C7. Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày gặp lại DongHae, trò chuyện cùng anh ta, Chaeyoung thường hay dành thời gian của mình để đi cùng anh chàng ấy và mỗi đêm đều về nhà rất muộn, lúc nào cũng mệt mỏi đi thẳng về phòng ngủ chứ chẳng còn hỏi han Lisa như trước, điều này vô tình làm cho Lisa vô cùng khó chịu. Đến khi biết bản thân không thể chịu đựng tình cảnh này lâu hơn được nữa, Lisa đành buộc lòng phải là người mở lời cho cuộc nói chuyện của cả hai.

Lần nào cũng vậy, cứ khoảng tầm 11h30 tối, Chaeyoung sẽ mở cánh cửa với khuôn mặt nhuộm đầy nét mỏi mệt và hôm nay cũng không phải là một ngày ngoại lệ. Chaeyoung nặng nề lê đôi chân bước vào nhà, ngạc nhiên khi thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, Lisa thì đang ngồi trên ghế sofa vẻ như đang đọc gì đó.

"Cậu vẫn chưa ngủ à, đã khuya thế này rồi cơ mà"

Dù biết Chaeyoung đã về nhưng Lisa vẫn giữ thái độ lạnh lùng, mắt chăm chú nhìn vào các dòng chữ trên trang giấy, mà lòng thì rối bời với ngàn điều muốn hỏi.

"Tớ phải làm việc"

"Làm việc?...không phải cậu nói đang nghỉ phép sao?"

Thấy Chaeyoung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Lisa mới đóng tập tài liệu trên tay mình lại, hướng ánh mắt nhìn về phía Chaeyoung cùng cái chau mày.

"Hôm trước tớ có nói với cậu là tớ có nhận hỗ trợ một dự án...À mà quên, mấy ngày nay cậu đâu có quan tâm gì đến tớ nên chắc cũng không để ý là đúng rồi"

"...Xin lỗi cậu, dạo này tớ hơi mệt nên không nói chuyện với cậu nhiều được, đừng giận mà." - Chaeyoung vì muốn xoa dịu sự khó chịu đang bộc lên qua đôi mắt của Lisa, mà sử dụng thế mạnh của mình đó là ánh mắt long lanh, nụ cười hiền hậu quen thuộc.

"Mệt...mệt mà ngày nào cũng hẹn hò với người ta đến nửa đêm mới về à?" – Dường như sự đáng yêu đó cũng chẳng thể làm Lisa bớt đi cái khó chịu của mình.

"Tớ không có hẹn hò" – Chaeyoung tức giận khi thấy Lisa không có sự thông cảm với mình.

"Thế không hẹn hò thì đi đâu đến đêm nào cũng khuya mới về"

Lisa không thể kiềm lại sự mất bình tĩnh của mình, bắt đầu lớn giọng hơn và điều đó khiến Chaeyoung ngỡ ngàng, pha đôi chút sợ hãi, vì chưa bao giờ Lisa như vậy thậm chí là trước đây có giận Chaeyoung nhiều đến mức nào đi nữa thì Lisa vẫn luôn giữ được vẻ điềm đạm khi đối thoại.

"Sao cậu...cậu lại...lớn tiếng với tớ như thế?" – đôi mắt Chaeyoung dậy lên vẻ sợ hãi, nước mắt bắt đầu rưng rưng trên bờ mi, cô cúi mặt quay đi rồi nói tiếp với giọng nức nở.

"Tớ đâu có hẹn hò, DongHea oppa chỉ giúp tớ đi tìm vài địa điểm rồi chụp ảnh tham khảo cho cuốn sách mới của tớ thôi mà"

"Xem cậu kìa...mới có nói chút xíu mà đã...mít ướt rồi. Thôi mà, cho tớ xin lỗi, tớ không biết. Đừng có khóc nữa được không? Tớ sẽ không lớn tiếng nữa, từ nay về sau không như thế nữa"

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đáng thương của người con gái đối diện, lúc này Lisa tự dưng thấy mình thành người đang mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng, suy nghĩ trở nên lo lắng tìm cách để dỗ dành Chaeyoung bằng cái nhìn trìu mến, cái vỗ đầu nhẹ nhàng.

"Ngoan nào...không khóc nữa nhé. Cậu mệt rồi thì vào ngủ đi"

Bằng những cử chỉ quan tâm nhỏ bé, những ánh mắt nhìn nhau vỗ về chẳng hiểu sao lại khiến lòng Chaeyoung ấm áp kỳ lạ, cô chẳng còn bận tâm mình giận Lisa bao nhiêu lần, mệt mỏi như thế nào chỉ cần Lisa nhìn cô mỉm cười rồi ôn nhu bảo “ngoan nhé vào ngủ đi” thì đầu óc của Chaeyoung chỉ ngập tràn sự thoải mái.

Sáng hôm sau, Chaeyoung quyết định từ chối cuộc hẹn cùng ra ngoài với DongHae mà dành thời gian đi siêu thị mua vài món đồ, cô muốn nấu bữa cơm để ăn cùng Lisa, nhất là khi hôm nay Lisa phải ra ngoài gặp gỡ đối tác chắc chắn một kẻ kén ăn như Lisa sẽ không có gì ưng ý để bỏ vào bụng. Sau khi mua đầy đủ nguyên liệu, chuẩn bị các món ăn đủ đầy, Chaeyoung thảnh thơi ngồi đọc sách, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn kim đồng hồ, miên mang nghĩ ngợi về nụ cười của Lisa sẽ tươi tắn ra sao khi thấy những món ăn ngon lành này, đang để trí tưởng tượng trôi đi theo từng phút bất giác tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang mọi dòng suy nghĩ, Chaeyoung nhìn vào màn hình điện thoại rồi thở dài.

"Chắc lại chia tay ai nữa rồi" – Chaeyoung thầm nghĩ trong đầu.

"Jennie đấy à! Gọi cho mình có chuyện gì đây?"

"Chaeyoung à, cậu có ở nhà không? Tớ đang ở dưới nhà cậu này" – giọng nói đầu dây bên kia buồn bã đáp lại.

"Oh my ghost...tới tận đây rồi cơ à. Vậy cậu chờ tớ một chút" – vừa cúp máy, Chaeyoung đã vội vã chạy ngay xuống dưới cổng khu căn hộ.

Kim Jennie là cô bạn thân duy nhất của Chaeyoung từ thời sinh viên đến giờ, bất luận có chuyện buồn vui nào cũng sẵn sàng cùng nhau chia sẻ. Nếu như không có sự xuất hiện của Jennie thì chắc có lẽ cuộc đời sinh viên của Chaeyoung sẽ buồn bã và nhạt nhẽo vô cùng vì ngoài trường học, ngoài sách vở, ngoài cái ngôi nhà mà chẳng ra là nhà nằm trong một khu phố vắng ra thì Chaeyoung chẳng có gì gọi là niềm vui, một cuộc sống hoàn toàn vô vị. Tuy nhiên, từ sau khi tốt nghiệp cả hai rất ít dành thời gian cho nhau, Chaeyoung thì bận rộn tìm kiếm việc làm sau khi ra trường còn Jennie cứ lận đận hoài với mấy chuyện tình duyên, thi thoảng có gọi hay nhắn tin động viên nhau vào những ngày mệt mỏi chứ không còn thường xuyên ngồi lê la ở mấy bục thềm phía sân sau trường học nữa. Còn nếu bây giờ có gặp mặt thì chắc cũng như lúc này, lúc Jennie than khóc về một cuộc tình đổ vỡ nào đó của mình.

"Tớ chia tay với hắn rồi Chaeyoung à, hắn ta nói đi là đi, bỏ là bỏ không một chút luyến tiếc gì" – Jennie nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, càng nói lại càng khóc, hai tay càng ôm chặt lấy Chaeyoung, những lúc thế này thì Chaeyoung chỉ biết thở dài thương bạn.

"Hắn đã không yêu cậu thì có giữ cũng vẫn đi mà thôi. Cậu đâu thể cứ khóc vì hắn ngày này qua ngày khác mãi được. Cậu còn trẻ, lại xinh đẹp như vầy thì thiếu gì người để lựa chọn, sao cứ nhất định luyến tiếc hắn để làm gì"

"Nhưng tớ yêu hắn, yêu đến phát điên lên ấy"

"Đó chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi, vài bữa nữa cậu mà tìm được ai khác thì lại chẳng phát điên vì hắn ta nữa đâu"

Những lúc thấy Jennie gục khóc trong vòng tay mình thế này, Chaeyoung chỉ càng thấy thương cô bạn của mình nhiều hơn.

"Hy vọng sẽ có ai đó đừng làm cậu tổn thương nữa, ai đó yêu và trân trọng cậu nhiều hơn"

Sau khi Chaeyoung phần nào trấn tỉnh được Jennie, và thôi nói về những chuyện đau buồn, cũng vừa lúc Lisa về đến nhà, mở cửa bước vào với khuôn mặt hớn hở vì mong muốn kể cho Chaeyoung nghe những chuyện mình trải qua trong ngày, tuy nhiên lại ngạc nhiên khi thấy một người lạ đang ngồi ăn cơm ngon lành trong nhà mình.

"Cô là..." – Lisa nhìn người lạ với ánh mắt đầy sự dò xét và xen lẫn rất nhiều sự khó hiểu.

Việc xuất hiện của Lisa đồng thời cũng khiến Jennie thảng thốt, cô nhanh chóng bỏ chén cơm trên tay xuống bàn rồi vội vàng đứng dậy, đưa ánh mắt bẽn lẽn nhìn về phía Lisa.

"Lisa...cậu về đấy à, có mệt lắm không. Cậu mau thay đồ đi, rồi tới ăn cơm luôn này"

Thay vì đáp lại câu nói của Chaeyoung bằng giọng nói nhẹ nhàng, Lisa vẫn ném những dấu chấm hỏi to đùng về cô gái kia, đến nỗi chẳng thèm hồi đáp lại câu nói của Chaeyoung. Thấy Lisa nhìn Jennie với ánh mắt đầy chất vấn, Chaeyoung lúc này mới vội kéo Jennie về phía mình và giới thiệu.

"Lisa à, đây là Jennie, bạn cùng khóa với tớ, bọn tớ quen nhau được 4 năm rồi"

Dứt lời, Chaeyoung chạy đến bên cạnh ôm chầm lấy cánh tay của Lisa, và ngước nhìn bằng đôi mắt lém lỉnh.

"Jennie, đây là Lisa, bạn thân nhất của tớ trong cuộc đời, chơi với nhau từ khi còn nhỏ, thân ơi...là thân luôn" – Hành động của Chaeyoung tự dưng làm Lisa phì cười mà thôi đi cái ánh mắt gay gắt dành cho Jennie.

"Chào cậu, rất vui được gặp...Jennie" – nụ cười và ánh mắt của Lisa khiến cho Jennie cảm thấy lòng mình có vài giây lạc lối, đến nỗi chỉ biết thẹn thùng quay đi chứ chẳng thể nói thêm được lời nào.

Từ cái chạm mặt đầu tiên với Lisa, Jennie cảm nhận những nỗi đau của tình yêu vừa kết thúc tưởng sẽ đeo bám dai dẳng hóa ra giờ này chẳng còn ý nghĩa nào nữa. Sau ngày làm quen với Lisa, Jennie thường xuyên đến thăm Chaeyoung một cách đều đặn, ở lại cùng ăn cơm với lý do khủng hoảng sau chia tay, cần người bên cạnh an ủi nhưng rõ ràng trong thâm tâm Jennie chỉ muốn có thêm cơ hội gặp Lisa nhiều hơn. Nhân lúc sau bữa ăn Chaeyoung phải loay hoay dọn đống chén đĩa, Jennie lấy hết can đảm bước đến gần ghế sofa mà Lisa đang ngồi đọc sách.

"Lisa này, mình cùng đi xuống dưới đi dạo một lúc có được không?"

"Tớ với cậu thôi à? Thế còn Chaeyoung thì sao?"

Nghe thế Jennie nhìn về phía Chaeyoung bằng ánh mắt ra hiệu van nài và như hiểu được ý của bạn mình, Chaeyoung mỉm cười nói với Lisa.

"Hai người đi đi, tớ rửa bát xong còn viết bài nữa. Sẵn tiện cậu có đi ra ngoài thì mua cho tớ hộp kem xoài nhé. Tự nhiên tớ muốn ăn"

"Cậu để mình tớ đi với bạn cậu thật à?"

"Ừm...hai người đi đi!"

Lisa thở dài rồi lại cùng Jennie ra ngoài, khi nhìn họ cùng đi bên cạnh nhau như thế thì bất giác Chaeyoung thấy lòng mình gợn lên những cơn sóng nhỏ đến nỗi thẫn thờ, chẳng còn tập trung vào đống bát đĩa trước mặt nữa. Xuống nhà đi dạo cùng Jennie chưa đầy 5 phút, Lisa đưa tay nhìn đồng hồ, đôi mày chau lại, cứ đi được vài bước là ngước nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà nằm tận trên tầng 7.

"Cậu sao thế Lisa?" – Jennie tỏ ra lo lắng

"À...không có gì. Hay đi mua kem rồi lên nhà ngồi chơi nhé"

"Cậu...lo cho Chaeyoung ở nhà 1 mình à?"

"Không...chẳng qua tớ thấy trời cũng tối rồi, đi dạo cũng không có gì vui. Vả lại cậu còn phải về nữa chứ, tối đi đường nguy hiểm lắm"

"Lisa...cậu lo cho tớ hả?" – Jennie lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Lisa.

"Chỉ là, tớ thấy tối mà cậu về một mình thì có vẻ không tốt"

"Cậu thật tử tế, nhưng mà về tối một chút lại có thể được ở với cậu thêm một chút thì cũng không sao"

"Vậy...vậy nếu trễ quá thì tớ đưa cậu về" – Lisa bắt đầu cảm thấy lúng túng khi đứng trước Jennie.

"Cậu mà đối xử với tớ tốt thế này, có khi tớ lại rung động vì cậu đấy"

"Việc bạn bè phải làm mà, cậu đừng nói vậy. Tớ với cậu làm gì có chuyện rung động yêu đương gì được."

Câu nói dứt khoát ấy khiến Jennie cảm thấy chạnh lòng, khi đang miên man nghĩ ngợi đủ thứ chuyện thì vô tình Jennie bị vấp ngã, cả người cô nhào thẳng vào người Lisa, bất ngờ đến độ Lisa chẳng kịp phản xạ gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy Jennie trong vòng tay của mình, đúng lúc ấy Chaeyoung vừa bước ra từ cửa thang máy vội chạy đi tìm để đưa điện thoại cho Lisa, thì từ phía xa bắt gặp phải hình ảnh đầy ám muội đến từ hai người được xem là bạn thân của mình. Những cảm xúc lẫn lộn cuộn trào dâng lên, Chaeyoung nghe tim mình như thắt nghẹn, đôi tay trở nên run rẩy, quay mặt đi để cố trấn tỉnh lại bản thân và để không tin điều mình đang thấy là sự thật, hít thở thật sâu Chaeyoung giận dỗi quay trở lên nhà.

Một lúc sau, Lisa trở về sau với hộp kem xoài vừa mua và khuôn mặt tươi tắn, trong đầu luôn nghĩ chắc chắn Chaeyoung sẽ vui sướng hét lên, rồi dành hết cả hộp kem mát lạnh này mà ăn lấy ăn để.

"Kem vị xoài yêu thích của cậu này"

"Ừ...cậu cất đi" – Chaeyoung đáp lại sự ngọt ngào của Lisa bằng một giọng điệu khô khốc.

"Ơ...sao thế? Cậu bảo là đang muốn ăn cơ mà, đây còn là loại cậu thích nhất đấy"

"No rồi, mà...sao về sớm vậy? Không phải cậu nên đưa người ta về luôn sao?"

"Người ta??? À...cậu đang nói Jennie đó hả? Tớ chỉ gọi taxi và đứng đợi cùng cậu ấy, tiễn cậu ấy lên xe xong rồi quay về thôi. Trời tối, nên để cậu ấy đứng đợi một mình cũng hơi không an tâm" – Dường như Lisa vẫn chưa nhận ra được ẩn ý của Chaeyoung, thậm chí là sự tức giận được bao bọc khéo léo trong lời nói châm chọc của cô.

"Cẩn thận và chu đáo quá nhỉ” – vừa dứt lời Chaeyoung giận dỗi bỏ về phòng, để lại Lisa với hộp kem trên tay và vẫn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hôm sau, Lisa thức dậy từ rất sớm vì phải trả lời cuộc điện thoại đột xuất từ tổng công ty, rồi lại chẳng tài nào ngủ lại được, trong đầu Lisa nảy ra một ý định sẽ cùng Chaeyoung làm một chuyến đi biển để đổi gió cho mấy ngày căng thẳng vừa rồi, dẫu sao cũng đã lâu lắm rồi cả hai chưa có thời khắc yên bình ngồi cùng nhau, mà đặt hết tổn thương trong lòng mình ra ngoài những câu chuyện, rồi dành cho nhau những nụ cười tròn trịa nhất như chưa từng có một cách ngăn nào xảy đến trong suốt nhiều năm qua. Chỉ vừa nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Lisa thấy nôn nao không tả nổi, cứ đếm từng giây để trời mau sáng, nên khi đồng hồ chạm đến con số 8, Lisa đã nhanh chân chạy ngay vào phòng Chaeyoung mà quên luôn cả cái việc gõ cửa trước khi vào phòng người ta.

"Chaeng à, dậy đi nào, hôm nay tớ thuê xe, chúng ta ra biển 1 chuyến nhé"

"Gì...gì vậy?" - Chaeyoung lúc này mệt mỏi, giọng nói yếu ớt, đôi mắt đờ đẫn ngước lên nhìn Lisa.

"Dậy và thay đồ đi, tớ dẫn cậu đi biển"

"Đi biển...bây giờ hả...?" – lúc này Chaeyoung mới phần nào tỉnh táo để tiếp thu việc Lisa đang nói, nhưng dù cố hết sức cô cũng chẳng thể nào gạt phăng chiếc chăn ấm áp đang quấn quanh người mình sang một bên, giọng nói thều thào nói tiếp.

"Thôi...tớ không đi đâu...tớ mệt lắm"

"Không đi...đi với DongHae oppa của cậu thì được, còn đi với tớ không được à?" – Lisa cau mày, gằn giọng.

"Không phải đâu...tớ mệt...chắc tớ sắp bệnh rồi"

"Cậu đùa à, hôm qua vẫn còn chạy nhảy lung tung được cơ mà, hôm nay tự nhiên lăn đùng ra bệnh. Nếu không muốn đi với tớ thì nói, sao lại..."

Chaeyoung liếc nhìn Lisa rồi giận hờn, vả lại cũng chẳng còn hơi sức nào để cãi vả với Lisa nên chỉ còn biết kéo chiếc chăn phủ qua đầu mình, rồi quay mặt đi.

"Để tớ xem cậu có phải thực sự bệnh hay không nhá" - nói rồi Lisa lấy tay kéo mạnh chiếc chăn của Chaeyoung ra khỏi người cô, hai tay nắm chặt lấy hai cánh tay của Chaeyoung, Lisa cúi mặt mình xuống gần hơn khiến Chaeyoung ngượng ngùng, đôi mắt cô mở to tròn vừa ngạc nhiên vừa ái ngại.

"Cậu...cậu...đang làm gì vậy?"

"Cậu không biết trán chạm trán là cách đo nhiệt độ chính xác nhất à? Tớ chỉ muốn biết xem cậu có thực sự bị sốt hay không thôi"

Vừa dứt lời, Lisa để trán mình chạm sát vào trán của Chaeyoung, trong khoảng cách này cả hai đều có thể nghe rõ được những hơi thở phủ choàng lên khuôn mặt nhau, họ nghe thấy sự gấp gáp trong từng nhịp đập, tiếng tim như muốn vỡ tung lồng ngực của cả hai, đôi má bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt hiện lên sự ngọt ngào dành cho nhau. Lần đầu tiên Lisa và Chaeyoung cảm thấy những cái chạm khẽ khàng trong lòng, những cảm xúc gần như đang đóng băng mọi giác quan, đến nỗi chẳng thốt lên được lời nào để giải vây, chẳng làm được gì để phản kháng.

"Tớ...tớ khát nước" – Chaeyoung lúc này cố lấy lại bình tĩnh bằng cách quay mặt sang chỗ khác, còn Lisa cũng nhanh chóng buông tay.

"À...vậy...tớ ra ngoài lấy nước cho cậu. Chắc đúng là sốt thật rồi, nóng như thế này mà. Lát nữa tớ nấu cháo và lấy thuốc cho cậu nhé, cậu nghỉ ngơi đi"

Lisa kéo lại chiếc chăn đắp cho Chaeyoung, tăng nhiệt độ phòng vừa phải, đóng lại cánh cửa, bước ra ngoài mà vẫn nghe tim mình nhiều bối rối, đưa tay lên ngực mình mà còn nghe những rung động chạy đi lung tung khắp thân thể. Khi ấy cả Lisa và Chaeyoung đều thấy cảm xúc ngọt ngào len lỏi khiến mình hạnh phúc.

TBC.
___________________

"Mơ một ngày, cùng cậu đến chân trời cuối đất

Nắm tay kề cạnh, lãng du đến chốn khôn cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro