C15. Busan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố cảng Busan xinh đẹp đối với Chaeyoung đã từng là nhà, là nụ cười, là những bữa cơm sum họp có câu chuyện của hạnh phúc, là những khi mùa lạnh như thế này được cùng đám bạn học ngồi ăn lẩu đậu hũ chiên Halmae nghi ngút khói gần bờ biển Songdo rồi xuýt xoa khi vô tình có cơn gió lạnh đi ngang qua hay đến khu phố cafe Jeonpo vào mỗi sáng để thưởng thức nhiều hương vị khác nhau và cả những thiết kế tinh tế trong cách trang trí mang phong cách đặc sắc riêng của từng quán, là một nơi không tồi để lên hình sống ảo. Busan gợi nhắc những ngày mùa thu, khi Chaeyoung trốn tiết, rồi đi dạo trên một vùng cát trắng trải theo đường bờ biển kéo dài xa xôi, hương vị mát lành trong trẻo vẹn nguyên không một chút khói bụi, cảm giác thư thái dễ chịu ùa đến mà không một nơi nào có thể đem lại cho ta ngoài biển, tiếng sóng rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của thế giới đại dương. Bình lặng hít vào căng lồng ngực hương vị của biển cả mênh mông xanh thẳm và chan hòa cùng với ánh nắng mà lòng cũng vụt trôi hết bao nhiêu đắn đo, lo nghĩ. Nhưng Busan với Chaeyoung cũng từng có rất nhiều nước mắt không thể nào đong đếm hết, rất nhiều đêm hoang mang không biết phải tính toán sao cho vừa vặn hết con đường tương lai của mình. Bảy năm rời xa Busan, xa làng văn hóa Gamcheon từng quen thuộc với mình từng ngày, cũng trong ngần ấy năm Chaeyoung tự mình hàn gắn đớn đau xảy ra trong ký ức. Ngay khi máy bay chuẩn bị đáp xuống phi trường, trong độ cao nhất định Chaeyoung đã có thể hình dung rõ ràng đâu là bãi biển Haeundae và bãi biển Gwangalli, hai bãi biển đẹp nhất và nổi tiếng nhất nơi đây, đâu là công viên Yongdusan nối liền với khu nhà của mình, đâu là nơi cô ngồi ở một góc, khóc hết nước mắt vì nhớ Seoul, nhớ Lisa, nhớ rất nhiều điều cô không thể tìm lại ở nơi đây. Nhưng Busan với Chaeyoung là một phần của cuộc đời nên dù như thế nào thì được trở về vẫn là điều khiến cô đủ vui.

Khi làm xong thủ tục ở sân bay, Chaeyoung cùng Lisa đi ra phía cổng nhưng trên suốt đoạn đường ngắn ngủi đó, có nhiều lần Chaeyoung chùng chân lại và thở dài, ánh mắt gợn lên nhiều bất an khó tả, Lisa vẫn đủ tinh ý để đến bên, nắm lấy tay Chaeyoung, dành cho cô nụ cười và cái gật đầu thấu hiểu, bao nhiêu đó cũng đủ giúp Chaeyoung bình tâm và an lòng.

Từ sân bay về khu nhà của Chaeyoung, mỗi một ngã rẽ đều giúp cô nhớ lại Busan tròn vẹn của 7 năm trước, Chaeyoung ngồi trong taxi, thơ thẩn nhìn khắp nơi mà xe đi qua thì lại càng siết chặt tay Lisa. Chỉ chưa đầy 15 phút, cô đã có mặt trước cửa nhà mình và thấy mẹ cô đang loay hoay mở cửa.

Ánh mắt đầu tiên khi hai mẹ con gặp lại nhau gần như vỡ òa trong nước mắt, Chaeyoung ôm thật chặt lấy mẹ mình mà khóc lớn lên như một đứa trẻ đi lạc vừa mới được trở về, giọng cô lạc đi nên ngay cả câu "Con nhớ mẹ" cũng đứt quãng vì tiếng nấc cứ nghẹn ngào ở cổ họng. Bà Park đưa Chaeyoung vào nhà, lúc này cả hai cũng dường như quên sự có mặt của Lisa, nhưng Lisa lại không muốn phá vỡ cảm xúc sum họp của hai người nên chỉ lẳng lặng đứng nhìn theo, sau đó mới kéo vali vào nhà.

Vừa vào đến nhà, di ảnh của bố và anh trai nằm trên bàn thờ khiến cảm xúc lẫn niềm vui vỡ òa khi gặp mẹ của Chaeyoung bị gãy ngang, ánh mắt chau lại, cô hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, lúc này cô chợt nhớ ra Lisa, mới quay nhìn lại thì Lisa cũng vừa từ cửa bước vào.

"Mẹ ơi, xem con dẫn ai đến đây này." - Chaeyoung nhanh nhảu kéo tay Lisa về gần phía mẹ mình.

"Đây là...???" - dù đã lâu rồi không gặp nhưng bà Park vẫn đủ hình dung về Lisa, đứa bé luôn dành cho bà những thái độ ngoan ngoãn, lễ phép, luôn nhỏ nhẹ và có đôi chút e dè. Nhưng năm tháng làm diện mạo phần nào thay đổi, bà cố lục lại trí nhớ của mình tuy nhiên vẫn không dám khẳng định.

"Chào bác gái, con là Lisa, con của nhà Manoban đây ạ. Bác có còn nhớ con không?" - Lisa lễ phép cúi chào bà Park, nở nụ cười tươi tắn hệt như nhiều năm về trước, chính hình ảnh này đã giúp bà nhận ra Lisa.

"Lisa!!! Trời ơi, Lisa...là con thật sao? Con trông lớn đến thế này rồi cơ à? Càng lớn càng đẹp đấy nhỉ."

"Con cảm ơn ạ, bác gái khỏe không ạ?"

"Bác vẫn khỏe. Con bé này. Nào, con lại đây cho ta nhìn kỹ con một chút nào, đã lâu thế này rồi cơ mà."

Lisa dần dần cởi bỏ sự ngại ngùng của mình, để chiếc balo trên vai mình xuống rồi đến ngồi bên bà Park, ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp lại nhau, Lisa nhận ra sự thân tình và hiền lành của bà Park trong suốt bao nhiêu năm qua chưa hề mất đi, trong bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của Lisa đó là hơi ấm từ một người mẹ mà đã lâu lắm rồi.

"Làm thế nào hai đứa có thể tìm được nhau thế nhỉ?"

Nghe mẹ hỏi thế, không cần đợi Lisa trả lời, Chaeyoung đã nhanh chóng giải thích hết với mẹ của mình, cô liên hồi kể chuyện vẫn không quên kèm những biểu cảm sinh động để minh họa cho câu chuyện gặp lại giữa mình và Lisa, khiến bà Park cũng không ít lần trợn mắt ngạc nhiên. Mãi đến khi câu chuyện kết thúc trong niềm hân hoan của cả hai mẹ con, bà Park tâm đắc:

"Đúng là duyên phận đấy các con ạ. Mà thôi hai đứa về rồi thì vào sắp xếp cất đồ đi, mẹ sẽ đi siêu thị mua thêm đồ ăn để nấu bữa tối cho hai đứa. Lisa con thích ăn gì, bác sẽ nấu cho."

"Ơ...mẹ thiên vị thật đấy, sao mẹ không hỏi con thích ăn gì mà đi hỏi Lisa thế?" - Chaeyoung tỏ ý dỗi hờn với mẹ của mình.

"Con bé này, hai đứa mẹ đều coi như con thì làm gì có thiên vị. Con chỉ biết lo nhõng nhẽo với mẹ là giỏi."

"Dạ...con ăn gì cũng được bác à. Món nào con cũng thích ăn hết ạ" - Lisa vẫn giữ thái độ lễ phép.

"Đấy, con thấy không. Lisa nó biết chuyện đáo để, chứ ai như con. Con gái lớn rồi mà suốt ngày vòi vĩnh mẹ."

Thấy phản ứng của Park mẹ không đứng về phía mình, Chaeyoung ném cái liếc nhìn sang Lisa khiến cho Lisa cũng chỉ biết giả đò quay đi chứ chẳng dám gây chiến gì thêm.

"Cả hai ở nhà đem đồ vào phòng, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, mẹ đi một lát thì sẽ về ngay. Lisa nếu con không ngại thì ngủ cùng phòng với Chaeyoung nhà ta nhé." - bà Park chỉ tay về phía căn phòng cuối dãy đang được khóa cẩn thận.

"Vâng con không ngại đâu ạ. Con ngủ ở đâu cũng được mà." - Lisa vẫn giữ thái độ lễ phép

"Ôi, con bé này...nó dễ chịu thế không biết. Chìa khóa phòng bác để trên bàn nhé." - vừa nói, bà Park vừa nhìn Lisa bằng ánh trìu mến, dứt lời bà đưa tay lên xoa mặt Lisa rồi mới vui vẻ rời nhà đi siêu thị.

Khi bà Park vừa đi khỏi, nụ cười của Chaeyoung nhanh chóng tắt lịm và nhìn sang Lisa với ánh mắt tò mò pha lẫn thích thú, nhưng vẫn giả vờ như mình giận dỗi vì chỉ trong vòng thời gian ngắn như thế mà Lisa đã tạo được thiện cảm tốt đẹp với mẹ của mình.

"Gì đấy? Cậu đang cố ghi điểm với phụ huynh à?"

"Như vậy không tốt hả?"

Dứt lời Lisa nở nụ cười đầy thách thức về phía Chaeyoung, rồi đưa tay lấy chìa khóa và đem hành lý của mình đi về phía căn phòng ở cuối dãy để mặc cho Chaeyoung đứng ngẩn ngơ chẳng nói thêm được lời nào, sau vài giây định thần thì lúc này mới kéo vali của mình đi phía sau Lisa.

Vừa vào phòng, Lisa ném mình xuống chiếc giường duy nhất trong căn phòng, hả hê lăn qua rồi lăn lại bất luận Chaeyoung vẫn đang nhìn mình với ánh mắt hờn dỗi. Khi Chaeyoung sắp xếp lại đồ đạc trong vali ra ngoài để chuẩn bị cất vào tủ thì sơ ý làm rơi cuốn sổ nhỏ nằm hỗn độn trong mớ hành lý mà cô lại không hề hay biết, lúc này Lisa nhặt lên và tò mò mở ra xem thì bất ngờ phát hiện trong tất cả các trang của cuốn sổ này đều ghi đầy tên của mình, Lisa đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Chaeyoung.

"Cái gì thế này?" - Chaeyoung giật mình quay lại, nhìn thấy cuốn sổ nhỏ đang nằm trong tay của Lisa thì vội vàng chạy đến giật lại với ánh mắt hốt hoảng, cất nhanh vào túi áo và quay đi chứ không giải thích một lời nào.

"Cậu định làm gì tớ thế hả? Tại sao trong đó lại viết đầy tên của tớ vậy? Cậu có âm mưu gì?" - Lisa vẫn không ngừng thắc mắc.

"Không...không có âm mưu gì hết." - Chaeyoung vẫn cố tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc của mình.

"Thế thì tại sao?" - lúc này Lisa gằn giọng và thái độ trở nên nghiêm túc hơn.

Chaeyoung dừng lại và im lặng vài giây, cô hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm quay lại nhìn Lisa với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

"Mỗi lần nhớ cậu tớ đều viết tên cậu vào cuốn sổ này, ngày cậu bỏ đi thì tớ viết đến cả chục lần, tớ không biết từ khi nào nó đã đầy ra như thế, bản thân tớ cũng không đếm nỗi có bao nhiêu lần tớ nhớ cậu. Cậu chiếm hết quỹ thời gian trống của tớ bằng cách hủy hoại tớ như thế này đây. Cậu không biết cuộc sống đã khó khăn và vô vị đến mức ngán ngẩm như thế nào khi không có cậu đâu."

Sau khi Chaeyoung dứt lời, trong giọng nói vẫn còn pha lẫn chút nghẹn ngào, Lisa và Chaeyoung lại nhìn nhau im lặng, cả hai nở trên môi nụ cười thỏa nguyện trong khi ánh mắt vẫn cố ghì chặt những giọt lệ hạnh phúc. Nếu là trước đây, Lisa sẽ không ngần ngại chạy đến ôm chầm lấy Chaeyoung và nói rằng mình yêu cô nhiều đến bao nhiêu, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, sau nhiều hoài nghi lẫn sợ hãi về mối quan hệ này vẫn từng ngày đeo đẳng, Lisa bắt đầu thận trọng hơn, nên Lisa chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng đáp lời Chaeyoung.

"Cảm ơn cậu."

Chaeyoung gật nhẹ đầu rồi quay sang sắp xếp lại ngăn tủ trong phòng mình trước khi có để đồ vào. Tủ quần áo chứa đầy mùi gỗ đã cũ, Chaeyoung biết đã 7 năm rồi mình mới lại chạm đến chiếc tủ này, và kỷ niệm của những năm sống ở đây lần lượt trở về, Chaeyoung ngập ngừng mở cánh cửa tủ, bất chợt một tấm ảnh trong đó rơi xuống, Chaeyoung nhặt lên, sắc mặt trở nên thay đổi, cô im lặng, tay nắm thật chặt lấy bức hình, nước mắt từ khi nào dâng lên trên khóe, đôi mày chau lại, Chaeyoung nhận ra rất nhiều nỗi phẫn uất đang siết lấy tim mình. Lisa gọi Chaeyoung nhiều lần nhưng cô vẫn không trả lời nên bèn đến gần và thấy Chaeyoung đứng cầm lấy tấm hình mà bất động, Lisa đưa mắt nhìn vào tấm ảnh trên tay Chaeyoung và nhận ra đó là hình cô chụp chung với anh trai của mình.

Lisa nhẹ nhàng kéo Chaeyoung và để đầu cô dựa sát vào ngực mình, đưa tay lấy tấm hình trên tay Chaeyoung đang nắm chặt. Khi có thể nghe rõ từng nhịp thở đều gợi lên sự đớn đau, đôi tay run lên vì tức giận về một đoạn ký ức căm phẫn đang chen chúc trong suy nghĩ của Chaeyoung, Lisa nhỏ nhẹ hỏi.

"Chaeyoung à! Liệu cậu có còn đủ sức chịu đựng nữa hay không?"

Chỉ một câu nói vỗ về và cái ôm từ Lisa cũng đủ khiến Chaeyoung cảm thấy an ủi, để rồi cô cho phép mình yếu đuối trong vòng tay đang siết chặt của Lisa, bao nhiêu điều mấy năm qua cô tự mình lừa dối, bao nhiêu mạnh mẽ cô dày công xây đắp đến bây giờ từng chút, từng chút đổ sập, Chaeyoung bật khóc nức nở.

"Tớ mệt lắm. Tớ mệt khi cứ bắt bản thân mình không được nhớ những thứ đã từng xảy ra, tớ ngày nào cũng nói với mọi người rằng tớ ổn nhưng tớ thì lại không ổn một chút nào. Đêm nào tớ cũng rối bời bởi rất nhiều câu hỏi mình phải làm gì, phải chọn lựa gì, phải vượt qua như thế nào, mà cuối cùng tớ loay hoay mãi cũng không có câu trả lời."

"Ngốc...cậu đã dằn vặt mình nhiều như thế cơ à? Có phải ai thuộc cung Bảo Bình cũng thích hỏi tại sao như cậu không?"

"Đã 5 năm rồi, 5 năm rồi mà ngay cả đến một chi tiết nhỏ nhất về hắn mà tớ cũng không quên được. Hắn là anh tớ, là người thân của tớ, là người mà tớ từng yêu thương rất nhiều, thì làm sao tớ bắt ép mình phải quên được đây hả Lisa?"

Lisa càng ôm chặt Chaeyoung bao nhiêu thì sự ủy khuất của Chaeyoung càng lớn lên bấy nhiêu, đến độ giọng cô bắt đầu khàn đặc đi vì tiếng nấc, nhưng Lisa lại không khuyên Chaeyoung đừng khóc, vì hơn ai hết Lisa phải là người biết rõ trong suốt bao nhiêu năm qua Chaeyoung đã gồng mình chịu đựng ám ảnh này như thế nào. Lisa lại thở dài, xoay mặt của Chaeyoung về phía mình, đưa tay lên lau nước mắt đã đã thấm đẫm khuôn mặt, rồi đặt nụ hôn lên trán cô.

"Đừng làm khổ mình như thế này nữa, nếu cậu mệt rồi thì đừng kiên cường chịu đựng nữa. Từ hôm nay đã có tớ ở đây rồi, cậu chỉ cần yên tâm sống vui vẻ và lựa chọn cho điều mình muốn thôi, khó khăn của cậu...thì để tớ gánh cùng được không?"

Chaeyoung nhìn Lisa mỉm cười, chợt thấy nỗi đau đang gào thét trong lòng mình đang được xoa dịu đi từng chút, cô đưa tay nhẹ chạm vào lòng ngực trái của Lisa.

"Lisa à...trái tim của cậu...đừng để ai khác chạm vào nữa có được không?"

"Như thế gọi là ích kỷ đấy nha!" - Lisa giọng như trêu ghẹo.

"Chỉ vì tớ không muốn nhường cậu cho ai hết nên tớ chấp nhận trở nên ích kỷ vì cậu." - Chaeyoung mỉm cười đáp lời và ghì chặt lấy cái ôm từ Lisa như biết mình cần phải trân trọng người trước mặt mình ra sao.

TBC.

__________________

Thời gian xóa đi dại khờ
Mà em ngỡ chẳng bao giờ.
Bình minh ghé qua từng ngày
Để sưởi ấm trái tim này
Khép lại, bóng đêm giá lạnh
Chỉ còn, đường rộng thênh thang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro