C2. Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian âm thầm trôi về 15 năm sau, Lisa giờ đây đã có quá nhiều thay đổi, cô bé hay làm người ta có cảm tình với nụ cười vừa hiền từ vừa mang nét tinh nghịch ngày nào giờ đã trở nên trầm lặng và ít nói, cô cắt đi mái tóc dài mà Chaeyoung từng bảo rằng rất thích nhìn mỗi lúc ánh nắng chiếu vào, thay vào đó Lisa chọn lựa mái tóc ngắn vừa ngang vai mang nét cá tính mạnh mẽ nhưng vẫn "vương vấn" chút nữ tính. Lisa có sự yêu thích đặc biệt với street style chỉ từ những item đơn giản như quần jeans, áo sơ mi, blazer...đây là thời trang thường ngày cũng là điểm đặc trưng hoàn toàn trái ngược với một Lisa đầy lãnh đạm và thanh lịch, mười phần khí chất trong trang phục QUEEN Fashion Eva nơi công sở, chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà khi Lisa xuất hiện với hình ảnh này không chỉ là các chàng trai, mà ngay đến những cô gái đôi lúc cũng cảm thấy xiêu lòng và bị sức hút ấy hấp dẫn đến kỳ lạ.

Là con của một giáo sư nghiên cứu vật lý, mẹ là cố vấn tài chính cho một công ty đang trên đà làm ăn phát đạt, Lisa không hề làm mất mặt gia đình mình khi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng về công nghệ thuộc tiểu bang Massachusetts với tấm bằng ưu tú, tuy nhiên việc chọn nơi học ở một tiểu bang khác, phải dọn đến ký túc xá của trường và bắt đầu cuộc sống xa nhà, khiến mối quan hệ giữa Lisa với bố mẹ trở nên xa cách đi rất nhiều, họ chỉ thường nói chuyện qua email hoặc tin nhắn thay vì những cuộc gọi thăm hỏi đều đặn, thậm chí những kỳ nghỉ Lisa cũng không về lại Texas để thăm bố mẹ mà chỉ có vài mẫu tin nhắn thông báo rỗng tuếch, thế nên họ mất đi sự thấu hiểu và dần dần chẳng còn nhận ra sự đổi thay của nhau nữa.

Sau khi tốt nghiệp ra trường, Lisa không về Texas hay ở lại Massachusetts để làm việc mà quyết định đến tiểu bang California để xin vào một công ty phần mềm bảo mật hàng đầu tại Mỹ, và để khẳng định được vị trí của mình, Lisa đã lao đầu vào làm việc một cách miệt mài, cô dành trọn thời gian cho công việc và nghiên cứu thay vì suy nghĩ đến một mối quan hệ với người nào đó, ngay cả khi nhận được rất nhiều lời tỏ tình ngọt ngào, và chân thành từ vài người xung quanh thì Lisa cũng lạnh lùng từ chối, có lẽ hơn ai hết Lisa hiểu rằng con tim rõ ràng là đang sợ hãi và không hề muốn phải gục ngã thêm vì bất kỳ thứ xúc cảm lạc nhịp như thế thêm một lần nào nữa. Với nỗ lực không ngừng, Lisa được đền đáp xứng đáng bằng những mức lương tương xứng, những lần thăng chức, những lời mời từ nhiều công ty phần mềm hàng đầu khác. Sau đúng 3 năm làm việc, cô nàng đã từng rụt rè gửi tờ đơn xin việc đến công ty, hay đôi lần bối rối trước những câu hỏi phỏng vấn ngày nào đã trở thành giám đốc phòng thiết kế phần mềm đầu tiên có thời gian thăng chức nhanh nhất từ trước đến nay trong lịch sử của công ty, tuy nhiên để có được điều đó là chuỗi ngày Lisa phải đánh đổi bằng chứng loét bao tử nặng, và những cơn đau đầu khó chịu khi rơi vào trạng thái làm việc căng thẳng liên tục.

"Mình là Park Chaeyoung, cung Bảo Bình, mình rất thích nắng, thích mèo, thích nhìn mặt trời và thích ngắm đôi mắt nâu của Lisa. Rất hân hạnh được làm quen với Lisa, chúng mình sẽ mãi là bạn của nhau nhé!".

Đó là những lời Chaeyoung đã ghi trong một cuốn sách nhỏ tặng cho Lisa trong ngày sinh nhật lần thứ 10, Lisa vẫn giữ cho đến tận bây giờ chỉ là trong suốt 15 năm Lisa đã cố gắng quên nó từng tồn tại, mãi đến khi dọn dẹp lại đồ dùng của mình thì thấy cuốn sách nhỏ này rơi ra. Chính những dòng chữ đã phần nào phai đi màu mực, chính những ký ức từng một thời đi qua nhưng chưa lần nào sứt mẻ, bất giác dẫn Lisa đến một quyết định xin nghỉ để trở về Hàn Quốc vì cô cho rằng đã đến lúc mình cần tìm câu trả lời cho câu hỏi mà bản thân đau đáu suốt 15 năm qua:

Vì sao ngày ấy Chaeyoung lại biến mất?

Quyết định xin nghỉ của Lisa khiến cho vị tổng giám đốc cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Lisa là một nhân tài nên ông ấy thay vì nhận đơn từ chức, thì đã duyệt cho Lisa tất cả các ngày phép trong suốt mấy năm qua, tổng cộng được 150 ngày. Chính vì thế mà Lisa trở về Hàn Quốc theo quy chế nghỉ phép năm, nhưng vẫn phải hỗ trợ các dự án nếu có sự cấp bách và cần thiết.

Tại sân bay quốc tế Incheon (Seoul - Hàn Quốc)

Một cô gái có dáng người cao dong dỏng, duyên dáng trong bộ váy xòe màu hồng nhạt, nét mặt tươi tắn, vẫy tay về phía cổng khi thấy Lisa đang đẩy xe hành lý ra ngoài.

"Lisa-unnie"

"Mayna! Em đến rồi đấy à" - Lisa có vẻ ngoài ngầu hơn so với hình ảnh mà Mayna từng biết, Lisa chọn cho mình chiếc áo thun đen unisex và jacket bằng da cả hai đều đến từ thương hiệu CELINE xa xỉ kết hợp với quần jean và đôi boots tạo nên một set thời trang vừa chất vừa xịn sò.

"Lisa unnie ngồi máy bay có mệt không?"

"Cũng hơi mệt, ngồi đến mười mấy tiếng lận mà. Em đến lâu chưa?" - dù là khá mệt sau chuyến bay dài nhưng Lisa vẫn cố gắng dành cho Mayna những nụ cười thân thiện.

"Không lâu lắm. Em đã thuê nhà sẵn cho chị rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó luôn nhé!" - Mayna luôn là người chu đáo, luôn dành cho Lisa sự ân cần không bao giờ thay đổi.

"Em làm việc thì lúc nào cũng yên tâm rồi. Chúng ta đến đó, đợi Lisa cất đồ rồi cùng nhau đi ăn nha"

"Dạ. Lisa unnie muốn gì cũng được mà. Chúng ta đi thôi, em gọi taxi rồi"

Họ vui vẻ trò chuyện trên taxi về những câu chuyện cũ, về cuộc sống của Mayna, về công việc của Lisa, chắc ít ai hiểu rằng vì sao họ lại thân thiết đến như vậy khi mà cuộc sống của Lisa lúc còn ở Đại Hàn Dân Quốc chỉ quay quanh mỗi một người tên là Park Chaeyoung. Cách đây 3 năm trước, Lisa có dịp được đi đến Thái Lan trong chuyến công tác ngắn ngày, khi vừa gặp gỡ xong đối tác thì bắt gặp một cô bé đang ngẩn ngơ tìm đường ở khu Central Word tấp nập bao nhiêu là người qua lại, ánh mắt thẩn thờ đó, cái dáng vẻ bối rối cố tìm một ai đó giúp đỡ, là những điều mà vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của Lisa.

-Flash back-

"Em là người Hàn Quốc đúng không?" - Lisa bước đến nhẹ nhàng vỗ lên vai Mayna.

"Ơ...chị nói tiếng Hàn được à? Thật may quá, không ngờ lại gặp đồng hương ở đây" - ánh mắt reo lên mừng rỡ của Mayna khi tìm thấy được một đồng hương ở xứ người.

"Àh..uh..thật ra tôi là người Mỹ sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc nhưng lại mang dòng máu Thái Lan. Mà thôi, hình như em đang cần giúp gì phải không? Thấy em cứ đứng lúng túng nãy giờ"

Sau một hồi ngẩn người ra vì phần tự giới thiệu lý lịch có hơi phức tạp của Lisa thì Mayna mới sực nhớ mình đang có một chút rắc rối cần giúp đỡ.

"Em muốn đến chợ Chatuchack nhưng hình như em đến sai trạm rồi hay sao ấy? Em xem những thông tin trên mạng thì bảo nếu đi BTS là có thể xuống gần ngay khu chợ, nhưng em chẳng thấy chợ nào cả"

*Note: BTS gọi tắt của Bangkok Skytrain, là hệ thống đường sắt đô thị trên cao phục vụ cho Bangkok.

"Ôi trời, em xuống nhầm trạm rồi, lẽ ra em phải đi đến Mochit mới xuống cơ, ở đây là Siam mà. Em phải mua thêm vé đến Mochit rồi, chắc là do lúc nãy em không đọc kỹ bản đồ của BTS đúng không?"

"Vậy á! Ôi trời đất ơi, em thật là..." - Mayna thở dài và cảm thấy hờn trách cho chính cái sự hậu đậu của mình, đã không để ý kỹ rồi mà còn nhanh nhảu cứ thấy người ta xuống là xuống, không chịu nghe thông báo khi dừng trạm.

"Đây là lần đầu tiên em đến Bangkok đúng không? Nếu vậy thì sai trạm cũng là chuyện bình thường mà"

"Ahh...vậy cảm ơn chị nhiều nhé, không có chị chắc em còn ngẩn ngơ ở đây" - nói rồi Mayna thất thểu quay đi, nhìn chặng đường từ khu Central Word đến ga BTS dài tăm tắp mà lắc đầu, nếu cô không quá hấp tấp thì chắc có lẽ đã không phải cuốc bộ thêm vài cây số như thế này, cứ nghĩ đến quay về cái trạm BTS xa tít kia mà muốn rơi nước mắt.

"Này! Tôi đang rảnh, nếu em không ngại thì tôi có thể cho em quá giang đến chợ Chatuchak" - câu nói của Lisa như một sự cứu rỗi cho tâm hồn bé nhỏ của Mayna những tưởng đón nhận sự lạnh lùng của không gian, tuy nhiên trong lòng vẫn còn đôi chút e dè.

"Nhưng...như vậy thì không tiện cho lắm đâu ạ...lỡ..." - Mayna hướng ánh mắt dè chừng lên nhìn Lisa, cô bé hơi đứng rụt người ra phía sau, dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp gỡ, cũng chẳng biết người ta là tốt như thế nào, càng nghĩ vậy Mayna càng bước thụt về sau.

"Sợ bắt cóc à. Tôi không phải bọn buôn người đâu, đây là visa của tôi và đây là số đại sứ quán của Hàn Quốc tại Thái, em cầm lấy, nếu có bất trắc gì thì em gọi. Tôi chỉ đưa em đến Mochit thôi, còn em phải tự mua vé về đấy nhé!" - Lisa đưa vào tay Mayna visa của mình, một tấm card ghi đầy đủ địa chỉ và số điện thoại của đại sứ quán Hàn Quốc, và kèm một nụ cười hiền hậu. Chẳng hiểu sao nụ cười ấy lại khiến Mayna thấy ấm áp, yên lòng đến lạ, thế nên chẳng có lý do nào mà lại từ chối lời đề nghị của Lisa.

-End Flash back-

Lúc này tại một nhà hàng thức ăn nhanh thuộc khuôn viên quận Seongdong, sau khi đã chọn các món ăn ưng ý, loay hoay cho hết mọi thứ vào chiếc mâm đỏ chật hẹp, Mayna nhanh nhảu chọn lựa một chỗ ngồi yên tĩnh vừa hay lại sát cạnh chiếc kính để nhìn ra bên ngoài, còn Lisa thì kéo ghế ngồi xuống đối diện Mayna.

"Nhanh thật đấy, từ cái thời chúng ta gặp nhau ở Bangkok cũng đã 3 năm rồi nhỉ, ngày trước em còn tưởng bị bắt cóc nữa chứ"

"Lúc đó còn nhỏ em nào biết gì, cứ tưởng sẽ bị Lisa unnie bắt cóc đi mất, lúc đó là em cắn lưỡi chết ngay"

"Này cô, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt đấy nhé, đừng nghĩ xấu cho người khác."

"À...thì sau khi đi cùng Lisa unnie em mới biết đó chứ. Vả lại ác quỷ thường hay đội lốt thiên thần lắm, mới gặp nên sao mà em biết chị có làm hại gì em không? Chẳng hạn như dụ dỗ em bằng lời ngon tiếng ngọt, nói về tình đồng hương này nọ rồi buôn em sang biên giới...ôi trời không dám nghĩ nữa luôn." - Mayna cứ thế thao thao bất tuyệt mặc cho Lisa nãy giờ ngồi đó tròn xoe ánh mắt nhìn mình.

"Em đúng là một chuyên gia tưởng tượng, vậy quen nhau ba năm qua thấy sao?" - Lisa chống cằm lên tay, ánh mắt đanh lại, nụ cười tan biến, nhoài người ra trước để nghe được rõ hơn lời Mayna sẽ nói.

"Ba năm qua...Lisa unnie luôn đối đãi tốt với em, em thấy mình đã rất may mắn"

"Cô bé ngốc! Thôi ăn đi nào" - nói rồi Lisa kéo chiếc dĩa gà đầy ắp giòn rụm về phía mình và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Thật ra, gà giòn vẫn luôn là món mà Lisa vô cùng yêu thích, mỗi khi một miếng gà thơm ngon xuất hiện thì cô nàng dường như không thể cưỡng lại được.

Mayna nhìn cái cách Lisa ăn mà bỗng hiện lên ý cười, ít khi nào cô thấy được Lisa thôi đi cái vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, lại thường hay đâm chiêu nhìn xa xăm để trở nên dễ thương như một đứa trẻ vừa được mẹ thưởng cho món quà yêu thích như bây giờ, cứ thế Mayna chăm chú nhìn Lisa mà quên mất trước mặt mình cũng có đầy món ngon đang nguội dần, để mỗi giây mỗi khắc trôi đi cứ từng chút một Mayna thấy nhịp tim mình đập nhanh, lòng thì dâng lên những cảm giác kỳ lạ, thậm chí là muốn làm cái hành động điên rồ đến mức đứng dậy, đi đến bên Lisa mà ôm chầm lấy, nhưng Mayna hiểu quá rõ đó là một ý nghĩ hết sức viễn vông, nhất là đối với một người luôn chạy trốn những ân cần, những sự quan tâm, những tình cảm vượt mức tình bạn như Lisa, nên chỉ cần ngồi đối diện nhìn Lisa chắc đã quá đủ với Mayna lúc này.

Cuộc sống của Lisa trong tuần đầu tiên khi trở về Hàn Quốc khá bình lặng, hằng ngày nếu không ra ngoài tập thể dục và cố gắng giữ nhịp độ sinh học ổn định, cũng như tránh tình trạng mệt mỏi khi lệch múi giờ, thì Lisa lại về nhà, nằm trườn dài trên ghế sofa màu trắng được đặt ở giữa nhà mà thưởng thức những dải thanh âm được mang đến từ chiếc loa Devialet-gold Phantom mình vô cùng yêu thích.

Hôm ấy là cuối tuần và Lisa quyết định không giam mình trong nhà nữa, cô tự thưởng một bữa ăn tối tại nhà hàng beefsteak nằm cách không quá xa khu nhà nơi mình đang sống. Sau khi đã hài lòng với món bò tái thơm ngon dành cho bữa tối, Lisa đang mãn nguyện thưởng thức một ly rượu vang đỏ năm 1998 trước khi gọi người phục vụ đem hóa đơn thanh toán đến cho mình.

Ngay lúc này, một người phụ nữ trông có dáng vẻ hơi tròn trịa tầm ngoài 30, vận trên người chiếc váy hàng hiệu đắt tiền, phủ nước hoa thơm phức, khuôn mặt cô ta dậy lên những nỗi phẫn uất tưởng chừng đủ sức nuốt chửng mọi thứ đang cản đường đôi giày cao gót màu đỏ, cô ta hậm hực bước ngang qua bàn của Lisa và hét lên:

"PARK CHAEYOUNG"

Chính cái tên ấy đã khiến Lisa cảm thấy bất ngờ, bất chợt đôi chân chùng lại và ánh nhìn gần như bị cuốn theo từng bước chân của người phụ nữ kia. Cô ta dừng lại ở chiếc bàn cách nơi Lisa ngồi hơn 20 bước chân, có đôi nam nữ vẫn say sưa ngồi nói chuyện như chẳng hề biết điều gì đang xảy ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy người phụ nữ với sát khí đằng đằng ấy, chàng trai thản thốt, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, anh ta thậm chí còn sợ hãi đứng lên, mặc cho cô gái với gương mặt hiền lành, đường nét thanh tú kia tròn mắt ngỡ ngàng không hiểu đang có vấn đề gì. Người phụ nữ chỉ thẳng tay vào người cô gái với vẻ mặt còn đầy sự ngạc nhiên.

"Hay thật, anh dám giấu tôi mà đi hẹn hò với gái, còn cô thì lại dám công khai đi với chồng người ta"

"Chị đang nói cái gì vậy? Hẹn hò? Chồng người ta...chồng người ta là ai?" - cô ấy chau mày, giọng nói lắp bắp.

"À...thế ra anh không nói anh đã có vợ rồi, anh là trai độc thân à, còn con này là con đàn bà lì lợm bám theo anh à? Bọn đàn ông các anh lúc nào cũng mở miệng bảo đàng hoàng, trong sạch, thế sao không nói mình đã có vợ rồi đi để cô ta khỏi ngỡ ngàng khi có ngày tôi xuất hiện" - nghe cái cách của cô gái kia trả lời càng làm người phụ nữ điên tiết.

"Em à...đừng có lớn tiếng mà, ở đây là nơi đông người đó" - chàng trai sợ sệt bước đến gần người phụ nữ, kéo nhẹ tay cô ta với ánh nhìn cầu xin mong cô ấy giữ cho mình chút thể diện.

"Anh mà cũng biết xấu hổ nữa sao? Còn cô, cô là hạng người gì mà không biết liêm sỉ đến mức đi cám dỗ người đã có vợ thế kia, trông mặt mũi cũng xinh mà không ngờ lại bỉ ổi đến mức như vậy, nếu ở đây không phải là nhà hàng thì tôi đã cho cô một trận để biết mùi. Tôi cảnh cáo cô đừng léng phéng với chồng tôi nữa, để tôi mà biết cô còn hẹn hò thế này thì tôi không nhân từ với cô như vậy đâu" - người phụ nữ ném ánh nhìn cay nghiệt và đanh thép về phía cô gái tội nghiệp bị quy cho cái tội dụ dỗ chồng người khác kia.

Dứt lời cô ta kéo tay anh chồng đang cúi gằm mặt vì xấu hổ đang đứng loay hoay
giữa hai người phụ nữ, và hung hãn lôi đi, nhưng tất nhiên vẫn không quên dập tắt cơn giận của mình bằng việc cầm lên ly nước để tạt thẳng lên người cô gái xinh đẹp đang bàng hoàng chưa biết phải đối mặt với chuyện đang xảy ra như thế nào. Mãi cho đến khi cặp vợ chồng kia rời khỏi nhà hàng, và những tiếng xầm xì bắt đầu trở nên đầy ắp, khi những cái liếc nhìn dè bỉu của mấy chị phụ nữ các bàn bên cạnh cứ vây lấy, khi cô gái ấy bất giác thấy tim mình đông cứng, sợ hãi rồi tự thấy mình thật hèn hạ và nực cười trong chiếc đầm trắng mà mình vô cùng yêu thích lại ướt sũng nước, cô bật khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên đôi tay nắm chặt. Đúng lúc này, Lisa bước đến cạnh chiếc bàn nơi cô và đưa cho cô chiếc khăn tay của mình.

"Không có tôi, cậu đã sống tồi tệ đến mức thế này sao hả Park Chaeyoung?" - giọng nói của Lisa chứa đầy sự uất hờn, kèm theo ánh mắt sắc bén càng khiến ý nghĩa câu nói này trở nên chua chát nhiều hơn.

Chính câu nói ấy khiến Chaeyoung chợt thấy ngạc nhiên, cô vội quẹt ngang dòng nước mắt đang rơi tự do trên gò má mình, ngước khuôn mặt không giấu được nét nhẹ nhàng, thuần khiết của mình lên nhìn người vừa đưa chiếc khăn tay, ngay từ giây phút chạm mặt đầu tiên trong hoàn cảnh này Chaeyoung vẫn nhận ra Lisa, bởi dù đã qua 15 năm hay bao nhiêu năm đi chăng nữa ánh mắt ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn là một màu nâu trong suốt mà Chaeyoung từng thích nhìn ngắm mỗi ngày. Gặp lại Lisa đối với Chaeyoung như tìm gặp lại một món báu vật quý giá mà mình những tưởng đã đánh mất từ lâu, cô chẳng còn kịp nghĩ ngợi chuyện của người đàn ông và người phụ nữ vừa nãy, thay vào đó là sự vui mừng và bất ngờ tràn ngập trong lòng đến tột độ muốn nhảy cẩng lên.

"Lalisa...là cậu phải không? Là cậu rồi đúng không Lisa?"

"Cậu vẫn còn nhận ra tôi là ai ư? Không phải cậu đã quên mất tôi từ lâu lắm rồi sao?" - nhưng thái độ và lời nói đay nghiến của Lisa lại khiến niềm vui trong lòng Chaeyoung lụi tắt, để khi đó cô lại thấy sợ hãi khi đối diện với đôi mắt mà cô từng rất thích.

"Lisa à!" - Chaeyoung nhỏ giọng tha thiết gọi tên người bạn thân của mình.

"Thất vọng quá! Tôi cứ tưởng cậu sẽ sống tốt và hạnh phúc lắm chứ, ai ngờ lại vô liêm sỉ đến mức đi giựt chồng của người khác như vậy"

"Tớ không có mà. Tớ và anh ấy chỉ..."

"Thôi! Cậu không cần phải giải thích, chuyện đó không liên quan đến tôi. Với lại, tôi có là gì của cậu đâu nhỉ"

Vừa dứt lời và cũng chẳng đợi Chaeyoung nói thêm điều gì, Lisa quay lưng bỏ đi để lại Chaeyoung với sự xót xa đang dậy lên từng chút một trong lòng mình, thay vì phải vui mừng khi gặp lại một người bạn cũ, Chaeyoung chỉ lắng nghe tiếng vỡ vụn bên trong, tiếng thở dài càng làm nỗi đau thấm đầy trong khoang ngực trái, với cô lúc này chứng kiến việc Lisa bỏ đi còn khó khăn và đớn đau hơn cả chuyện người phụ nữ kia tạt hẳn ly nước lên chiếc váy yêu thích của mình trước mặt biết bao nhiêu người.

TBC.

"Cớ sao đã thấy nhau rồi thì vui mới phải
Nhưng lại muốn cách xa mình thật chẳng giống ai
Cậu chính xác là người tôi ước muốn
Nếu thật phải buông, lòng sẽ rất buồn
Nhưng trái tim tôi đang đầy tổn thương
Phủ đầy mù sương
Cơ duyên cho chúng ta gặp lại nhau nhưng liệu có đủ nợ để ở lại."

________________________

Dành cho ai chưa biết đến Mayna.
Mayna là thành viên người Trung Quốc, sinh năm 2000 của nhóm nhạc tân binh HOT ISSUE Cô rất yêu thích Lisa và chọn Lisa làm hình mẫu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro