần thoải mái và Chaeyoung lại vắng nhà không biết đến khi nào mới về, Lisa toan vào phòng Chaeyoung để xem có đồ nào cần giặt và cần thay hay không, dù sao dạo gần đây cô nàng kia cũng khá bận rộn, lại vừa khỏi bệnh xong chắc là chưa có nhiều thời gian để sắp xếp căn phòng. Trong lúc dọn dẹp, Lisa vô tình làm rớt những cuốn sổ trên bàn, mãi lo loay hoay nhặt chúng lại, Lisa vô tình thấy được cuốn nhật ký của Chaeyoung, có lẽ với một người ưa viết lách như Chaeyoung thì chuyện viết sổ tay nhật ký thời buổi này cũng không có gì làm lạ, nghĩ vậy Lisa định cất cuốn nhật ký vào lại chỗ cũ nhưng bản chất con người là tò mò nhất là đối với những điều liên quan đến người mình quan tâm, chưa lúc nào Lisa lại thấy lưỡng lự nhiều như lúc này, rốt cuộc do không thể thắng được bản thân Lisa quyết định đọc quyển nhật ký đó.

Những trang đầu Chaeyoung kể về thời gian thơ ấu ngập đầy ký ức hạnh phúc về bố mẹ, về gia đình và trong suốt khoảng thời gian ấy còn có cả về Lisa, thậm chí dù là một chi tiết nhỏ nhất về hai đứa dường như Chaeyoung cũng không hề bỏ sót. Nhưng càng về những trang sau, đề cập đến khoảng thời gian Chaeyoung cùng gia đình bán nhà một cách đột ngột vì Park DaeHuyn anh trai của Chaeyoung tụ tập một đám bạn bè xấu ăn chơi lêu lỏng, vô tình làm một người vô tội bị thương nặng có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, do sợ hãi phía người bị hại truy cứu cả gia đình buộc phải bỏ trốn ngay đêm hôm đó nên Chaeyoung đã không thể kịp nói một lời tạm biệt nào, họ trú tạm vào một nhà nghỉ, may mắn gặp được một người bạn tốt bụng của bố đã mua lại căn nhà và lấy số tiền đó để chuyển đến thành phố cảng Busan sinh sống, Chaeyoung cũng được chuyển trường đến Busan, còn DaeHuyn do không lo chú tâm học hành mà trở thành một kẻ vô công rỗi nghề. Một thời gian sau, Chaeyoung đỗ vào trường Đại học tư thục Yonsei ở Seoul nên quyết định về lại đây. Trong quyển nhật ký của mình Chaeyoung tường tận ghi lại những cảm giác đầu tiên khi bước vào cánh cổng trường đại học, về những người bạn xung quanh, về Jennie còn có cả DongHae. Chaeyoung cũng nói rằng nếu có Lisa ở đây chắc chắn bức tranh thời sinh viên của cô sẽ gần như trọn vẹn.

Lisa dần dần hiểu nhiều hơn về cuộc sống của Chaeyoung trong 15 năm qua, những biến cố xảy đến với gia đình cô, về mọi điều Chaeyoung đối mặt khi trở thành sinh viên đại học, về những thứ muốn được sẻ chia cùng Lisa. Tuy nhiên, khi Lisa lật đến các trang viết tiếp theo những dòng chữ phản ánh một đoạn ký ức đầy đớn đau siết chặt khiến Lisa chẳng thể nào thở được. Chaeyoung nói về những lần DaeHuyn đến Seoul thăm mình, cả hai anh em trải qua thời gian vui vẻ nhưng bỗng một hôm, đó là thời gian cuối học kỳ đầu tiên của năm thứ hai. Chaeyoung phát hiện anh mình dùng chất kích thích và trong cơn cuồng loạn hắn ta đã cưỡng bức chính em gái của mình, mặc cho Chaeyoung cố chống trả như thế nào đi nữa cũng chỉ là tuyệt vọng.

Những trang sau, Chaeyoung không đề cập đến cái tên (cặn bã) DaeHuyn nữa, cô cũng không viết thêm điều gì mãi cho đến ngày gặp lại Lisa, Chaeyoung mới bắt đầu viết lại cuốn nhật ký này cho đến tận bây giờ. Lisa nghe nỗi đau rơi vỡ trong lòng mình, cô không thể tin những điều mình đang đọc lại là sự thật, là những khoảng ký ức bể nát trong cuộc đời của Chaeyoung. Lisa gấp vội trang nhật ký còn đọc dở, ngồi bệt xuống sàn với ánh mắt thẫn thờ, Lisa quyết định dùng điện thoại để chụp lại toàn bộ các trang nhật ký, rồi sau đó bấm gọi cho Mayna.

"Mayna à, em giúp Lisa một chuyện được không?" - đến tận lúc này Lisa vẫn chưa thể giữ được bình tĩnh và nén đi cảm xúc ngột ngạt trong lòng mình.

"Lisa unnie cứ nói đi, cần em giúp gì ạ?" - Mayna dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn ở Lisa đang trong giọng nói nghẹn ngào.

"Lisa cần mọi thông tin về Park Chaeyoung, mọi thứ cả những người xung quanh cô ấy nữa, không được bỏ sót một chi tiết nào"

"Nhưng...nhưng cô ấy là bạn thân của chị mà, sao lại còn phải điều tra?"

"Vì...vì chị muốn biết cuộc sống đã bắt cậu ấy phải chịu đựng những thứ tồi tệ gì?"

Mayna lặng im dù vẫn chưa gác máy, đột nhiên cô thấy đớn đau xông thẳng vào lồng ngực của mình, cô thấy chính bản thân đang phải đi ganh tị với người mang cái tên Park Chaeyoung ấy, giá như Lisa cũng dành cho cô 1/10 sự quan tâm nhỏ nhoi tương tự thì sẽ đỡ phải tủi thân như lúc này biết bao nhiêu, nhưng Mayna biết trong lòng Lisa hiện tại hoàn toàn không còn chỗ trống dành cho mình nên bao nhiêu năm nay Mayna vẫn ở bên, giúp đỡ Lisa khi cần mà không oán trách hay đòi hỏi bất kỳ một điều gì.

Những ngày sau đó, Lisa chỉ trốn trong phòng đọc đi đọc lại những trang nhật ký mình chụp được từ cuốn sổ trong phòng Chaeyoung, càng đọc Lisa càng cảm thấy xót xa càng chỉ biết tự trách bản thân mình trong những tháng ngày đó đã không thể ở bên cạnh Chaeyoung ủi an, chia sớt, gánh vác và đồng hành mà bước qua, thay vào đó chỉ mang sự trách móc nặng nề ném về phía người bạn của mình suốt 15 năm trời. Khi ánh sáng từ màn hình điện thoại tắt đi, Lisa vẫn ngồi thẫn thờ rồi thả rơi chiếc điện thoại xuống sàn, đầu óc miên man suy nghĩ về hình ảnh của Chaeyoung ở những thời điểm đó, nước mắt từng giọt lại từng giọt lăn dài. Những ngày Lisa trốn trong phòng, Chaeyoung cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không thể hỏi han nhiều hơn, phần nhiều vì liên tục bận rộn với mớ bản thảo, phần nữa cô hiểu rằng Lisa là một người không thích đem hết lòng mình ra để phơi bày cho người khác, dù lo lắng Chaeyoung cũng chẳng biết phải làm gì hơn, chỉ cố gắng mỗi ngày về nhà nấu bữa ăn ngon nhất dành cho Lisa.

Luôn cố gắng để làm mọi thứ theo yêu cầu của Lisa, Mayna nỗ lực thu thập mọi thông tin về Chaeyoung trong hơn 15 năm qua dù mất thời gian, và khá nhiều vất vả nhưng vẫn đầy đủ, những điều Mayna kể cho Lisa nghe hệt như những gì Lisa đọc được trong cuốn nhật ký, chỉ là nhiều chi tiết sống động hơn, rõ ràng hơn, đến nỗi Lisa phải cắt ngang điện thoại vài lần trong suốt cuộc nói chuyện vì nỗi nghẹn ngào cứ dâng ngập cả tim, bản thân luôn tự trấn an mình giữ bình tĩnh cho đến khi Mayna cúp máy kết thúc cuộc gọi.

Chaeyoung thời gian này vẫn còn đang ở trong văn phòng của DongHae để nói chuyện về bản thảo, mà Lisa lúc này không thể chờ đợi được đến khi Chaeyoung trở về, nên ngay khi cúp máy Mayna, Lisa nhanh chóng bắt taxi đến văn phòng của DongHae. Khi Lisa tới, đúng lúc Chaeyoung cũng vừa rời khỏi cổng chính của tòa nhà nơi văn phòng DongHae sở tại với khuôn mặt thểu não nhìn xấp giấy trên tay, vừa thấy Chaeyoung thì Lisa không chần chừ mà vội lao ngay tới ôm chầm lấy Chaeyoung, không thèm nói bất kỳ một câu mở đầu nào.

"Cậu...cậu đang làm gì vậy Lisa" - Chaeyoung ngạc nhiên tròn xoe mắt.

"Những năm tháng đó...cậu đã phải khổ sở nhiều lắm đúng không? Cậu làm thế nào để chịu đựng một thằng khốn như vậy hả? Tớ tệ thật suốt 15 năm trời chẳng biết làm gì ngoài chuyện trách cậu"

"Cậu làm sao vậy Lisa? Cậu đang nói gì vậy?"

"Cậu làm thế nào mà một mình chịu đựng những chuyện khốn nạn như vậy chứ? Sao ngay cả em gái của mình mà hắn cũng làm cái chuyện đê hèn thế được" - vòng tay siết chặt lấy Chaeyoung, ánh mắt Lisa chùn xuống rồi càng nhòe dần đi khi không thể kiềm chế nước mắt được thêm lâu.

Những lời Lisa nói làm Chaeyoung tin rằng Lisa đã biết được sự thật nào đó về mình, về cái chuyện bị chính anh trai mình cưỡng bức, về quá khứ mà càng nhắc chỉ là những vết cắt càng lúc càng sâu. Cô nhận ra tim mình thắt chặt, giọng nói trở nên đặc quánh rồi nghẹn đắng nơi cổ họng.

"Cậu...cậu buông tớ ra được không Lisa?"

"Không. Tớ sẽ không buông cậu ra đâu, tớ không để cậu một mình chịu đựng thêm bất kỳ điều gì nữa"

Những câu nói và tấm lòng của Lisa khiến Chaeyoung cảm động, cô phản xạ như tìm thấy được một nơi chốn an toàn mà cởi bỏ đi lớp phòng vệ của bản thân, Chaeyoung đưa tay vòng qua eo Lisa ôm chặt hơn, lúc này cả chính cô cũng phải bật khóc vì những đớn đau bản thân chịu đựng, vì những nỗi tủi nhục của một quá khứ tựa như cơn ác mộng dai dẳng không buông, vì yên tâm bởi may mắn, bởi vẫn còn có người ở cạnh mình, đồng cảm và là chỗ dựa cho mình. Tuy nhiên, cả Lisa và Chaeyoung không hề hay biết sự việc diễn ra từ nãy đến giờ DongHae đều đã nhìn thấy.

Kể từ sau hôm đó, Lisa dành nhiều sự quan tâm chu đáo hơn cho Chaeyoung, mỗi tối Lisa cũng không ngần ngại dùng quỹ thời gian của mình để đưa Chaeyoung đi dạo hoặc đến bất kỳ đâu mà cô muốn, nấu ăn khi Chaeyoung bận chỉnh sửa bản thảo, dẫu rằng những lần như vậy Lisa đều phải thức khuya để hoàn thành công việc cho đúng với tiến độ dự án mình đang theo, tuy nhiên Lisa nghĩ bao nhiêu đó vẫn chưa thể bù đắp dù chỉ là một phần rất nhỏ cho biết bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu ký ức đẹp đẽ bị hư hao trong suốt nhiều năm tháng của Chaeyoung.

Hôm ấy, Chaeyoung trở về nhà sau cuộc gặp mặt với DongHae tại văn phòng, ánh mắt thất thần nhìn vào Lisa đang trầm tư trước màn hình máy tính vì dự án, cô biết đây không phải là lúc nhưng lại không thể giấu hoài thắc mắc của mình, Chaeyoung quyết định phải hỏi Lisa cho ra đầu đuôi ngọn ngành.

"Mình nói chuyện một chút được không?"

"Ừ cậu nói đi" - giọng nói có phần nghiêm túc của Chaeyoung khiến Lisa cảm thấy có điều gì đó không hay xảy đến, Lisa đóng chiếc laptop trước mặt mình và quay sang Chaeyoung.

"DongHae oppa nói...cậu thích tớ...đúng không? Nhưng chắc...sẽ không có chuyện đó đâu đúng không?"

Lisa quay sang nhìn thẳng vào mắt Chaeyoung, hít thở thật sâu rồi đáp với khuôn mặt tỏ rõ sự nghiêm túc và sẵn sàng nhận trách nhiệm cho lời mình sắp nói ra.

"...Cậu nên tin đi"

"Gì chứ? Cậu...thích tớ là thật? Làm sao có thể như thế được?" - Chaeyoung giật bắn cả người nhìn Lisa với ánh mắt hoài nghi và đầy ngơ ngác.

"Sao lại không được? Tớ không thể thích cậu được hay sao?" - Lisa vẫn không hề tỏ ra nao núng hay rụt rè.

"Nhưng...chúng ta là bạn thân cơ mà, chắc là cậu đang ngộ nhận đúng không? Chắc là chúng ta thân quá nên cậu ngộ nhận đúng không?"

"Chaeyoung à...tớ lớn rồi, tớ đủ phân biệt được đâu là cảm xúc thật sự, đâu là giới hạn của một tình bạn đơn thuần. Tớ không ngộ nhận đâu."

"Nhưng chúng ta...chúng ta..." - Chaeyoung bắt đầu trở nên bối rối nhiều hơn.

"Chúng ta thế nào?"

"Chúng ta...đều là con gái thì làm sao có thể thích nhau được, cậu không thấy nó...không hợp sao?"

Lisa thở dài trầm ngâm, lời nói của Chaeyoung là đúng, Lisa không thể chối cãi nhưng Chaeyoung vẫn không chịu hiểu con người thì làm thế nào đủ sức để thắng nổi những tình cảm đang ngày càng lớn mạnh trong lòng mình, nghĩ đến vậy Lisa bất ngờ ôm chầm lấy Chaeyoung thật chặt, chặt đến nỗi Chaeyoung không có một sức lực nào phản kháng.

"Tớ thích cậu Chaeyoung à!"

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm của Lisa từ từ thả vào tai của Chaeyoung khiến trái tim cô gần như nghẹt thở, cô không thể nhận ra rõ ràng đâu là nhịp tim của mình nữa, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng đến độ chẳng biết phải làm gì, bản thân cô cứ như trôi đi theo cảm xúc mà Lisa lại là người dẫn đường.

"Cậu nói thật với tớ đi Chaeyoung, cậu thích tớ đúng không?"

"Tớ...tớ không biết"

Lisa kéo sát mặt Chaeyoung lại gần mình, trong khoảng cách chỉ có thể đếm bằng gang tấc như lúc này, cả hai mới đủ tỏ tường nhìn thấu được tất thảy cảm tình dành cho nhau, thì ra vẫn luôn ở đó không hề thay đổi dù trải qua nhiều biến cố, những đớn đau đi qua chỉ làm cho tình cảm này lớn hơn, sâu sắc hơn để rồi trong từng hơi thở gấp gáp, từng nhịp tim rung lên mạnh mẽ, từng giác quan muốn chạm tới gần hạnh phúc, Lisa nhẹ nhàng để môi mình chạm vào môi Chaeyoung, từ từ trở thành nụ hôn rất sâu, rất dồn dập và chứa đầy những cảm xúc vỡ òa khiến cả hai đều không thể dừng lại được cho đến khi hơi thở gần như bị hút cạn.

"Bây giờ thì cậu thấy sao, cậu thích tớ đúng không?"

"Không" - Chaeyoung quay mặt đi trả lời một cách yếu ớt, Lisa lại đủ tinh tế để nhận ra đó chỉ là một cách biểu hiện sự e thẹn.

"Vậy...sao lúc nãy không đẩy tớ ra? Hoặc tát tớ hay đập cho tớ một trận rồi không thèm nhìn mặt tớ nữa, sau đó bỏ đi đến 15 năm sau lại xuất hiện, cho tớ chờ cậu đến già đến chết luôn"

"Cậu...cậu là một kẻ rất tồi tệ đấy Lisa à, cậu chỉ giỏi những trò làm cho người khác thành ra yếu đuối rồi thấy cần cậu như thế này thôi"

Dứt lời Chaeyoung ôm chặt lấy Lisa, chặt hơn những cái ôm trước đây cô dành cho Lisa bởi ngay lúc này Chaeyoung không thể phủ nhận mọi cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình, nước mắt lại rơi nhưng lần này là vì vui sướng, vì hạnh phúc, vì có người đã yêu thương mình, để khi Lisa đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má, Chaeyoung lại thấy yên tâm mà khóc nhiều hơn.

"Chaeyoung này, hôm nay cậu phải ngủ ngon vào. Từ nay...đừng đau nữa nhé"

Sáng hôm sau, Chaeyoung tỉnh dậy trong vòng tay của Lisa, vì là người mở mắt đầu tiên nên Chaeyoung có thời gian để nhìn ngắm khuôn mặt Lisa lúc này. Chaeyoung cảm nhận rất rõ sự an toàn ở con người này, hoàn toàn không cần phải gồng mình để che giấu bất kỳ một điều gì, chỉ đơn thuần được là mình, yêu hay ghét rõ ràng. Vì đang mãi mê với những dòng suy nghĩ trong đầu, Chaeyoung không hay biết Lisa lúc này cũng đã tỉnh dậy.

"Ngủ ngon chứ?" - Lisa mỉm cười với Chaeyoung và chào buổi sáng bằng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán.

"Ừm...ngon nhất từ trước đến giờ đấy"

"Cậu thấy hạnh phúc không?"

"Có chứ, tớ hạnh phúc lắm Lisa à. Tớ...cảm ơn cậu"

"Nếu biết chúng ta đã có tình cảm sâu đậm thế này, thì tớ đã không để lạc mất cậu suốt nhiều năm như vậy."

"Tớ nghĩ nếu biến cố không xảy ra thì chúng ta không thể nào biết được tình cảm chúng ta dành cho nhau là nhiều bao nhiêu, cậu cũng sẽ không dành nhiều thời gian để trông chờ và đấu tranh từng ngày để tìm ra đáp án, có đúng không Lisa?"

"Ừ...nên bất luận sau này dù thế nào đi nữa cậu đừng chịu một mình nữa nhé, đừng im lặng mà gánh hết tất cả, đớn đau thế nào tớ cũng muốn được chia sẻ với cậu"

Chaeyoung nhìn Lisa với ánh mắt dịu dàng, cô ngã đầu vào vai Lisa, cả hai nhìn ra cửa sổ của căn phòng nơi mà ánh sáng mặt trời lên cao, những hân hoan của ngày mới yên bình làm trái tim nhỏ bé của hai con người nơi căn phòng cũng trở nên hạnh phúc, chẳng ai có thể nói khi nào bão giông ngoài kia lại ùa đến, hay những điều họ sắp phải đối mặt khi chọn lựa đi cùng nhau, nhưng giờ phút này họ biết họ yêu nhau và không thể buông tay được nữa.

TBC.

"Có bao nhiêu tuyết rơi trong cuộc đời trong cuộc đời của chúng ta, tớ và cậu chẳng thể nào thấy hết. Cậu và tớ đều cô đơn vượt qua mùa đông của chính mình. Tớ có thể vì yêu cậu mà phấn đấu không chút sợ hãi, dù phải trải qua những năm tháng cô đơn thì lúc nhắc đến nó, điều lưu giữ tràn đầy trong nội tâm chính làm cảm động"

____________________

Hi, guy~~~

- Khi thực hiện chap này cảm xúc của mình thật sự hỗn loạn nên dẫn đến cái tình tiết đọc xong muốn "đi sâu vào lòng đất" nhưng liệu các bạn có thể chấp nhận ko? Mặc dù mình đã cố xoa dịu sau đó...
- Đối với mình, điều hoàn toàn có thể đánh gục một con người cả thể xác lẫn tâm hồn thì phải liên quan đến "người ta thương"
- Nếu người ta thương và người thương ta vẫn còn đó, vẫn là nơi cho ta dựa vào thì mọi nỗi đau khác đều có thể nhạt nhòa bởi yêu thương che lấp.
- Đây có thể là niềm đau nhưng chưa phải là bi ai, khổ lụy lớn nhất. Cuộc đời vẫn còn đó lắm chông gai...
...Drama In My Life!

*Dù cho câu chuyện hơi nhạt nhưng vẫn rất vui vì đã có vài bạn đọc, mình còn tưởng phải tự kỷ ở đây rồi. Rds thương mến! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro