Chương 10- 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

"Không biết tại sao đối với cậu ấy, ta không hy vọng cậu ấy bị thương tổn thế nhưng là...."

"Ha ha lão đại của chúng ta biết yêu rồi." Nam nhân cười to vỗ vai Phác Xán Liệt.

"Yêu...."

"Ầm...." Tiếng súng đột nhiên vang lên, quán bar đang yên tĩnh trở nên náo loạn. Đang uống rượu, Phác Xán Liệt vừa nghe đến tiếng súng vang lên liền thuận tay từ bên người kéo một người không quen biết về phía sau chắn viên đạn cho hắn, mà người kia cũng chính là người chết thay. Phác Xán Liệt và nam tử liếc mắt nhìn nhau gật đầu, đứng dậy phân công nhau từ hai bên rời đi, không thèm liếc mắt đến người đã chịu đạn giùm hắn. Trốn ở trong đám người, sát thủ bắn xong phát súng đầu tiên, thấy nhiệm vụ thất bại, nhân vật chính chưa chết. Liền nhanh chóng rời đi. Trong giới sát thủ, quy tắc là bắn phát súng đầu tiên mà mục tiêu còn chưa chết, nhất định phải lập tức rời đi, nhanh chóng rút đi khỏi quán bar. Đối với Phác Xán Liệt – một nam nhân hung, ác tàn nhẫn, thủ pháp mà hắn xử lý người đã dắc tội với mình làm người khác rét run.

Cũng chính bởi vì như vậy các bậc bang phái ở trên sẽ không động thủ. Cũng chính là sự tàn nhẫn trong các thủ pháp của hắn đã khiến hắn trở thành tử thần trong truyền thuyết. Sát thủ rút khỏi quán bar,trực tiếp leo lên một chiếc xe ô tô màu đen. Lau mồ hôi trên trán, sát thủ tựa hồ còn không nghĩ tới chính mình cư nhiên còn có thể sống sót đi ra. Xe chạy như bay thật nhanh trên đường. Chạy được một quãng thời gian sát thủ đột nhiên cảm thấy không đúng. Đúng là không ổn! Thật sự là quá yên tĩnh. Ban nãy lúc đi đến đây, trên đường còn rất náo nhiệt. Nhưng bây giờ cơ hồ là không nhìn thấy một bóng người hay một chiếc xe nào hết. Mặc dù cảm thấy không ổn nhưng sát thủ vẫn không có dừng xe. Mà là đạp ga tăng nhanh tốc độ.

"Người ban nãy thật sự không tệ. Dám khiêu chiến quyền uy của ngươi. Vừa nãy đi nhìn tài liệu của tên đó, xem ra y cũng không tệ!"

"Tên đó đúng là một nhân tài thế nhưng ta nhất định phải biết là người nào chỉ điểm nếu như tên đó không nói, như vậy ta phế bỏ y cũng không có quan hệ. Thời điểm đó ngươi cũng đừng có trách ta."

"Mịa nó, bị bắt trong tay ngươi hắn còn có mệnh sống sao, ngươi là tên biến thái, hình phạt nào của ngươi cũng không ai có thể chịu đựng được được."

"Làm sao, ngươi yêu thích y?" Phác Xán Liệt nhìn nam nhân trước mắt.

"Phải." Mặc dù mình đã có người mình thích, nhưng mà để cứu hài tử đáng thuơng kia cũng chỉ có nói như vậy

"Hảo ta đáp ứng ngươi." Phác Xán Liệt mặt không thay đổi sắc nói, làm nam tử một trận hưng phấn."Thế nhưng chuyện đó phải để ta tra hỏi y xong."

"A...?" Nam tử trong nháy mắt ngây người." A Ý hành động. Tại nam tử còn đang ngẩn người, thì bên này Phác Xán Liệt đã ra lệnh. "Vâng." Đầu bên kia điện thoại Lý Ý cung kính trả lời.


"Ngươi sẽ không giết chết hắn đi?." Nam tử xác thực rất lo lắng.
"Xem là vậy đi, nếu như hắn biết điều."

Con đường trở nên yên tĩnh sở dĩ là vì mười mấy chiếc xe màu đen cao cấp xếp hàng ngang ngăn cản trên con đường lớn, lúc này, các chiếc xe này rời đi, con đường bắt đầu náo nhiệt trở lại.

"Bạch Hiền đi ăn cơm thôi." Tiếng chuông giờ trưa vang lên Duẫn Quý đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt.

"Được rồi đi thôi." Đem sách cất gọn gàng Biện Bạch Hiền đứng dậy theo Duẫn Quý rời đi.

"Đúng rồi người ngươi thích đã trở lại."

"Thật sự." Biện Bạch Hiền đột nhiên dừng lại.

"Ân. Mới trở về ngày hôm nay."

"Ta đi tìm nàng." Biện Bạch Hiền hưng phấn hoàn toàn không để ý sự ngăn cản của Duẫn Quý, đi qua Duẫn Ý, hướng bên ngoài phòng học chạy đi.

"Này, ngươi biết nàng ở nơi nào sao?" Nhìn Biện Bạch Hiền rời đi Duẫn Quý bất đắc dĩ hô.

"Đương nhiên, ta biết nàng nhất định ở sau núi chờ ta." Biện Bạch Hiền không có dừng lại mà là tăng nhanh bước chân.

"Có sắc quên bạn." Duẫn Quý Lắc đầu đành phải một mình rời đi


Chương 11 

Trong bóng tối, y cảm giác được cơn đau thấu xương, cơn đau từ ngón tay y truyền đến. Y muốn động đậy ngón tay nhưng đổi lấy là những cơn đau dữ dội. Y cố gắng làm cho mình từ trong cơn mê tỉnh lại. Điều y thấy đầu tiên chính là xung quanh đều là màu đen. Y thử nhúc nhích người. Một cơn đau nhức từ hai tay hắn truyền xuống. Y vô ý thức khẽ kêu một tiếng mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trên trán chảy ra.

"Chuyện gì thế này. Ta không phải đi giết Phác Xán Liệt sao? Không có bắn trúng sau đó không phải đã ly khai rồi sao... Chẳng lẽ là... A!" Y đột nhiên nhảy lên, chỉ đổi lấy một cơn đau thống khổ.

"Ngươi rốt cục tỉnh rồi. Sát thủ Lộc Hàm tôn kính của ta." Trong bóng tối một giọng nói lạnh như băng truyền ra.

"Ngươi là ai? Không cần phải giả ma giả quỷ." Tuy nói như vậy nhưng kỳ thực y thật sự có chút sợ hãi."Như ngươi mong muốn, Lộc Hàm." Âm thanh trầm xuống, xung quanh một mảnh đen bây giờ bị ánh sang chiếu vào.. Lộc Hàm lập tức thích ứng nhưng vẫn đem đôi mắt đóng lại.

"Nói đi?" Lộc Hàm một lần nữa mở mắt thì nhìn thấy ngồi ở đối diệny chính là Phác Xán Liệt, một khắc kia Lộc Hàm chỉ cảm thấy máu đang não, thần kinh trở nên căng thẳng.

"Kỳ thực... Ta." Lộc Hàm muốn che giấu nhưng nhìn đến biểu tình của Phác Xán Liệt, liền biết nếu ở trước mặt hắn che giấu chẳng khác nào là chính mình tự hại mình.

"Nói đi, là ai phái ngươi tới giết ta." Đã rất lâu không đụng phải chuyện như thế. Cho nên hắn quyết định tự mình đến điều tra, điều này cũng có nghĩa là đem hình phạt của Phác Xán Liệt áp dụng lên người Huyết Quân. Kỳ thực lúc Lộc Hàm nghe được câu này y rất muốn nói ra, thế nhưng quy tắc trong giới sát thủ là phải im lặng. Phác Xán Liệt chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười. Đứng dậy đi tới  trước mặt Lộc Hàm tay trái từ từ duỗi ra.

"Tại sao không nhìn thử nơi này của ngươi? Chúng ta là đang nói chuyện nhé!"

"Ngươi...." Lộc Hàm nhìn theo hướng tay của Phác Xán Liệt, nhìn xuống bàn tay phải của mình. Cổ tay bị xích săt xích lại, mỗi đầu ngón tay đều bị một cây đinh dài xuyên vào. Mà móng tay cũng đã bị nhổ.

"Thật sự có điểm bội phục ngươi, đau như vậy mà ngươi lại còn có thể ngủ ngon đến như vậy." Phác Xán Liệt không lộ vẻ gì, nặng nề lại đem ngân châm đẩy sâu thêm một chút.

"..." Lộc Hàm cắn chặt răng mới không có kêu lên."Ngươi hẳn phải biết đây mới là bắt đầu, nếu như ngươi không nói........, nhưng ngươi cũng nên nhớ cơ hội ta dành cho ngươi chỉ có một. Còn có...." Phác Xán Liệt đưa ánh mắt nhìn mặt của Lộc Hàm.

"Ngươi hẳn phải biết ta là gay, tuy rằng ngươi không phải kiểu mà ta yêu thích,thế nhưng...." Nhìn mặt đang Lộc Hàm co giật."Ta nghĩ nhóm anh em của ta sẽ thích ngươi."

"Ngươi...." Lộc Hàm chỉ cảm vài cơn ớn lạnh.
"Đại ca." Phác Xán Liệt quay đầu nhìn ra cửa. Lý Ý đang đứng tại cửa."tự ngươi suy nghĩ đi." Phác Xán Liệt tới chỗ Lý Ý.

"Làm cho hắn thưởng thức một chút đông cung sống đi, ngươi hẳn phải biết làm gì rồi chứ."

"Vâng." Tên bảo tiêu kia nhìn Huyết Quân một chút khom người đáp. Phác Xán Liệt gật đầu, liếc mắt nhìn Lộc Hàm nhếch miệng cười quay người rời đi.

"Các ngươi muốn làm gì?" Lộc Hàm có chút kinh khủng nhìn ba người đang đi về phía mình.

"Khà khà cho ngươi xem miễn phí một hồi đông cung sống a." Trong đó một nam tử nói, bắt đầu cởi y phục của mình, hơn nữa hai tên nam nhân đi theo cũng bắt dầu cởi đồ

"Này các ngươi đây là ——?"

Hoàn toàn không để ý tới Lộc Hàm kêu to, ba nam nhân ôm nhau cùng hôn môi dùng đầu lưỡi lẫn nhau.

" Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt đi ra hình thất hỏi Lý Ý,

"Vâng có một chuyện..." Lý Ý đi tới bên người Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói bên tai hắn. Sau khi nghe xong Phác Xán Liệt vẫn không có phản ứng bất kỳ gì chỉ là tay phải nắm thật chặt.

"Chuyện này ngươi đi làm, không cần chờ, điều tra cô ta, còn nếu có thể thì làm cho cô gái kia biến mất."

"Vâng."

Lý Ý lên tiếng, nhìn Phác Xán Liệt rời đi, Lý Ý bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cậu bé à, ngươi lần này thật sự chọc giận hắn, tự lo lấy đi."


Chương 12

Gần nữa đêm, Biện Bạch Hiền cùng một cô gái nắm tay nhau rời khỏi trường học.

"Tối hôm nay đến nhà ta ăn cơm đi, ca ca và tỷ tỷ ta nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất cao hứng".

"Không được bây giờ trong nhà chỉ có một mình mẹ của ta, ta thực sự không yên lòng. Hay là để lần sau đi." Nàng có chút băn khoăn nói. Biện Bạch Hiền cười lắc đầu.

" Nhưng chỉ mấy ngày nữa thôi, chỉ sợ tới lúc đó, ngươi sẽ không chịu đi với ta a." Nàng cười gật đầu.

Hai người đi ra đến đường lớn rồi tách ra. Thế nhưng Biện Bạch Hiền lại vô cùng háo hức. Từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, cậu có tình cảm với nàng cũng, nhưng đến khi nàng rời đi thì mới phát hiện.

"Mẹ ta đã về, ơ, ca ca tại sao ngươi lại ở nhà a." Biện Bạch Hiền mới vừa vào trong nhà, liền nhìn thấy Bạch Hạo ngồi ở trong phòng khách.

"làm sao? Bộ ta không thể ở nhà sao?" Bạch Hạo nhìn Biện Bạch Hiền đang đứng ở cửa.

"Không phải a ca ca, bình thường vào giờ này ngươi đang tăng ca mà." Đem cặp ném tới trên ghế salông, rót cho mình một ly nước, cậu ngồi xuống, đối diện với Bạch Hạo.

"Ở cục cảnh sát đang điều tra một vụ án ở G tỉnh, nên mấy ngày này ta không có ở nhà. Chỉ còn một mình ngươi là nam nhân duy nhất trong nhà, phải chăm sóc mọi người thật tốt có biết không?" Biện Bạch Hiền không lên tiếng gật đầu, ta biết ca ca.

"Hạo đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi, ngươi ăn cơm xong đã, rồi hãy đi." Mẹ của bọn họ từ trong phòng ngủ của Dạ Hạo đi ra.

"Không được, ta phải đi kịp chuyến bay." Bạch Hạo đứng dậy cầm lấy hành lí. Hướng mẹ và Biện Bạch Hiền gật đầu đi ra ngoài.

"Ai... bây giờ mới được yên tĩnh." Biện Bạch Hiền chậm rãi xoay người. Nằm xuống ở trên ghế sa lon đột nhiên nhớ ra cái gì đó đứng dậy.

"Mẹ, tỷ tỷ sao rồi."

"Nàng đi gặp bạn trai mới rồi, đúng là một đứa trẻ không biết chăm sóc chính mình, thôi chúng ta ăn cơm trước." Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần lần này tỷ tỷ không tự nhốt mình trong phòng là được rồi.

"Như thế nào, thoải mái sao?" bên trong mật thất, Huyết Quân cắn răng chịu đựng sự nhục nhã từ hai nam nhân. Hai tên nam nhân ở trên người y sờ tới sờ lui. Thậm chí có lúc còn chạm qua 'đệ đệ' của y. Vốn lúc trước nghĩ bọn họ chĩ biểu diễn cho mình xem thôi. Nhưng y lại không nghĩ tới bọn họ còn đối với mình làm ra chuyện này. Y không phản đối đồng tính luyến ái, thế nhưng y không thể tiếp thu chuyện cùng đồng tính luyến ái làm những chuyện đó, nhưng y lại càng không nghĩ tới việc hôm nay mình sẽ bị như thế này. Hơn nữa còn bị tới hai nam nhân thượng."...." Đột nhiên phía sau một truyền đến một trận đau nhói. Huyết Quân hoảng sợ nhìn lại, thì thấy có một tên nam nhân đã đưa một ngón tay vào bên trong của y.
"Không, mau đi ra... Ân...." Huyết Quân không để ý đến đau đớn mà giãy dụa.

"Hảo chặt a." Nam nhân thấp giọng thở hổn hển.

"Không, gọi lão đại của các ngươi tới, ta sẽ khai." Thời điểm hắn nhìn thấy tính khí vừa thô vừa to của tên nam nhân đó. Y cũng không quản nhiều, như vậy cao giọng hô. Mấy tên nam nhân liếc mắt nhìn nhau gật đầu.

"Mẹ nó, bây giờ ta muốn khai, tên hỗn đản đó đang làm cái gì a?." Y chỉ mong tên nam nhân trên người mình rời đi.

Nam nhân đứng dậy, đem quần của mình mặc vào. sau đó quay đầu nhìn về một tên khác gật đầu, sau đó rời khỏi mật thấy.

"Cô gái kia tên là Lâm Dĩnh Ký, cùng Biện Bạch Hiền chơi chung từ nhỏ đến lớn. Năm nay 17 tuổi, cha mẹ đều làm việc tại tập đoàn Vân Tước. Hai bên gia đình cũng mong muốn bọn họ đến với nhau. Mà bọn họ cũng có chút tình cảm với nhau." Lý Ý khép tài liệu trong tay lại để lên bàn. Nhìn khuôn mặt không thay đổi Phác Xán Liệt.

"Nếu như bọn họ muốn cùng nhau... Nằm mơ đi." Phác Xán Liệt cười lạnh. Hắn làm sao có khả năng đồ của mình đưa cho người khác. Điều đó tất nhiên không thể, nếu đã như vậy thì hắn sẽ đem con mồi của mình nhốt vào ***g nuôi sớm một chút.

"Lý Ý chuẩn bị xe, ta sẽ tự mình dẫn cậu ta về."

"Vâng" Lý Ý hiểu ý gật đầu quay người rời đi.

"Đại ca..." Lý Ý vừa mới vừa đi khỏi. Một tên đàn em gõ cửa tiến vào.

"Y thế nào rồi."

"Đại ca, y muốn nói."

"Vậy sao?" Phác Xán Liệt lạnh lùng nở nụ cười, trước tiên đem hắn nhốt vào trong mật thất đi, còn bây giờ không phải là khoảng thời gian để để ý đến y, bất quá cho y ăn ngon.

"Vâng." Nam tử khom người lui ra.

"Bảo bối chúng ta lại gặp mặt." Phác Xán Liệt cười đứng dậy, hắn rất chờ mong lần gặp mặt này.

Chương 13 

Nếu như tình yêu chỉ là một cơn gió, thì như vậy chẳng phải tình yêu quá mức ngắn ngủi sao? Vậy thì cái gì mới là tình yêu?. Hắn đến giờ vẫn chưa hiểu được. Tình yêu của hắn đều là do hắn dùng thủ đoạn để có được. Vì vậy tình yêu như thế chẳng thể nào dài lâu được. Xét cho cùng thì hắn là người đã bỏ rơi người khác. Nhưng có một điều có thể khẳng định rằng, những người kia chắc chắn đã yêu hắn.

Và đến tận bây giờ hắn vẫn không biết yêu là như thế nào.

Một chiếc xe Lincoln màu đen cao cấp đang chạy băng băng trên đường cao tốc. Theo sau là ba chiếc xe ô tô cùng loại, làm cho xe cộ trên đường khiếp sợ tự động tách ra nhường đường. Làm cho những tên cảnh sát giao thông tưởng đó là Lãnh đạo quốc gia cấp cao, nên chỉ dám đứng nghiêm túc ở đó không dám làm gì. Vốn là ngày hôm qua hắn dự định sẽ đem Biện Bạch Hiền về bên cạnh mình, thế nhưng bên trong bang xảy ra một ít chuyện, cho nên sáng sớm hôm nay mới đi được, hắn đi đến trường học của Biện Bạch Hiền, dừng xe ở nơi có ít người qua lại. Nói thật, lần này gặp mặt hắn thật sự có chút mong đợi. Tuy rằng khả năng cậu hận hắn rất cao. Thế nhưng đây chính là cách hành xử của hắn, hắn chưa bao giờ để ý người khác nhìn gì về mình. Sử dụng quyền lực của mình, hắn trở thành người độc tài, bá đạo, vô tình.

Thế mà dưới tay của hắn lại có vô số anh em tình nguyện đi theo hắn. Nhưng còn có một điều khiến tất cả mọi người không thể nào tưởng tượng nổi, ngay cả cảnh sát cũng không thể làm gì. Đó là những người bị hắn bắt lại không có một người nào chỉ tội mà là gánh tội thay hắn.

Biện Bạch Hiền ngày hôm qua ngủ không ngon giấc, luôn cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, thế nhưng lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Sáng sớm cậu đành phải đem đôi mắt gấu trúc đến trường học. Nhìn Biện Bạch Hiền uể oải không có *** thần, từ xa đang tiến lại. Điều này làm cho Phác Xán Liệt có chút không cao hứng. Dặn dò những người khác không nên lộn xộn, sau đó hắn xuống xe. Nhìn Biện Bạch Hiền đi tiến lại gần. Vốn định lên tiếng chào hỏi, lại không nghĩ tới Biện Bạch Hiền hoàn toàn không để ý tới hắn, lướt qua hắn đi vào trường.

Điều này làm cho hắn thật sự rất tức giận. Hắn nhanh chóng kéo Biện Bạch Hiền lại. Còn Biện Bạch Hiền thì hoảng hốt, cậu đang đi thì nhìn một cái bóng chắn ở trước mặt mình, chỉ là theo bản năng tránh ra. Nhưng là vẫn chưa đi được vài bước, cậu đột nhiên kéo lại, phản xạ có điều kiện làm cậu nhào vào vòng tay ấm áp kia.

"Ngươi chán ghét ta như vậy sao. Không thèm liếc mắt nhìn ta một cái?" Phác Xán Liệt sinh khí, muốn cậu phải nhìn hắn.

"Hả?" Biện Bạch Hiền ngơ ngác nhìn hắn.
"A, tại sao là ngươi?" Biện Bạch Hiền phục hồi lại *** thần, hoảng sợ lui ra khỏi cái ôm của Phác Xán Liệt lấy tay che miệng mình lại. Nhìn động tác của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đột nhiên kích động muốn cười, thế nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có đàn em của mình, nên chỉ có thể nhịn.

"Làm sao? Ngươi không muốn gặp lại ta?" Đem Biện Bạch Hiền còn đang cảnh giác nhìn mình, kéo vào trong ngực. Không để ý Biện Bạch Hiền giãy dụa. Nâng cằm cậu lên. Buộc cậu nhìn hắn. Hắn từ từ cúi đầu, chỉ một tấc nữa môi của hắn sẽ chạm môi cậu. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền đỏ mặt. Liền Hơi thở có chút gấp.

"Ngươi cũng chỉ hi vọng, chỉ một mình nữ nhân kia mới có thể thấy được bộ dạng này của ngươi?"

"Con mẹ nó, ngươi nói cái gì? Cút ngay cho ta." Nghe Phác Xán Liệt nói, Biện Bạch Hiền tức giận mắng, không để ý tới cậu, Phác Xán Liệt tóm chặt hai tay giẫy giụa.

"Ha ha xem ra là ta nói đúng. Ta cho ngươi biết, ngươi và nàng ta đừng nghĩ rằng sẽ đến được với nhau." Biện Bạch Hiền vì một cô gái liền tức giận với mình, không thể nghi ngờ, cậu thực sự chọc giận Phác Xán Liệt. Nắm thật chặt hai tay của cậu, hắn cười gằn, có chút tức giận nhìn Biện Bạch Hiền.

"Ngươi chỉ có thể là của ta, có biết không?" Cúi đầu đến bên tai Biện Bạch Hiền, giọng của hắn mang theo khẩu khí không cho phép người khác từ chối. Thừa dịpBiện Bạch Hiền không để ý, một cây châm thật nhỏ được giấu trong tay của hắn, đâm vào vai của Biện Bạch Hiền.

"Ngươi...." Chỉ cảm giác được một cơn đau nhói, tiếp đến Biện Bạch Hiền bắt đầu choáng váng. Còn chưa kịp nói hết câu thì đã ngã vào trong lồng ngực Phác Xán Liệt.

"Nhớ kỹ ngươi chỉ là của ta." Nhìn Biện Bạch Hiền ngã vào trong lồng ngực của mình, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói. Hắn ôm lấy Biện Bạch Hiền leo lên xe.


Chương 14

"Đại ca...?" Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lý Ý có chút lo lắng nhìn Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền ngồi vào trong xe.

"Không có gì, lái xe đi." Phác Xán Liệt không có ngẩng đầu chỉ là lẳng lặng nhìn người trong ngực. Hắn khó hiểu không biết tại sao từ lúc Biện Bạch Hiền từ bên người hắn lướt qua làm hắn rất tức giận, nhưng thời điểm cậu ngã vào trong ngực, mặc dù biết thuốc này không có tác dụng phụ, nhưng hắn không hiểu sao mình lại có chút hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt cảm thấy sợ. Điều này làm cho hắn có chút khủng bố. Một khi có nhược điểm,đó là cái làm hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hắn không thể để cho cậu thành nhược điểm của mình được. Cho nên hắn sẽ không để cho cậu rời khỏi hắn. Thậm chí là có thể phá huỷ cậu.

Xe của hắn nhanh chóng chạy ra đường cái. Nhưng mà e rằng, nhược điểm đã hình thành thì cho dù mình có phát hiện ra thì cũng đã chậm. Muốn tự tay hủy diệt nhược điểm đó vẫn là không hạ thủ được.Dù sao thì nó cũng đã trở thành chuyện cả đời.

Biện Bạch Hiền một ngày không đến trường học, cũng không có thông báo cho đồng học hay lão sư biết. Mà là đã đến nữa đêm, mẹ của Biện Bạch Hiền mới phát hiện bé ngoan bảo bối của nàng lần đầu tiên về trễ, hơn nữa còn tắt điện thoại, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút không đúng, gọi điện thoại cho lão sư trong trường học. Lão sư nói cậu không có đi lên lớp. Gọi điện thoại cho đồng học của cậu, ai cũng nói không nhìn thấy, điều này làm cho mẹ của Biện Bạch Hiền bắt đầu bắt đầu sợ hãi.

Nàng hoảng sợ gọi điện thoại cho Bạch Tâm và Bạch Hạo, Dạ Tâm nghe xong nói sẽ lập tức trở về, mà Bạch Hạo tuy rằng đi công tác những cũng rối, dù sao cũng là cảnh sát, vẫn là tỉnh táo lại nói nàng trước tiên gọi về nhà các đồng học xem cậu có ở đó hay không. Nếu như vẫn không có, Bạch Hạo dặn nàng phải báo cảnh sát, anh cũng sẽ mau chóng chạy về.

Bóng tối vô tận —— Biện Bạch Hiền mờ mịt đứng ở nơi tràn ngập một màu đen, cố gắng tìm lối thoát nhưng vẫn không thấy, cậu có chút lo lắng cùng sợ hãi.

"Cậu ấy tại sao còn chưa tỉnh?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền ngủ say ở trên giường, khuôn mặt vốn không chút biểu tình nay lại hiện lên vẻ lo lắng.


"Có thể là do phần thuốc bị dư lại trong cơ thể nên sức đề kháng bị giảm xuống – hoặc là cơ thể cậu ta không thích hợp để dùng với loại thuốc này." Bác sĩ có chút kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt, tưởng mình bị hoa mắt nhưng nhìn lại thì thấy Phác Xán Liệt đứng dậy, ngồi bên cạnh cậu bé kia, cúi người xuống bên tai Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nói.


"Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ ăn ngươi, ăn sạch sành sanh." Phác Xán Liệt một lần một lại lần nói bên tai Biện Bạch Hiền.

Trong bóng tối, Biện Bạch Hiền thấy có một cái xác chết khô đang tiến lại gần cậu, miệng còn lẩm bẩm."Ta muốn ăn ngươi —— ta muốn ăn ngươi."

Biện Bạch Hiền sợ đến xoay người bỏ chạy. Cũng không thèm nhìn xung quanh, chỉ hoảng sợ hô."Ta không muốn bị ăn, ——Ta không muốn bị ăn."

Ngồi cạnh bên người Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đang hôn mê thì thấy tay phải của cậu đột nhiên nhúc nhích một chút.

"Bác sĩ mau nhìn, cậu ấy có phản ứng." Phác Xán Liệt vui mừng, hắn cũng không biết rằng bản thân hắn đã có chút thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek