C18. Vỡ tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung muốn Lisa đi cùng mình đến gặp một người bạn và họ hẹn nhau tại một quán cafe nổi tiếng ở khu phố Jeonpo, tuy nhiên đáp lại tâm ý đó Lisa vẫn một mực không muốn đi, kiên quyết nằm lì trên giường để đọc cho hết cuốn sách.

"Cậu không định đi gặp bạn với tớ thật sao?" - Chaeyoung tinh nghịch nhìn Lisa.

"Không!" - Lisa thì vẫn chẳng thèm ngó ngàng đến Chaeyoung mà chỉ chăm chăm nhìn vào cuốn sách.

Dù Lisa vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt và gần như chẳng còn hào hứng với mọi lời đề nghị của Chaeyoung như trước đây, nhưng Chaeyoung vẫn không hề mở lời trách cứ hay đòi hỏi sự giải thích nào từ Lisa, đáp lại cô vẫn dùng những cử chỉ ngọt ngào và quan tâm dành cho người yêu của mình.

"Vậy cậu ở nhà ngoan chờ tớ về nhé." - nói rồi Chaeyoung đặt nhẹ lên môi Lisa một nụ hôn trước khi rời khỏi.

Khi Chaeyoung đã đi ra ngoài, Lisa nhanh chóng liên hệ với người bạn mà Mayna đã sắp xếp, sau đó thay đồ và đi đến chỗ hẹn.

Như đúng kế hoạch, Mayna giới thiệu với Lisa một người bạn của mình ở Busan và nói rõ nội dung vở kịch, theo đó Lisa cùng cô bạn đó đến nơi mà Chaeyoung đang hẹn với bạn, Lisa chọn chỗ ngồi để Chaeyoung có thể quan sát rõ ràng nhất. Và khi có thể chắc chắn Chaeyoung sẽ không bỏ lỡ bất kỳ tình tiết nào, Lisa bắt đầu thể hiện những thái độ thân mật với cô gái kia, thậm chí là hôn nhau giữa chốn đông người, đến lúc này Chaeyoung không thể còn giữ được bình tĩnh mà đứng phắt dậy bước gần đến chỗ của Lisa.

Sự xuất hiện của Chaeyoung và thái độ này dường như đang đi đúng kế hoạch, Lisa vẫn tỏ ra dửng dưng và không có quá nhiều bất ngờ.

"Cậu có biết mình đang làm gì không Lisa?" - Chaeyoung ánh mắt tròn xoe, giọng gợn lên đầy sự tức giận.

"Tất nhiên là tớ biết."

Sự dứt khoát của Lisa khiến Chaeyoung ngỡ ngàng, trong lòng bất giác đặt ra cho chính mình hàng loạt những câu hỏi.

"...Tại sao?" - môi Chaeyoung gần như run lên khi phải thốt ra câu hỏi này.

Lisa lặng nhìn Chaeyoung một lúc, tay nắm chặt lấy cô gái ở cạnh bên để bản thân mình vẫn còn giữ được bình tĩnh và lý trí, Lisa nghiêm mặt nhìn thẳng vào Chaeyoung.

"Tớ mệt mỏi rồi Chaeyoung. Tớ chỉ đơn giản cần yêu, cần được đáp lại, cần được nắm tay người tớ yêu đi đến mọi nơi tớ muốn mà không lo ngại ánh mắt dè bỉu của người khác, không sợ hãi sự cắm cản của gia đình. Cậu có hiểu không? Tớ...mệt lắm rồi, tớ không muốn vì cậu mà chiến đấu từng ngày như thế này nữa."

Câu nói của Lisa khiến Chaeyoung gần như nghe rõ ràng tiếng tim mình vụn vỡ, rơi xuống đến nát tan mà thành những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô vẫn cố tin điều mình đang thấy không phải hoàn toàn là sự thật, Chaeyoung nắm lấy cánh tay Lisa với ánh mắt mong ngóng như đang tìm kiếm một tia hy vọng.

"Vậy còn những lời hứa?"

Lisa cười khẩy đáp lại Chaeyoung bằng giọng điệu lạnh lùng.

"Lời hứa...Chaeyoung cậu đừng ngốc nữa, đó chỉ là cách chúng ta tự trấn an lẫn nhau một cách tạm thời mà thôi. Thời buổi nào rồi mà còn tin vào những lời hứa?"

Chaeyoung dồn bao nhiêu uất nghẹn của mình bằng cái tát thật mạnh vào má Lisa, cô mặc tình để nước mắt rơi xuống, nấc lên thành tiếng, rồi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài không quan tâm có biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về cả hai. Mãi đến khi thấy Chaeyoung khuất dạng sau cánh cửa, Lisa mới hay chân mình dường như chẳng thể nào tiếp tục trụ vững, mọi bản lĩnh và sự cứng rắn lúc này hoàn toàn đổ vỡ, Lisa gục khóc trong vòng tay cô bạn đang đứng bên cạnh mình, người đã giúp Lisa đóng trọn vẹn màn kịch vừa rồi. Nhìn thấy một người như Lisa đang phải oằn mình vì đớn đau thế này thì ngay cả người ngoài cuộc như cô cũng không cầm được nước mắt, cô đưa tay ôm chặt lấy Lisa vỗ về, ủi an.

Lại một lần nữa giữa lòng thành phố biển Busan xinh đẹp hoa lệ này, Chaeyoung lại ngồi ở một góc vắng người và khóc hết nước mắt, tự vùi lấp nỗi cô đơn sâu, tự khâu vá con tim vốn đã nhiều niềm đau bây giờ lại vì cuộc tình vỡ tan mà lại rạch lên thêm từng chút một. Nước mắt tuôn rơi như muốn nói rằng sự hoa lệ nơi đây sao lại nợ cô một bầu trời trong xanh hạnh phúc, người đến bên đời cô chỉ như đám mây đen mang mưa tới làm nên bão giông giữa bầu trời vốn âm u rồi lại vội vàng theo gió cuốn đi.


Cuộc đời vẫn thế, vẫn cứ như một vòng xoay
Giữa đắng cay và niềm vui
Lòng người thường như thế
Vẫn cứ như một trò chơi...
Trò chơi của những đổi thay
Vỡ tan rồi...

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro