C13. Tìm [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, không đợi Chaeyoung phản ứng thêm điều gì, Lisa nắm chặt lấy tay Mayna và quay đi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lisa vẫn kịp nghe tiếng nấc vang lên phía sau lưng mình, Lisa thầm nghĩ chắc Chaeyoung đã phải đau lòng nhiều lắm, càng tưởng tượng đến những giọt nước mắt của Chaeyoung, trong lòng Lisa càng thấy mình bất lực nhiều hơn.

Mayna lúc này vẫn im lặng để đi theo Lisa, đến khi quay nhìn lại thấy họ đã đi xa chỗ của Chaeyoung, thì Mayna mới nhỏ nhẹ bảo.

"Em nghĩ...Lisa, chị có thể buông tay được rồi, chị Chaeyoung sẽ không thấy đâu"

"Sao lại phải buông tay" - khác với phản ứng mà Mayna đang thầm nghĩ trong đầu mình, Lisa lại đáp lại cô bằng sự bình thản, với bàn tay vẫn còn đan chặt vào tay mình.

"Không phải chúng ta không cần đóng kịch nữa hay sao?" - Mayna bối rối hỏi.

"Ai bảo rằng chúng ta đang đóng kịch?"

"Hả?" - câu trả lời của Lisa khiến Mayna cảm thấy bất ngờ đến há hốc mồm.

"Đi thôi, chị thấy đói bụng rồi, còn phải đi mua kem nữa đấy."

Với linh cảm của mình, Mayna biết rất rõ đây hoàn toàn không phải là tình cảm xuất phát thực sự từ mong muốn của Lisa nhưng chỉ cần được như thế này với cô đã là một sự mãn nguyện rất lớn, cố gắng gạt phăng khỏi đầu mình những gì suy nghĩ lẫn lo sợ, Mayna siết chặt bàn tay của Lisa và tươi cười vui vẻ.

Những lời Lisa nói trong nhà sách ngày hôm ấy khiến Chaeyoung phải suy nghĩ rất nhiều, khi trong lòng bộn bề và chất chồng quá nhiều đắn đo Chaeyoung dường như chẳng thể tập trung nổi lấy một giây cho việc ra mắt sách của mình. Hôm nay cô muốn hủy cuộc hẹn với DongHae vì biết mình dù có ngồi cạnh anh đi chăng nữa, có được chia sẻ về những dự án cho cuốn sách thì tai cũng chẳng thể nghe lọt được chữ nào vào lúc này. Chaeyoung trói mình trong căn phòng khách bao quanh bởi những bức tường vô tri suốt cả một buổi sáng, cô mệt mỏi và muốn tự giải thoát bằng việc đi ra ngoài khi trời đang bắt đầu chuyển sang chiều tối. Chaeyoung quyết định dành thời gian đi dạo ở một công viên gần bên bờ sông Hàn, nơi mà khi đi một mình giữa biết bao nhiêu người, cô mới thấm thía hết trải nghiệm của cô đơn, mới rõ ràng hơn để nhìn nhận mỗi một góc cạnh trong câu chuyện bản thân mình, mới đủ dũng khí và kiên định đối diện với tình yêu của mình và Lisa, mới thành thật nghĩ về con đường với đầy rẫy những khó khăn trước mắt.

Chaeyoung ngồi xuống ở một băng ghế đối diện chiếc bập bênh không người, ngẫm nghĩ cuộc tình của mình cũng giống như chiếc bập bênh ấy, rốt cuộc một chiếc bập bênh muốn thăng bằng thì cả hai người đều phải cùng cố sức, nếu chỉ có một người đơn phương tình nguyện thì người ấy sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi mà bản thân lại hằng ngày sợ hãi không biết liệu mình có đủ kiên trì để tiếp tục nữa hay không.

Nghĩ đoạn Chaeyoung lấy trong túi mình ra một cuốn sổ rất nhỏ cô cầm nó một cách nâng niu, trân trọng, Chaeyoung lật từng trang và chăm chú nhìn vào, nước mắt đột nhiên rơi thẳng vào trang giấy khiến Chaeyoung cuống quýt đóng vội cuốn sổ nhỏ trên tay mình, cô lấy tay quẹt ngang những giọt nước mắt đang chuyên cần rơi xuống, cô tưởng tượng đời mình nếu không có Lisa, không có những rung cảm này, không có những khi Lisa nắm tay cô và đặt lên lồng ngực trái để Chaeyoung được nghe rõ ràng hơn những nhịp đập, không có nụ cười lẫn nước mắt này thì dù có chuyên tâm viết sách đi nữa đó cũng chỉ là những chuỗi ngày dài kéo nhau đi trong vô vị.

Giây phút nhắm mắt, lấp đầy suy nghĩ của mình bằng hình ảnh của Lisa, cô cảm nhận được chỉ khi bên Lisa mới thấy được trọn vẹn tâm hồn của mình, là mỗi ngày trôi đi đều muốn dành cho Lisa hết thảy quỹ thời gian mình có được, từng chút chăm lo, từng chút quan tâm những vui buồn trong lòng. Đôi khi cô thờ ơ vì nghĩ rằng luôn có Lisa bên cạnh, ôm lấy cô từ phía sau để dù ngoài kia giông bão có gào thét thì vẫn không phải run sợ, nhưng chỉ khi Lisa đột nhiên biến mất, khi đầu óc chẳng để tâm được việc gì khác ngoài việc nhớ Lisa, thì có ngồi một mình trong căn nhà này lúc ngoài kia là nắng ấm và được viết những cuốn sách mình yêu thích thì cũng thấy mình sợ hãi.

"Hóa ra điều mình sợ nhất từ trước đến giờ không phải là không được viết nữa, mà chính là mất cậu."

Để cố gắng trấn an mình ra khỏi những cảm xúc và không để bản thân bật khóc lớn hơn giữa dòng người qua lại, Chaeyoung tìm mua cho mình cây kem với mùi vị yêu thích và ngay khi cô vừa quay đi khỏi chỗ bán kem vài bước thì vô tình gặp Lisa cũng một mình lang thang đi dạo khu công viên này.

Khoảnh khắc hai người chạm mặt, những xúc cảm trong lòng mạnh mẽ dậy lên, Lisa và Chaeyoung cứ thế đứng nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào cứ để mặc cho trái tim hiểu rõ mình cần nhau thế nào, đến khi đôi mắt của cả hai người bắt đầu đỏ hoe, Lisa phát hiện ra mình bắt đầu yếu đuối và sợ phải bước đến ôm chầm lấy Chaeyoung, nên lúc này mới vội vã quay đi. Phản ứng của Lisa khiến Chaeyoung thức tỉnh, cô chạy đến và nắm lấy tay Lisa níu lại.

"Cậu đừng đi."

Hành động này của Chaeyoung vừa làm Lisa bất ngờ, vừa khiến Lisa thực sự thấy đớn đau, cô hít thật sâu và cố gắng gỡ từng ngón tay của Chaeyoung đang siết chặt lấy cánh tay mình, giữ cho giọng nói khỏi những cơn sóng đang dậy ở trong lòng làm cổ họng nghẹn đắng, Lisa vẫn quay lưng về phía Chaeyoung.

"Chaeyoung làm ơn! Cậu làm ơn đừng khiến tớ khó xử thế này nữa, đừng làm tớ phải níu kéo cậu ngay lúc này, khi mà lòng tớ tổn thương đủ lắm rồi. Xin cậu đấy, làm ơn để tớ đi đi khi mà tớ còn giữ được bình tĩnh."

"Lisa, tớ nhớ cậu lắm, tớ nhận ra nếu phải sống để có mọi thứ tớ muốn mà không có cậu thì sẽ vô nghĩa như thế nào. Tớ rất sợ thế giới này cái nơi phải đối diện với mọi thứ khi yêu cậu, nhưng tớ không có lựa chọn nào khác, vì tớ yêu cậu. Dù cậu có đón nhận tớ hay không? Dù có phải khổ sở như thế nào, tình cảm này dành cho cậu là thật nên tớ sẽ không để cậu phải chịu đựng thêm điều gì vì nó một lần nữa đâu."

Không chần chờ phản ứng của Lisa, Chaeyoung tiếp tục.

"Tớ nhất định...nhất định sẽ giành lại cậu."

Lời nói của Chaeyoung khiến Lisa cảm động, dù đã quay lưng lại với Chaeyoung nhưng từng chữ trong câu ấy lấy đi từng giọt nước mắt mà Lisa đang cố gắng gồng mình để đừng rơi, Lisa im lặng và bước đi. Chaeyoung lúc này vẫn dõi theo bước đi của Lisa, với ánh mắt căng tràn sự mạnh mẽ và kiên định.

Những câu nói của Chaeyoung từng chữ, từng chữ một khắc sâu vào tâm trí Lisa, bất giác thấy mình ngay cả một vài bước chân cũng chỉ toàn là nặng nề, đầu óc miên man vẩn vơ đến chẳng thể định được hướng đi, như một quán tính cứ thế mà bước. Rồi chẳng biết từ lúc nào Lisa lại đi đến khu vực cầu Banpo biểu tượng của trung tâm thành phố Seoul cách khu công viên một đoạn đường dài đi bộ, khi nhận ra xung quanh trở nên đông người, nhận ra những nụ cười đang đàn áp mất nỗi buồn của chính mình, ánh đèn led đa dạng sắc màu phản ảnh hàng nghìn tia nước đang nhảy múa theo vũ điệu của âm nhạc từ đài phun nước được trải dài dọc theo thân cầu Banpo, vũ điệu nước cùng những thảm màu biến đổi linh hoạt làm Lisa choáng mắt mới giật mình và thấy chân mình mệt lả, cố đi vài bước tìm cho mình một chỗ ngồi, nhưng tìm mãi cũng không tìm được một băng ghế trống để yên tĩnh ngồi xuống.

May mắn thay, còn một chỗ ngồi trống đối diện một quán cafe, chỉ tiếc là đầu ghế bên kia có một cô gái đang ngồi buồn bã bia với lon bia trên tay, dù vậy nhưng Lisa không có lựa chọn nào khác, quyết định tiến lại gần chiếc ghế và ngồi vào chỗ trống phía đầu ghế bên kia. Thấy Lisa thẫn người ngồi xuống, lúc này người lạ quay sang và mở lời.

"Thất tình à?"

"...Không, phân vân thôi" - nghe thế Lisa thấy buồn cười.

Tuy nhiên, chẳng hiểu vì sao Lisa quên mất cảm giác xa lạ này mà quay sang hỏi han cô ấy.

"Thế còn đằng ấy? Thất tình à?"

"Không, phân vân thôi" - người lạ cũng cảm thấy buồn cười vì câu trả lời của mình.

Người lạ đưa ánh mắt xa xăm, ném tầm nhìn của mình về phía đám đông người náo nhiệt, đưa tay nhấp ngụm bia rồi thở dài.

"Cuộc sống đúng là không biết chiều lòng người gì cả, lúc thì bắt mình phải nhớ một người lúc thì tự mình phải bắt mình cố quên đi một người. Đôi khi muốn làm điều gì đó cho sòng phẳng để bản thân giải thoát, mà cũng sợ cái này cái kia."

Dứt lời, cô ta lại uống tiếp một ngụm bia, trong đôi mắt ấy dậy lên những nỗi buồn, dù không thể đối mặt nhưng Lisa nhận ra trong giọng nói đó người ấy đang phải chịu đựng biết bao nhiêu cô đơn, bao nhiên đớn đau mà không thể tỏ bày. Lisa hiểu được sự đồng cảm, hiểu được tấm lòng, hiểu được hàng tá những đắn đo trong câu chuyện của người ấy, cũng tương tự giống mình, cũng là khó xử đến mức muốn bỏ hết tất cả, mà bản thân thì không đủ dũng khí. Lisa im lặng, người đó im lặng giữa họ là thanh âm của nhịp tim mang đầy vết xước mà chính mình lại phải bế tắc đi tìm hướng đi. Người lạ im lặng một hồi thì lại tiếp tục câu chuyện của mình.

"Người yêu mình quen với một người khác mà người đó lại là bạn thân của mình, tệ nhất là đến tận giờ này họ luôn đối xử rất ân cần với mình, dù sau lưng họ vẫn luôn giấu mình mà quan hệ lén lút với nhau. Mỗi ngày mình luôn phải tự nói với bản thân là phải tin hai người nhưng mà đến ngày hôm trước mình thấy họ vào khách sạn cùng nhau thì tim mình như muốn vỡ ra vậy. Đằng ấy à..."

Cô nàng ngập ngừng, giọng nói bắt đầu nghẹn lại, phải tự trấn tĩnh mình vài giây cô mới có thể tiếp tục câu nói.

"Mình chỉ muốn đến đó tát thẳng vào mặt anh ta và hỏi sao lại phải đối xử với mình như vậy, sau đó bỏ quách hắn ta cho xong, nhưng rồi ngay cả một câu chất vấn thì mình cũng không can đảm, mình chỉ sợ ngay cả một lời nói dối họ cũng không dành cho mình. Mình ngốc lắm phải không?"

"Đằng ấy quen anh ta bao lâu rồi?" - Lisa lắc đầu rồi lại nhẹ nhàng hỏi.

"Sáu năm rồi, mình quen anh ta từ khi hai đứa học đại học. Bọn mình từ nơi khác chuyển đến Seoul thực sự lúc đầu ở không quen, nên làm gì, đi đâu hai đứa cũng có nhau. Mình yêu anh lắm, yêu đến mức thế giới của mình chỉ lấp đầy hình ảnh của anh ấy mà thôi. Chúng mình còn hứa khi nào ra trường, kiếm được việc làm thì sẽ đính hôn, nhưng mà thời gian làm lời hứa ai cũng quên đi nhanh quá. Bây giờ ngay cả chỉ cần hứa đừng nói dối mình nữa...mà anh ấy cũng không làm được."

Cô ấy khóc, Lisa lặng lẽ đưa khăn tay của mình cho cô, cả hai lại cùng im lặng nhìn về phía cánh cửa xoay vòng của quán cafe và chẳng nói với ai thêm một lời nào. Càng nặng lòng suy nghĩ, Lisa lại càng sợ mình bật khóc ở nơi đông người này, hít một hơi thật sâu để đầu óc mình trở nên tỉnh táo hơn, Lisa quay sang nhìn người lạ lúc này vẫn ngồi thẫn thờ nhìn vào đám đông đang tấp nập ra vào ở cánh cửa kia, Lisa mỉm cười rồi đứng bật dậy.

"Về trước nhé!" - trước khi đi Lisa cũng không quên nói lời tạm biệt.

"Này...cảm ơn đằng ấy! Cảm ơn...đã lắng nghe mình."

"Không có gì đâu, nhưng...đằng ấy đừng uống bia nhiều quá nhé."

Cả hai dành cho nhau nụ cười hằn lên biết bao nhiêu nỗi xót xa, nhìn vào đôi mắt đã đỏ hoe Lisa nghĩ chắc cô ấy đã khóc rất nhiều vì anh chàng kia, đã đau đớn và hoang mang như thế nào để tìm cho mình sự an yên giữa biết bao sóng gió chất chồng. Trên đường đi về nhà, Lisa đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện với cô gái mình vừa gặp, câu chuyện ấy làm Lisa nhìn nhận về từng người trong mối quan hệ của mình, về Chaeyoung, về Mayna và về chính mình.

"Rốt cuộc thì tại sao chúng ta yêu mà phải khổ sở như thế này."

Bất giác khi nhận ra mình càng nhớ về Chaeyoung, Lisa càng thấy bản thân đang làm điều thật tồi tệ và tàn nhẫn đối với Mayna, nhất là khi vừa về đến nhà lại thấy xe của Mayna vẫn còn nằm im lìm trước sân khiến Lisa e dè khi sắp phải đối mặt. Mở cửa bước vào nhà, Lisa đã thấy Mayna vì đợi mình về mà thiếp đi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Tiếng động mở cửa khiến Mayna tỉnh giấc, lúc này Mayna nhìn Lisa với ánh mắt tỏ rõ sự mệt mỏi.

"Em chưa về à?" - Lisa nhẹ nhàng hỏi.

"Em định chờ chị về, xem chị có ăn gì chưa rồi mới yên tâm mà về."

"Xin lỗi đã để em phải lo. Hôm nay em ở lại đi, tối rồi em về một mình chị không yên tâm lắm."

"Lisa đã ăn gì chưa? Em có đem một ít đồ ăn đến để em vào hâm lại nhé" - Mayna đến ngồi bên cạnh Lisa, nắm lấy đôi bàn tay và nhỏ nhẹ hỏi.

Nhưng Lisa không đáp lời, chỉ lắc đầu, với biểu cảm này Mayna hiểu trong lòng Lisa đang gặp một vấn đề bối rối nào đó mà không thể tỏ bày, cô cũng không cố gắng hỏi để tìm ra nguyên nhân, Mayna chỉ siết chặt tay Lisa như một lời ủi an.

"Vậy chờ em một chút nhé."

Không chờ đến lúc Mayna đi vào bếp, Lisa nắm lấy tay cô và kéo ghì cô vào lòng mình điều này khiến Mayna bất ngờ nhưng sự ấm áp của vòng tay này khiến cô an tâm, Mayna cũng đan tay qua hông để ôm lấy Lisa.

"Tại sao em...lại không biết thương bản thân mình vậy? Tại sao nhất định phải cố chấp với mối quan hệ mà em thừa biết em luôn phải chịu thiệt thòi?"

Câu nói này khiến bất giác làm trái tim cô thắt chặt, những hoài nghi lẫn sợ hãi bắt đầu vây lấy, ánh mắt Mayna chùn xuống theo từng nhịp thở của Lisa. Mayna im lặng để cố trấn an mình đừng để nước mắt làm phân tâm, cô cố gượng cười trả lời.

"Em cũng không biết. Em chỉ muốn tốt với Lisa chứ không muốn suy nghĩ gì nhiều."

"Mayna à...xin lỗi em!"

"Lisa, chị còn nhớ chị Chaeyoung nhiều lắm có phải không? Những ngày qua chị đã phải khó xử và chịu đựng nhiều lắm phải không?"

"Mayna à...em có thể cho chị thêm một chút thời gian...?"

"Hôn em đi có được không?" - Lời đề nghị của Mayna khiến Lisa ngạc nhiên.

"Hôn em đi. Chẳng phải chúng ta đang quen nhau sao? Hôn là chuyện bình thường mà."

Ngập ngừng vài giây, Lisa thở dài rồi nhìn vào ánh mắt Mayna và nhận ra những nỗi buồn dâng đầy trong ánh mắt ấy. Lisa đưa tay vuốt lên đôi má của Mayna và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng đó không phải là một nụ hôn đủ dài và đủ sâu như vốn dĩ hai người yêu nhau phải thế.

"Sao hả?" - Lisa nhìn Mayna và đắn đo hỏi khi Mayna lại là người chủ động đẩy cô ra.

"Mình...chia tay nhé!" - Mayna chỉ mỉm cười và nắm lấy tay Lisa.

"Tại...sao?" - câu nói của Mayna khiến Lisa sửng sốt, còn Mayna thì lại quay mặt và im lặng

Trong nụ hôn ngắn ngủi đó, cả hai đều nhận ra họ không dành cho nhau, họ không thuộc về yêu thương xuất phát từ hai hướng. Mayna hiểu được giữa nụ hôn ấy và ngay trong nhịp tim của cả hai là những bức tường mà dù có cố sức thế nào thì cũng chẳng thể vượt qua, bởi Lisa ngay cả một giây phút nhỏ nhất cũng không thể ngừng nhớ về Chaeyoung và không thể yêu thêm một ai khác.

"Em không muốn Lisa phải cố gắng chấp nhận tình cảm của em mệt mỏi đến như vậy. Đừng từ bỏ chị Chaeyoung, Lisa yêu chị ấy cơ mà. Chỉ là xin chị hãy thương lấy mình một chút, đừng để bản thân tổn thương nữa có được không?" - lúc này Mayna nhìn Lisa bằng sự chân thành chan đầy trong ánh mắt, điều đó thực sự làm Lisa cảm động khiến lồng ngực cũng như muốn vỡ tung.

Lisa tiến đến ôm thật chặt lấy Mayna vào lòng, xoa nhẹ vào mái tóc của Mayna và cảm thấy thầm biết ơn vì Mayna vẫn luôn thấu đáo mọi chuyện cho mình. Nhưng bản thân Lisa không hay biết phía sau lưng mình, trong vòng tay mình đang siết chặt, có một người vì mình đang rơi rất nhiều giọt nước mắt mà vẫn cắn chặt lấy môi để bản thân không bật run ra thành tiếng.

TBC.

_________________

"Ta đến với nhau...
Nhưng chẳng thể bên nhau thêm một lần
Hỏi tại sao tình yêu cứ phải chia lìa
Cho bao đêm, tôi luôn vẫn mơ
Mơ về em, biết không em tôi cần em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro