C16. Đầu sóng ngọn gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày ở Busan, bà Park thường trở về nhà rất sớm sau thời gian sắp xếp và làm việc tại một cửa hàng quà lưu niệm nhỏ của chính mình, bà muốn dành nhiều thời gian ở nhà để chăm lo cho cô con gái nhỏ của mình, bà cũng không quên đối đãi với Lisa và tận tình trò chuyện như một người thân phương xa lâu năm trở về thăm nhà. Ngày nào xoay quanh ba người cũng chỉ có tiếng cười và những điều hạnh phúc, tuyệt nhiên không có buồn phiền hay nỗi lo về tương lai nào chen ngang, nhờ đó những nỗi đau từ mỗi một người trong họ được khâu vá liền lạc hơn , để nơi đây đối với Chaeyoung không còn là những chuỗi ký ức nối nhau đi trong nước mắt, Busan giờ đây đã có Lisa và bao nhiêu niềm vui đong đầy của gia đình nhỏ.

Cũng như mọi hôm, khi Lisa và Chaeyoung ở nhà, bà Park tranh thủ từ cửa hàng về và đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu những món ngon nhất dành cho hai cô nàng nhà mình. Trong bữa cơm sum vầy bày biện đủ các món ăn dinh dưỡng mà Chaeyoung gọi là đặc sản nhà làm, họ vui vẻ trò chuyện và gắp cho nhau những phần ngon nhất, vì họ biết để được như thế này trong lòng của mỗi người đã từng hoài nghi và đớn đau vô hạn, thế nên từng giây phút trôi đi bà Park, Chaeyoung và Lisa luôn muốn mình nở những nụ cười tròn đầy nhất.

"Lisa này, con đã có người yêu chưa nhỉ?" - trong lúc dùng bữa, bà Park chợt dừng đũa, ngước nhìn Lisa nở nụ cười cùng ánh mắt hiền từ.

Câu hỏi bất chợt này làm cả Lisa và Chaeyoung dường như chẳng tài nào nuốt nổi miếng cơm đang chuẩn bị trôi dần vào miệng, trong khi phía bên kia Chaeyoung đang cố trấn tĩnh thì Lisa lại bối rối trả lời.

"Dạ con..."

"Nói bác nghe xem, đừng ngại. Nếu con chưa có thì để bác giới thiệu cho vài người, ở đây bác biết nhiều anh chàng được lắm đấy, giỏi giang lại đẹp trai rất hợp với con."

Chaeyoung cắt ngang lời nói của mẹ mình, bắt đầu tăng dần âm lượng trong giọng nói khiến cả bà Park và Lisa đều bất ngờ.

"Không cần đâu mẹ à, cậu ấy có người yêu rồi, hai người còn yêu nhau rất sâu đậm nữa cơ."

"Ơ...cái con bé này, chuyện của người ta sao con rành thế?"

"Dạ...tại...tại tụi con là bạn thân mà, chuyện gì cậu ấy lại chẳng kể con nghe, giữa tụi con làm gì có bí mật đâu ạ."

Thái độ phản ứng của Chaeyoung khiến Lisa cảm thấy thích thú đến độ không nhịn được cười và không rời được mắt, Lisa cũng nhận ra trong lòng mình những niềm vui đang nhảy múa liên hồi vì đã rất lâu rồi bản thân Lisa từng mong sẽ có ngày Chaeyoung vì mình mà tranh đấu, vì mình mà bảo vệ lấy tình yêu này, dẫu rằng đây chỉ là một phản xạ nhỏ chứ chẳng có ý nghĩa khẳng định gì nhiều nhưng đó cũng đã là quá đủ đối với Lisa.

Chaeyoung trong những ngày ở Busan luôn làm tròn bổn phận gia chủ, cô thường dẫn Lisa đi dạo khắp mọi nơi, từ những nơi đã khiến cô có thể cười vui vẻ nhất, hay băng ghế nhỏ ở công viên Yongdusan mà Chaeyoung từng ngồi đó thẫn thờ lúc hay tin ba mình mất, đến những góc đường mà ở đó không biết bao nhiêu lần Chaeyoung ngồi bệt xuống và khóc nấc lên, đưa tay ra nhưng không có nổi lấy một người bên cạnh. Lisa những ngày cùng Chaeyoung lang thang đến Songdo skywalk cầu đi bộ trên mặt biển, vừa để ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn của môi trường xung quanh, quan sát làn nước trong xanh của biển, những con tàu lướt trên sóng, những ngọn núi, bờ cát trắng của Songdo, những công trình kiến ​​trúc cao chót vót ở phía bên kia, cảm nhận làn gió biển nhẹ nhàng và cũng vừa vặn lắng nghe từng câu chuyện kể của Chaeyoung mà Lisa sẽ không thể nào quên, Lisa nhận ra trong một phần ký ức cô người yêu của mình gần như chẳng lần nào được trọn vẹn niềm vui.

Một tối, Chaeyoung gặp lại một vài người bạn cũ từ hồi trung học trong một quán pub nhỏ khi đang cùng Lisa hẹn hò nơi đây, vì bị một số người bạn lôi kéo sang bàn của họ mà Chaeyoung buộc phải để Lisa ngồi lại một mình, nhất là khi Lisa cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì để tiếp xúc khi những người bạn của Chaeyoung luôn dành cho cô những ánh nhìn soi mói khó hiểu. Trong khi Chaeyoung say sưa ôn lại chuyện cũ với những người bạn, Lisa một mình im lặng ở một góc, hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn xung quanh những ánh đèn lấp lánh, lắm lúc đôi mày nhăn lại khi tiếng nhạc DJ chơi hơi quá sức, Lisa nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu từ chiếc ly trên tay mình, nhắm mắt để tận hưởng kỹ càng hương vị rượu mạnh tan trong miệng. Đúng lúc này, không gian riêng tư của Lisa lại bị phá vỡ bởi một giọng nói lạ.

"Đằng ấy đi một mình à?"

Tiếng nói xuất phát từ một gái có vẻ ngoài quyến rũ trong chiếc đầm cổ chữ V xẻ sâu, ôm sát, cô ta có khuôn mặt được trau chuốt kỹ càng với lớp makeup dày, ở cô toát lên mùi hương nước hoa Burberry ngọt ngào khiến bất kỳ ai xung quanh không vững lòng cũng dễ dàng đổ gục. Khi Lisa vẫn bình thản nhấp thêm ngụm rượu, cô nàng tiến gần ngồi sát bên, chiếc giày cao gót đùa giỡn trên đôi chân của Lisa. Lúc này, Lisa nhận ra dấu hiệu ám chỉ mà cô ta ngầm gửi, Lisa bật cười, đưa mắt vội nhìn sang bàn của Chaeyoung vẫn đang mải mê cười đùa với đám bạn, trong tích tắc nghĩ ngợi, Lisa quay mặt sang và nở nụ cười tươi tắn về phía cô gái trẻ.

"Không, tôi đi cùng với bạn, nhưng lát nữa họ mới đến. Còn em?"

"Em chỉ có một mình thôi, không có ai đi cùng, cũng không có bạn nào cả."

"Chị mời em uống với chị được không?"

Trong lúc này, Chaeyoung quay nhìn về phía bàn của Lisa mới phát hiện ra Lisa đang trò chuyện vui vẻ cùng với cô gái khác mà chẳng mảy may quan tâm nhìn về phía mình, trong lòng bất chợt dậy lên những cảm xúc ngổn ngang chen lẫn khó chịu. Chaeyoung nhanh chóng chào những người bạn của mình, gọi phục vụ để thanh toán hóa đơn cho bàn của Lisa rồi bước lại gần Lisa với khuôn mặt ôn nhu, Chaeyoung bất ngờ đưa tay lên mặt Lisa để kéo Lisa về phía mình, đặt lên môi Lisa một nụ hôn khiến cả Lisa và cô gái kế bên cũng không khỏi bất ngờ. Sau khi nụ hôn kết thúc, giọng điệu của Chaeyoung trở nên nhỏ nhẹ và ngọt ngào.

"Người yêu, chúng ta về nhà thôi nào."

Lisa vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh vì thái độ của Chaeyoung dành cho mình, Lisa lúng túng phản ứng.

"Cậu..."

Chaeyoung quay nhìn sang cô gái kế bên bằng nụ cười hàm ý và ánh mắt cô trở nên đanh lại, Chaeyoung cố nhẹ giọng.

"Xin phép cô, tôi phải dẫn người yêu tôi về, đã trễ rồi. Rất cảm ơn cô đã ngồi tiếp chuyện với người yêu của tôi nhé."

Vừa dứt lời Chaeyoung cầm tay và kéo Lisa rời khỏi quán pub, rời khỏi mớ âm thanh hỗn độn của tiếng nhạc lẫn tiếng người và nhất là rời khỏi cô gái với khuôn mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng kia. Trái ngược với không khí bên trong quán pub, không gian bên ngoài không xô bồ và tĩnh lặng, tay Chaeyoung lúc này vẫn nắm chặt lấy Lisa, được một lúc Lisa dừng bước lại và gỡ những ngón tay của Chaeyoung ra khỏi cổ tay mình.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" - Lisa chau mày.

"Cậu còn hỏi tớ à? Tớ đang bảo vệ người yêu đấy."

"Hả?"

"À...hay là cậu muốn tớ để cho cô gái kia ăn tươi nuốt sống cậu luôn."

"Cậu...ghen sao?"

"Không thể ghen à? Người con gái khác tấn công người yêu tớ như thế, đã vậy người yêu tớ còn vẽ đường cho người ta chạy nữa, thì bảo sao tớ không ghen."

"...Thôi nào, người yêu của cậu biết lỗi rồi, đừng giận nữa được không? Lần sau sẽ chừa mà."

"Cái gì? Còn muốn có lần sau?" - Chaeyoung quay ngoắt người nhìn Lisa với ánh mắt đanh lại.

"Không, không. Lần sau người yêu của cậu sẽ kiên quyết giữ mình, đừng giận nữa. Đi ăn chút gì nhé!" - trong phút đầu bối rối Lisa cũng cố để lãng sang chuyện khác.

"Không thèm. Chẳng phải lúc nãy cô gái kia cho ăn đường ngọt ngào quá đủ no rồi sao, cậu còn kêu ca đói gì nữa." - Chaeyoung lại quay mặt sang nơi khác với thái độ hờn dỗi.

"Ôi bảo bối...đừng đay nghiến tớ nữa mà. Lần sau ai mà có ý định với tớ thì tớ sẽ nói thẳng với họ rằng ta đây đã có người yêu rồi, đừng mong ve vãn ta. Vậy có được không?"

"Tớ đang đói lắm rồi này, hay mình đi ăn hải sản hầm Haemultang đi, nghe nói Haemultang ở Busan hơi bị ngon đấy."

"Tớ không đói. Cậu tự đi mà ăn, hay mời cái cô nàng hồi nãy đi cùng."

Nói xong lời, Chaeyoung bỏ đi trước nhưng được vài bước thì cô bắt đầu chậm lại để Lisa có thể đuổi kịp theo mình, còn Lisa trước thái độ ấy của Chaeyoung chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo.

"Yah...Park Chaeyoung!" - trong vòng vài giây định thần, Lisa nhanh chân chạy đuổi theo và kéo Chaeyoung quay về phía mình, tay choàng qua thắt lưng ôm chặt lấy Chaeyoung.

"Đừng có giận nữa được không?" - Lisa nhỏ nhẹ.

Có thể với thành ý này thậm chí là với khuôn mặt hối lỗi này cũng chẳng khiến Chaeyoung giận thêm được lâu. Rốt cuộc Chaeyoung cũng đồng ý cùng Lisa đi ăn món Haemultang, suốt thời gian cùng ngồi ăn họ không ngớt lời trò chuyện với nhau về đủ thứ trên trời dưới đất, cả Chaeyoung và Lisa đều không bận tâm giữa họ còn bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu điều hoài nghi vì đơn thuần bây giờ chỉ có niềm vui nhẹ nhàng che lấp.

Say sưa xong với việc thưởng thức món ăn ngon, Chaeyoung và Lisa trở về nhà với bụng no căn, chỉ kịp chào bà Park rồi cả hai lại đi vội về phòng của mình. Khi trời dần trở về đêm, Lisa đang nằm trên giường đọc sách, Chaeyoung lúc này loay hoay mãi xung quanh giường khiến Lisa có muốn tập trung vào cuốn sách yêu thích cũng thật sự khó khăn. Bất chợt khuôn mặt của Chaeyoung dậy lên sự quyết tâm, cô bước đến và ngồi xuống bên cạnh Lisa.

Chaeyoung lấy trong túi áo của mình chiếc hộp nhỏ màu đen nhung được cô nâng niu kỹ càng, cô nhìn Lisa với ánh mắt dịu dàng. Chiếc hộp nhỏ đánh thức trong lòng Lisa những cảm xúc nồng ấm hân hoan lẫn bối rối quá đỗi chẳng thể nào diễn tả hết, nhưng Lisa luôn cố giữ cho nhịp thở mình thật đều để không phải mất bình tĩnh. Còn Chaeyoung đang hít một hơi thật sâu để giúp sự can đảm có đủ chỗ căng đầy trong lòng ngực mình, cô nhìn Lisa rồi ngập ngừng mở chiếc hộp trên tay bên trong là một cặp nhẫn Chrome-hearts đưa về phía Lisa.

"Tặng cậu này!"

"Cái này..." - Lisa thực sự không thể giấu nổi sự ngạc nhiên đang chiếm lĩnh lấy khuôn mặt mình.

"Cặp nhẫn này...thật ra tớ đã mua nó từ khi còn ở Seoul nhưng cứ lần lựa mãi không biết làm sao để đưa cho cậu, tớ cũng không biết phải nói gì dù trước đó tớ đã tự soạn và học thuộc lòng cả một đoạn văn bản rất dài, cái gì cũng muốn nói những cái gì cũng rời rạc. Tớ sợ cậu từ chối, tớ sợ cậu chạy mất, tớ cũng sợ sẽ nói gì đó khiến cậu tổn thương, tớ..."

"Chaeng à..." - Lisa nắm lấy tay Chaeyoung khi nhận ra giọng nói của cô đang bắt đầu nghẹn lại vì cảm xúc đang lấn át hết cả tâm can.

"Tớ biết...hết lần này đến lần khác tớ cứ rạch lên vết thương của cậu, thậm chí ngay cả hy vọng để tiếp tục kiên trì mà tớ cũng tàn nhẫn cướp đi, tớ sợ một ngày nào đó cậu mất kiên nhẫn để chờ đợi tớ thay đổi, tớ đã nghiêm túc để suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ của hai đứa mình, tớ lại sợ mình yêu cậu chưa đủ nhiều để khiến cậu yên tâm ở lại, tớ sợ rất nhiều thứ nhưng tớ biết mình cần phải mạnh mẽ hơn để giữ chặt tay cậu. Không phải ai cũng may mắn có được một tình cảm họ có thể một lần sống chết níu giữ, vì vậy họ thà trả giá bằng khó khăn, dằn vặt còn hơn là cả đời phải sống trong hối hận. Bản thân tớ lại may mắn có được duyên phận, tớ may mắn gặp cậu, tớ thực sự không thể đánh mất cậu thêm nữa."

Càng nói thì Chaeyoung càng không thể khống chế được cảm xúc của mình, còn Lisa chỉ biết im lặng để mình lạc lối trong nước mắt, cả hai đang thấy mình trở nên yếu đuối nhưng Chaeyoung nhanh chóng lấy lại giọng nói bình tĩnh, nở nhẹ nụ cười, tay vẫn cầm chặt hộp nhẫn.

"Lisa à...cậu...có muốn cùng tớ dẫu cho sinh tử vẫn níu giữ duyên phận này không?"

Trong khi ánh mắt Chaeyoung im lặng chờ đợi câu trả lời từ Lisa, thì Lisa lại vội quay mặt đi giữ cho nước mắt mình đừng rơi thêm nữa, Lisa đưa tay quẹt ngang nước mắt và giọng điệu bắt đầu trở nên trầm buồn.

"Tại sao...cậu lại muốn làm như vậy?"

"Khi tớ mất cậu, mất một người mà tớ thuộc về người đó, mất một người tớ biết mình thật sự rất yêu, tớ mới biết điều gì là quan trọng nhất. Lisa...tớ chưa từng yêu ai trước đây, thậm chí là sâu đậm đến mức này, tớ không có nhiều kinh nghiệm làm sao để giữ một người nên tớ làm họ buồn mà tớ cũng không hề hay biết, tớ xoay sở hoài nhưng không biết làm sao để người đó đừng hoài nghi cảm tình của tớ nữa."

Lisa nhận ra giọng nói của Chaeyoung đang dần lạc đi mà phải cố gắng tự mình kiềm chế để từng chữ được nói lên rõ ràng, Lisa nhắm mắt để lý trí đừng thêm phân tâm, rồi lại đắn đo nhìn về Chaeyoung.

"Chaeyoung à! Tớ thực sự cảm kích những lời nói này của cậu, nhưng cậu biết không thời gian có thể sẽ giết chết hết lòng can đảm của con người, đến một lúc nào đó khi họ hoài nghi đủ điều thì chẳng còn dũng khí để đấu tranh nữa."

"Ý cậu là sao?" - bao nhiêu nghi ngờ bất chợt đổ dồn vào suy nghĩ của Chaeyoung.

"Tớ chưa đủ sẵn sàng để đeo chiếc nhẫn này, nhưng cậu có thể cho tớ thêm một chút thời gian nữa được không? Khi mà chúng ta có thể đường đường chính chính đến trước mặt mẹ cậu để nói rằng mình yêu nhau chúng ta có thể đứng bên cạnh nhau giữa bữa tiệc đông người mà không cần sợ hãi, chúng ta có thể hôn nhau tạm biệt ở giữa phi trường mà không đắn đo ánh nhìn của người khác."

Lisa dừng lại để chờ phản ứng của Chaeyoung tuy nhiên cô ấy vẫn không nói gì, ánh mắt chùn xuống đôi phần làm Lisa chạnh lòng, nhưng Lisa vẫn muốn tiếp tục.

"Chaengie...tớ muốn khi chúng ta đeo chiếc nhẫn này thì sẽ giữ lời hứa không đánh mất nhau dù là sóng gió hay khó khăn, mà tớ hay cậu đều không hối hận hay hoài nghi về quyết định này. Vì vậy, cậu có thể chờ tớ thêm một thời gian nữa không?"

Lisa nắm lấy tay Chaeyoung, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Chaeyoung, phải mất một vài phút thì Chaeyoung mới đủ bình tĩnh để quay lại nhìn Lisa, cô hít sâu và cố nở một nụ cười.

"Chỉ cần...chỉ cần cậu hiểu thì vì cậu đợi chờ bao lâu cũng xứng đáng. Nhưng cậu có thể giữ chiếc nhẫn không? Khi nào cậu thấy mình đã đủ sẵn sàng thì hãy đeo chiếc nhẫn này vào được không?"

Lisa nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, đưa tay nhận chiếc nhẫn rồi để cẩn thận vào túi áo bên trái phía trước ngực của mình. Sự dịu dàng của Chaeyoung khiến Lisa cảm thấy lòng mình cũng phần nào vơi đi khó xử, Lisa ân cần đưa tay lau nước mắt trên mặt Chaeyoung vì không thể khống chế mà cứ để mặc tình ướt mi.

Lisa nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Chaeyoung, những giọt nước mắt Chaeyoung cứ thế lại một lần nữa rớt rơi làm bỏng rát môi của hai người, nhưng điều đó lại càng khiến Lisa không thể từ bỏ mà tiến gần hơn, đưa tay choàng qua hông của Chaeyoung để giữ cô thật chặt. Những nụ hôn ủi an lúc đầu dần trở nên sâu hơn và gần như siết lấy hơi thở của hai người.

Khi cả hai đang chìm đắm trong nụ hôn sâu triền miên và nồng nàn, họ đều không hề hay biết rằng đằng sau cánh cửa phòng vẫn chưa hề đóng chặt, bà Park gần như đã chứng kiến rõ ràng cảnh tưởng ấy qua khe cửa để hờ vừa đủ rộng, những cảm giác ngạc nhiên lẫn hoang mang lập tức xông thẳng vào tâm trí khiến cổ họng nghẹn đắng, đôi chân bà gần như không trụ vững, đầu óc đánh lừa mọi giác quan khi nó quay cuồng đến mức bà muốn gục ngã.

TBC.
__________________

Dành những phút giây, để vẽ lên những yêu thương ngày hôm nay.

Dù cười khi may mắn, hay khóc vì đã sai

Tôi vẫn sẽ thấy mình hạnh phúc khi đã yêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro