Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Vy đi học sớm mà không dùng bữa sáng tại nhà. Mẹ Vy ngạc nhiên hỏi ra miệng:

- Con đi đâu vội thế, không ăn à?

- Sáng nay con phải trực nhật sớm, sẽ mua đồ ăn trên trường luôn.

Vy đạp xe rời đi, đến gần trường thì cố ý rẽ sang một hướng khác, đi lâu thêm một đoạn, cô dừng lại trước một cửa tiệm bán bánh mỳ lâu năm. Nồi bánh bao hấp nóng hổi bốc khói nghi ngút ngay trước đường, Vy kéo cao cổ áo, ngẩng đầu hỏi giá ông chủ. Vy cầm trên tay hộp bánh bao y hệt cái cô đã nhìn mấy hôm trước, không khỏi cảm khái. Chỉ muốn thử xem có thật bánh bao ở đây ngon nhất thành phố hay không mà thôi.

Đang định rời đi thì từ đằng sau có một đám người ồn ào kéo đến. Một dàn xe đạp địa hình dựng ngay sát vỉa hè, Nguyên vác cặp trên vai, áo sơ mi rộng thùng thình bỏ ra ngoài quần, nút trên bị anh kéo bung muốn đứt, hoàn toàn không cần mặc áo khoác bởi vì anh cũng chẳng thấy lạnh chút nào. Khi lũ bạn phá phách đang nhốn nháo kéo nhau mua bánh bao thì Nguyên lại đứng vất vưởng ở bên ngoài, vừa vặn đối diện ngay tầm mắt Vy.

- Ê Nguyên, mày ăn mấy cái?

- Một thôi. Heo hay sao mà ăn hai cái. - Nguyên nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt như có như không lướt sang Vy, cô cúi đầu, cổ áo khoác kéo cao che đi gần nửa gương mặt.

- Không mua cho bạn gái nữa?

- Mua cái đầu mày, chừng nào mày có rồi đi mua cho người ta. - Nguyên không nhịn được cong môi trêu chọc.

- Ế, mẹ mày bị thần kinh à? Anh em bọn tao làm gì có cái mặt như mày mà cua gái. - Một cậu con trai tóc lãng tử bồng bềnh miệng vừa ngậm bánh bao vừa mắng, trên tay còn xách thêm rất nhiều bao - Mày nói xem tao mua một cái cho người đẹp... Ủa? Người đâu rồi?

- Ai?

- Cô gái mới vừa đứng lúc nãy ở đây này... - Khang ngơ ngác chỉ tay vào một khoảng trống đằng trước - Tao kêu mày trông chừng cô ấy mà, đi đâu rồi?

- Không nghe thấy. - Nguyên thản nhiên khoanh tay, tỏ vẻ mình không liên quan đến vụ này làm Khang tức gần chết. Nhưng tức rồi thì cũng chẳng thể làm được gì.

- Mày không thấy người đẹp, rất xinh đó! Dù chỉ nhìn thấy mỗi cặp mắt. Đột nhiên tao thấy hơi quen quen, có phải bóng hồng nào của mày không đó?

- Không nhớ. Không quen.

Nguyên đáp lại hai câu đều đều rồi ngưng. Đúng thật là anh không để ý kĩ lắm.

Kỳ thi cuối học kì tất bật diễn ra. Dù sao cũng chỉ là lớp mười, tuổi ăn tuổi chơi, lại bận rộn chuẩn bị cho văn nghệ nên ai cũng ôn bài rất qua loa. Tối nào Vy cũng thức đến mười hai giờ đêm học bài, sáng sáu giờ đã phải dậy đi học sớm, thế nhưng cả người chẳng hề thấy vẻ mệt mỏi, trái lại còn nhẹ nhàng khoan khoái. Ngọc ngưỡng mộ than thở:

- Không yêu đương thật tốt, xinh đẹp tự nhiên thật tốt. Mỗi ngày tớ đều phải làm một đống việc, nhắn tin với bạn trai, chăm sóc da, đắp mặt nạ, tập kịch bản, làm gì có thời gian ôn thi đâu. Nhìn cậu kìa... - Ngọc bĩu môi ghen tỵ, véo má Vy một cái làm cô phải ngưng hẳn việc chép bài - Da dẻ tốt, tính tình tốt, cuộc đời suông sẻ.

- Nhưng mà có phải cuối tuần Thịnh sẽ dẫn cậu đi ăn, hai người hâm nóng tình cảm không? - Vy mỉm cười đưa ra một ý tốt, thành công làm cho Ngọc miễn cưỡng chấp nhận cuộc sống đầy sóng gió của mình.

- Cũng đúng.

- Cậu có muốn xuống canteen ăn gì không? - Vy cắn bút hỏi. Không thấy My, đinh ninh là cô bạn đã đi tìm tình yêu mới của mình rồi.

- Ừ. - Ngọc lục đục lấy tiền trong cặp - Mà khoan, sao dạo này cậu cứ thích đi xuống canteen thế? Để ý anh nào phải không?

- Không có. Thức khuya nhiều nên đói thôi.

Vy nhẹ nhàng lắc đầu. Thái độ cô luôn bình thản như vậy, che giấu tốt như vậy, thật sự là không nhìn ra cô đang để ý một người nào khác. Ngọc cũng chỉ hỏi bừa, chứ chắc mẩm chuyện đó, tảng đá này chẳng ai có thể xê dịch nổi. Vy cười nhạt. Cả hai đi xuống được một vòng cầu thang thì bắt gặp phía dưới cũng có hai người đang đi ngược lại. My đang ngọt ngào khoát tay Nguyên, nũng nịu đòi đút kem, gặp Vy, My chợt cười hỏi:

- Hai cậu xuống canteen à?

- Ừm.

- Đi đi nhé, tớ vừa ăn xong rồi.

Vy chủ động nghiêng người tránh đường. Khi đứng cùng một bậc thang, cô chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hai người đứng gần nhau đến thế. Vy chỉ cao ngang vai Nguyên, còn anh thì đang xoay mặt cùng My nói chuyện, bọn họ còn chẳng có cơ hội nhìn thẳng vào mắt nhau. Cái lướt qua đó chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng hai giây nhưng cứ như có máy ghi hình, chầm chậm tua đi tua lại trong đầu.

Vy ngửi thấy mùi dầu thơm từ áo sơ mi của anh, thoang thoảng lướt qua cánh mũi, thơm như mùi của gió hoà vào lá cây, lưu luyến nhưng cũng đầy lạnh lẽo.

Đó là khoảng thời gian Vy gặp Nguyên nhiều nhất, cũng gần gũi nhất. Sau đó, bọn họ không còn gặp lại nhau nữa, bởi vì My và Nguyên đã chia tay. Sau khi kết thúc buổi diễn văn nghệ đón tết với kết quả đứng thứ ba toàn trường, My vừa gọi điện thoại nhóm cho hai người còn lại, khóc lóc thảm thiết. Vy chưa từng nghĩ từ một cô gái có giá, My đã bị đá một cách chóng vánh đến vậy.

- Cậu ấy chia tay tớ, bảo là không còn thích nữa. Còn bảo tớ có thể bịa lý do để đá cậu ta cũng được...

Cho đến tận phút cuối cùng của cuộc tình, anh vẫn giữ lại sỉ diện cho My. Nhưng vấn đề là cô không cần những thứ đó, chỉ muốn tiếp tục yêu đương với anh. Tính ra, lời đồn thổi quả thật không sai, Nguyên chưa từng quen ai quá lâu bao giờ, lần hẹn hò này kéo dài hẳn là vừa một học kì.

Vy chưa yêu bao giờ, cho nên không biết phải an ủi bạn thế nào, suốt một tiếng đồng hồ, Ngọc vừa nghe My kể lể uất ức vừa an ủi cô bạn. My khóc đến tận khuya thì ngủ thiếp đi, tỉnh dậy với hai con mắt sưng húp nên không dám đến trường. Ngọc thở dài:

- Thôi, coi như cho nó có cái kỷ niệm thời còn đi học, ít nhất còn được hẹn hò với anh hot nhất trường. Mà cũng là cho một bài học, sau này đừng kiêu căng quá.

Đi học thêm hai ngày thì trường thông báo cho nghỉ tết luôn, Vy dành toàn bộ sức lực của mình vào việc quét dọn nhà cửa năm mới. Mùa xuân đến, sức khoẻ bà ngoại trở nên tốt hơn một chút, đã có thể đi lại chăm cây, rau trong vườn bắt đầu vươn mầm, Vy tranh thủ dọn dẹp phòng ngủ của mình, phụ mẹ quét sơn khắp nhà lại một lần, lấy những quần áo và sách vở cũ không dùng đến nữa để bán và quyên góp cho người nghèo.

Bận rộn mấy ngày làm Vy nhanh chóng không còn khái niệm thời gian, thoáng chốc đã đến đêm giao thừa. Năm nay mẹ Vy mua cây cảnh muộn hơn mọi năm, dưới cái lạnh của đêm cuối năm, hai mẹ con cùng nhau bon bon trên chiếc xe máy cũ lượn quanh chợ hoa một vòng. Vy rất thích trưng mai trong nhà, dù tập tục vùng miền của cô là chuộng hoa đào.

Vy ngẩn ngơ ngắm cây mai chỉ có mấy cành nhỏ trơ trọi cùng vài ba bông hoa mới nhú nở. Màu vàng càng tô điểm thêm rực rỡ, không giống màu đào ngọt ngào mềm mại, vàng sáng bừng chói loá mới kích thích ánh nhìn. Mẹ Vy đi mãi mà không lựa được chậu nào đẹp mắt, đường thì lại càng đông hơn, nhìn thấy con gái mãi si mê, bà quyết định nhanh:

- Thích cây này hả? Mua luôn đi!

Vy chỉ thấy một cái cây nhỏ không nổi bật trong rừng hoa này thì có hơi đáng thương, chứ không hề tán thưởng vẻ đẹp của nó, nhưng mẹ Vy đã trả tiền thì cô đã không còn ý kiến nữa. Trong nhà vẫn còn một vài món đồ trang trí nhỏ như đèn lồng hay cá chép nhưng mẹ Vy vẫn muốn ghé mua thêm mấy cái thiệp nữa, theo lời mẹ nói, thêm ý lời trên thiệp mới đầy đủ ý nghĩa của ngày tết.

An khang thịnh vượng. Vạn sự như ý.

Mong rằng sang năm mới rồi, Vy sẽ hoàn thành được những dự định chưa thực hiện trong năm cũ, mong rằng bà ngoại sẽ luôn khoẻ mạnh, mong rằng hai người bạn của cô có thể thuận lợi nhận được danh hiệu học sinh giỏi, và mong rằng Nguyên sẽ ngày càng trưởng thành hơn...

Ngày đầu tiên đi học lại, rõ ràng không khí của học sinh toàn trường đã đổi màu. Trên người ai cũng phảng phất nụ cười chúc tết, trong cặp còn nhét thêm vài bịch bánh kẹo tết để chia cho mọi người trong lớp. Con gái thì có kiểu tóc mới, con trai thì có thêm đôi giày mới, ngay cả làn da cũng được chăm sóc kĩ càng hơn. Tâm trạng Vy cũng kéo lên cao hơn, vừa vào lớp đã nhận được lời chúc nhiệt tình từ bạn cùng bàn:

- Vy xinh đẹp, năm mới vui vẻ. Chúc cậu càng ngày càng xinh, học ngày càng giỏi và sớm có bạn trai để ra mắt tớ nhé! Cam đoan, tớ duyệt qua là chỉ có chuẩn.

Vy cười híp mắt:

- Năm mới vui vẻ. Chúc cậu năm mới ngày càng học giỏi, trăm năm hạnh phúc với bạn trai. Tớ có mang kẹo từ nhà đây, chia cho cậu.

- Oa, cảm ơn cậu!

Hai mắt sáng rỡ, Ngọc hào hứng phụ Vy lấy một bao lớn từ trong cặp ra, tỉ mỉ lựa chọn mấy loại ngon nhất để ăn, còn không quên chia cho mọi người cùng tổ. Cuối năm công ty bố Vy tặng nhiều bánh kẹo và nước ngọt, nước ngọt thì không thể mang lên trường nên chỉ đem theo chút kẹo thôi.

- Kẹo dẻo vị quýt này ngon thật. Là hãng gì đây? Tớ cũng phải mua một hộp. - Ngọc chóp chép nhai ngon lành, lật tìm nhãn hiệu trên bao bì.

My nhìn thấy cảnh vui vẻ từ ngoài lớp, cố gắng kìm nén cảm xúc bất thường, thô lỗ nhét cặp vào ngăn bàn bất chấp sách vở dày cộp bên trong. Vy trao cho Ngọc một ánh mắt, cả hai không hẹn mà cùng hùa vào mời My ăn kẹo, đồng thời dò hỏi tình hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro