C5. Làm lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy hết mấy con đường, Lisa gần như kiệt sức và vô vọng đến mức chỉ biết ngồi thả người xuống một bục hoa cạnh bờ tường cách căn hộ mình không xa, ánh mắt thẩn thờ rồi lại nhận ra chính mình cũng bất lực không biết phải xoay sở như thế nào với tâm trạng đầy ngổn ngang trong lòng, chỉ biết ngồi đó mà trào nước mắt như một đứa trẻ vừa để lạc mất món đồ mình yêu quý. Lúc này, Chaeyoung từ xa tung tăng, điệu bộ vô tư và nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt, vừa trông thấy Lisa đang ngồi bèn hét lên thật to rồi chạy đến gần.

"LISA"

Vừa nghe tiếng gọi của Chaeyoung, Lisa lau vội những dòng nước mắt đang lăn đầy trên gò má mình, ánh mắt đỏ lừ khi trải qua trận khóc như mưa vừa nãy, Lisa đứng dậy đưa hai tay bóp chặt đôi cánh tay của Chaeyoung.

"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu lại muốn biến mất nữa có phải không?"

"Đau quá Lisa...cậu buông tay tớ ra đi" - lúc này bàn tay của Lisa siết càng lúc càng chặt hơn.

"Nói đi...cậu đang định làm điều gì với tôi nữa?"

"Tớ chỉ định nấu vài món cho cậu, sáng nay tớ thấy tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì nên mới chạy ra ngoài mua" - vừa nói Chaeyoung vừa giơ mấy chiếc túi đựng thức ăn như chứng minh cho điều mình nói, lúc này Lisa mới chịu buông tay ra.

"Vậy sao lại không mở điện thoại, tớ đã gọi cho cậu nhiều lần lắm rồi đó"

"À...sáng nay điện thoại tớ hết pin"

Chaeyoung lấy trong túi chiếc điện thoại của mình, nỗ lực bấm vào nút nguồn vậy mà màn hình vẫn im lìm, rồi lại cô bĩu môi nhìn Lisa với đôi mắt vẫn còn đỏ ửng.

"Tớ xin lỗi đã làm cậu lo nhé" - Chaeyoung nhanh nhảu khoác lấy tay Lisa, ngẩng nhìn với ánh mắt tròn xoe, khuôn mặt hối lỗi trông đáng thương đến mức Lisa chẳng tài nào nhịn nổi mà phì cười.

"Cậu có thôi đi cái bộ mặt đó được không?"

"Xin lỗi mà...tớ không như thế nữa đâu, đi đâu tớ cũng sẽ nói với cậu mà"

"Cậu chỉ giỏi làm tớ khóc ngoài đường như thế này. Thật xấu hổ mà"

Vừa nói vừa lấy tay gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn vương của cơn tức giận lúc nãy, điều này đột nhiên khiến Chaeyoung thấy rung động vì tình cảm và sự lo lắng Lisa dành cho mình.

"Tớ lại thích cậu như lúc này, trông dễ thương lắm có thế tớ mới biết cậu quan tâm tớ chứ, còn lúc trước cậu nhìn khó ưa lắm biết không."

"Chỉ cần cậu đừng có chạy lanh quanh nữa là được. Về nấu gì cho tớ ăn đi, tớ đói bụng lắm rồi, chưa ăn gì mà"

"Được rồi, tớ sẽ nấu món ngon thiệt ngon để đền cho cậu nhé"

Lisa nhanh tay cầm hộ những túi đồ trên tay của Chaeyoung, với cái cớ là để cho cô nàng không phải xách nặng, nhưng trong thâm tâm thì lại mưu đồ muốn Chaeyoung không vướng bận gì mà thoải mái khoác lấy tay mình. Trên chặng đường về nhà ngắn ngủi, mỗi một bước chân Lisa nhận thấy những cảm giác lạ lẫm đụng chạm vào trái tim mình, khiến đầu óc không thể nghĩ ngợi về điều gì khác ngoài Chaeyoung.

Sau khi vật lộn hết đống đồ ăn và làm loạn trong căn bếp, Chaeyoung với Lisa mới có thể tận hưởng thành quả bằng một bữa cơm trọn vẹn đầy đủ món. Họ cười nói vui vẻ như chẳng còn sự hờn giận, đớn đau nào chất chứa trong câu chuyện của cả hai người, nụ cười lẫn ánh mắt dành cho nhau vẫn tròn đầy như 15 năm trước. Người này gắp vào chén người kia những tình cảm nhẹ nhàng nhất, người kia lại đưa mắt liếc nhìn người này để quan sát biểu cảm khi người người này thương thức món ăn người kia nấu.

Khi đã dọn dẹp xong mớ chén dĩa, lau sạch bàn ăn, Lisa đã tự thưởng cho mình 1 tách café và tự tay pha chế luôn cho Chaeyoung một ly sinh tố xoài thơm ngon mà bản thân nghĩ rằng Chaeyoung sẽ yêu thích cũng vì Lisa nhớ rõ xoài từng là loại trái cây mà từ thuở bé cô nàng đã vô cùng háo hức khi được ăn, sau đó ngồi xuống để cùng nhau trò chuyện.

"Vì sao ngày đó cậu lại biến mất vậy? Cậu và gia đình đã đi đâu?"

Câu hỏi này của Lisa là điều mà Chaeyoung đã luôn trốn chạy khi đối diện vì sợ có ngày Lisa sẽ chất vấn mình như lúc này, ánh mắt cô nhanh chóng lảng đi, sau khi hít thở một hơi thật dài Chaeyoung trả lời một cách ngắn gọn.

"Thật ra, trước đó nhà tớ thiếu nợ người ta, ngày nào cũng có người đến quấy phá rồi bọn chúng còn nhiều lần hăm dọa nên gia đình tớ phải vội trốn đi, vì vậy chẳng thể nói với ai được, sau đó thì ở tạm nhà một người bạn của bố tớ, rồi may mắn bố tìm được một người quen chịu mua lại căn nhà dù là với giá khá rẻ, nhưng số tiền đó gia đình tớ có thể chuyển đến Busan sinh sống, bắt đầu lại mọi thứ. Mẹ tớ trước khi đi cũng tranh thủ đến trường để bảo lưu học bạ của tớ"

Trong lời nói lẫn ánh mắt vô cảm của Chaeyoung, Lisa cảm nhận rất rõ sự lảng tránh và che giấu một vài điều quan trọng nào đó, nhất là khi chưa bao giờ Chaeyoung nói với Lisa về việc gia đình mình thiếu nợ, thái độ của Chaeyoung thời gian ấy vẫn không hề có biến chuyển nào đặc biệt, nhưng Lisa không muốn làm Chaeyoung khó xử nên cũng chỉ biết để hoài nghi của mình trong lòng mà thôi.

"À...còn anh cậu thế nào? Sao tớ không nghe cậu nhắc đến"

"Chết rồi." - giọng nói của Chaeyoung khi nghe đến anh mình đột nhiên đanh hẳn lại, đôi tay cuộn lại nắm chặt, ánh mắt sắc bén ẩn chứa nhiều câm phẫn đến mức khiến Lisa cũng cảm thấy rùng mình và lấy làm lạ khi Lisa biết rất rõ trước đây Chaeyoung rất thương yêu anh trai của mình.

"À...thế...còn cậu? Sao lại đi viết sách vậy?"

"Tớ à? Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tớ đã thi đỗ vào Đại học Yonsei chuyên ngành kinh tế nên trở lại Seoul để học, nhưng mà ra trường rồi lại chẳng tìm được việc làm phù hợp với mình, tớ đang không biết phải làm gì thì gặp người bạn giới thiệu đi cộng tác viết báo, từ từ có được mối quan hệ với bên các nhà xuất bản, sau đó họ giúp tớ đi theo con đường viết lách này luôn"

"Vậy...khi về lại Seoul cậu có đi tìm tớ không?"

"Có chứ, lúc về lại Seoul vừa tìm thuê nơi ở xong là tớ qua nhà cậu ngay, nhưng mà hàng xóm nói gia đình cậu đã sang Mỹ định cư mất rồi. Cậu có biết không, tớ buồn rất lâu đấy, lúc ấy tớ sợ mất cậu lắm"

"Thế cậu có nghĩ sẽ không còn gặp lại tớ nữa không?"

"Không" - Chaeyoung thẳng người, trả lời với giọng điệu cao ngạo và đầy dứt khoát.

"Cái...gì...không sợ à...vậy mà bảo là bạn thân gì chứ? Thân ai nấy lo à?"

"Tớ tin vào duyên phận, nên nhất định chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù có chuyện gì thì cậu cũng chẳng thể nào thoát nổi tớ đâu"

"Cái thói tự tin ấy ở đâu ra vậy...OMG!"

Nói rồi cả Lisa và Chaeyoung đều phá lên cười, chính cả bản thân họ cũng không ngờ sẽ có lúc được ngồi lại với nhau như thế này, không hiềm khích, không nghi ngờ chỉ đơn thuần giữa họ là những tình cảm gắn bó hệt như nhiều năm trước.

"Còn cậu thì sao, cậu đã sống như thế nào? Sao lại trở về Hàn Quốc?"

"Không có cậu thì tớ sống như chết ấy. Tớ về Hàn là để tìm cậu trả thù"

"Hả? Cậu đang nói gì vậy?"

"Trước kia, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh tớ, làm gì cũng có cậu nên khi cậu biến mất thì mọi thứ vô nghĩa lắm chứ sao, tớ cũng chẳng có động lực nào mà đấu tranh đòi ở lại Hàn Quốc nên cắn răng qua đó sống luôn. Khi học đến đại học thì tớ dọn ra ngoài sống tự lập, có quan hệ với vài người nhưng ra trường rồi thì ở vậy luôn cho nó lành. Tớ bây giờ làm thiết kế phần mềm, lần này về đây để nghỉ phép thôi"

Chaeyoung nghe Lisa tâm sự đến đoạn có quan hệ với vài người, mới đẩy nhẹ khuỷu tay vào người Lisa, quay mặt đi giả vờ hờn giận.

"Cậu quen đến tận mấy người cơ à? Cậu thật là hư hỏng đấy Lisa, học không lo học mà lo yêu đương nhiều thế!"

"Quen cho vui thôi mà, yêu đương gì đâu."

"Vậy còn cậu, đã yêu ai chưa?"

"Yêu...tớ đâu có phước phần đó chứ" - Chaeyoung cười buồn, ánh mắt chua xót ấy bất giác làm tâm trí Lisa cũng cảm thấy rối ren.

Cả hai sau đó chẳng nói thêm được điều gì, nhấp ngụm cafe đắng từ chiếc cốc trên tay mình, rồi trầm ngâm dù giữa họ đang có quá nhiều điều để nói, quá nhiều câu để ngỏ và rất nhiều thứ rất muốn bày tỏ nhưng rõ ràng đó chỉ là những cảm xúc hỗn độn, rời rạc chẳng thể nào nối lại thành một câu hỏi hoàn chỉnh, vả lại họ cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu giữa suy nghĩ đan xen cất giấu trong nhiều năm qua. Lúc này đây, bản thân Lisa và Chaeyoung nhận ra những nhịp tim trong lồng ngực mình có đôi chút chếnh choáng, nên ngay cả cái liếc nhìn cũng cố tình tránh né nhau.

TBC.

___________________

"Sự vắng mặt của người ta yêu thương còn tồi tệ hơn cái chết.
Và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng.

Ở đời có khi không hẹn được lần sau, không còn cơ hội bù đắp, không có chuyện tạm dừng để sau này tiếp tục.

Đôi khi vừa qua đi đã trở thành vĩnh viễn. Nên hãy hết mình trân trọng lấy hiện tại"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro