C4. Tớ thất bại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ lạnh lùng của Lisa khiến cho Chaeyoung khó chịu, đến mức cô luôn cảm thấy ngột ngạt và loay hoay mãi với hàng tá chữ trong các bài viết của mình, cuối cùng cô chẳng viết được cái nào ra hồn với đầu óc rỗng tuếch này, Chaeyoung gần như đánh mất sự thông suốt mọi ngày của mình mỗi khi ngồi vào bàn viết, hôm nay mấy con chữ cũng bắt đầu không chịu nghe lời. Chaeyoung suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lâu lâu tiếng báo tin nhắn đến cũng khiến cô cảm thấy nao lòng, rồi thừ người thất vọng khi chỉ là mớ tin quảng cáo vô duyên, còn người cần nhắn thì vẫn im bặt, để mỗi lần ngó nghiêng vào chiếc điện thoại, Chaeyoung lại thở dài tự nói với bản thân:

"Cậu ấy còn rất giận mình, cũng xé mất tờ giấy luôn rồi thì làm sao mà gọi cho mình được...Không lẽ mình mặt dày đến mức chạy đến nhà gặp cậu ấy sao"

Nghĩ đoạn, Chaeyoung lắc đầu, tay thì liên tục đánh vào đầu mình như tỏ ý không hài lòng với chính cả bản thân, rồi lại tiếp tục thở dài, ánh mắt buồn bã trông ra ô cửa. Mãi cho đến ngày thứ tư, khi lý trí của Chaeyoung bắt đầu chịu thua sự lạnh nhạt của Lisa, cô quyết định sẽ vứt bỏ hết cả sự sợ hãi trong lòng mà đến gặp Lisa, ngay cả khi đi cô vẫn tràn ngập sự tự tin và hy vọng sẽ có một kết thúc hoàn hảo.

Tại dưới chân khu căn hộ cao cấp nơi Lisa đang sống, người bảo vệ tòa nhà lên tiếng để chặn bước chân hối hả của Chaeyoung lại.

"Cô gì ơi, cô đi đâu đây"

"À, tôi muốn đến gặp bạn. Cô ấy tên là Lalisa Manoban"

Người bảo vệ phờ phạc lấy trên bàn cuốn sổ to đùng, lật tới lật lui vài trang, tra cứu tên của người trong căn hộ, rồi bấm gọi điện thoại cho ai đó, cứ gật gù mãi mà chẳng nói thêm lời nào, sau đó hắn quay sang nhìn Chaeyoung với ánh mắt liếc ngang nghi ngờ.

"Chủ nhà bảo không biết cô. Cô định lừa tôi đấy à"

"Cậu ta nói thế hả? Anh cho tôi gặp nói chuyện đi?" - thông báo của người bảo vệ khiến Chaeyoung khá ngỡ ngàng, điều đó cũng đồng nghĩa cô sẽ không có cơ hội nào để gặp Lisa như dự định của mình.

"Không được đâu cô ơi, đừng thấy tôi khờ mà lừa tôi nhé! Đi đi"

Vì không có sự xác nhận danh tính của chủ nhà nên Chaeyoung mắc kẹt với tên bảo vệ khó tính, cương quyết không chịu nhún nhường để cô vào bên trong, bất luận cô đã dùng hết tài năn nỉ của mình mong làm tên bảo vệ kia xiêu lòng, vậy mà cuối cùng cũng chẳng có kết quả. Chaeyoung lẩn thẩn tìm chỗ ngồi ở góc cây trước cổng khu căn hộ, trong đầu luôn mong sẽ gặp được Lisa nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ rầu rĩ. Và có một sự thật là Chaeyoung đã không để ý rằng Lisa vẫn đứng theo dõi cô từ phía sau, mỗi một hành động của cô, Lisa luôn để tâm quan sát, mãi cho đến khi thấy cô bạn thân của mình dần lả người đi vì mệt mỏi, khuôn mặt biến sắc vì đã chờ đợi quá lâu dưới cái nắng gay gắt, Lisa không thể cầm lòng mà bước đến chỗ của Chaeyoung.

"Cậu đến đây làm gì?" - Lisa vẫn cố giữ cho mình thái độ thật lạnh lùng, kiểu gằn giọng như cố tạo ra một khoảng cách.

"Lisa...cậu chịu gặp tớ rồi hả? Tớ đến để chính thức nói lời xin lỗi cậu, chúng ta làm lành nhé!"

"Mùi vị của chờ đợi thì như thế nào hả?"

Chaeyoung cắn chặt răng mình, cúi mặt mà nghe lòng dâng lên một cổ hồi hộp như đang chờ đợi sự khoan hồng hay một lời thứ tha cho những sai lầm ghê gớm.

"Tôi không có thời gian cho mấy chuyện này. Cậu không cần phải đến đây làm gì nữa đâu. Hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt"

Nghe những lời nói cay đắng của Lisa, mọi niềm vui lẫn hy vọng hàn gắn ngay từ lúc đầu trong lòng Chaeyoung hoàn toàn sụp đổ.

"Tôi đưa cậu về" - Lisa nhận ra những lời nói của mình đang gây tổn thương nặng nề đến Chaeyoung nên ngay lập tức nhẹ giọng như một sự chuộc lỗi muộn màng.

"Không cần đâu, tớ không muốn làm phiền cậu"

Với vẻ mặt đanh lại, vừa dứt lời Chaeyoung đã vội vã quay lưng bước đi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó Lisa nghe rất rõ tiếng nấc bật lên nghẹn ngào của Chaeyoung, và những giọt nước mắt cũng bay trôi theo gió, khiến Lisa bất giác chùng lòng.

Từ ngày hôm đó, Chaeyoung không còn đến nữa, cô cũng không phiền hà đến cuộc sống của Lisa, ngay cả khi Lisa cố tình lang thang trên phố cả hàng giờ vẫn chẳng có được duyên may gặp gỡ lại Chaeyoung, tự dưng Lisa cảm thấy mình tội lỗi nhiều lắm khi khiến Chaeyoung phải buồn đến mức như vậy, càng nghĩ đến giây phút Chaeyoung nấc nghẹn quay lưng trong buổi chiều ngày hôm ấy, càng thấy bụng dạ chẳng yên. Cứ lang thang vô định mãi chẳng biết đi đâu, Lisa quyết định dừng lại ở Pojangmacha (một quán lều) ven đường làm vài chai Soju nhưng cứ càng uống, đầu óc càng nghĩ ngợi nhiều thêm, đến khi khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc dần mất kiểm soát, Lisa lấy trong túi mình chiếc điện thoại, tìm đến danh bạ lưu số của Chaeyoung mà Lisa đã ghi nhớ thật kỹ trước khi xé bỏ tờ giấy Chaeyoung đưa cho mình lúc trước.

Nghe giọng Lisa cứ lè nhè qua điện thoại, chưa kịp tìm hiểu xem vì sao Lisa lại có thể gọi được cho mình, cũng không màng đến bài vở vẫn còn đang soạn dở dang, Chaeyoung tức tốc chạy đến với Lisa. Khi ấy Lisa thì đang ngồi bệt xuống đất, dựa lưng ở tại một gốc của hàng quán, mắt nhắm nghiền lại khiến cho Chaeyoung vô cùng lo lắng.

"Lisa, cậu có sao không? Sao lại ngồi ở đây thế này, đứng lên nào, để tớ đưa cậu về"

"Cậu đến rồi à? Hôm nay uống với tớ đi" - Lisa vẫn nói với giọng ngà ngà say, người nồng nặc mùi rượu, đến mức làm Chaeyoung không thở nổi.

"Thôi mà, không được uống nữa. Cậu trông mệt lắm rồi...ngoan đứng lên nào Lisa" - Chaeyoung cố kéo cánh tay Lisa, nhưng với sức của một cô nàng dành hết thảy thời gian cho việc ngồi viết lách thì càng lôi kéo thì chỉ càng vô vọng, chẳng thể nào nhích nổi thân hình đang bệt dưới đất kia đi nổi một phân. Sau những cố gắng miệt mài, Chaeyoung chẳng còn cách nào khác mà phải ngồi xổm xuống. Bằng mọi sự bình tĩnh còn xót lại của mình, Lisa lờ đờ mở đôi mắt nhìn Chaeyoung.

"Tớ...không còn chịu đựng nổi nữa rồi"

"Cậu bị đau ở đâu hả? Hay cậu thấy không khỏe ở chỗ nào, nói tớ nghe đi? Tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé"

Lisa đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Chaeyoung, kéo mạnh để đặt lên ngực trái của mình, ánh mắt cô chùng xuống.

"Ở đây này!"

Lần đầu tiên, trong nhiều năm quen biết với Lisa, Chaeyoung mới có thể chạm gần đến trái tim của cô bạn thân ấy như lúc này, cảm nhận từng nhịp, từng nhịp rung lên và hơi thở chậm chạp hòa với giọng nói cố ghìm chặt của Lisa, bàn tay Chaeyoung phút chốc run lên, cô cắn lấy môi mình nhìn Lisa xót xa.

"Tớ thất bại lắm phải không? Tớ muốn trả thù cậu, tớ muốn đối xử thật lạnh nhạt với cậu. Nhưng mà bây giờ thì tớ lại chịu thất bại thảm hại"

"Cậu có quyền làm như vậy mà Lisa, tớ sẽ không trách cậu đâu. Chỉ cần cậu thấy vui là được rồi, cậu muốn đối xử với tớ sao cũng được mà"

Lisa ngước nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần của Chaeyoung, dù nụ cười hiền hòa dành cho mình đã không còn vẹn nguyên như 15 năm trước, mà chen lẫn rất nhiều nỗi niềm và đớn đau nhưng với Lisa, với những mất mát của nhiều năm trời chỉ đơn giản một vòng tay, những ủi an thế này đã là quá đủ đầy.

"Cậu đau lắm phải không Lisa" - Chaeyoung ôm ghì lấy khuôn mặt của Lisa trong vòng tay của mình, phải cố gắng lắm cô mới để cho nước mắt mình đừng rơi.

"Chaeng à...Cậu đừng đi nữa được không? Đừng biến mất khỏi cuộc sống của tớ được không?"

Câu nói và cái nắm tay siết chặt của Lisa càng khiến Chaeyoung thấu được nỗi đau ấy rõ ràng hơn, chưa lúc nào cô thấy mình có thể gần Lisa như lúc này. Đột nhiên, cô thấy lòng mình dậy lên rất nhiều nỗi sợ, sợ một ngày nào đó xuất hiện những thổn thức, sợ phải đối mặt với những trách móc lẫn hờn giận của Lisa dành cho mình, nhưng điều đáng sợ nhất mà cô không hề muốn nó xảy ra lúc này đó là mất Lisa để rồi chính những nghĩ suy quẩn quanh này càng làm đôi tay cô ôm chặt lấy Lisa hơn.

Chaeyoung gọi taxi và đưa Lisa về nhà, có chút vất vả nhưng dù sao họ cũng đã về đến nhà an toàn. May mắn thay, tên bảo vệ vẫn còn nhận ra Lisa nên đã để Chaeyoung vào khu căn hộ dễ dàng hơn.

"Cậu ở lại đi, trễ lắm rồi, về nguy hiểm lắm" - giọng nói của Lisa trở nên thều thào nhưng lúc này lại ngọt ngào đến lạ, gần như đã không còn vẻ lạnh lùng và đay nghiến với Chaeyoung như trước đây.

"Nhưng...cậu không muốn gặp mặt tớ mà"

"Ngốc...cậu ở lại đây đi, ngày mai hãy về. Nằm xuống cạnh tớ này, tớ không ăn thịt đâu mà lo"

Thấy Lisa mệt mỏi và cũng không muốn để Lisa một mình, nên Chaeyoung gật đầu đồng ý. Cô nằm xuống bên cạnh người bạn thân mà mình đã cách xa 15 năm, cảm giác trong lòng quá nhiều xúc động, quá nhiều bối rối mà chẳng thể nào gọi tên hết, cứ thế Chaeyoung mãi nhìn khuôn mặt của Lisa khi đang chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Lisa tỉnh dậy với đầu óc vẫn còn quay cuồng, hít một hơi thật dài, vươn cánh tay để căng cho mình sự tỉnh táo, Lisa mỉm cười quay sang bên cạnh nhưng trước mắt chỉ toàn là một không gian trống rỗng, một phần giường đã được vuốt lại phẳng nếp, gối được xếp lại gọn gàng. Lisa bật người dậy, dùng tay cố bóp mạnh vào trán mình rồi nhìn quanh nhưng gần như xung quanh vẫn trống không, đến lúc này Lisa gần như phát điên.

"Cậu ta lại tiếp tục biến mất, lại tiếp tục rời bỏ mình. Cậu ta...ngay cả đến một lời nhắn cũng tiết kiệm"

Dù lòng than trách nặng nề nhưng vẫn muốn cố tìm cho mình một tia hy vọng, Lisa chạy ra ngoài với cơn tức giận vẫn đè trong lòng, nhưng càng chạy đi xa khỏi khu căn hộ, càng chạy đi qua hết mấy con đường, Lisa bắt đầu thấy mình nhòe nhoẹt dần đi, còn tim thì mỗi giây trôi qua cũng gần như chết lặng.

TBC.

_________________

"Quá khứ cậu và tôi đều từng có những mảnh ký ức đẹp cùng nhau.
Dù cậu và tôi ai là người rời đi hay ai là người ở lại đều nợ nhau một tấm chân tình.
Chúng ta đã có duyên gặp lại, thì có nợ sẽ tìm về.
Cớ sao lại cứ thích trò chơi cút bắt trốn tìm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro