C6. Về một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà của Chaeyoung lúc này, một sự việc xảy đến bất ngờ khiến cô gái trẻ hoàn toàn ngỡ ngàng.

"Gì ạ? Cô muốn lấy nhà lại sao? Sao lại gấp như vậy ạ?"

"Cháu thông cảm, cô lấy nhà là để con cô về ở, dù sao nó đã lấy vợ rồi cũng phải có cái nhà, chứ cô cũng không muốn làm thế này đâu."

"Nhưng sao phải gấp thế ạ? Hết hôm nay phải dọn đi thì làm sao cháu tìm nhà kịp, cô thư thả cho cháu vài ngày nữa được không?"

"Không được đâu cháu! Thôi cháu ráng giúp cô. Lát nữa cô đưa cho cháu lại 2 tháng tiền nhà rồi ngày mai cháu giao nhà cho cô nhé"

"...Dạ...vâng ạ!"

Khi cô chủ nhà rời đi, tâm trạng của Chaeyoung gần như rơi tự do xuống vực thẳm, cô ngồi bệt xuống nền nhà nhìn quanh căn phòng mà thở dài chán nản. Đầu óc đang suy nghĩ miên man và cũng chả biết sắp tới phải đi đâu về đâu, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Ơ...Lisa...là cậu? Cậu đến có việc gì à?"

Lisa trong chiếc áo khoác bomber được diện cùng với quần Skinny đen và áo T-shirt bên trong, đi cùng một đôi Sneaker khỏe khoắn, trên người lại tỏa ra mùi hương nước hoa tuyệt hảo đi kèm nụ cười đầy tự tin và tươi tắn nở trên môi, không quên giữ dáng vẻ cho mình khi đút một tay vào túi quần, tay còn lại gác lên cạnh cửa, ánh mắt kiêu hãnh nhìn Chaeyoung.

"Tớ đến thăm cậu với lại định rủ cậu đi ăn ấy mà, không có gì đặc biệt cả"

Vừa nói dứt lời mà cũng chẳng cần đợi đến Chaeyoung phải mở miệng ra mời, Lisa tự nhiên đi thẳng một mạch vào nhà và tìm cho mình chỗ ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành êm ái giữa gian phòng, Lisa bắt chéo chân, cho cả 2 tay vào túi quần, tựa hẳn người ra sau và lại nhìn Chaeyoung với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Nhưng mà tớ..." – Chaeyoung thở dài, trên đôi mắt cô lộ rõ những buồn bã lẫn lo lắng.

"Sao vậy? Có chuyện gì mà mặt cậu trông xị ra thế kia?"

"Cô chủ nhà đòi tớ giao trả nhà lại gấp, hết hôm nay tớ phải dọn nhà đi, tớ sắp thành người vô gia cư rồi"

"Vậy cậu đã thương lượng với cô chủ nhà chưa?" – dù nghe cô bạn thân của mình than van kể khổ nhưng Lisa vẫn đáp trả với thái độ thản nhiên.

"Thương lượng gì nữa, tớ cũng đã nói hết lời rồi nhưng cô ấy không thay đổi quyết định, cô ấy nói sẽ đền lại cho tớ 2 tháng tiền nhà nữa chứ" – nói đến đây Chaeyoung lại tiếp tục cúi gầm mặt mà thở dài.

"Vậy cậu tính thế nào?" – Lisa xem chừng tỏ ra khá thích thú với điều này.

"Chẳng biết nữa, cầu trời thương xót tớ nhanh chóng tìm được chỗ ở thôi biết làm sao bây giờ."

"Về sống cùng tớ đi"

"Hả? Cậu nói cái gì vậy?"

"À...không...ý tớ là cậu dọn sang nhà tớ này. Căn hộ tớ đang thuê vẫn còn phòng trống, siêu thoáng mát, không gian sạch sẽ và có cả điều hòa nữa, nếu cần sẽ có người đưa đón, khu vực an ninh, còn gì tuyệt vời bằng đúng không nào?"

"Nhà cậu thuê hả? Nhưng không phải cậu rất thích sống một mình đó sao? Với lại dù có là ở ghép cùng cậu thì tớ cũng không đủ tiền để chi trả cho một căn hộ cao cấp như vậy?"

"Cậu chỉ cần trả một nửa so với số tiền cậu thuê ở đây, nhưng mỗi ngày cậu phải nấu cơm cho tớ ăn. Sao hả? Rất công bằng đúng không, chẳng ai phải thiệt thòi hết" – nói xong Lisa vẫn không quên cái nháy mắt tinh ranh về phía Chaeyoung, mặc cho cô nàng kia vẫn còn tỏ ra khó hiểu về lời đề nghị này.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì hết, quyết định vậy đi. Cậu thay đồ đi, chúng ta đi ăn rồi về dọn đồ cậu sang nhà tớ."

Lisa chẳng chịu chừa bất kỳ cơ hội nào cho Chaeyoung mở lời, thay vào đó là tiếp tục nụ cười hả hê và thái độ kiêu hãnh của mình khi bước ra bên ngoài, còn Chaeyoung thì cứ đứng ngẩn người ra đó vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình, nhưng cô biết lời đề nghị của Lisa vẫn là cách tốt nhất vào lúc này. Tuy nhiên, Chaeyoung thực sự không hề hay rằng chính Lisa là người đã thỏa thuận với chủ nhà lấy lại gấp căn nhà đang cho cô thuê bằng cách bù cho bà ta một khoản tiền cũng không hề nhỏ, chỉ mong có thể để Chaeyoung về sống cùng mình, với cái ý định đó thì có vẻ như Lisa còn trở nên sốt sắng hơn cả Chaeyoung trong công cuộc dọn nhà.

Ngoài vai trò là người chuyển đồ thì Lisa còn tỏ ra mình đang làm đúng với nghĩa vụ như một người chủ nhà tốt tính, khi tận tình chỉ dẫn Chaeyoung tham quan toàn căn hộ, và cả phòng riêng dành cho Chaeyoung mà Lisa đã chuẩn bị từ trước. Đó là căn phòng có cửa sổ nhìn xuống con đường thanh bình và yên tĩnh, toàn không gian bên trong với tone màu xanh da trời dịu mắt là màu trang trí chủ đạo, còn có sẵn cả kệ sách.

"Phòng của cậu đây, dù có hơi nhỏ nhưng mà chắc cậu không ngại đâu nhỉ?"

"Nhỏ á...tớ nghĩ tớ có thể bơi trong này luôn đấy chứ" – Chaeyoung nhìn Lisa cười tít mắt, nụ cười trong lành ấy bỗng chốc khiến đầu óc của Lisa mất đi vài giây bình tĩnh.

"À..ừ...vậy cậu xem còn cần gì nữa không thì ngày mai chúng mình đi mua luôn nhé. Giờ thì cậu cất đồ đi, tớ ra ngoài"

"Này, sao cậu lại tốt với tớ nhiều như vậy? Không phải cậu vẫn còn giận tớ sao?" – Chaeyoung lại dành cho Lisa ánh mắt trìu mến, và giọng nói ngọt ngào, điều mà mỗi lần nghĩ đến là tim Lisa bắt đầu nhảy lung tung lên hết cả. Hít một hơi thật sâu, đáp lại Chaeyoung một nụ cười hiền lành.

"Tớ đang trả thù cậu đấy. Về sống chung một nhà thì tớ mới có cơ hội từ từ mà hành hạ cậu"

"Tớ..." – Chaeyoung cúi mặt, nụ cười nhanh chóng tắt đi.

"Thôi đừng có xụ mặt như thế nữa. Nếu muốn tớ mau hết giận thì ở đây ngoan vào, sống cho tốt vào, mỗi ngày nấu cho tớ ăn thật ngon là được."

"Ăn, ăn, ăn...cậu cứ suốt ngày bắt tớ nấu ăn. Không phải mấy người từ Mỹ về như cậu không thích ăn cơm nhà, mà thích đi ăn nhà hàng hơn hả? Sao cứ bắt tớ nấu hoài vậy?" – Chaeyoung với khuôn mặt uất ức, nhăn mày và ném cho Lisa một ánh mắt hình viên đạn.

"Này...tớ nghèo lắm, cái này chỉ là bề ngoài thôi, làm sao tớ có tiền mà đi ra ngoài ăn được. Tớ đã lấy có một nửa tiền thuê nhà, mà còn đòi hỏi à. Cậu ngoan ngoãn ở đó mà nấu cho tớ ăn đi, nghe lời tớ và đừng có ý định sẽ phản đối gì."

"Cậu thật là...đồ lươn lẹo"

Mặc cho Chaeyoung cứ tức tối phản đối về các điều Lisa đang áp đặt lên mình, thì Lisa vẫn cười với nụ cười hả hê nhất, vui sướng nhất có thể. Sau buổi tối đầu tiên khi đã trở thành khách thuê phòng trong nhà của Lisa, Chaeyoung đã có một giấc ngủ ngon dù vẫn chưa trọn vẹn khi đêm trở mình vẫn còn hơi lạ lẫm, nhưng khi biết Lisa vẫn ở rất gần bên mình thì đột nhiên lại thấy bình yên. Chaeyoung thường thức dậy vào 6 giờ sáng như một thói quen, tuy nhiên thay vì sẽ tập thể dục như thường ngày thì cô nàng lại dành thời gian để chuẩn bị bữa sáng cho Lisa.

"Hôm qua ngủ ngon không?" – Lisa nhìn Chaeyoung với vẻ thăm dò nhưng bằng giọng trầm ấm quen thuộc.

"Không" – đổi lại câu hỏi quan tâm ấy lại là câu trả lời cực kỳ ngắn gọn.

"Giường lạ ngủ không quen à? Thế qua phòng tớ ngủ chung với tớ cũng được. Đằng nào cậu cũng từng ngủ ở đó một lần rồi mà"

"Cậu đừng có mơ, tớ quen ngủ một mình rồi"

"Lát nữa chúng ta đi trung tâm thương mại hay siêu thị xem có gì để mua cho cậu không nhé"

"Tớ muốn drap giường, gối và vài món linh tinh nữa. Tớ muốn thay đổi một chút cho không khí của căn phòng, nó sẽ là nơi mang đến những cảm giác mới để tớ có thể viết văn, tớ muốn có ít tinh dầu để thư giãn nữa" – Chaeyoung bỗng trở nên hào hứng khi chia sẻ ý tưởng về căn phòng của mình.

"Cậu muốn mua gì cũng được, dùng thẻ của tớ mà xài"

"Chia lại phòng cho thuê mà còn kiêm luôn dịch vụ cho vay nữa à. Tớ dùng tiền của tớ được mà"

"Đây là dịch vụ ưu đãi cho khách hàng đặc biệt mà, đừng lo. Muốn giữ chân khách thì phải phục vụ khách cho chu đáo chứ"

Câu nói của Lisa làm Chaeyoung phì cười, cô nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ một người lạnh lùng như Lisa lại có thể biết cách làm người khác thấy ấm lòng, vui vẻ bằng những câu nói quan tâm nửa đùa nửa thật này. Cả hai đã có thời gian đi dạo khắp các gian hàng, và mua sắm vui vẻ tại một trung tâm thương mại lớn. Chaeyoung kéo Lisa vào một cửa hàng bán nội thất phòng ngủ, họ cùng nhau lựa chọn drap giường và những chiếc gối ưng ý nhất cho căn phòng của Chaeyoung, đúng lúc này thì cửa hàng đó lại bật vang bài hát “Shape Of You” của Ed Sheeran. Dù đây là lần đầu tiên nghe bài hát này nhưng Lisa lại cảm thấy vô cùng thích thú bởi giai điệu bắt tai và ca từ ngọt lịm, khi nghe đến đoạn gương mặt Lisa phút chốc trở nên đỏ ửng ngượng ngùng vì lời bài hát lúc này dường đang lột tả trúng tâm ý của Lisa điều mà cô chôn giấu như một góc khuất ấm áp chiều đông nằm tận sâu trong lòng.

I'm in love with the shape of you
(Tớ yêu những đường nét của cậu)

We push and pull like a magnet do
(Chúng ta đẩy và hút nhau như nam châm)

Although my heart is falling too
(Dù cho tim tớ cũng đã lạc nhịp)

I'm in love with your body
(Tớ yêu cả cơ thể của cậu)

And last night you were in my room
(Đêm qua cậu đã ở lại phòng tớ)

And now my bedsheets smell like you
(Giờ ga giường của tớ vương vấn mùi hương của cậu)

Every day discovering something brand new
(Mỗi ngày đều khám phá ra những điều mới mẻ)

I'm in love with your body
(Tớ mê đắm cơ thể cậu mất rồi)

Oh—i—oh—i—oh—i—oh—i

I'm in love with your body
(Tớ yêu cơ thể của cậu)

Oh—i—oh—i—oh—i—oh—i

"Ôi trời...cái cửa hàng này cũng biết chọn nhạc ghê" – Chaeyoung thì lại ngạc nhiên và nghĩ thầm trong bụng.

Chaeyoung nhìn Lisa và đôi gò má cũng bất chợt đỏ ửng lên khi trông thấy người kia cũng không khác mình là mấy, tim mỗi lúc đập mạnh hơn khi từng nốt nhạc vang lên, cô nàng cảm thấy bối rối đến mức chẳng còn tập trung vào đám chăn drap xung quanh, mà lại ngượng ngùng quay đi thật nhanh ra khỏi cửa hàng khiến cho Lisa cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu vì chẳng biết điều gì đang xảy ra với cô bạn của mình.

Lúc quay đi vội quá, Chaeyoung lại đâm phải một chàng trai đang đi đến khiến cho đống hồ sơ trên tay anh chàng cũng rơi cả xuống đất, nhờ vậy mà Chaeyoung mới lấy lại phần nào sự bình tĩnh của mình đã đánh rơi trong cửa hàng nội thất lúc nãy.

"Xin lỗi ạ...em xin lỗi" – Chaeyoung chẳng kịp nhìn mặt người ta, miệng cứ rối rít xin lỗi còn tay thì nhanh chóng gom lại đống giấy rơi xuống đất.

"Không có gì...Chaeyoung? Là em đúng không?" - anh chàng ngẩng mặt lên trong lúc đó lập tức nhận ra người quen.

"Anh là...DongHae? Oppa Cá ngố đây sao?"

"Hết ngố rồi em. Nhìn em bây giờ trông xinh quá. Từ lúc ra trường đến giờ đã hơn 4 năm không gặp em rồi thì phải"

"Vâng ạ. Lúc anh ra trường em chưa kịp nói với anh lời chào. Em còn nhớ, anh học trên em hai khóa, học giỏi, hát hay nên khi anh tốt nghiệp rời trường cũng mang theo hết con tim của mấy em khóa dưới luôn, năm đó anh làm nhiều người buồn lắm ấy"

"Thế trong đó có em không?" - DongHae nhìn Chaeyoung với vẻ mặt trìu mến, sự thẳng thắn của anh cũng khiến Chaeyoung cảm thấy thẹn thùng.

"Dù sao anh cũng giúp em rất nhiều trong việc học, hoạt động chung trong câu lạc bộ nên tất nhiên là em cũng buồn rồi"

"Vậy sao hôm chia tay bọn anh, em lại không đến?"

"Em thấy có nhiều người tiễn bọn anh mà, vả lại hôm ấy...em cũng có việc"

"Vậy hôm nay đền lại cho anh đi"

"Đền á...đền cái gì ạ."

"Đi ăn với anh, rồi chúng mình nói chuyện, được không?"

Sau khi quan sát cuộc gặp mặt của Chaeyoung và DongHae từ khu vực cửa hàng nội thất, Lisa lúc này bước đến gần họ hơn với ánh mắt mang nhiều hờn giận, dù biết rất rõ cả hai đang có cuộc nói chuyện cực kỳ vui vẻ.

"Hình như cậu quên mất tớ còn ở đây thì phải?"

"Lisa này, cậu cho tớ đi với tiền bối nhé. Hôm nay cậu ăn một mình có được không? Tối tớ sẽ về sớm. Bây giờ cậu cầm giúp mấy cái này về hộ tớ. Cậu ráng ngoan kiếm gì ăn đi nha"

Lần này, Chaeyoung không cần đợi chờ thêm sự đồng ý nào từ Lisa mà đã vội đưa hết mấy túi đồ vào tay Lisa, rồi vui vẻ đi cùng với DongHae. Còn về phần mình, Lisa cũng chỉ biết mắt chữ A, mồm chữ O mà tức giận khi phải ôm hết cả đống đồ này về nhà, lại còn thêm phần sắp bị bỏ đói. Nhưng nghĩ đến nụ cười tươi tắn của Chaeyoung lúc nãy, sự vui mừng khi tái ngộ với một người bạn cũ, vẻ hào hứng đó làm mọi cơn giận trong lòng nhanh chóng tan đi, không biết từ khi nào Lisa bắt đầu nghĩ nhiều cho cảm nhận của Chaeyoung hơn.

TBC.
___________________

"Sẽ không chỉ vì một vết loang mà bỏ cả trang trắng ngần...
....làm sao quên được những lúc ân cần để rồi chỉ nhớ một lần xót xa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro