C12. Tìm [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhanh chóng đặt vội lá thư xuống bàn, Chaeyoung chạy quanh nhà để tìm Lisa nhưng đáp lại cô cũng chỉ là những bức tường vô tri đến lạnh lùng, thậm chí cô tìm kiếm khắp mọi nơi trong khuôn viên của khu căn hộ mà hình như chỉ toàn là hoài công, cô thấy bản thân không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình nữa rồi gục khóc giữa biết bao nhiêu người. Những ngày sau, Chaeyoung đã tìm Lisa ở khắp nơi bất luận là xa cách mấy cô vẫn sẵn lòng đi đến, chẳng thiết tha đến mớ bản thảo vẫn còn đầy ắp trên bàn làm việc. Ngày nào cũng như ngày nấy, Chaeyoung đều trở về nhà khi trời đã tối, những mệt mỏi thấm trên khuôn mặt, cô thở dài tựa lưng vào ghế sofa mà nghe những bơ vơ vây lấy xung quanh mình, đêm đến nằm trên chiếc giường đã từng có người ôm mình sưởi ấm lúc này cái trở mình cũng làm Chaeyoung hoang mang sợ hãi, rồi cô lại bật khóc đến khi mệt lã thì thiếp đi cho đến tận sáng.

Hôm sau, Chaeyoung thức dậy với cơn choáng trong đầu khiến cô chẳng tài nào nhấc nổi chân mình, Chaeyoung cố vật lộn lắm thì cũng chẳng thể nào thoát khỏi sự mệt mỏi, cô với tay lấy chiếc điện thoại gần đó và như một thói quen, cô bấm số gọi cho Lisa nhưng đáp lời cô là tiếng thông báo thuê bao không thể liên lạc được và sau đó chỉ có tiếng tít kéo dài đến lạnh lẽo. Nhưng dường như sau những ngày tìm Lisa trong vô vọng, Chaeyoung vẫn không hề muốn đầu hàng, cô nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay và rồi nảy ra một ý định, cô quyết định sẽ gửi tin nhắn thoại qua Line cho Lisa, bất luận Lisa có nghe thấy hay không thì với Chaeyoung bây giờ đây là cách duy nhất.

"Lisa à, cậu đi đâu vậy? Cậu về với tớ đi có được không?"

Tin nhắn vừa gửi, Chaeyoung đã không thể cầm được những giọt nước mắt của mình lăn dài trên má, cô co ro, cuộn mình trong chăn, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Hôm đó, Chaeyoung lại khóc đến thiếp đi nhưng tay vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại, lòng vẫn mong một tiếng chuông báo nhưng đáp lại cô chỉ là sự lặng im vô tình.

Ngày tiếp theo, Chaeyoung vẫn chưa thấy hồi âm nào từ Lisa, tin nhắn thoại hình như vẫn chưa được xem, cô cảm thấy khó chịu và quyết định gửi thêm một tin nhắn cho Lisa.

"Đồ nhẫn tâm, cậu không thấy nhớ tớ chút nào thật sao?"

Cũng như ngày hôm trước, Chaeyoung chẳng làm được gì ngoài việc chờ đợi tin nhắn hồi đáp của Lisa. Cuối cùng cũng chỉ là một mình cô đơn phương hy vọng.

Ngày tiếp theo nữa, Chaeyoung lại tiếp tục tin nhắn thoại cho Lisa:

"Cậu có muốn đi đâu thì cũng phải về đây nói câu tạm biệt chứ?"

Hôm nay, Chaeyoung buộc lòng phải đi ra ngoài khi tủ lạnh gần như đã trống, từ ngày Lisa bỏ đi cô cũng chẳng còn tâm trí nấu nướng gì nữa, nên từ lúc nào không hay căn bếp từng là nơi quen thuộc mà giờ lại trở nên xa lạ đến vậy. Chaeyoung lựa chọn mua cá hồi và vài gia vị cần thiết, cô vào bếp và nấu món bít tết cá hồi mà Lisa thích ăn nhất, cô đổ vào đó không chỉ là những tâm tư để chuẩn bị một bữa ăn, mà còn là chân thành. Chaeyoung gửi tấm hình mình chụp dĩa thức ăn, đi kèm với lời nhắn thoại:

"Hôm nay có tớ có làm món bít tết cá hồi mà cậu thích ăn này, không chịu về là tớ ăn hết đấy nhé!"

...

Chaeyoung có cuộc hẹn với Yoon, người thiết kế bìa sách cho mình nên dù muốn hay không cô vẫn phải đi ra ngoài. Sau khi chia tay Yoon, Chaeyoung quyết định sẽ đi dạo một vòng để bản thân khuây khỏa một chút sau tất cả, và như một thói quen cô lại đưa mắt mình nhìn quanh, mong sẽ gặp được Lisa nhưng hình ảnh cô thấy lại là một cặp tình nhân đang giận hờn nhau, cô gái thì quay mặt đi trong khi chàng trai hết lời năn nỉ để dỗ dành, anh chàng cầm trên tay cây kem choco mint gần như đã chảy, khuôn mặt thể hiện sự hối lỗi chỉ mong được cô gái thứ tha. Chaeyoung lại thấy mình trong đó, cô hồi tưởng những ngày Lisa hay dỗ cô bằng những hộp kem xoài mà cô yêu thích mỗi khi cô hờn dỗi, Lisa sẽ hết lời năn nỉ không quan trọng lỗi lầm ban đầu thuộc về ai. Chaeyoung dừng lại, lấy điện thoại và nhắn tin cho Lisa.

"Tớ nhớ cậu lắm Lisa à, nhớ đến phát điên lên rồi đây này. Cậu đừng chơi nữa, mau về đi."

Hôm sau, Chaeyoung quyết định dành một ít thời gian đi dạo ở khu trung tâm thành phố, vừa để trấn tỉnh bản thân mình sau những mệt mỏi, vừa hy vọng cũng sẽ gặp được Lisa. Cô nhận ra mình đi giữa biết bao nhiêu người mà đôi tay thèm khát một ai đó nắm chặt, hóa ra ở chốn đông người mới thấy hết được nỗi cô đơn.

Đang ngẩn ngơ thả ánh nhìn của mình trôi xa theo từng áng mây bay ngang trên trời thì dây giày của Chaeyoung bị tuộc, cô toan cúi xuống để thắt lại thì hình ảnh của Lisa vẫn thường chu đáo cột lại dây giày cho cô lại tái hiện rõ nét. Chaeyoung bật cười chua xót. Mây trắng tan đi, bầu trời Seoul đột nhiên đổ cơn mưa tầm tã, Chaeyoung cố chạy vào mái hiên gần đó, nhìn những dòng người cố chen vào ô kính xoay để bước vào tiệm cafe đối diện nơi mình đứng, Chaeyoung nhớ những ngày mưa như thế này, Lisa sẽ chạy đi mua một ly Chocolate nóng, áp vào má và đặt vào giữa 2 lòng bàn tay cô để giảm bớt đi cái lạnh, càng nghĩ đến Chaeyoung thấy được nỗi đau bóp chặt lấy tim khiến nước mắt cô chẳng thể nào ngưng được, Chaeyoung vội lấy điện thoại và nhắn tin cho Lisa.

"Tự nhiên hôm nay Seoul lại đổ mưa, cậu còn nhớ ly Chocolate nóng vào những ngày mưa như vậy hay không?!"

Từ ngày Lisa đi, Chaeyoung ít khi ngủ trong phòng, cô thường thiếp đi trên ghế sofa rồi tỉnh dậy với màn hình TV vẫn mở, cô biết mình sợ phải đối diện với sự trống trải nên muốn trong nhà luôn có tiếng nói, cô sợ mỗi ngày cứ như một người mất hồn lang thang từ nơi này đến nơi khác để tìm Lisa mà đổi lại chỉ toàn sự vô vọng, thậm chí Chaeyoung cảm giác mình đang chết ngạc trong nỗi nhớ, để rồi mỗi lần đụng đến bất kỳ đồ vật nào, đi qua bất cứ con phố quen thuộc nào, ký ức hiện về rõ như chưa bao giờ phai nhạt dù là chi tiết rất nhỏ. Từ ngày Lisa đi, ngày nào Chaeyoung cũng khóc, nước mắt đến như một thói quen mà con người ta có trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi. Chaeyoung nặng nề đứng dậy đi vào bếp, cô nhìn quanh gian bếp nơi đã từng đong đầy rất nhiều tiếng cười cũng nguội lạnh đến đáng thương, Chaeyoung ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế nơi bàn ăn, tay lại mở điện thoại và nhắn cho Lisa.

"Nếu cậu không muốn gặp tớ thì cậu chỉ cần gọi điện thôi cũng được mà, cậu chỉ cần để tớ nghe giọng cậu thôi cũng được mà, đừng tàn nhẫn như vậy có được không?"

Ở đâu đó vẫn là thành phố Seoul phồn hoa, trong một căn nhà nhỏ với cánh cửa hằng ngày vẫn khép kín, Lisa im lặng ngồi trên chiếc ghế với ly mì vừa được nấu sôi, mở điện thoại và nghe lại những tin nhắn thoại của Chaeyoung, càng nghe Lisa nhận ra lòng mình đau thắt lại, ký ức về những bữa cơm bên cạnh Chaeyoung mỗi ngày tràn ngập yên bình, người này gắp cho người kia, liếc nhìn chờ xem một phản ứng, cất đi những đớn đau vô hạn để được mỉm cười cùng nhau. Vậy mà giờ này chỉ có thể nghe tiếng người kia qua tin nhắn thoại, bản thân chẳng thể giả vờ như lòng mình vô cảm, gắp vào miệng đũa mì còn nóng hổi, Lisa lại rơi nước mắt.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang những dòng suy nghĩ của Lisa, sau vài giây định thần thì Lisa mới có thể đứng dậy để ra mở cửa.

"Là em à!" - Lisa mỉm cười khi thấy Mayna đến.

"Không định cho em vào nhà sao?" - Mayna nhăn mặt khi đôi tay cô đang thực sự gặp rắc rối với những chiếc túi đựng nhiều đồ ăn vặt.

Thấy thế, Lisa nhanh tay cầm hộ cho Mayna và mời cô vào nhà, Mayna đưa mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô thấy trên bàn vẫn còn ly mì đang ăn dở và chiếc điện thoại đang hiển thị tin nhắn của Chaeyoung, ánh mắt của Mayna bắt đầu chùn xuống, cô lại thở dài, nhưng vô tình điều này lại lọt vào tai của Lisa.

"Sao lại thở dài thế?"

"Lisa, chị vẫn còn nhớ chị Chaeyoung à?"

"Có bao giờ quên đâu mà bảo còn nhớ" - nói đoạn, khuôn mặt Lisa lộ rõ vẻ buồn bã khiến Mayna cảm thấy chạnh lòng.

Mayna do không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình, vô tình phản ứng lại câu nói của Lisa.

"Có phải vì chị Chaeyoung và Lisa unnie là bạn quá thân nên ngay từ đầu em mới không có cơ hội đúng không?"

"Hả?" - Lisa quay sang nhìn Mayna với ánh mắt khó hiểu, nhưng Mayna liền lắc đầu liên tục tỏ ý như chưa nói gì.

Mayna im lặng và nghĩ ngợi một lúc, ánh nhìn của cô trở nên trầm tư thay vì các nét vui vẻ như ban đầu, cô hít một hơi thật sâu để tự trấn an mình rồi quay sang nhìn Lisa với nụ cười hiền.

"Để chị cứ buồn bã thế này thì không được rồi, Lisa ra ngoài với em nào."

"Ra ngoài hả? Đi đâu? Mà thôi không đi đâu." - Lisa quơ tay như muốn gạt ngang ý tưởng của Mayna.

Nhưng thay vì đầu hàng, Mayna nắm và lay vai Lisa với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc và kiên quyết không chịu bỏ cuộc, cô bắt đầu lớn tiếng hơn.

"Đi nào. Chúng ta sẽ đi nhà sách, em sẽ tìm mua cuốn sách nào buồn thảm ngôn tình tặng cho Lisa."

"Nhìn chị bây giờ chưa đủ thảm à? Không đi đâu, em muốn thì cứ đi đi."

"Đi đi mà, em năn nỉ đấy. Lisa ngoan đi, lát nữa em sẽ mua kem thưởng cho chị nhé."

Nghe xong câu nói của Mayna khiến Lisa bật cười, dường như sự cố chấp cũng bay đi đâu hết, Lisa đưa tay cốc nhẹ vào đầu của Mayna rồi nhẹ nhàng bảo.

"Đi thôi cô, đi là vì sách đấy, không phải vì cây kem của em đâu."

Khi thấy Lisa chịu đồng ý cùng mình ra ngoài, nét mặt của Mayna trở nên tươi tắn hơn, cô nhanh chóng chạy ra cửa và tra khóa vào chiếc xe moto của mình, đội mũ bảo hiểm vào rồi đưa chiếc còn lại cho Lisa với cái nháy mắt đầy ý thách thức.

"Gì đây? Hôm nay tiểu thư em sao lại đi moto, lại còn chuẩn bị sẵn cả nón à? Hôm nay em chịu làm tài xế cho chị sao?" - Lisa có hơi ngạc nhiên.

"Phải. Lisa muốn đi đâu thì em cũng sẽ đưa chị đi, cứ yên tâm ngồi sau em là được" - Mayna đáp lời Lisa bằng nụ cười tươi tắn và giọng nói tràn đầy hứng khởi.

Mayna chở Lisa trên con xe của mình, họ dành thời gian để dạo quanh Seoul, trên con đường đến nhà sách, Lisa có cơ hội để ngắm nhìn xung quanh, nhìn những hình ảnh nhiều khi đã bỏ lỡ, rồi ở đâu đó Lisa lại thấy nỗi nhớ về Chaeyoung càng trở nên tha thiết. Với tiếng thở dài vang lên, Mayna mới cảm nhận được rằng chưa một giây nào Lisa thôi nhớ về Chaeyoung dẫu cho những nỗi đau trong lòng có dằn xé đến mức nào. Đôi mày Mayna chau lại, hít một hơi và nói với Lisa.

"Ôm em đi"

"Hả?"

"Em thấy hơi lạnh, ôm em đi"

"Chị có mang áo khoác này, đưa cho em mặc nhé"

"Thôi ạ, mắc công phải dừng xe nữa chị cứ ôm em một lúc, bớt lạnh thì sẽ không sao đâu."

Với sự kiên quyết của Mayna và cũng chẳng thiết phải tìm kiếm thêm những lý do khập khiễng nào để từ chối đòi hỏi rất đơn giản này, nhất là sau những điều Mayna vẫn luôn âm thầm làm cho mình, Lisa mỉm cười, vòng tay qua hông và ôm Mayna từ đằng sau. Cảm giác từ đôi tay Lisa mang lại khiến tim Mayna gần như ngưng đập, những mạch máu thi nhau phản chủ khi hai má Mayna trở nên đỏ bừng, bản thân phải tự mình trấn tỉnh thì Mayna mới không để tay lái lạc đi trên đường.

Một lúc sau, cả Lisa và Mayna đã đến khu vực nhà sách nằm cách trung tâm Seoul không quá xa. Vừa bước vào, Mayna đã bị thu hút ngay bởi những kệ đầy ắp sách, những mùi giấy thơm tho khiến một người yêu thích đọc sách như cô chẳng thể nào kiềm chế được lòng mình, cô chạy đến khu vực sách mình thích mà quên Lisa vẫn còn đang loay hoay không biết phải đi đâu về đâu.

Bị Mayna bỏ lại một mình, Lisa tự mình dạo vòng quanh các khu sách, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại không thể rời khỏi tựa một cuốn sách mà tác giả lại chính là Chaeyoung, như một thói quen mỗi khi nhìn thấy cái tên này, Lisa lại đưa tay chạm lên những dòng chữ đó rồi tự cười với mình.

"Thì ra cuộc sống của tớ chưa bao giờ thoát khỏi cậu thì phải"

Lisa với tay rút cuốn sách đặt gọn gàng ở trên kệ nhưng do không cẩn thận lại để rơi cuốn sách phía bên cạnh, vừa lúc Lisa cúi người xuống để nhặt lại cuốn sách thì chạm phải một bàn tay cũng đang đưa gần đến quyển sách, không biết là do hữu duyên hay vô tình mà bàn tay ấy lại chính là cô nàng tác giả mà Lisa ngày đêm thương nhớ. Trong khoảnh khắc chạm mặt ngoài mong đợi này có lẽ Chaeyoung là người vui mừng nhất, khi cô hào hứng reo lên.

"Là cậu...là cậu thật sao Lisa" - tay Chaeyoung nắm lấy tay Lisa.

"Ừ, cậu vẫn khỏe phải không?" - nhưng Lisa lại nhanh rút tay mình ra khỏi tay Chaeyoung và đáp lại cô chỉ là sự lạnh lùng, ơ thờ.

"Không...ngày nào tớ cũng nhớ cậu hết thì làm sao mà khỏe được"

Nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt lưng tròng trên đôi mắt của Chaeyoung, khiến trái tim Lisa cũng phải run lên vì sợ mình không cầm được tiếng nấc. Khi Lisa chỉ im lặng đứng nhìn, Chaeyoung lại tiếp tục tra hỏi.

"Cậu đã đi đâu vậy? Sao lại không về nhà? Tại sao cậu lại để tớ một mình như vậy hả?"

"Cậu không phải như thế đâu, tớ cũng sẽ không về lại nữa nên cậu không cần phải đợi hay tìm, hoặc nhắn tin cho tớ nữa làm gì. Căn nhà đó cậu cũng đã trả tiền thuê nên cậu cứ ở đi, tớ cũng kiếm được chỗ ở mới rồi."

"Tại sao?"

"Chúng ta kết thúc rồi"

"Cậu từ bỏ tớ ư?"

"Không phải tớ từ bỏ cậu, chỉ là tớ thấy tớ không quan trọng với cậu."

"Không quan trọng?"

"Phải...có lẽ tớ với cậu chỉ như một thói quen thôi phải không? Cậu, từ đầu đến giờ chỉ vì chúng ta quá thân nên cậu mới sợ mất tớ có phải không? Còn tớ, từ đầu đến giờ dù có toàn tâm toàn ý yêu cậu thì cậu cũng sẽ không thể động lòng đáp lại đúng không?"

"Lisa...cậu có biết mình đang nói cái gì không? Cậu hoàn toàn không cảm nhận được gì từ tớ sao? Cậu không hiểu tớ thích cậu hay chỉ xem cậu là thói quen thôi à? Tớ thích cậu thật mà"

Lisa thấy được những cảm tình dành cho mình trong mắt Chaeyoung đang dậy lên rất rõ, nhưng Lisa hiểu Chaeyoung yêu công việc viết lách như thế nào, những gì cô đã chịu đựng trong quá khứ đã là quá đủ và Lisa hoàn toàn không muốn Chaeyoung phải gánh lấy bất kỳ đớn đau nào nữa, Lisa tự nắm lấy tay mình thật chặt để đầu óc đủ tỉnh táo, Lisa cố nhìn Chaeyoung một cách lạnh lùng và ném về phía cô những câu nói đầy sự trách cứ.

"Những lời này...liệu cậu sẽ nói với mẹ cậu chứ? Nếu mẹ cậu phản đối chuyện của chúng ta thì cậu sẽ kiên quyết không từ bỏ chứ? Nếu áp lực từ dư luận vẫn phủ lên đầu cậu mỗi ngày thì cậu có thể để mặc và công khai chuyện của chúng ta không?"

"Lisa à...yêu chỉ là chuyện của hai người thôi mà, đâu cần thêm một ai quan tâm nữa" - dù Lisa có hơi lớn tiếng nhưng Chaeyoung vẫn tỏ ra nhẹ nhàng.

"Nhưng chúng ta cũng không thể trốn tránh."

Cả Chaeyoung và Lisa đều im lặng sau câu nói ấy, ánh mắt Chaeyoung nhìn Lisa chua xót, cô hiểu những gì Lisa chịu đựng là quá nhiều, nhưng bản thân cô lại không thể thoát khỏi những nỗi sợ hãi về ánh nhìn của dư luận, hay sự phản đối kịch liệt từ gia đình mình. Bất chợt Mayna chạy đến chỗ của cả hai người, thấy sự có mặt của Mayna như sự giải thoát cho mình trong trường hợp này, Lisa vội nắm lấy tay cô điều này khiến cả cô và Chaeyoung đều thực sự bất ngờ.

"Cậu đừng lo, bây giờ tớ có người chăm sóc rồi, tớ không sao đâu. Cậu nhất định phải sống tốt nhé, bất luận thế nào cũng đừng từ bỏ đam mê của cậu" - Lisa gằn giọng để cố giữ được sự bình tĩnh của mình.

Không quan tâm Lisa đang cố tình nắm chặt tay người con gái kia ra sao, Chaeyoung vẫn nhẹ nhàng hỏi.

"Cậu định...sẽ không quay lại với tớ sao?"

Câu nói của Chaeyoung khiến Lisa bối rối, trong một lúc vội vàng suy nghĩ, Lisa nhìn Chaeyoung với nụ cười thách thức.

"...Vậy cậu hãy giành lại tớ đi!"

TBC.

____________________

"Một ngày vắng yêu thương, nỗi nhớ quay cuồng trong đêm
Nhiều ngày vắng hơi em, nỗi nhớ ngày càng dâng lên...
Ấy thế không có nghĩa là, dứt khoát ta phải cách xa
Cuộc tình chưa thể nào chấm dứt
Không thể như thế...
Vội mặc chiếc áo, bước mau
Nhưng tìm em chốn nao
Bước trong ánh đèn, trước mắt toàn là bóng đêm
Dòng người vẫn đan xen, một mình tôi bơ vơ, lạc lối giữa bao con người...
Mình tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro