Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đanh mắt lại, cố kìm nén cảm xúc bên trong hốc mắt đỏ hoe. Triệu Vi cũng dần điên đầu với cái đám không biết lượng sức này rồi

" Dạ "

Mọi người không hiểu hai nàng đang nói gì cả, chỉ lặng im quan sát. Trân Ni bắt đầu ngồi xuống thẳng lưng, chân chéo hình ngồi thiền, hai tay chấp đằng trước đầu gối, ánh mắt dần khép lại

" Trước khi muội gỡ phong ấn cho tẩu thì tẩu nên dưỡng chút sức đi đã, dù gì bọn chúng cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu "

Cô lạnh lùng cười khẩy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Là bọn mày tự chuốc lấy cái chết...

" Nàng..làm gì vậy "

Tiểu Hoa cũng sốt ruột lắm, nhìn thấy sắc mặt người kia căng thẳng trong lòng cũng không thoải mái gì

" Tất cả các người, mau tìm chỗ nấp một chút đi "

Triệu Vi lạnh giọng ra lệnh, người tỷ muội mà cô yêu thương bảo bọc nhất một mực bị truy sát, cô không cam tâm để yên

Trong thâm tâm nàng đang tịnh dưỡng chút khí tức, kìm nén lại đau sót phân cảnh chia ly từ người thương

'Kim Trân Ni này nhất định đem tên khốn cẩu tha Hoắc Liên Khiêm xuống âm phủ'

Phong Tiêu Ca và Lâm Văn Trọc rất hoài nghi nhưng không dám trái mệnh lệnh, nhìn thấy hai nàng quyền lực nhất đang rất căng thẳng nên liền nghe lời thối lui

" Đi "

Phong Tiêu Ca cũng kéo lấy ống tay áo của Tu Quyền Phi đang đứng trơ ra đó, cô dù không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn dắt Dạ Yến xoay người tìm chỗ nấp

" Còn đứng đây làm gì? "

Triệu Vi uy nghiêm với tất cả mọi người, nhìn sang bên cạnh vẫn còn một con chuột nhắt nào đó đang khúm núm không nghe lời

" Ừm..."

Tiểu Hoa ngậm ngùi uỷ khuất xụ mặt xuống bỏ đi, cô nhìn thấy cũng thở dài một hơi, không nhẫn tâm mắng nàng nhưng không mắng nàng sẽ không chịu đi

Nơi này vắng lặng còn lại hai người, Trân Ni ngồi nghiêm chỉnh mắt nhắm nghiền từ đầu đến giờ, Triệu Vi bắt đầu ngồi xuống phía sau nàng.

" Tẩu tẩu, chuẩn bị "

Nàng gật đầu một cái. Tiếp nhận sự đồng ý, Triệu Vi bắt đầu lấy trong ngực ra một cây bút lông, kê lên đằng sau tấm lưng nhỏ nhắn của nàng, phác hoạ thành một tấm bùa có hai chữ 'Ấn Quỷ', một miếng bùa liền hiện lên, Triệu Vi mạnh tay giựt phăng tấm bùa ra khỏi người Trân Ni

Ngay sau đó liền phát lên một luồng ánh sáng đỏ chói phát tán xung quanh, bao quanh nàng là một nguồn hào quang đỏ nhấp nháy mờ ảo, một luồng khí lạnh buốc. Trân Ni mở mắt ra, một con ngươi tròng đen hoàn toàn, đuôi mắt hiện lên hai vần màu đen dài như đuôi cá. Trong vô cùng quyến rũ quỷ dị, y phục từ bạch y chuyển sang một chiếc váy lụa dài, lỏm chỏm vài vệt máu đỏ không biết từ đâu xuất hiện. Ở móng tay dần dần dài ra những cái vuốt sắc nhọn màu đen tuyền, tóc buông xoà dài ra phủ hết tấm lưng.

Triệu Vi hơi né xa ra đằng sau quan sát nàng biến đổi thành Lệ Quỷ. Bản thân nàng không thể biến boá bởi vì trước kia Thái Anh đã phong ấn bùa lên nàng, tránh để làm nàng bị tổn thương chính mình, hậu quả của việc hoá thành Lệ Quỷ sẽ mất đi kiểm soát nếu tức giận và vô cùng hung mãn

Phía xa bụi cỏ gần đó năm người trố mặt há hốc mồm không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy...một ánh sáng đỏ chớp sáng một cái Thái tử phi của bọn họ liền biến thành một người khác, trong rất u tối quỷ dị, rất đáng sợ

Trân Ni không nói gì, cơn tức giận liền ập đến. Nàng không dùng chân để đi mà là bay lên cách mặt đất một gan tay, bắt đầu đứng lên hướng về phía trước mà lao đi thật nhanh, tâm trí dần mù mịt

" Đi theo! Nhanh lên ! "

Triệu Vi rượt theo đằng sau không quên gọi mấy người kia cùng đi. Tiềm thức của Trân Ni bị oán hận chiếm lấy, cái nàng muốn bây giờ chính là giết chết đám hỗn độn cùng Hoắc Liên Khiêm

'Thái Anh, chờ ta'

--

" Thái Anh đứng lại, ngươi chạy không thoát đâu hahaha "

Hoắc Liên Khiêm cười trong sự tức giận, hắn phi ngựa bao vây y. Lúc kiếm sắt kề đến gần cổ Thái Anh thì một nam ngân từ xa đáp phăng cây kiếm văng tám mét

" Dương Bát ngươi! "

Hắn ý thức được liền tức giận nhìn nam nhân kia đạp phăng kiếm của mình. Thái Anh bị bao vây có hơi hoảng loạn, chỉ thấy Dương Bát từ đầu đứng chắn trước mặt

" Ngươi dám phản bội ta, được lắm ngươi muốn mẫu thân của ngươi chết theo tên khốn Tiêu Yến Kỳ chứ gì! "

" Câm miệng thối ngươi lại, đừng hòng sỉ nhục phụ mẫu ta! "

Một màn tranh cãi diễn ra

'Phản bội? Vậy là...'

Dương Bát câm hận nhìn tên khốn đã lợi dụng mình suốt thời gian qua...hắn nhìn sang Thái Anh trong trạng thái nghi hoặc đề phòng mình, liền lên tiếng giải thích

" Đúng vậy chính là bởi vì Hoắc Liên Khiêm bắt giữ mẫu thân thần làm con tin đe doạ hai huynh muội bọn thần phải phục tùng hắn, vì sao lại là chúng ta? Bởi vì Tiêu Dương Bát ta và muội muội Tiêu Dạ Yến là con của Tiêu Yến Kỳ, phụ thân của ta là trợ thủ đắc lực năm xưa của Phác Châu cóc sơn trang, cả ba nam nhân Phác Hải Ca, Hoắc Chiêu Thần và Tiêu Yến Kỳ từng vào sinh ra tử cùng nhau, lập nên Phác sơn trang. Nhưng vì năm đó, Phác Hải Ca tức phụ thân Thái tử chết bất đắc kỳ tử chính là do Hoắc Chiêu Thần vì tham vọng muốn soán ngôi, nhưng xui xẻo bị phụ thân ta Tiêu Yến Kỳ phát hiện nên đã giết chết hắn ngay sau khi hắn giàn dựng ám sát Phác Hải Ca hoàng đế "

Hắn dừng lại một chút rồi căm phẫn trừng mắt với nam nhân trước mặt, tiếp tục nói

" Ba năm sau cha thần bị Hoắc Liên Khiêm hắn giết chết, tham vọng của hắn cũng quá lớn như chính phụ thân hắn là Hoắc Chiêu Thần..."

" Là thật sao...vì sao? vì sao ta không biết chuyện này "

Thái Anh hoảng sợ càng thêm khó tin, Dương Bát nghiêm túc kể lại sự thật năm đó. Việc này chỉ có duy nhất Hoắc Liên Khiêm biết nhưng hắn đã vô tình để lộ chiếu thư ở phòng, Dạ Yến đã đồng thời xem được mà kể lại cho Dương Bát nghe

" Ha? Thái Anh đệ đừng nghe hắn mà, không phải như vậy đâu "

Hoắc Liên Khiêm không sợ trời không sợ đất, chỉ sơn Phác Thái Anh đau lòng tổn thương...hắn không nỡ nhìn người mình yêu càng thêm căm hận bản thân hắn...

" Nực cười! Tên phản nghịch tặc chó chết! Ta giết ngươi "

Thái Anh phát điên, không kiểm soát được bản thân liền thuận tay đánh ngất một tên hắc y nhân cướp lấy đoản kiếm, không đợi hắn lấy lại tinh thần. Thái Anh lao đến Hoắc Liên Khiêm ngồi trên ngựa

" Chết đi! "

Hắn đành rút kiếm đỡ lấy, bỏ ngựa lao xuống mặt đất phòng thủ. Đám hắc y nhân thấy chủ tử bị tấn công cũng liền lao đến

Tiếng choang vào nhau do va chạm của mũi kiếm, y khó khăn đánh tan cái đám cản đường để một tay giết chết tên khốn họ Hoắc đó

Dương Bát cũng bắt kịp xoay người yểm trợ đằng sau y, múa một đường kiếm ba bốn tên liền chết không nhắm mắt

Cuối cùng Thái Anh lao đến giao chiến với Hoắc Liên Khiêm. Cả hai võ công cao cường, kiếm vũ xoẹt qua mang tai nhau, Hoắc Liên Khiêm đau sót không muốn làm bị thương y chỉ còn cách né đòn.

'Mấy ai hiểu được, cùng người mình yêu giao chiến...nhìn cặp mắt căm phẫn của đệ ấy dành cho ta kìa...haha'

Xoẹt

Mũi kiếm xoẹt qua đai lưng của hắn, đâm đến rách một mảng áo bào. Hoắc Liên Khiêm nhìn y ra tay lãnh khốc, không thể để yên đành phải đáp trả để bảo toàn mạng

Keng

" Thái Anh!! "

Y nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhất thời nhìn sang hướng giọng nói, một y nhân đỏ thẳm bay từ phía xa thật nhanh lại đây

Nàng từ xa nhìn thấy người yêu càng điên tiết tên khốn kia, chỉ trong chốc lát khuôn mặt trắng trẻo mà nàng thấy đã chau lại thành một hàng

Ực

Mũi kiếm sắc bén một đường xuyên qua ngực trái thân hình hao gầy...miệng liền phun ra một ngụm máu tươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro