C14. Nắm giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thói quen gần đây của Chaeyoung mỗi khi trở về nhà không phải là ngồi ngay vào bàn làm việc, hý hoáy viết những câu chuyện mình yêu thích, hay vào bếp dọn dẹp và nấu vài món ăn ngon, mà cô chỉ thường im lặng ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt và nghĩ về những câu hỏi.

"Lisa à! Cậu giờ này, hiện tại đang làm gì? Có còn phải buồn hay chịu đựng nhiều nữa hay không?"

Để rồi tự mình bật cười nhận ra khi con người ta mất đi điều gì vốn dĩ tưởng sẽ luôn nằm yên ở đó, khi người ta biết mình đã mắc phải sai lầm thì mới nhận ra ai là người quan trọng với mình, ai là người mình yêu nhất hơn cả bản thân. Càng nghĩ đến ánh mắt Lisa dành cho mình hôm gặp nhau ở công viên, cái quay đi đầy nặng nề với bao nhiêu nỗi buồn siết chặt ở trong lòng thì Chaeyoung càng không thể giữ cho nước mắt mình đừng rơi. Và mặc cho những suy nghĩ này dẫn đường cho nước mắt, Chaeyoung đột nhiên bắt được ý tưởng hay ho vụt ngay trong đầu mình, cô vội lấy điện thoại và nhắn tin cho Lisa.

"Ngày mai cậu có thể dành thời gian cho tớ không? Chúng mình hẹn hò đi."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chaeyoung yên tâm đặt điện thoại trên tay mình, uống ngụm nước và tựa lưng vào ghế, trong lòng không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn hồi đáp từ Lisa, nhưng trong thời khắc này cô biết rằng muốn giành lại tình yêu của mình thì bản thân phải chủ động. Không chuẩn bị tâm lý tin nhắn sẽ hồi âm nên khi điện thoại vang lên tiếng chuông báo, Chaeyoung cũng không vội vàng để xem nhưng khi đưa mắt nhìn ngang cô lại không thể tránh khỏi reo lên mừng rỡ, người nhắn đó là Lisa.

"Này, cậu đang định tán tỉnh tôi đấy à?"

Chaeyoung đọc xong tin nhắn lại bật cười, cô nghĩ ra trong đầu biết bao nhiêu điều muốn nói nhưng cứ soạn tin nhắn thật dài rồi lại xóa, cuối cùng cô quyết định nhắn cho Lisa.

"Ừ...là tớ muốn theo đuổi cậu. Cậu có thể nào cho tớ cơ hội được không?"

Khi tin nhắn gửi đi, trong lòng Chaeyoung nhận ra tim mình đập nhanh, những nụ cười bất giác khi nhìn thấy tin nhắn của Lisa mà bản thân cũng chẳng thể nào kiểm soát được, cảm giác dậy lên trong lòng cô không phải những điều vẫn thường thấy trong các câu chuyện trước đây với Lisa, giống như kiểu cả hai đang trong giai đoạn cưa cẩm nhau vậy, Chaeyoung nhận ra có thể giữa họ từ đầu đều đã là bạn thân nên có phần đốt cháy giai đoạn.

"Ngay cả chuyện tôi đã có người yêu rồi thì cậu cũng không ngại à?"

Nhận được tin nhắn này, ánh mắt Chaeyoung chùng lại, cô nhận ra có lẽ Lisa đã phải chịu đựng tổn thương nhiều lần như thế nào.

"Tớ không ngại, kể cả cậu có yêu ai đi chăng nữa thì tớ cũng không ngại, tớ nhất định sẽ cho cậu thấy tình yêu của tớ sẽ làm cậu thay đổi, dù cậu không cho tớ cơ hội, tớ cũng không bỏ cuộc."

Phía bên kia, khi Lisa nhận được tin nhắn này của Chaeyoung, bản thân cũng thấy lòng mình chập chờn những hy vọng, những lẫn lộn vui buồn đan xen, những đắn đo và hoài nghi cho chuyện tình này, tay vẫn cầm điện và mắt vẫn không rời khỏi màn hình, Lisa thở dài.

"Park Chaeyoung, tại sao ngay từ đầu cậu lại không có can đảm mà nói những câu này với tớ chứ hả?"

Sau một vài phút để lý trí mình say trong hàng loạt ý nghĩ hỗn độn, Lisa cũng quyết định gửi đi lời thách thức của mình.

"Tôi cũng muốn biết cậu làm sao mà tán tỉnh được tôi. Thời gian và địa điểm thế nào?"

"Sáng mai tớ sẽ đến chỗ cậu rồi chúng ta cùng đi, cậu nhắn cho tớ địa chỉ nhà nhé. Bây giờ tối rồi cậu ngủ sớm đi, phải ngủ thật ngoan nữa, trời hơi lạnh cậu phải đắp chăn cẩn thận đó."

"Cậu cũng vậy."

Cả hai không ai nhắn thêm gì nữa, Chaeyoung cứ cầm điện thoại mà mỉm cười, từ ngày Lisa rời khỏi căn nhà này, chỉ có hôm nay cô mới tìm lại những xúc cảm dễ chịu tràn ngập ở trong lòng như lúc này. Trong khi đó, Lisa lại lấp đầy đêm của mình bằng bộn bề những suy nghĩ, nhưng nhận ra trong lòng đớn đau cũng đã vơi đi ít nhiều.

Sáng hôm sau, như đúng lời hẹn, khi nhận được tin nhắn của Lisa về địa chỉ nhà, Chaeyoung đã cố gắng đến trước giờ hẹn, cô không muốn Lisa phải đợi chờ mình lâu. Sau đó cả hai bắt taxi và di chuyển theo ý định của Chaeyoung. Trên xe cô cùng Lisa ngồi ở băng ghế sau, Lisa đôi mắt đăm chiêu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài khung cửa kính không dám nhìn đến Chaeyoung vì sợ rằng sẽ không thể kiềm chế được những cảm xúc bộn bề đang không ngừng tranh đấu trong lòng. Cuối cùng sự gào thét mạnh mẽ của nhịp đập con tim đã chiến thắng, Lisa biết bản thân muốn nắm lấy đôi tay của Chaeyoung và hơn thế nữa còn muốn ôm chầm cô ấy vào lòng để thỏa lấp bao nhiêu nỗi nhớ vẫn đang siết lấy mình từng chút. Trộm nhìn xuống bàn tay thon dài, trắng trẻo và mềm mại đang được đặt hờ hững trên đùi của cô nàng, Lisa bẽn lẽn đưa tay sang một lòng muốn nắm lấy nhưng rồi lại rụt rè phân vân và rút tay lại. Mãi mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào, Chaeyoung đột ngột kêu dừng xe và nơi cô tới lại chính là văn phòng của DongHae, điều này khiến Lisa thực sự khó hiểu.

"Cậu dẫn tớ đến đây làm gì?"

Đáp lại ánh mắt hoài nghi của Lisa, Chaeyoung trao cho Lisa ánh mắt tràn đầy tự tin và nụ cười tươi tắn, cô nắm chặt lấy tay Lisa.

"Cậu hãy đi cùng tớ."

Điều khó hiểu vẫn theo đuổi Lisa ngay cả khi tay mình đã đan vào tay Chaeyoung và bị cô kéo đi, tuy nhiên Lisa cũng không hề có ý bài xích Chaeyoung vào lúc này. Tại văn phòng của DongHae, sự có mặt của Lisa và Chaeyoung thực sự là điều mà DongHae cũng khó có thể ngờ đến, anh nhìn cả hai người với ánh mắt chứa đầy câu hỏi.

"Chuyện gì mà cả hai người lại đến tìm anh vậy?"

"Anh DongHae này, có phải quyết định nào của em, anh cũng sẽ sẵn lòng ủng hộ có phải không?"

Cả Lisa và DongHae lúc này đều hướng ánh nhìn về phía Chaeyoung, DongHae chau mày khó hiểu, hít một hơi thật dài để nạp đầy sự bình tĩnh rồi mới ân cần nhìn Chaeyoung và dứt khoát đáp.

"Phải"

"Vậy em mong anh cũng sẽ ủng hộ tình yêu của em và Lisa có được không? Em muốn mọi người biết mối quan hệ thực sự của hai đứa tụi em."

DongHae nhìn Chaeyoung tỏ ra bất ngờ, anh đang cảm thấy chính sự kiên định của mình cũng đang bắt đầu lung lay trước khí thế hừng hực, ánh mắt tràn ngập quyết tâm của Chaeyoung, nhưng DongHae cũng không khỏi khuyên răn.

"Em có biết mình đang làm cái gì không? Nếu em làm như vậy thì..."

Chaeyoung nhanh chóng cắt ngang lời nói của DongHae.

"Nếu em chỉ vì muốn viết những cuốn sách, bán chúng thật chạy, chiều lòng người này, người nọ mà phải từ bỏ tình yêu của mình thì chắc em sẽ chết dần, chết mòn mất. Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mà người mình yêu cũng làm tổn thương từng chút, vậy thì em còn viết mấy câu chuyện tình cảm chân thành đó để làm gì nữa."

"Chaeyoung à!" - DongHae phản kháng yếu ớt.

Anh ta nhìn Chaeyoung biết bản thân mình cũng cảm thấy khó xử, biết chính điều mình kiên quyết theo đuổi bao nhiêu lâu nay cũng dần dần gục ngã, biết những tình cảm dành cho Chaeyoung không đủ để thắng nổi sự kiên định mà cô đang có. Trong lúc những suy nghĩ vẫn chiếm ngập lòng của DongHae, Lisa thì chỉ biết lặng im đứng đó nhìn Chaeyoung mà trong tim đã xúc động đến rơi nước mắt, Chaeyoung lại tiếp tục.

"Em muốn giữ can đảm này để bước đi cùng Lisa, em không muốn rạch lên vết thương của cậu ấy nữa. Anh đã luôn đối tốt với em, giúp em mọi thứ để hoàn thành những cuốn sách, làm mọi thứ để bảo vệ em nhưng lần này anh hãy để em một mình quyết định có được không, dù quyết định này có làm em phải trả giá bao nhiêu thì cũng chỉ mong anh ủng hộ em."

DongHae lúc này chỉ biết im lặng, nghe những nỗi nghẹn ngào đang quấy rầy trong tâm trí, nếu không phải là một người cứng rắn, chắc chắn anh sẽ không thể giữ mình khỏi những giọt nước mắt yếu lòng, sau khi thở một hơi thật dài, DongHae hướng lên nhìn Chaeyoung với nụ cười ấm áp.

"Khi yêu sâu đậm...con người ta ai nấy cũng thích làm điều điên rồ như vậy à?"

Trong phút chốc, cuối cùng anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Chaeyoung cũng chỉ là những thứ xúc cảm thoáng qua, không trải qua những thách thức, những sâu đậm, nó không đủ để khiến anh phải đặt những lợi ích lẫn cái tôi của mình xuống mà can đảm nắm tay người mình yêu, như cái cách Chaeyoung đang làm hiện tại. DongHae đưa ánh mắt nhìn Lisa và mỉm cười.

"Hai đứa nhất định sóng gió thế nào cũng phải mạnh mẽ nhé."

"Cảm ơn anh!" - Chaeyoung nở nụ cười biết ơn về phía DongHae, rồi chào anh và nhanh chóng nắm tay Lisa kéo ra khỏi văn phòng.

Trước khi Chaeyoung và Lisa chưa kịp ra khỏi cửa, DongHae vội nói với theo.

"Này, có phải...tình yêu chân thành thì sẽ luôn luôn thắng không?"

Đáp lại câu hỏi của DongHae, Chaeyoung quay lại và nháy mắt đầy tinh nghịch điều đó bỗng dưng khiến DongHae hiểu hơn rằng đôi khi trong chuyện tình cảm không nên so đo, phân vân quá nhiều, cứ yêu thôi và can đảm giành lấy đã là quá đủ đầy. DongHae biết mình cần phải buông tay và ủng hộ cho quyết định này.

Lúc này, khi bước ra khỏi văn phòng của DongHae, Lisa mới kịp lấy lại tâm trí, nuốt những xúc động vào lòng, nhanh chóng đẩy tay Chaeyoung ra rồi gằn giọng.

"Park Chaeyoung...cậu có biết mình vừa làm cái gì không?"

"Biết chứ. Tớ luôn biết mình đang làm gì, điều tớ đang làm là yêu cậu."

Như biết bao cảm xúc được vỡ òa, bao nhiêu tình cảm được nói thay, Lisa không đủ lý trí để buộc mình bình tĩnh, buộc mình phải nghĩ thêm nhiều hơn nữa, Lisa chạy đến ôm chặt lấy Chaeyoung rồi cả hai vì nhau, vì niềm sum vầy này mà rơi nước mắt.

"Đây là cách cậu tán tỉnh tớ đấy hả?" - vừa nói Lisa vừa siết chặt Chaeyoung vào lòng mình.

"Cậu làm người yêu tớ nhé!" - Chaeyoung đáp lại với giọng nói ngọt ngào.

Lisa cảm động đến mức chẳng thể nói thêm được lời nào, nhận ra trong đầu mình bao nhiêu trách cứ, bao nhiên thương tổn cứ nhanh chóng tan biến. Chaeyoung mỉm cười và thì thầm vào tai Lisa.

"Bọn mình sẽ cùng đến Busan để thăm mẹ tớ nhé!"

TBC.

__________________

Vẫn yêu người nhiều
Tại sao không níu lấy
Để mất đi người chỉ vì vô tâm
Dòng thời gian cứ thế lặng lẽ trôi
Để tôi thấy rằng...
Chia tay thì ta mới thấu
Mình đã sai từ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro