Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

youngmin không hề phủ nhận việc mình đã nghĩ đến chuyện nhờ ông bố già của mình giúp đỡ, nhưng chỉ dừng lại ở việc nghĩ đến nó chứ lại hoàn toàn chẳng làm gì. hoặc là ông ta sẽ lại hất phăng tập hồ sơ nào đó vào người anh và thét lên rằng "thôi lo chuyện bao đồng đi thằng khốn!" hoặc là "việc đó có làm điểm số mày cao lên không?" đại loại thế. youngmin cũng chẳng biết sau bao nhiêu năm ông bố còn cáu gắt theo kiểu quen thuộc thế không, youngmin đã chẳng còn tiếp xúc nhiều với ông già kể từ ngày người ngồi ở vị trí phụ lái đã không còn là mẹ của anh nữa.

im youngmin lại nằm ngẫn ra trên giường và nhàn rỗi vuốt vuốt mái tóc của mình, trong khi đầu óc vẫn liên tục nghĩ đến chuyện phải giúp woojin và lật mặt hyunsang như nào. anh đã đến gặp huấn luyện viên môn bóng rổ và hỏi qua về hyunsang với woojin, nhưng người huấn luyện đó lại nói rằng teamwork của họ rất tốt, dẫn dắt nhau trong yên bình và thậm chí youngmin còn chẳng dám tin vào điều ấy, khi mà cơ thể woojin có hàng tá vết thương đều là nhờ hyunsang.

"mày nên ôn bài đi thay vì cứ chạy lăng xăng đi hỏi hết người này đến người kia." 

donghyun thở dài gấp quyển vở lại sau khi đã giải hết tổng cộng mười năm bài toán, trong khi youngmin vẫn ghi chép lại nhưng lời phê bình của các học sinh trong trường dành cho hyunsang, youngmin nghĩ rằng việc này có thể ít nhiều khiến hyunsang bị hội đồng để ý đến.

"đừng lo, donghyun. tao đã làm hết chúng từ hôm qua." ý youngmin là mấy bài tập toán trông đến là ngán ngẩm kia.

"tao vẫn không hiểu vì sao mày phải giúp đỡ thằng nhóc một cách nhiệt tình như thế, trong khi nó có thể tự giải quyết được?" donghyun bắt đầu cao giọng.

"vì mày không hiểu, mày đã nói như vậy đấy."

"thôi nào, tao không muốn cãi nhau với mày."

"thế thì đừng quan tâm đến chuyện này của tao nữa, donghyun."

"mày đâu thể nói như thế trong khi chúng ta là bạn tốt nhất của nhau."

"mày chỉ cần phớt lờ vụ này thôi, dễ mà."

"này youngmin, mày không nghe tao nói..."

"im đi donghyun, tao không thể làm như chưa có gì xảy ra khi mà một đứa nhóc mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi bị đánh đến thậm tệ chỉ vì nó không thể nói nhiều và nó giỏi hơn người khác. tao không sai đâu dongdong, và mày đừng suốt ngày ngăn cản tao nữa." youngmin bắt đầu khó chịu và có chút cao giọng hơn bình thường, lông mày bắt đầu nhíu chặt lại và donghyun thừa hiểu là anh đã giận rồi. việc đó càng được chứng tỏ hơn khi mà youngmin ôm đống sách vở của mình rời đi ngay sau đó. ổn thôi, chẳng sao cả.

tiết học ngày hôm đó không có youngmin, và anh đã nói dối rằng mình có việc ở phòng hội học sinh. 

donghyun biết thừa không phải là youngmin muốn tránh mặt mình, anh chưa bao giờ làm thế. việc duy nhất có thể đoán ra là việc liên quan đến thằng nhóc kia. buồn cười thật, nó còn chẳng thể tự giúp lấy mình.

"hey." 

woojin chống tay trên lan can sân thượng và bắt đầu rũ đôi mắt mỏi xuống nhìn sân trường vắng lặng, còn chẳng quay lại nhìn người (mà cậu cho rằng phiền phức) kia một cái. youngmin bước gần đến woojin và dừng lại khi chỉ cách cậu hai mét. rồi bắt đầu ngồi xuống chiếc ghế gỗ một cách thả lỏng nhất. 

cuối cùng woojin cũng quay lại nhìn anh.

"ánh mắt của cậu có vẻ chán nản. nhưng lạ thật, tôi không hề cảm thấy khó chịu." youngmin hơi nheo mắt vì ánh nắng đang hắt dần vào khuôn mặt có vẻ ngượng nghịu. woojin nhìn anh khoảng ba giây, ánh mắt có vẻ dịu hơn hẳn so với cái nhìn đầu tiên. 

"trông anh có vẻ trầm hơn." woojin lại nói bằng chất giọng trầm khàn cực kì hợp gu của youngmin ấy. nhưng cái mà anh quan tâm hơn chính là nội dung của câu nói, ồ ra là nhóc này đang quan tâm anh, và khóe môi của người lớn hơn đã nhếch lên đôi chút.

"chỉ là một chút chuyện vặt." youngmin chẳng thể nào giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt, nhưng lại làm như bản thân đang cực kì ổn vậy.

"anh cho rằng việc cãi nhau với bạn tốt của mình là việc vặt?"

youngmin ngạc nhiên ngẩng lên nhìn woojin một chút, anh không biết vì sao thằng nhóc biết chuyện này, nhưng youngmin lại không hề muốn nhắc đến một chút nào. cũng giống như viết donghyun luôn cho rằng việc anh đang làm là vô cùng thừa thãi, và youngmin quá mệt mỏi để trả lời từng câu hỏi.

"anh sẽ giúp tôi như nào? hội trưởng? chẳng phải anh thật sự không thể làm gì hay sao? nên là dừng lại đi, tôi sẽ ổn thôi." woojin chậm rãi nói, mặc dù không được quá lưu loát nhưng ý tứ đều rõ ràng, youngmin chỉ im lặng nhìn bóng lưng cậu nhóc khuất dần sau cánh cửa. lúc này anh mới thở dài ra một tiếng đầy bất lực, đôi mắt mỏi nhìn xuống sàn nhà một cách buồn tủi.

có vẻ như ai cũng cho rằng việc làm của youngmin quá mức là thừa thãi, và tìm mọi cách ngăn anh dừng việc này lại. im youngmin ngẩng mặt lên, đưa tầm mắt hướng về một phía xa xăm nào đó, không có điểm đến, chỉ là một ánh nhìn thờ thẫn kèm theo chút bất lực.

rầm.

cánh cửa sân thượng khép hờ bị một lực mạnh tác động khiến nó bắn theo đường tròn và va chạm mạnh vào bức tường kia, may mắn là chưa gãy hẳn, không thì người gặp rắc rối lại là youngmin mà không phải ai khác.

nam hyunsang với khuôn mặt không thể nào đen hơn, nhanh như cắt chạy về phía youngmin trong khi anh còn chưa kịp lo lắng và xách cổ áo người thấp hơn lên, cho đến khi gần như hai chân anh không chạm đất.

"tao biết là mày sẽ giở trò mà, vị hội trưởng đáng kính của tôi ơi. và mày biết thằng cha già hiệu trưởng đã nói gì không? lão đã nói sẽ gọi cho bố tao nếu như mày còn tiếp tục tìm đến lão vì việc của tao. mày có thể bỏ qua chuyện này mà, chí ít là chưa ai làm tổn hại gì đến danh tiếng của mày. nên đừng đụng vào chuyện của tao nữa, đây đâu phải lần đầu..."

nam hyunsang dứt lời và vứt phăng youngmin một cách nặng nề nhất khi gần như khuôn mặt anh đã tái nhợt lại và chẳng thể nào thở nổi. hắn lại lao đến trước khi youngmin kịp đứng dậy, bồi thêm vào cơ thể gầy yếu kia vài cú đấm và hoàn toàn tránh phần mặt dễ nhìn thấy nhất kia. cho đến khi youngmin đau đến chỉ còn có thể nằm im trên nền đất lạnh lẽo, hắn mới có ý định buông tha.

"nói cho chính xác thì tao muốn hủy hoại mày lâu rồi, thằng mồ côi mẹ ất ơ. thật tốt khi mày dám trốn tiết và chạy đến đây. tao biết là mày sẽ đi tìm thằng nhãi kia và đã đi theo nó đấy. mày nên từ bỏ ý định ấy đi vì tao sẽ còn tặng cho mày nhiều hơn nữa vào lần kế tiếp nếu như mày còn làm vậy. đừng ỉ vào ông bố vô tâm của mày nữa, ông ta từ bỏ mày rồi. haha, thật tội nghiệp làm sao."

youngmin chưa bao giờ cảm thấy mình lại ngớ ngẩn đến như thế, từ lúc hắn tàn nhẫn nói rằng anh chỉ là thằng mồ côi mẹ, youngmin hoàn toàn cứng họng và chẳng thể nói được gì. không phải vì quá đau đớn mà khó khăn nói thành lời, cũng không phải vì sợ hắn.

nam hyunsang sai rất nhiều, nhưng lần này hắn nói đúng.

youngmin nằm im trên nền đất, hyunsang đã rời đi từ lâu nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng mà đứng dậy. mặc kệ cho gió chiều lạnh lẽo lùa vào trong áo, lướt qua từng vết thương trên da thịt, giống như xoa dịu dần đi những vết tím bầm. khóe mắt youngmin không biết từ khi nào đã ướt dần, cuối cùng là chảy thành dòng. youngmin cũng mặc không muốn lau đi, khi mà chân tay đã cứng đờ và những giọt nước mắt chẳng hiểu vì sao lại thoải mái đến thế.

"ai nói rằng tôi sẽ bỏ cuộc cơ chứ, ít nhất thì tôi cũng đã từng hứa với daehwi, và thằng bé là người duy nhất tin tôi sẽ làm được."













im youngmin đã từng trải qua rất nhiều lần phải cô độc một mình, và đây cũng không phải lần đầu tiên anh phải chịu cả sự dày vò về thể xác đến tinh thần. youngmin chọn một chỗ ngồi ở công viên sau đó mệt mỏi hạ người xuống, im lìm nhìn tán cây bạch quả vì gió chiều mà lay động. cặp sách vẫn còn ở lớp học, đồng nghĩa với việc youngmin đã trốn ra ngoài này ngồi ngay cả khi giờ học chưa kết thúc. lần đầu tiên anh dám trốn học sau hơn mười một năm ngồi trên ghế nhà trường.

nhưng nhờ cuộc gặp mặt ban nãy mà youngmin chợt nhận ra rằng hội đồng thật sự đã nhúng tay vào việc này, chí ít là sau khi youngmin đã gửi thư ẩn danh và tố cao nam hyunsang quá nhiều. hơn nữa hăn ta vừa nãy còn nói rằng hiệu trưởng sẽ gọi cho bố hắn nếu có lần sau. thật ra sau khi nghe xong hắn nói vậy, youngmin đã biết được rằng bố của hắn cũng chẳng phải hoàn toàn bênh hắn nếu như người sai là hyunsang. 

youngmin sẽ cố gắng thu thập thêm vài thông tin xấu nữa và kiện lên hội đồng. mặc dù rất nhiều người ngăn cản nhưng youngmin không phải người có khái niệm bỏ cuộc.

"cặp của mày. tao biết mày sẽ ra đây mà."

chẳng biết kim donghyun đã xuất hiện từ khi nào và nét mặt y thì sượng chết đi được. youngmin hơi ngạc nhiên nhìn người bạn của mình, nghiêng đầu nhìn donghyun trước khi vỗ lưng nó một cái coi như làm hòa.

"và mày dẫn thêm theo một cái đuôi nữa."

"càng tốt ấy chứ, dù gì cũng đến giờ tao phải học thêm rồi."

"đi đi. tạm biệt."

donghyun đã rời đi hẳn sau cái gật đầu như lời chào. và cái đuôi to xác kia vẫn đứng im lìm sau gốc cây bạch quả mà nghĩ rằng không ai phát hiện ra. im youngmin chỉ cười thầm trong lòng, trước khi nói rằng cậu nhóc nên ra đây chào hỏi thì hơn.

"anh từ khi nào phát hiện ra tôi?"

cậu nhóc bước ra với khuôn mặt có vẻ bối rối, và lại sắp xếp từ ngữ trong câu nói một cách lộn xộn. youngmin chỉ cười nhìn cậu, chằng hề nói gì vì mệt mỏi.

nhưng có vẻ như woojin quên chỗ này rồi, chính là nơi cậu nhóc đã ngồi đợi anh khóc xong mặc cho muỗi cắn sưng chân, và sau đó lại lẽo theo theo sau anh về hệt như một chú cún con lạc chủ.

"xin lỗi vì những lời ban nãy. nhưng mà, anh có ổn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro