Chương 47 - Thư ký mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe cứu thương chở Park lão phu nhân nhanh chóng đến bệnh viện BrandNew. DaeHwi cũng nhanh chóng thông báo cho WooJin biết rõ sự việc. Nói thật, nãy giờ nó cũng run dữ lắm, bây giờ biết WooJin đang cấp tốc chạy về nên nó cũng yên tâm hơn.

Đến khi WooJin về tới nơi thì bà nội đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức. Thần sắc bà đã tốt hơn hẳn, trông không có vẻ gì giống một người vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh. Đặc biệt khi thấy WooJin bước vào bà liền kể lể:

"Anh có biết 'vợ' anh đã làm gì tôi không? Nó dám lấy kim đâm vào tay chân tôi đấy! Đây, anh xem!" Bà nội vừa nói vừa hùng hổ giơ tay chân ra trước mặt WooJin, giọng điệu thầm trách móc trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó sao hắn có thể bỏ bà ở lại một mình như thế.

"Bà! Bà phải cảm ơn DaeHwi mới đúng. Nếu DaeHwi không nhanh trí, xử lý kịp thời thì bây giờ bà có nằm nói chuyện với cháu như bây giờ được không?" WooJin vừa nói vừa bất lực trước suy nghĩ của bà nội.

DaeHwi bó tay nhìn bà nội, không ngờ mấy tiếng trước bà là người ôm tay mình khư khư mà bây giờ đã quay ngoắt một 180 độ như vậy. DaeHwi cười nhạt nói:

"Xem ra bà rất ghét em... Mấy tiếng trước còn giữ chặt tay em không chịu buông, mà bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy." DaeHwi cố tình xoa xoa tay chỗ còn đỏ lựng vì bị bà nắm quá chặt.

Bà nội thấy vậy liền quát lên chữa ngượng:

"Ai... ai thèm nắm tay cậu không buông chứ? Chỉ là trúng gió thôi mà. Tôi làm gì phải sợ chứ!"

Trước thái độ đó của bà chẳng những không khiến DaeHwi sợ mà ngược lại còn khiến nó bật cười khanh khách:

"Haha. Bà nghỉ ngơi đi ạ, không cần đôi co với cháu."

Trước thái độ đó của DaeHwi, Park lão phu nhân càng hổ thẹn, cúi gầm mặt xuống nhìn xung quanh căn phòng trắng muốt.

DaeHwi đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, cậu nhóc chợt nhớ ra chuyện gì đó nên bèn quay lại thông báo với Park lão phu nhân:

"Bác sĩ bảo bà phải ăn uống điều độ, không được ăn quá mặn. Vì thế, từ nay trở về sau cháu sẽ giám sát việc ăn uống của bà. Còn nữa, cháu vừa đăng kí cho bà một lớp tập dưỡng sinh, bác sĩ cũng có bảo bà phải vận động nhiều hơn, lúc nào được xuất viện cháu sẽ đưa bà đến lớp đó..." DaeHwi nói một hơi mà vẫn chưa xong, "Ngoài ra, bà phải uống thuốc huyết áp đều đặn mỗi ngày. Để tránh tình trạng bà bỏ thuốc, mỗi ngày cháu sẽ đích thân theo dõi bà uống. Sáng trước khi đi làm cháu sẽ xem bà uống, trưa cháu sẽ tranh thủ về và bữa tối nữa, tóm lại bà phải uống trước mặt cháu, để tránh bà mang thuốc vứt đi."

"..." WooJin im lặng không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhạt.

Chỉ có Park lão phu nhân là phản ứng dữ dội nhất:

"Cái gì?" Bà nội quát lớn. "Sao lại có loại cháu dâu như cậu? Trong cái nhà này cậu xem tôi ra gì? Đến cả MinAh hay ngay cả mẹ WooJin còn không dám bắt ép tôi như vậy."

"..." DaeHwi nhún vai. "Vì thế nên bà mới nhập viện như bây giờ đấy thôi!"

"WooJin." Bà nội xoay qua nhìn WooJin, "Cháu coi nó kìa, sao lại có thể hỗn láo với người lớn như thế!?"

"Bà!" WooJin nghiêm giọng, "Cứ theo sự sắp xếp của DaeHwi đi!"

Park lão phu nhân không nhận được sự ủng hộ của cháu mình nên đành cúi mặt xuống, không quên lầm bầm mấy câu:

"Được lắm! Hai người bắt tay nhau ăn hiếp một bà già như ta!"

Nhưng đáng tiếc là không ai thèm để ý đến lời ai oán của Park lão phu nhân. Trong lúc đó, WooJin vẫn giữ vững lập trường cứng rắn của mình.

"Thôi, cháu và DaeHwi về đây. Cô giúp việc đã đến nãy giờ rồi, tối nay cô ấy sẽ chăm sóc bà. Bà ráng nghỉ ngơi nhé!"

WooJin vừa nói xong đã ba chân bốn cẳng kéo DaeHwi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa bước ra ngoài, DaeHwi đã nhìn WooJin cười khúc khích:

"Sao lại nhìn anh cười?" WooJin thắc mắc, đôi mày thanh tú trên gương mặt cương nghị của anh khẽ chau lại, nhìn thật thu hút.

"Hihi, không có gì! Tại thấy anh kéo em ra khỏi phòng bệnh như đang chạy trốn nên thấy buồn cười đó mà."

WooJin khẽ cốc đầu DaeHwi một cái:

"Ngốc! Em không đi chẳng lẽ muốn ở đó nghe bà ca cẩm nữa à?"

"..." DaeHwi vừa nhăn mặt vừa xoa đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu ra thật đáng ghét.

WooJin thấy vậy liền không kìm được, khẽ kéo nó vào lòng rồi cùng bước vào thang máy.

Trong thang máy, WooJin không nói gì mà cũng không ngừng nhìn DaeHwi. Đôi mắt anh như bao trùm lấy nó... giống như một cánh tay vô hình không muốn buông DaeHwi ra.

Đến lúc rời khỏi thang máy, lên xe mà WooJin vẫn tiếp tục nhìn khiến DaeHwi thấy rất khó thở nên nhịn không được nữa liền hỏi:

"Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?"

"Anh đang nghĩ... có em là điều thật tuyệt vời."

Nghiêm túc mà nói, đây là một trong những câu nói ngọt ngào hiếm thấy mà WooJin nói. DaeHwi không thể không xúc động. Giờ đây nó càng hiểu thêm rằng niềm an ủi lớn lao nhất là những cố gắng, nỗ lực của mình được người khác thấu hiểu và cảm thông.

DaeHwi đang ngất ngây hạnh phúc không nói nên lời, chỉ có thể dùng hành động thay cho lời nói: nó chỉ biết vòng tay qua cổ WooJin, chủ động trao cho anh một nụ hôn đắm đuối.

.

Mấy hôm sau thì bà nội cũng đã được xuất viện. Vừa về đến nhà, DaeHwi đã thực hiện ngay kế hoạch của mình: bà nội nhanh chóng 'được' đưa tới lớp dưỡng sinh, DaeHwi lên google tìm kiếm những thực đơn dành cho người cao huyết áp,... Mới chỉ vài ngày mà kế hoạch này đã tỏ ra khá hiệu quả, huyết áp của bà nội đã nhanh chóng ổn định trở lại, tâm tình của bà cũng vui vẻ hơn khi kết được nhiều bạn mới trong lớp dưỡng sinh.

Cũng trong những ngày đó, mọi việc trong công ty vẫn đều đặn diễn ra, chẳng mấy chốc đã đến lúc chị SoMi thư kí được thiên chuyển ra chi nhánh ở nước ngoài. Đáng ra hôn phu tương lai của chị kêu chị thôi việc luôn, nhưng dù sau cũng đã gắn bó với công việc này nên chị không đành lòng, chị vẫn lén nộp đơn xin chuyển ra chi nhánh ở ngoài nước, rất may đã được đồng ý.

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên chị SoMi rời khỏi. Người cũng đã đi rồi, các nhân viên khác cũng thôi không bàn tán nữa, chuyện được bàn tán rôm rả nhất bây giờ là ai sẽ là người 'đặt mông' lên cái ghế thư kí Tổng giám đốc kia?! Nghe nói bộ phận nhân sự đã nhận được trên 200 hồ sơ dự tuyển cho vị trí này, mà ai ai cũng ưu tú, điều đó càng khiến mọi người bàn tán rôm rả.

Nhưng rất nhanh chóng, trước giờ làm việc nửa tiếng mọi người đã có câu trả lời: Trưởng phòng nhân sự điềm đạm đưa theo một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài óng ả, nụ cười tươi rói, cô gái đó khoác trên người một bộ váy vừa vặn ôm lấy thân hình tuyệt mĩ. Đó không ai khác chính là tân thư kí Tổng giám đốc của chúng ta.

DaeHwi vốn dĩ đang ở trong phòng làm việc cùng WooJin, trong lòng cũng rất nôn nóng muốn biết mặt thư kí mới. Không quan tâm sao được khi thư kí mới đó cũng chính là người buôn dưa lê mới cùng nó mà. Những lúc trước đây, WooJin thường xuyên bận rộn nên cũng không thường ở phòng làm việc, lúc đó nó chỉ có thể đi lòng vòng khắp tầng 44 để tám chuyện, trong đó, đương nhiên chị SoMi thư kí là 'bạn tám' thân thiết với nó nhất. Nên lần này, nó cũng rất muốn ở ngoài cùng mọi người đón người mới nhưng WooJin không cho, một mực bắt DaeHwi ngồi ở trong phòng.

Ở ngoài này, chẳng mấy chốc cô thư kí mới đã ngồi vào bàn làm việc, các anh chị đồng nghiệp khác đang vây kín xung quanh. Do phòng của WooJin cách âm quá tốt nên DaeHwi đứng bên trong không nghe thấy gì, nhưng chỉ nhìn qua lớp kính dày cũng đủ thấy không khí rôm rả đến mức nào. Chỉ có điều cô thư kí đó đang ngồi lọt thõm giữa mọi người đang đứng xung quanh nên nó vẫn chưa kịp thấy mặt. Lúc này, DaeHwi đành làm liều phớt lờ mệnh lệnh ban nãy của WooJin, rón rén mở cửa chuồn ra ngoài.

WooJin nãy giờ đang chăm chú xem xét hồ sơ đến giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn DaeHwi hòa vào đám đông, gương mặt sung sướng như cá gặp nước, hắn chỉ có thể khẽ lắc đầu. Thật ra, hắn không cho DaeHwi ra ngoài vì muốn giữ một chút uy nghiêm của DaeHwi đối với thư kí mới. Vì dù sao nó cũng là Tổng giám đốc phu nhân, nếu cái gì cũng không giữ gìn thì hắn sợ mọi người sẽ không tôn trọng DaeHwi. Nhưng cuối cùng bản chất cậu nhóc là vậy, hồn nhiên, hòa đồng, không thích tạo khoảng cách, nên WooJin cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể nhìn DaeHwi tíu tít bên cạnh cô thư kí mới. À, sẵn tiện hắn cũng nhìn phớt qua được cô ta. Đáng ra thư kí sẽ do phòng nhân sự chọn khoảng 10 người xuất sắc nhất rồi để hắn trực tiếp phỏng vấn, lựa chọn. Nhưng mấy hôm nay bà nội ngã bệnh nên hắn để cho trưởng phòng nhân sự toàn quyền lựa chọn. Kết quả là trưởng phòng Kim đã chọn một cô gái cũng khá xinh đẹp vào vai thư kí, chỉ không biết thực lực ra sao mà thôi.

DaeHwi vừa ra ngoài đã chen ngay vào đám đông. Thật bất ngờ khi thư kí mới lại là người nó không hề xa lạ, người ngồi trên ghế thư kí chẳng phải là SooMin, Hoa khôi lớp 12 của trường hồi trước đây sao?

Thấy DaeHwi vui vẻ chào hỏi như thế, ánh mắt của SooMin thoáng hiện ra thần sắc hỗn loạn, vừa căm tức cũng vừa oán hận. Nhưng bề ngoài, cô ta vẫn tỏ vẻ thân thiện chào hỏi.

Trong lúc mọi người đang rôm rả thì WooJin đã bước ra ngoài, lạnh lùng gõ tay lên tấm cửa kính, âm thạnh lạnh lẽo vang lên ra hiệu cho mọi người ai trở về việc nấy, DaeHwi cũng ngoan ngoãn chui tọt vào trong như chú mèo con, còn SooMin liền cười nụ cười tươi tắn nhất, khẽ gật đầu chào hắn. WooJin thấy vậy nhưng không tỏ vẻ gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô gái trước mặt một lượt từ trên xuống dưới rồi quay người đi vào trong.

Tầng 44 một phút trước còn rộn rã là thế nhưng một phút sau đã lập tức im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng máy điều hòa hoạt động. SooMin nhanh chóng bắt tay vào công việc, nhưng không tránh khỏi trong đầu hiện lên hình ảnh anh tuấn của WooJin và gương mặt đáng ghét của DaeHwi.

Còn câu hỏi tại sao SooMin ghen ghét với DaeHwi thì chúng ta hãy quay ngược lại trước đây mấy tháng!

.

Mấy tháng trước đây, trong lần họp lớp, SooMin đã cố ý đến muộn để khoe 'bồ' đại gia, đi xe hơi đời mới, quần hiệu, áo hiệu,... Đương nhiên điều đó lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người khiến SooMin cảm thấy lâng lâng, như người đang đi trên mây. Chỉ có điều, giữa buổi tiệc thì thằng SeonHo đã cố ý làm bẽ mặt cô. Rồi sau đó khoe khoang cái thẻ bạch kim gì đó, còn DaeHwi cứ liên tục chối bai bải. Sinh thời SooMin ghét nhất là điều đó, vừa đánh trống vừa la làng, bề ngoài thì giả vờ khiêm tốn, miệng thì nói không phải nhưng hành động thì khoe khoang. DaeHwi buổi tối hôm đó đã bị cô ta ghét là như thế.

Tâm trạng đang trên mây thì phút chốc bị kéo xuống vực thẳm khiến SooMin thắc mắc mãi: "Thằng DaeHwi rốt cuộc đã vớt được đại gia hay làm trai bao cho bà già nào mà oách quá vậy?"

Cuối cùng thì tiệc tàn cũng là lúc cô ả tìm được câu trả lời. Vừa nhìn thấy chiếc Audi R8 đỗ cách đó không xa, nhìn DaeHwi chậm rãi bước tới và đặc biệt trong xe là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. SooMin không ngờ DaeHwi lại có thể 'câu' được một đại gia trẻ tuổi, đẹp trai như thế. Bất giác cô ta nhớ lại lão già bụng phệ, đầu hói của mình liền lắc đầu chán chường.

SooMin cứ đứng nhìn WooJin trên xe cho đến khi cả hai đi khuất, thậm chí bạn bè đã về hết mà cô vẫn chưa gọi điện cho lão già kia đến đón. Một hồi sau cô mới sức tỉnh, vừa gọi điện xong thì từ sau lưng có một tên đàn ông khác tiến đến, giọng nói trầm tĩnh:

"Cô nhìn theo Park WooJin?"

Câu hỏi bất ngờ khiến SooMin vô cùng mất mặt, không ngờ mình nhìn theo anh ta lộ liễu đến mức người ngoài cũng nhận ra được.

"Park WooJin có thể nói là một mẫu đàn ông hoàn hảo. Để ý anh ta xem ra cô cũng rất có mắt nhìn người..." Ông ta chậm rãi nói tiếp.

Đến nước này, SooMin mới giả vờ khiêm tốn:

"Tôi nhan sắc tầm thường, sao khiến cho anh ta chú ý được?"

"Tầm thường? Không hẳn, đường nét, hình thể của cô đều rất tuyệt, chỉ có điều chưa biết khai thác thôi." Người đàn ông nhận xét. "Nhưng cô biết chàng trai nhỏ nhắn đi chung với anh ta là ai không?"

"Là bạn tôi." Điều này SooMin có thể lập tức trả lời.

"Không, tôi không có ý đó..."

"Vậy, chẳng lẽ là tình nhân của anh ta?" SooMin rụt rè hỏi.

"Cũng không đúng! Là 'vợ'! Quan hệ vợ chồng có cả hôn thú hẳn hoi."

"..." SooMin nghe xong liền chết lặng, người đàn ông thập toàn thập mỹ duy nhất cô từng phát hiện đã bị cướp mất, mà còn bị cướp bởi một thằng con trai mới đau! Sau một hồi bình tâm cô mới mệt mỏi nói tiếp, "Vậy tôi còn có cơ hội gì đâu?"

"Cô hầu như đã không còn cơ hội... Nhưng đến với công ty chúng tôi, tôi dám chắc cô sẽ có cơ hội tiếp cận anh ta."

"Thật không?" SooMin vồ vập hỏi tới.

Thay cho câu trả lời, người đàn ông lạ mặt đó đưa cho SooMin một tấm danh thiếp, trên đó ghi Jimmy, chức vụ là Tổng giám đốc công ty đào tạo người mẫu LK.

SooMin rụt rè hỏi:

"Tôi thực sự có thể?"

"Đương nhiên! Tôi rất tin vào mắt nhìn người của mình." Jimmy tự tin đáp, "Công ty LK chúng tôi từng đạo tào ra hàng loạt người mẫu tên tuổi, đặc biệt là sẽ tạo cho cô tiếp cận những doanh nhân giàu có, trong đó bao gồm cả Park WooJin mà cô để mắt tới."

Doanh nhân giàu có? Park WooJin? Những điều kiện vô cùng béo bở khiến SooMin muốn thử sức mình. Nghĩ đến đây SooMin đưa tay ra:

"Chào Tổng giám đốc, gọi tôi là SooMin. Rất vui được hợp tác."

"OK!" Jimmy vui vẻ lấy trong cặp táp ra một bộ hồ sơ, "Đây chắc chắn là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời cô!"

Ngay tuần đầu tiên tại LK thì SooMin đã thấy mình chọn vô cùng sáng suốt, quần áo, giày dép,... tất cả đều là hàng hiệu, quan trọng là được công ty tài trợ miễn phí. Công việc của cô chỉ là tập luyện đi đứng, làm đẹp,... Bước sang tuần thứ hai, Jimmy hứa sẽ sắp xếp cho cô một cuộc hẹn đặc biệt, lúc đó, hắn còn nháy mắt ra hiệu cuộc hẹn này sẽ thay đổi cả đời cô nên càng khiến SooMin hồi hộp, nàng chắc mẩm mình đã có cơ hội hẹn hò cùng WooJin.

Đặc biệt, địa điểm của cuộc hẹn là một phòng VIP trong AJ nên càng khiến SooMin phấn khởi, trước khi đi, Jimmy đã dúi vào tay cô một bộ đồ ngủ khêu gợi khiến cô bề ngoài e thẹn nhưng nội tâm đầy sung sướng.

Bây giờ còn cách giờ hẹn nửa tiếng nữa, SooMin bắt đầu trang điểm như những gì mình được học suốt một tuần qua, sau đó cô khoác lên mình bộ đồ ngủ bằng ren xuyên thấu vô cùng gợi cảm. SooMin nhìn bản thân trong gương mà không khỏi xúc động, đúng là từ khi vào LK những tiềm năng của cô mới được khai thác triệt để, bất giác khả năng 'tự kỉ' của cô nàng bùng nổ, cô chợt nghĩ mình có thi Hoa hậu chắc cũng đăng quang chứ chẳng chơi.

Đã đến sát giờ hẹn, SooMin nhẹ nhàng bước lên giường, lấy tấm chăn mỏng manh khoác hờ lên thân thể thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải ren vô cùng quyến rũ. Cô nàng bắt đầu mơ màng đến gương mặt lạnh lùng của WooJin , đằng sau bộ vest chỉnh tề kia là một thân hình cao to, cơ bắp lực lưỡng, thậm chí cô ả còn mơ tưởng đến kĩ năng trên giường điêu luyện... Phiêu du trong tưởng tượng cũng đủ khiến cô càng hưng phấn. Và trong lúc đó, tiếng mở cửa phòng lách cách khiến SooMin bừng tỉnh, vội vàng tạo dáng nửa nằm nửa ngồi, khẽ đổ người ra phía trước khoe đôi gò bồng đảo phập phồng.

Nhưng người bước vào trong là Jimmy khiến SooMin mở to mắt ngạc nhiên, vội vàng kéo chăn lên che chắn cả thần hình gợi cảm.

Jimmy thấy vậy liền cười lớn, né người qua một bên để lộ ra ở phía sau còn có một lão đàn ông Đài Loan, dáng người thấp bé nhưng lại béo phì, ước chừng chỉ cao 1m50 nhưng nặng đến tám chín chục kí, gương mặt chảy xệ, hai mắt ti hí nhìn SooMin cười như chỉ thấy hai đường thẳng:

"Chào em! Em hầu hạ anh thật tốt anh sẽ không bạc đãi em đâu." Lão ta nói bằng chất giọng ngòng ngọng thật khó nghe.

SooMin nghe 'hầu hạ' liền không hiểu, hết nhìn lão ta rồi lại nhìn qua Jimmy như cầu cứu. Nhưng anh ta chỉ nói một câu rồi quay lưng bỏ đi: "Đây là Tổng giám đốc KiHyung, là đối tác quan trọng nhất của công ty chúng ta, em phải hầu hạ cho tốt."

SooMin thấy Jimmy bỏ đi nên vội vàng tung chăn chạy theo, nhưng đáng tiếc Tổng giám đốc KiHyung gì đó vừa thấy thân hình nở nang của cô sau tấm chăn liền thô bạo giữ chặt lại, cười hềnh hệch rồi nhìn cô bằng đôi mắt ti hí của mình: "Ấy, em đi đâu đó? Anh sẽ cưng chiều em mà!" rồi đẩy cô ngã xuống giường.

Ngay sau đó, bóng dáng Jimmy đã khuất sau cánh cửa lớn, mọi hi vọng của SooMin hoàn toàn bị tắt ngúm, sức lực yếu ớt của cô sao chống lại nổi một tên đàn ông nặng nề đến thế? Đặc biệt nhìn gương mặt dâm tà, xấu xí kia thì cô chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, hai tay giữ chặt chiếc áo trên mình.

Trong lúc đó, Tổng giám đốc KiHyung đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên mình, hắn ta thô bạo kéo giang hai tay của cô ra, rồi xé tan bộ đồ ngủ mỏng manh còn sót lại. SooMin hốt hoảng mở mắt ra thì thấy một thân hình béo múp, mỡ tạo thành từng ngấn, thậm chí còn che khuất cả cái ấy bé tí, tất cả đều khiến cô chỉ muốn chạy vào toilet ói một hơi. Nhưng đáng tiếc cô đã bị giữ chặt, chỉ có thể nhắm mắt lại, tưởng tượng người đàn ông xấu xí kia là WooJin, mới có thể phối hợp nhịp nhàng với hắn.

Một lần rồi hai lần, từ sáng đến chiều, SooMin bị lão già ấy hành hạ đủ kiểu, trong lúc 'giải lao', ả chỉ còn biết tìm đến rượu mạnh để quên đi tủi nhục, để có thể giúp mình tưởng tượng ra được hình ảnh của WooJin, để khi nhập cuộc có thể tự lừa mình, nhìn thân thể béo phệ kia là thân hình cường tráng của WooJin đang nhấp nhô trên mình cô.

Cả ngày hôm đó đối với cô là cực hình, thân thể bị hành hạ đến rã rời, khi lão già rời đi cô chỉ có thể nằm thoi thóp không cử động nổi. Trước khi đi lão ta còn nháy mắt, hẹn gặp lại khiến SooMin không khỏi rùng mình.

Đợi khi bóng dáng con heo thô lỗ kia khuất hẳn, SooMin mới dám lê lết tấm thân tàn vào phòng vệ sinh, tắm rửa thật lâu rồi mới đau khổ bước ra. Lúc đi ngang đại sảnh, cô thấy bóng dáng của người mình tưởng tượng nãy giờ ở đằng xa, nhưng nhìn thân thể tàn tạ của mình nên đành nấp sau cái cột lớn, chỉ dám nhìn theo đến khi WooJin bước vào thang máy.

Sáng hôm sau, SooMin không đến công ty thì Jimmy đã mặt dày đến tận nhà của cô. Gương mặt vô cùng mãn nguyện, nói rằng Tổng giám đốc KiHyung rất hài lòng về cô. Ngay buổi sáng này đã kí tiếp hợp đồng với công ty. SooMin nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, giận dữ nói: "Ông... dám bán đứng tôi!" SooMin muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức, đến ngồi còn không nổi nên chỉ có thể giãy giụa trên giường.

Jimmy đang vui vẻ thì bị mắng nên nóng giận quát lại: "Cô tưởng tôi đào tạo cô để làm gì? Còn muốn tiếp cận với WooJin thì ngoan ngoãn cho tôi!"

"Tôi không muốn nữa! Tôi sẽ không đến LK nữa!" SooMin lớn tiếng đáp.

"Sao em lại thế? Tuy Kang KiHyung so với Park WooJin có đôi chút thua kém, nhưng ông ta rất mực vừa lòng về em, em nhất định sẽ được ân sủng!"

"Không! Tôi không làm nữa! Tôi vào LK chỉ để tiếp cận WooJin. Lão già béo phì ấy tôi không thèm!" SooMin gắt gỏng.

"Cô nói dễ nghe quá nhỉ? Cô nên nhớ đã kí hợp đồng với tôi, thời hạn 6 tháng nếu cô vi phạm sẽ phải bồi thường 8 tỉ đồng đó!"

"Tôi... tôi..." SooMin yếu ớt, không biết phải nói gì. 

Thấy vậy, Jimmy liền ngọt nhạt: "Trong mấy năm gần đây, mỹ nữ tôi đào tạo không hiếm, nhưng tôi vẫn ưng ý em nhất. Em rất được lòng Kang tổng, trước mắt em đã giúp cho công ty kí được một hợp đồng lớn, nhất định tôi không bạc đãi em đâu! Còn chuyện tiếp cận Park WooJin, tôi hứa là sẽ làm được!"

Nghe đến đây, SooMin cũng không thể từ chối, dù sao cô biết mình đã leo lên lưng cọp, ráng cưỡi đến cùng biết đâu còn 'câu' được WooJin. Đó là động lực duy nhất khiến cô cố gắng suốt ba tháng qua, để gần đây Jimmy mới thông báo cho cô đã có cơ hội cô tiếp cận với WooJin.

Chuyện là AJ cần tuyển thư kí cho Tổng giám đốc, Jimmy cũng thân thiết với trưởng phòng nhân sự của tập đoàn đó nên đã sắp xếp một cuộc hẹn cho SooMin và trưởng phòng Kim. SooMin nghe thấy vậy trong lòng liền phấn khởi, vội vàng ra sức 'hầu hạ' gấp đôi để đổi lại cô dễ dàng vượt qua hàng trăm đối thủ ưu tú khác.

Xét cho cùng, SooMin cũng vừa tốt nghiệp ngành quản trị văn phòng , tuy chỉ xếp loại trung bình nhưng cũng có chút ít kiến thức để 'danh chính ngôn thuận' vào AJ.

.

Bây giờ đang ngồi ở vị trí thư kí giám đốc, SooMin nhớ lại những tháng qua thật sự rất tủi nhục. Cô đã sang tay từ tên này đến tên khác, nhưng tất cả đều không thể bì được với WooJin, những suy nghĩ đó, những đau khổ mà cô trải qua đều đổ lên đầu DaeHwi một cách bất công. Trong đầu cô luôn nghĩ nếu không có DaeHwi, cô đã có thể quang minh chính đại tiếp cận WooJin, đã không cần phải vào LK rồi phải đi hầu hạ lũ đàn ông xấu xí kia để vào AJ.

Nhưng trước nay trong từ điển sống của SooMin không hề có từ 'thất bại'. Đã cưỡi hổ đến bước này rồi cô càng không thể từ bỏ, bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp cho được người đàn ông thập toàn thập mĩ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro