Chương 5-6-7-8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5

Phác Xán Liệt khẽ cười, đứng dậy đi ra ngoài. Phải chăn kiếp này đã quyết định cậu là thuộc về hắn? đây là lần đầu tiên có người làm hắn cảm thấy yêu thích như thế, hắn có thể bỏ ra nhiều thời gian để tìm hiểu cậu vì hắn muốn cậu chỉ có thể là của hắn.

Rời khỏi quán bar Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu đang đỡ nữ nhân kia lên xe, hắn có nỗi xúc động muốn xông lên đẩy cậu ra, thế nhưng hắn vẫn là đi mấy bước rồi ngừng lại. Trước tiên, hắn sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, rồi nhân cơ hội khiến cậu thuộc về hắn

"A Phong phái người bảo vệ an toàn của cậu bé lúc nãy, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì bất trắc thì ngươi cũng không cần trở về nữa."Phác Xán Liệt sắc mặt không thay đổi gì bước lên xe.

"Vâng" A Phong cung kính trả lời, anh biết người trước mắt này, một khi đã giao mệnh lệnh, nếu anh không hoàn thành chắc chắn sẽ bị hắn xử lý.

Năm chiếc xe ô tô cao cấp hướng về phía đường đường cái nhanh chóng biến mất như một cơn gió.

"Tỷ tỷ, ngươi thật là nặng." Bạch Hiền gian nan đỡ Bạch Tâm xuống xe.

"Các ngươi đi đâu mà bây giờ mới về?."

Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn ca ca đang đứng ở trước cửa nhà.

"Ca ca ngươi trước tiên đừng hỏi, ta đang mệt chết đây, mau đến giúp đỡ ta a."

Bạch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, đến đỡ Bạch Tâm, cõng nàng về phòng, dìu nàng lên giường ngủ. Sau đó đi tới phòng khách, ngồi trước mặt Biện Bạch Hiền
"Nói đi, các ngươi đi đâu?."

"Đi tới một quán rượu, mẹ nó ở trong đó toàn là nam nhân, thật là khủng khiếp."

Nghĩ lại vừa nãy, những nam nhân kia dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Biện Bạch Hiền liền cảm thấy khó chịu.

"Đều là nam nhân?." Bạch Hạo cảm thấy ngạc nhiên, rồi đột nhiên nhảy lên.

"A?" Biện Bạch Hiền có chút không hiểu nhìn ca ca của mình

"Sau này không nên đến nơi đó, có biết không? Nơi này không thích hợp với ngươi." Tĩnh táo lại, Bạch Hạo một lần nữa ngồi xuống.

"Tại sao a?" Biện Bạch Hiền tò mò sang ngồi bên người Bạch Hạo

"Không tại sao cả, tốt nhất là không nên đến đó." Bạch Hạo không muốn cùng Biện Bạch Hiền nói rõ. Anh đứng dậy liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền.

"Được rồi, bây giờ ngươi đi ngủ đi? Ngày mai còn phải đi học sớm." vừa nói vừa vuốt tóc Biện Bạch Hiền, rồi đi về phòng của mình.

"Ân, đã biết." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng đáp ứng, hắn vốn không nghĩ sẽ lại đi nơi đó.


Chương 6 

"Biện Bạch Hiền? Tên rất hay."

Đêm khuya bên trong tổng bộ của Hắc Long .Bên trong căn phòng xa hoa, lão đại của Hắc Long – Phác Xán Liệt đang xem văn kiện trong tay, tuy khuôn mặt của hắn không đổi sắc nhưng lại có một tia ý cười khó phát hiện được.

"Lão đại, ngươi thật sự muốn cậu ta à, ca ca của cậu ta là cảnh sát đó." Đứng ở phía đối diện, Lý Ý có chút do dự.

"Lý Ý, ngươi theo ta đã bao lâu?." Phác Xán Liệt đem văn kiện ném lên bàn đến trước mặt Lý Ý.

Lý Ý hơi sững sờ "Bảy năm"

"Bảy năm, chúng ta từ một cái tiểu bang phái vô danh, bây giờ phát triển lên đến vị trí này. ngươi nói xem còn có cái gì mà chúng ta không làm được?" "Lão đại ngươi là muốn?" Lý Ý đưa tay đưa tay lên cổ nhìn Phác Xán Liệt

."Không, hiện tại ta không thể làm như vậy. Ta hiện tại không hiểu rõ cảm giác của chính mình, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện khiến ta hối hận." Phác Xán Liệt lập tức bác bỏ ý nghĩ của Lý Ý, từ trên ghế đứng lên.

"Lý Ý, trong chuyện này, sử dụng biện pháp của ngươi để đối phó Bạch Hạo."

Hắn lấy nước cho mình và Lý Ý. Lý Ý vội vàng tiếp nhận."Ngươi ngồi đi, hiện tại đem chuyện này để qua một bên. Chúng ta bấy giờ nói về chuyện buôn ma túy ở nước ngoài."

"Vâng" Lý Ý đáp lời, ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh hắn."Thái Lan gần đây cảnh sát tra rất nghiêm. Nhiều lần giao dịch đều bị phát hiện, hơn nữa còn có một ít anh em bị bắt lại. Còn có một vài mối thẳng thắn đã chặt đứt giao dịch.""Là thế sao"Phác Xán Liệt nhẹ giọng tự nói. Sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn Lý Ý:" Không biết ngươi sử dụng biện pháp gì, hãy mau chóng giải quyết việc này, được rồi đi xuống đi."

"Vâng" Lý Ý đứng dậy hướng Phác Xán Liệt cung kính nói một tiếng, rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.

Chỉ còn lại Phác Xán Liệt một mình trong phòng. Làm bạn, làm cộng tác với nhau cũng được 7 năm, Lý Ý làm sao không hiểu Phác Xán Liệt. Hắn không thích nữ nhân, nhất là những thiên kim tiểu thư, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm. Nhưng nếu là nam nhân thì hắn nhất định sẽ bảo vệ tuyệt đối an toàn cho họ. Nhiều năm qua, hắn dẫn theo không ít nam sủng trở về. Nhưng là cho tới nay, không lần nào nhìn hắn mang nữ nhân về. 28 tuổi, hắn có được sự nghiệp thành công nhưng bên cạnh hắn lại không có người bạn đời nào. Là nam hay là nữ thì mọi người trong bang cũng không phản đối, chỉ cần là người lão đại chọn thì bọn họ nhất định sẽ yêu mến người đó. Nhưng e là, cho đến bây giờ chưa ai có thể bên cạnh hắn được quá 3 tháng. Lý Ý hi vọng lần này có thể để cho Phác Xán Liệt tìm thấy tình yêu chân chính. Cho nên anh nhất định phải lấy hết tất cả sức lực bảo vệ cậu bé kia.

Đối với Phác Xán Liệt mà nói,hắn quả thật thích nam nhân, đối với nữ nhân, hắn thực sự không có tí gì gọi là hứng thú. So với cơ thể của nữ nhân thì hắn yêu thích cơ thể của nam nhân hơn, hắn thích nghe nam nhân nằm dưới thân thể hắn mà rên rỉ. Hắn cũng nghĩ tới việc tìm một người bạn đời cho mình. Nhưng điều này quả thực khó, bởi vì chỉ được 3 tháng, thì hắn lại cảm thấy chán ghét những nam sủng kia. Sau đó bọn họ rời đi, điều này dường như trở thành định lý của hắn vậy. Lần này cậu bé kia chỉ là trong lúc vô tình, cậu quả thật làm cho hắn ngạc nhiên, cậu bé mặc bộ đồng phục học sinh, mang trên mình vẻ thuần khiết. Giống như là một đóa bách hợp trưởng thành, không mang bất kỳ sự ô nhiễm nào, khi tra được tư liệu thì hắn chắn chắn rằng cậu chính là một đóa bách hợp trắng xinh đẹp nhất.

Cho nên hắn muốn cậu, thế nhưng hắn không nghĩ sẽ phá hoại gia đình của cậu. Đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy sợ sệt khi phá hoại gia đình của người khác. Hắn luôn có một loại cảm giác, chỉ cần thật sự làm như vậy thì mình nhất định sẽ phải hối hận. Cho nên hắn mới quyết định dùng phương pháp khác. Đây là lần thứ nhất hắn vì người khác suy nghĩ. Nhưng hắn sợ rằng, cậu cũng chỉ sẽ ở bên cạnh hắn được 3 tháng như những người trước kia, nhưng hắn vẫn muốn cậu. Ít nhất, hắn muốn thử một lần nắm giữ cậu

Lại một ngày nữa bắt đầu, Biện Bạch Hiền ra khỏi nhà đi về phía trường học. Cậu có chút oán giận, mẹ mình như thế nào trễ như vậy mới gọi mình dậy chứ. Hiện tại đã 7 giờ, chỉ còn sớm hơn giờ lên lớp có mười mấy phút. Vốn là cậu muốn nhờ ca ca đưa mình đi, nhưng lại không nghĩ tới ca ca lại bảo muốn tới cục cảnh sát. Tại sao trước đây không thấy anh ta tích cực như vậy a! Vừa nhỏ giọng nguyền rủa, vừa nhanh chóng chạy đến trường.

Phía sau Biện Bạch Hiền là một chiếc xe cao cấp đang hướng về cậu mà lao tới, nghe được thanh âm Biện Bạch Hiền nghi ngờ dừng bước xoay người lại, nhìn thấy chiếu xe lao nhanh về phía mình, cậu hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại.

Cậu nghĩ mình sẽ bị chiếc xe đụng trúng. Thế nhưng Biện Bạch Hiền không có cảm giác đau đớn mà thân thể lại đột nhiên nhẹ đi, vai cậu bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo sang một bên. Biện Bạch Hiền, hơi mở một con mắt, chiếc xe ban nãy đã không thấy bóng dáng.

"Ơ... Xe cái đâu rồi." Mở hai mắt ra nhìn, suýt chút nữa là bị chiếc xa kia tong phải.


Chương 7

"Ngươi có sao không, bị dọa sợ sao?."

"A..." Đột nhiên nghe được âm thanh sau lưng, Biện Bạch Hiền kinh ngạc a một tiếng vội vàng quay người lại.

"Ngươi... Ngươi là?" Biện Bạch Hiền có chút bối rối nhìn nam nhân trước mắt. Khuôn mặt anh tuấn của người này cùng khuôn mặt của mình quả thực khác biệt rất lớn. Vóc người cao to, rõ ràng cậu cao tới 1m78 nhưng là tại sao khi đứng cùng người này lại thấp hơn rất nhiều a. Còn có...

"Này, nhìn ta đẹp trai lắm sao, đến nỗi nước miếng của ngươi chảy ròng ròng rồi kìa?" Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biện Bạch Hiền.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Phác Xán Liệt có cảm giác sẽ có điều gì xấu sẽ xảy ra, thật khó khăn hắn mới có thể ngủ được. Vậy mà lúc đang ngủ, hắn lại mơ thấy Biện Bạch Hiền bị xe đụng, cả người đầy máu, dọa hắn giật mình tỉnh dậy. Nhưng Phác Xán Liệt làm sao cũng không ngờ được, giấc mơ tối hôm qua lại biến thành sự thật a. Chẳng qua là hắn cũng chỉ định chơi đùa với cậu thôi, nên hắn ép mình không để ý đến cậu. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút lo sợ. Hắn không biết phải làm sao, đành từ sáng sớm phải lái xe đi tìm Biện Bạch Hiền. Không nghĩ tới hắn thật sự thấy được cảnh mà mình đã thấy trong mơ. Một khắc kia, trái tim của hắn như nhảy ra khỏi lòng ngực. Tại thời điểm xe sắp sửa va vào cậu, hắn liền đem hắn cậu kéo ra.

"Ân, thật xin lỗi a." Biện Bạch Hiền bỏ đi suy nghĩ trong đầu, phục hồi lại *** thần, cậu đỏ cả mặt xin lỗi.

"Không sao, ta chỉ là đang nói đùa, lần sau cẩn thận một chút, không phải ngươi còn đến trường hay sao? Ngươi chạy bộ đến trường như vậy thì sẽ muộn mất, để ta đưa ngươi đi."

"A đã gần tám giờ, cái này... cám ơn ngươi." Không chờ Phác Xán Liệt kịp phản ứng, Biện Bạch Hiền liền leo lên chiếc xe màu đen đậu ngay bên cạnh Phác Xán Liệt. Nhìn cậu như vậy, mắt Phác Xán Liệt có chút trợn trắng kích động, bất đắc dĩ lắc đầu leo lên xe.

"Oa, xe của ngươi so với xe cảnh sát của ca ca ta thoải mái hơn nhiều." Ngồi ở trong xe, Biện Bạch Hiền đưa tay sờ tới sờ lui. Từ trong gương, nhìn Biện Bạch Hiền ở phía sau không chịu ngồi yên, Phác Xán Liệt đột nhiên có cảm giác vô cùng ấm áp. Hắn hi vọng ở với cậu lâu hơn một chút. Nhưng mà thời gian thật sự rất ngắn, mới đây đã đến trường học của Biện Bạch Hiền.


"Thật sự cám ơn ngươi. Có thể nói cho ta biết ngươi tên gì được không?" Xuống xe,Biện Bạch Hiền nằm nhoài lên cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt."Ha ha, rồi ngươi sẽ biết." Phác Xán Liệt cười cười lái xe rời, để lại một mình Biện Bạch Hiền đứng ngốc giữa sân trường.
Ngươi không thể trốn thoát khỏi ta, cho dù có đi tới địa ngục đi nữa, ta cũng sẽ đem ngươi về. Đời này ngươi nhất định chỉ thuộc về ta. Phác Xán Liệt lấy điện thoại di động ra.

"Này A Phong, ta kêu ngươi đi bảo vệ cậu ta, rốt cuộc ngươi bảo vệ như thế nào vậy hả. Cho ngươi vài tiếng để tìm cho ra tên tài xế lái chiếc xe đó." Không cho đối phương có cơ hội nói chuyện liền cúp điện thoại. Biện Bạch Hiền hiện giờ ta còn chưa chán ghét ngươi, mau mau tiếp thu sự bảo vệ của ta, nhanh chóng thuộc về ta đi a. Phác Xán Liệt khẽ cười, tự nói.

" Bạch Hiền cho ta mượn bài tập của ngươi." Trong phòng học, Duẫn Quý chạy thật nhanh đến chỗ Biện Bạch Hiền đang ngồi.

"Của ngươi." Biện Bạch Hiền từ trong cặp lấy ra sách bài tập ném tới. May là cậu đến lớp sớm hơn được một phút mới không bị trách phạt.

"Ôi chao, Bạch Hiền. Cuối cùng ca ca ngươi chịu đưa ngươi đến trường rồi sao?!."

"Ca ca ta?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn Duẫn Quý.

"Không phải sao? Vậy người ban nãy là ai a?" Duẫn Quý ngạc nhiên suy nghĩ. "Hửm, vậy đó là ai nhỉ?"

Vừa nãy lại đi lang trong sân trường thấy Biện Bạch Hiền từ trên một chiếc xe bước xuống. Duẫn Quý còn tưởng đó là ca ca của cậu.

"Người ban nãy ta thực không quen biết, chỉ là gặp hắn trên đường rồi nhớ hắn đưa ta đến đây a."

"Ồ, ra là thế." Duẫn Quý hiểu rõ gật đầu. Cười cười vỗ vai Biện Bạch Hiền."Ca ca của ngươi đối với tất cả mọi người đều xem họ là người dưng, ai cũng không ngoại lệ..."

"Này..." Biện Bạch Hiền đang đọc sách liền ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Quý.


Chương 8 

"Ha ha, ta chỉ đùa thôi mà." Duẫn Quý cười cười chạy đi

."Ca ca chết tiệt, ca ca thối." Biện Bạch Hiền thấp giọng mắng. Tại một khác Dạ Hạo đang làm việc thì ách xì mấy cái. Đồng nghiệp bên cạnh anh quan tâm hỏi anh có phải bị cảm hay không. Mà Dạ Hạo vẫn là nghĩ không ra, bản than mình trước giờ rất khỏe, sao có thể bị cảm a.

"Vân ca, Thẩm gia tiểu thư ở dưới lầu đòi chết đòi sống muốn lên đây gặp ngài." Lý Ý đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang vùi đầu vài xấp tài liệu. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt từ bên trong văn kiện nhìn Lý Ý, không nói lời nào.

Lý Ý liền vội vàng lắc đầu "Ta căn bản đuổi nàng ta cũng không đi, nàng ta bảo, nàng là đại tiểu thư Thẩm gia, đắc tội nàng sẽ không có kết quả, đúng là một nữ nhân phiền phức." Theo dặn dò của lão đại, lý ý chỉ cảm thấy phiền khi ngày nào cũng phải chặn những nữ nhân như vậy.

"Để cho nàng ta vào đi." Phác Xán Liệt đặt bút trong tay xuống, dựa vào ghế salông, xoa xoa trán, đúng là nữ nhân chết tiệt.

"Vâng" Lý Ý đáp một tiếng quay người đi ra, chưa kịp mở cửa thì đã nghe một âm thanh chua chát."Vân ca ca,những người kia thật đáng chết không cho ta vào gặp ngươi." Trầm Khiết sinh khí xem không thèm liếc Lý Ý một cái, liền tiến vào văn phòng.

"Khoan đã, Thẩm tiểu thư..." Lý Ý thân thủ muốn ngăn cản Trầm Khiết, thì thấy Phác Xán Liệt nhìn mình lắc đầu, liền đi ra khỏi văn phòng

."Có chuyện gì?." Phác Xán Liệt mặt không thay đổi nhìn nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này xác thực rất đẹp,thế nhưng là không tạo nên bất kỳ hứng thú nào cho Phác Xán Liệt

."Vân ca ca tối hôm nay có tiệc, ngươi đi cùng ta chứ?." Trầm Khiết đi tới bên người Phác Xán Liệt lôi kéo vai của hắn.

"Ngươi tìm người khác đi ta còn có việc." Đem bàn tay đặt trên vai mình kéo ra, Phác Xán Liệt hơi cau mày. Nữ nhân này trên người có mùi hương hương làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

"Vân ca ca ngươi hãy đi cùng ta đi, chỉ một lúc thôi." Trầm Khiết vẫn không thôi dây dưa, lôi kéo hắn.

"Thẩm tiểu thư ta nghĩ có mấy lời ta chưa nói rõ rang, ta nghĩ ngươi hiểu lầm. Ngươi hẳn phải biết là ta thích là nam nhân đi." Không them liếc mắt đến nữ nhân đang giật mình kia hắn tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện.

"Ngươi đây là ý gì, lẽ nào ta còn không sánh được những nam nhân kia sao?" Phác Xán Liệt yêu thích nam nhân cho tới nay ai ai cũng biết nhưng là Trầm Khiết còn chưa muốn từ bỏ nam nhân vừa suất lại vừa nhiều tiền này. Cho nên cho dù là hắn yêu thích nam nhân nhưng Trầm Khiết cũng tin tưởng bằng mị lực của mình, nàng nhất định có thể đem nam nhân này bắt tù binh. Thế nhưng không nghĩ tới nam nhân trước mắt này không them nhìn mình một cái. Còn ở trước mặt mình nói những lời như vậy.

"Thẩm tiểu thư ngươi còn có chuyện gì sao?" lời nói của Phác Xán Liệt rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn làm cho Trầm Khiết càng là tức giận.

"Được rồi ta đi trước, thế nhưng ta sẽ không buông tha cho ngươi." Phác Xán Liệt đã nói thẳng trước mặt nàng vậy mà nàng ta vẫn chưa phải hết hy vọng.

"Kia, Thẩm tiểu thư không còn chuyện gì nữa, vậy thì ta không tiễn. A Ý tiễn khách." Không để lại cho Trầm Khiết chút mặt mũi, Phác Xán Liệt trực gọi Lý Ý tiễn khách..

"Ngươi..." Trầm Khiết tức giận, hậm hực giậm chân hất đầu rời đi.

"Thật sự là một nữ nhân không có đầu óc." Nghe được tiếng đóng cửa nặng nề, Phác Xán Liệt từ bên trong xấp văn kiện ngẩng đầu lên. Nhìn Lý Ý từ bên ngoài đi vào để tiễn khách."Đại ca, nàng ta?" Lý Ý tiếp điện thoại của Phác Xán Liệt, anh mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, liền nhìn thấy Trầm Khiết giận đùng đùng từ bên trong đi ra. Chính mình vừa định gọi nàng lại, không nghĩ tới nàng không thèm để ý tới anh, Lý Ý bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân như vậy thực sự là không thể nói lý lẽ a." Chuyện bên kia thế nào rồi. Gọi bọn họ nhanh chóng làm tốt. Có một chút chuyện mà bây giờ vẫn chưa làm xong, A Phong vẫn chưa điều tra ra sao? Bộ không muốn ăn cơm nữa hay sao?" Không biết hỏa khí của Phác Xán Liệt từ đâu tới, đem xấp văn kiện trong tay ném ra ngoài. Dựa vào trên ghế salông ấn ấn cái trán.

"Vâng ta hiện tại đi hối thúc bọn họ." Lý Ý đầy đầu hắc tuyến rời đi. Chỉ để lại Phác Xán Liệt một người đầy hỏa khí. "Ai ai ai... Tại sao người khác lại hạnh phúc như vậy mà ta thì lại cô đơn như vậy chứ."

Đứng dưới tấm bảng quảng cáo, Bạch Hiền nóng nực lấy tay quạt quạt, dưới chân cậu là một đống túi lớn túi nhỏ.

"Thật là, nói cái gì muốn làm lại từ đầu, cái gì nhất định phải đi tìmkiếm hạnh phúc của mình, mẹ nó, tìm kiếm hạnh phúc mắc mớ gì mua đống đồ này, đã vậy còn bắt mình đi mua nữa chứ."

Vốn là cuối tuần Bạch Hiền muốn ở nhà ngủ nhiều một chút, nhưng mà sang sớm hôm nay, cậu bị chính người tỷ tỷ bị thất tình của mình, đem cậu từ trong chăn kéo dậy, nhét cho cậu một bảng danh sách và cùng một đống tiền mặt bắt cậu đi mua đồ cho nàng, mua thì mua, nhưng có vài thứ 'đặc biệt' của nữ nhân mà cũng bắt cậu mua, làm hại cậu đứng trước cửa hang này lâu như vậy mà không dám vào. Người trong cửa hàng và người đi đường, đặc biệt là những nữ nhân từ trong cửa hang đi ra dung ánh mắt kì quái nhìn mình. Cũng may cuối cùng, nhân viên trong cửa hafng không nhịn được, ra ngoài hỏi cậu cần gì, lúc này cậu mới nói cho nhân viên kia nghe, nhân viên đó giúp cậu chuẩn bị mọi thứ cậu cần. Bạch Hiền lớn đến rất đẹp, có điều, một nam nhân đứng trước cửa hàng bán đồ dùng dành cho nữ vẫn làm cho người ta có chút cảm giác không thoải mái. (khà khà ngày hôm nay ở bên ngoài nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai tuấn tú đứng ở cửa hàng đồ dùng dành cho nữ, giúp người trong nhà mua đồ,ha ha liền đem nó viết đến trong sách... Thu gom phiếu a ta muốn §) thực sự là tức chết ta rồi Bạch Hiền ngẩng đầu híp mắt nhìn trời, hiện tại gần trưa mặt nắng rất gắt, cậu bất đắc dĩ một lần nữa phải cầm lấy những kia túi đồ đi trở về nhà a

."Là ngươi sao, ngươi làm gì ở dây a." Vừa mới họp xong Xán Liệt chuẩn bị về nhà, lại không nghĩ rằng trên đường nhìn thấy Bạch Hiền, một mình đứng ở dưới biển quảng cáo. Hôm nay cậu mặc một áo sơ mi màu trắng ngắn tay. Quần bò màu xám tro, mồ hôi chảy trên dài từ trên trán xuống nhìn rất là mê người. Xán Liệt nhiên có nỗi xúc động muốn giết người, cậu là người mù à, không nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình sao? Thật sự là tiểu ngu ngốc, nhìn cậu cầm lấy mấy túi đồ chuẩn bị rời đi, hắn lập tức bảo tài xế lái xe lái đi. Dừng lại trước mặt Bạch Hiền. Bạch Hiền ngơ ngác nhìn chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt. Cửa sổ của xe mở ra, cậu thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

"Là ngươi?"

"Sao ngươi ở chỗ này? Có muốn hay không để ta đưa ngươi về nhà." Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền hai tay cầm mấy cái túi lớn nhỏ, buồn cười nhắc nhở.

"Vậy thì cám ơn ngươi." Có xe tiện nghi không ngồi đó là đứa ngốc, lại không cần tốn tiền a. Nói xong cậu kéo mở cửa xe ngồi vào trong.

"Thực sự là cám ơn ngươi." Đem những túi đồ thả ở bên cạnh, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Phác Xán Liệt ngửi được mùi mồ hôi trên người Bạch Hiền, đột nhiên Phác Xán Liệt cảm thấy được là một đây sự hưởng thụ.

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này." Phác Xán Liệt nhìn những túi đồ ở dưới chân cậu.

"Còn không phải tại tỷ tỷ ta, mới sáng sớm bắt ta mua đồ này nọ cho nàng, làm ta thặt mắc cỡ a, thật là, nfang chỉ biết bắt nạt ta, ta thật đáng thương mà." Trong lời nói của Bạch Hiền có mang theo chút làm nũng

."Ngươi ăn cơm chưa?" Đột nhiên nghĩ đến bây giờ đã là buổi trưa, nhìn đống túi đồ dưới chân đó Du Tử Vân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Ừm... Ta ăn rồi a... Ục ục" Bạch Hiền đột nhiên đỏ cả mặt. Chết tiệt, đây lúc nào mà lại kêu lớn như thế a.

Nhìn Bạch Hiền đỏ mặt, Xán Liệt đột nhiên vô cùng hưng phấn."Nhìn bộ dạng này của ngươi chắc là chưa ăn đi. Đi, ta dẫn ngươi đi ăn." Nói xong, không chờ Bạch Hiền đồng ý liền bảo tài xế tìm một quán ăn gia đình.

"Cái này, không cần đâu ta có thể trở về nhà ăn." Phí lời, đi nhờ xe của người ta hai lần, bây giờ còn được người ta mời đi ăn, trên thế giới làm có người nào tốt như vậy a.

"Yên tâm đi, ta chỉ là dẫn ngươi đi ăn cơm thôi mà." Nhìn thấu được lo lắng của Bạch Hiền, Bạch Hiền lên tiếng an ủi.


Chương 9

"Ha ha,ta không phải là có ý gì, ừm, vậy cũng tốt, cám ơn ngươi." Bạch Hiền lúng túng giải thích.

"Phác tổng đã đến." Xe dừng lại tại một nhà hàng nổi tiếng, hai người xuống xe, đi vào bên trong.

"Hoan nghênh Phác tổng, bàn ăn đã được chuẩn bị xong, xin mời đi theo ta..." Mới vừa vừa đi vào nhà hàng, giám đốc của nhà hàng liền dẫn hai người đi đến căn phòng đã được chuẩn bị riêng cho hai người.

"Hai vị mời ngồi, muốn dùng cái gì cứ việc gọi." Giám đốc nhà hàng hướng phục vụ bên cạnh mình chớp mắt vài cái, nhân viên phục vụ lập tức đem thực đơn đưa đến trước mặt Phác Xán Liệt.

"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, đem lên các món ngon nhất trong nhà hàng các người." Nói xong, phất tay làm cho bọn họ rời đi. Giám đốc nhà hàng liền gật đầu cúi người rời đi, vội vàng đóng cửa lại.

"Làm sao vậy, ngươi phát ngốc cái gì a." Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biện Bạch Hiền ngẩn người, hắn cười nhẹ nhàng vỗ đầu Biện Bạch Hiền.

"Ngươi đến cùng là có thân phận gì a, kiêu căng đến như vậy, còn được nhiều người tôn kính như vậy" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn mọi thứ đang diễn ra.

"Ha ha..." Phác Xán Liệt thấy buồn cười bất đắc dĩ lắc đầu, đồ ăn được bưng tới, để lên bàn."Ăn đi, để bụng đói sẽ bị đau bao tử đó."

"Ân, biết rồi." Biện Bạch Hiền gật đầu cầm lấy đũa bắt đầu ăn."Thật sự là một đứa trẻ a." Phác Xán Liệt lắc đầu, cũng may là Biện Bạch Hiền không phát hiện được cái về thân phận của hắn. Nhìn Biện Bạch Hiền yên lặng cúi đầu ăn thức ăn. Nhìn từ góc của hắn, cậu thực sự rất đẹp giống như một tiểu thiên sứ vậy, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm giác vô cùng hạnh phúc và ấm áp. Không biết sao hạ thân Phác Xán Liệt lại đột nhiên nổi lên phản ứng. Phác Xán Liệt vội vã rót cho một ly rượu uống, lại không nghĩ rằng Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên cười với hắn.

"Khụ khụ..." Rượu mới vừa uống vào trong miệng lập tức bị đều phun ra ngoài. "Này ngươi làm sao vậy." Biện Bạch Hiền liền vội vàng đứng lên, cầm khăn giấy đưa cho Phác Xán Liệt 


"Cảm ơn." Phác Xán Liệt tiếp nhận khăn giấy, lại không nghĩ rằng sẽ đụng phải Biện Bạch Hiền, ngọn lửa trên người Phác Xán Liệt không những không giảm mà còn tăng lên. Hắn ném giấy khăn xuống đất.


"Này... A." Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, bình tĩnh lại thì cũng đã ngã vào lòng Phác Xán Liệt. "

Này... Ngươi ngươi cái làm gì a. Buông ta ra." Cậu ở trong lòng Phác Xán Liệt đỏ mặt giãy dụa. Tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Nhìn thiếu niên đang giãy dụa trong ***g ngực mình, Phác Xán Liệt mặc kệ cậu có muốn hay không dùng một tay nắm lấy hai tay đang giãy dụa của cậu. Một tay giữ đầu cậu lại.

"Ngươi làm gì... A a." Biện Bạch Hiền hoảng sợ muốn giãy dụa nhưng miệng lại bị chặn. Hơn nữa, nam nhân trước mắt này đột nhiên nhào tới hôn cậu, làm của cậu ngẩn người, đầu óc trở nên trống rỗng. Phác Xán Liệt cảm thấy rất thoải mái, liền đem đầu lưỡi mở đôi môi đang khép chặt của cậu tiến vào khuấy động bên trong, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy khó thở.


"Ngu ngốc, dùng mũi để thở." Nhìn bộ dạng ngốc lắng của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cười cười rời đi có, có chuyết quyến luyến đôi môi của cậu. Thế nhưng lại không tiếp tục hôn môi cậu.


"Ngươi...." Lấy lại hô hấp như bình thường, Biện Bạch Hiền bừng tỉnh, lấy tay che miệng mình đi

."Ngươi không sao chứ... Ba!" Âm thanh trong nháy mắt làm mọi vật xung quanh như đình chỉ. Phác Xán Liệt sững sờ nhìn Biện Bạch Hiền đứng lên, lúc này Biện Bạch Hiền thật có chút muốn khóc. Nước mắt tích tụ xung quanh hốc mắt, vành mắt cậu đỏ lên

"Ngươi...Ngươi....Ta còn tưởng ngươi là người tốt thì ra chính là một tên biến thái. Hỗn đản." Nói Biện Bạch Hiền lau miệng chạy ra ngoài.

"Bạch Hiền" Dạ Trầm Nguyệt chạy đi, hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, đột nhiên hắn cảm thấy hoảng hốt cùng đau lòng. Hắn cũng không có đuổi theo. Chỉ là nhìn đã bóng lưng cậu đã biến mất.

"Tên hỗn đản chết tiệt, tên hỗn đản thối..." Đã chạy ra ngoài đường lớn nhưng Biện Bạch Hiền không ngừng nguyền rủa. Đi thêm vài bước cậu đột nhiên ngừng lại.

"Không được, mấy túi đồ còn ở trên xe của hắn. Làm sao bây giờ, phải trở lại đó lấy sao? Quên đi,còn có cái tên biến thái chết tiệt kia, ai, bây mà về nhà thì bị mắng, ai,...." Biện Bạch Hiền vẻ mặt đau khổ đi về nhà.

"Trở về!" hắn từ trong nhà hàng đi ra, lên xe thì nhìn thấy trong xe gì đó liền xuống xe.

"Đem những túi đồ này đưa đến nhà cậu ta đi." Tài xế liền vẫy tay gọi một chiếc xe khác, đem mấy túi đồ đưa về nhà cậu. Trong quán bar, Phác Xán Liệt tận lực uống rượu, đối với những ngưởi đến bên cạnh hắn mời rượu, hắn cũng không thèm để ý.

"Làm sao vậy, khách nhân của chúng ta tại sao hôm nay chỉ lo là vùi đầu uống rượu a." Phía sau một nam tử dị thường tuấn mỹ, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn."Có phải là có chuyện gì hay không? Hay là nơi này không có thứ ngươi muốn, nói với ta, ta sẽ tìm giúp ngươi."

"Không cần, không phải những chuyện này, à đúng rồi ngươi trở về lúc nào." Phác Xán Liệt để ly rượu xuống, quay đầu lại nhìn nam nhân bên cạnh.

"Ai đừng nói nữa tức chết ta rồi." Nam tử lấy bình rượu từ chỗ Phác Xán Liệt rót rượu cho hắn cùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek