Chương 15-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15

"Lão đại, cậu ấy tỉnh rồi." Lần đầu thấy lão đại của mình lo lắng như vậy, bác sĩ có chút khinh ngạc.

Nghe được bác sĩ nói như vậy, Phác Xán Liệt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi đi gọi nhà bếp làm cháo mang lên đây."

"Vâng" bác sĩ gật đầu rời đi. Nhìn Biện Bạch Hiền từ từ tỉnh lại, Phác Xán Liệt nụ cười nhạt nhòa. Lúc Biện Bạch Hiền mở mắt . Ý cười của Phác Xán Liệt trong nháy mắt biến mất. Biện Bạch Hiền mê man nhìn xung quanh. Ngay khi cậu đưa mắt nhìn thấy Phác Xán Liệt thì giật mình trợn to mắt. Từ trên giường ngồi dậy

"Ngươi..."

"Làm sao, không nhận ra ta?." Phác Xán Liệt cười nhấc tay muốn sờ đầu Biện Bạch Hiền. Lại bị cậu né tránh.

"Ngươi đem ta mang tới đây làm gì? ta phải về nhà." Biện Bạch Hiền nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Phác Xán Liệt cũng không ngăn cản chỉ là mỉm cười nhìn Biện Bạch Hiền đi ra cửa.

"Cánh cửa này phải mở bằng vân tay cho nên... Ngươi không đi ra ngoài được." Mới vừa mới vừa đi tới cạnh cửa, đưa tay lên. Nghe được Phác Xán Liệt nói như vậy. Biện Bạch Hiền có chút không tin, thử đưa tay đẩy cửa. Quả nhiên giống như Phác Xán Liệt nói, làm thế nào cũng không mở ra được.

"Ngươi cuối cùng là muốn thế nào?" Biện Bạch Hiền sinh khí hướng Phác Xán Liệt quát.

"Ta không muốn thế nào cả, chỉ là muốn ngươi ở lại đây." Phác Xán Liệt đứng dậy đi tới bên người Biện Bạch Hiền, hắn cao 1m85 đứng cùng Biện Bạch Hiền cao 1m70, quả thật không phải chỉ cao hơn một chút. Phác Xán Liệt cúi người nhìn mặt Biện Bạch Hiền đỏ lên vì sinh khí. Từ từ đem mặt của mình tới gần. Biện Bạch Hiền ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang đến gần mình. Biện Bạch Hiền liền quay đầu né tránh.

"Bảo bối ngươi thật đáng yêu." Phác Xán Liệt bị Biện Bạch Hiền tránh né có chút khó chịu thế nhưng là lại bị bộ dáng của Biện Bạch Hiền làm cho hắn chỉ biết cười khổ. Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, khuôn mặt đang tươi cười của hắn bỗng dưng biến thành không có cảm xúc. Biện Bạch Hiền thấy vậy liền kinh ngạc nhìn hắn. Cửa bị mở ra, một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu trắng bước vào.

"Thiếu gia, thức ăn mà ngài muốn. Còn có Lý Ý ở phía dưới chờ ngài."

"Đã biết, ngươi nói với hắn ta sẽ xuống ngay." Phác Xán Liệt tiếp nhận mâm thức ăn trong tay nữ nhân.


"Vâng." Nữ nhân quay người rời đi.


"Bảo bối đói bụng không, lại đây ăn một chút đi." Phác Xán Liệt đem mâm thức ăn tới trên bàn bên cạnh giường.

"Thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách." Tuy rằng âm thanh Biện Bạch Hiền rất nhỏ nhưng Phác Xán Liệt nghe thấy. Hắn chỉ cảm thấy trên đầu có thêm vài đường hắc tuyến.

Nhìn Biện Bạch Hiền không định đi tới. Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu. Đứng dậy, đi tới bên người Biện Bạch Hiền, không để ý Biện Bạch Hiền đang tránh né, kéo tay cậu đi tới bàn ăn. Đem Biện Bạch Hiền ấn xuống ghế.

"Ngươi từ từ ăn, không đủ thì nhấn cái chuông ở đầu giường, đến lúc đó sẽ có người tới, biết không? Ta còn có chuyện phải đi ra ngoài một chút. Ngươi hảo hảo ở lại biết chưa." Nói xong, Phác Xán Liệt cầm lấy một cái áo vest màu đen trên kệ mặc vào.

" Tự coi chính mình là xã hội đen, còn bày đặt mặc tây trang đen." Mới vừa đi tới cạnh cửa, Phác Xán Liệt trong nháy mắt ngây người.

"Không lẽ chỉ có xã hội đen mới có thể mặc âu phục hay sao?" Phác Xán Liệt tự nói, mở cửa rời đi.

"Không ăn, tuyệt đối không ăn." Đấu tanh tư tưởng rất lâu, cuối cùng Biện Bạch Hiền vẫn là phải ăn.

"Là ai?." Phác Xán Liệt mặt không thay đổi ngồi.

"Là Thẩm gia. Ta đoán có thể là Thẩm tiểu thư."

"Thẩm gia sao? Hừ đem sự tôn trọng của ta biến thành như vậy, thực là không tồi a! Nếu như vậy Lý Ý ta muốn Thẩm gia ba ngày sau liền biến mất khỏi thế giới này. Còn cái kia, về phần sát thủ Huyết Quân, không phải tên kia rất yêu thích sao, đem y cho hắn đi."

"Vâng. Ta lập tức đi chuẩn bị." Phác Xán Liệt là một người vô tình cho dù là những người đã cùng hắn phát triểu sự nghiệp nhưng nếu như phản bội hắn, hắn sẽ cho bọn họ đối mặt với sự trả thù tàn bạo nhất. Lần này Trầm gia chỉ có kết cục là chết.


Chương 16

Biện Bạch Hiền cầm gối ném vào cánh cửa, ngoài cửa vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền thực sự rất buồn bực, đành uể oải nằm trên giường chờ hắn về.

"Mẹ nó, cái tên đại biến thái, đi chết đi. Chắc bây giờ mẹ chắc đang lo lắng muốn chết rồi."

"Răng rắc..." Cửa bị mở ra. Phác Xán Liệt nhìn bàn ghế, cốc uống trà, gối nằm bừa bộn trên sàn nhà sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Biện Bạch Hiền đang tức giận trừng mình. Vốn là có chút tức giận, nhưng không hiểu sao bây giờ nhìn thấy cậu, tức giận của hắn biến mất không thấy tăm hơi. Đóng cửa lại đi tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Biện Bạch Hiềnt, kéo cậu vào trong ngực. Đem cằm Biện Bạch Hiền nâng lên để ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn vào mình.

"Con mẹ nó, tên hỗn đản này, buông ta ra." Hoàn toàn không để ý tới Biện Bạch Hiền đang giãy dụa Phác Xán Liệt dùng miệng trực tiếp chặn lại những câu nói bất mãn của cậu. Biện Bạch Hiền mở to hai mắt nhìn hắn đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của mình. Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy hít thở không được. Trong nháy mắt khuôn mặt hồng phấn của cậu bị nghẹt thở đến đỏ bừng.

"Ngu ngốc dùng mũi để thở." Nhìn Biện Bạch Hiền đã không thể thở nổi Phác Xán Liệt buồn cười ly khai môi của cậu.

"Nói đi, ngươi đang làm gì thế này."

"Hỗn đản, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn về nhà." Biện Bạch Hiền đỏ mặt tránh ra khỏi ôm ấp của Phác Xán Liệt.

"Muốn đi ra ngoài sao, có thể." Phác Xán Liệt trầm tư một chút nói.

"Thật sự?" Biện Bạch Hiền hưng phấn nhìn Phác Xán Liệt.

"Thế nhưng chỉ có ở trong phạm vi ngôi nhà này. Còn về nhà, cái này thì không được."

"Ngươi..." Biện Bạch Hiền nguyên bản đang hưng phấn nhưng trong nháy mắt khuôn mặt đen kịt lại."Ha ha ngươi phải biết đây là ta đã nhượng bộ ngươi rất nhiều, ngươi không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta"

"Đi, ta dẫn ngươi đi nhìn một căn phòng khác, sẵn tiện đổi phòng cho ngươi." Phác Xán Liệt đứng dậy kéo tay Biện Bạch Hiền mở cửa đi ra phía ngoài.

"Ngươi xem nơi này như thế nào." Đứng ở trên hành lang lầu hai Phác Xán Liệt hỏi, còn Biện Bạch Hiền thì một trận kinh ngạc."Chẳng ra sao cả." Nói thật Biện Bạch Hiền thật sự bị một màn trước mắt dọa sợ rồi, căn phòng sang trọng như vậy cậu đây là lần đầu tiên thấy được. Nhưng mà muốn rời khỏi cái tên nam nhân đáng ghét này nên Biện Bạch Hiền đành nói lung tung.

"Ồ? Vậy ngươi nói xem, nơi nào không tốt." Phác Xán Liệt buồn cười hỏi, đây chính là căn phòng độc nhất vô nhị ở thành phố này.

"Sàn nhà quá mềm. Cửa sổ quá nhỏ. Tường quá trắng. Đèn quá nhỏ, quá bình thường. Ghế sô pha quá cứng không thoải mái. TV quá nhỏ. Còn có..." Phác Xán Liệt mặt đen lại nhìn Biện Bạch Hiền vẫn đang nói mãi không ngừng. Sàn nhà quá mềm? Bạch ngọc thạch mà còn mềm? Cửa sổ quá nhỏ? Cái nào cũng là cửa sổ sát đất mà còn nhỏ? Đèn quá quá nhỏ, quá bình thường? Đèn treo cực đại như vậy mà còn nhỏ? Ghế sô pha quá cứng? Nếu ghế sô pha này mà còn cứng thì hắn có thể khẳng định thế giới này không còn cái ghế sô pha mềm mại nào cả. TV quá nhỏ? Đây chính là TV lớn nhất trên thị trường hiện nay. Hắn nghi ngờ có phải hay không mắt cậu có vấn đề.

"Ngươi nói đi, nơi này thì có gì tốt đẹp." Biện Bạch Hiền nói, chạy đến trên ghế salông ngồi xuống còn ở trên ghế sa lon nhún mấy cái. Phác Xán Liệt đắc dĩ lắc đầu cũng đến bên ghế salon bên cạnh ngồi xuống. Hắn không khỏi có cảm giác khó chịu. Bộ rất cứng sao?

"Quản gia lát nữa sẽ đem ghế sô pha đổi lại." Mặc dù hắn biết ghế sô pha không có vấn đề, nhưng Biện Bạch Hiền vừa nói như thế, không có vấn đề cũng trở thành có vấn đề.

"Này ngươi đến cùng muốn thế nào? Ta phải về nhà, ta còn muốn đi học. Hơn nữa người nhà ta sẽ rất lo lắng."

"Cái này ngươi không cần lo lắng, về phần người nhà ngươi, ngươi cũng không cần bận tâm." Phác Xán Liệt uống ly cà phê người hầu mới mang lại, vừa mở ti vi.

"Ngươi... Oa là ca ca, ngươi nhấn lùi về đi." Vốn là muốn cùng Phác Xán Liệt lý luận, trong lúc vô tình nhìn vào TV lập tức đem điều khiển trong tay Phác Xán Liệt đoạt lấy, nhấn về kênh tin tức ban nãy.

"... Hiện nay lực lượng cảnh sát còn đang điều tra, thế nhưng có tin đồn rằng Thẩm gia đắc tội với bang phái xã hội đen nào đó nên đã bị giết để diệt khẩu." Trong ti vi cảnh sát đang làm việc trong hiện trường, những thi thể bên trong được mang ra ngoài. Mà ca ca của Biện Bạch Hiền thì đang đứng ghi chép.

"Xã hội đen kia rất yêu thích giết người sao? Lẽ nào thịt người ăn ngon như vậy?" Ăn thịt người? Phác Xán Liệt thật muốn đem người trước mắt này mở đầu cậu ra xem bên trong có chứa cái gì a.

"Được rồi, ngươi liền ở đây chơi đi. Ta còn có một số việc ở trong thư phòng. Đúng rồi, ngươi có nhìn thể ra ngoài, nhưng ngươi không nên nghĩ trốn khỏi đây." Phác Xán Liệt đứng dậy đi lên lầu.

"Có tiền là hay lắm sao! Ngươi không muốn ta đi ra ngoài ta lại càng muốn ra ngoài, tên biến thái chết bầm." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng mắng. Hoàn toàn không nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng trên lầu khóe môi hơi nhếch lên.



Chương 17

Kỳ thực rất nhiều chuyện bản thân không thể khống chế được, tất cả chỉ tại ông trời bất công. Tình yêu có thể chỉ trong vòng một khắc. Thế nhưng cũng có thể là cả đời. Tình yêu vốn là thứ không thể lí giải được. Cho nên một khi đã yêu thì chính là yêu trọn đời.

"Hỗn đản, hỗn đản chết tiệt." Biện Bạch Hiền tức giận ném điện thoại trong tay xuống. Còn tưởng rằng điện thoại có thể gọi đi nơi khác được, thế nhưng không nghĩ tới, điện thoại nơi này cư nhiên cũng chỉ có thể gọi được gọi cho hắn. Vốn định gọi điện thoại về nhà thế nhưng... Biện Bạch Hiền đem điện thoại ném đi,đi tới phòng khách ngồi xuống ghế salông.

"Này ngươi mau kêu tên khốn kia nhanh trở về cho ta." Biện Bạch Hiền ngồi trên ghế salông hướng người hầu gầm rú. Lúc này, đứng đằng sau Biện Bạch Hiền là một người nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen. Hướng về Biện Bạch Hiền đi tới.

"Thiếu gia đến công ty, đến tối mới có thể trở về."

"Cái rắm a, ngươi mau một chút gọi hắn trở về, ta còn muốn về nhà." Biện Bạch Hiền nhíu mày nói, không để ý chút nào đến người bên cạnh.

"Cái này... để ta gọi điện thoại cho thiếu gia hỏi một chút." Nam nhân có chút kích động muốn đánh người. Nhưng là vẫn nhịn xuống. Quay người lấy điện thoại di động ra.

Phác Xán Liệt đem văn kiện đưa đến trước mặt thư ký. Từ trên ghế sa lông đứng lên.

"Y đã được đem đến đó chưa?"Phác Xán Liệt mặt không thay đổi hỏi Lý Ý đang đứng một bên ghế sa lon.

"Vâng, tên đó đã gọi điện xác nhận." Lý Ý rót một ly nước đặt ở trước mặt Phác Xán Liệt .

"Tên đó muốn y thì cứ tặng y cho hắn, dù sao hắn cũng chỉ lưu y lại, chắc cũng không dùng tới."

"Đúng rồi vừa nãy trong nhà gọi điện thoại tới, nói cậu nhóc kia muốn gặp ngươi." Lý Ý đột nhiên nhớ tới.

"Ha ha nhóc con này." Phác Xán Liệt có chút bất đắc dĩ cười. Nhớ tới cậu nhóc kia có cái năng lực quậy phá làm cho hắn trải qua bao nhiêu năm cũng phải cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng mà bất quá lại làm cho hắn không có cảm giác như đang sống trong khách sạnh như trước thay vào đó là một cảm giác gia đình thực sự

"Được rồi, hội nghị hôm nay hủy bỏ, chuẩn bị xe cho ta."

"Vâng." Lý Ý hiểu ý gật đầu. Quay người rời đi.
"Nếu bây giờ hắn không chịu về ta sẽ đập nát cái phòng bếp này."

"..." Phác Xán Liệt thật sự không biết nói gì. Vừa xuống xe vẫn chưa có vào trong nhà liền nghe thấy âm thanh uy hiếp của cậu. Cười cười đẩy cánh cửa đi vào.

"Làm sao vậy bảo bối, nhớ ta sao, có phải là một ngày không gặp như cách ba năm?" Đem trên áo khoác cởi ra ném tới người hầu đứng bên cạnh. Đi tới ngồi xuống cạnh Biện Bạch Hiền, đem Dạ Trầm Nguyệt đang nổi giận đùng đùng ôm vào trong ngực mình.

"Buông ta ra, biến thái." Biện Bạch Hiền giẫy giụa muốn rời khỏi ôm ấp của người này.

"Biến thái chỗ nào a, chỉ là các ngươi cổ hủ quá thôi. Nếu như vào mấy ngàn năm trước, hai nam nhân ở cùng nhau. Vậy bây giờ cho ngươi cùng nữ nhân ở chung với nhau, không lẽ ngươi sẽ tự cho mình là biến thái sao?" Phác Xán Liệt cười đem Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nâng cằm Biện Bạch Hiền, để cậu nhìn hắn.

"Ta không muốn làm tổn thương ngươi, ta nghĩ ta rất cần ngươi nên ta không làm gì ngươi, bằng không ngươi đã bị ta ăn sạch. Còn có ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là loại xã hội đen mà người hay nói tới. Không nên đem đồng tính luyến ái xem thành bệnh mà kì thị. Chỉ là chúng ta yêu nhau,yêu một người cùng giới tính mà thôi. Đây không phải là lỗi của chúng ta."

"Cái gì chúng ta, chỉ có mình ngươi mà thôi. Đừng có đem ta kéo vào, buông ta ra, ta phải về nhà." Biện Bạch HIền không thèm lắng nghe Phác Xán Liệt,vẫn cứ giẫy giụa.

"Không nên chọc ta sinh khí. Bảo bối, sự nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi có cảm thấy được hay không." Phác Xán Liệt kéo tay phải của Biện Bạch HIền đặt lên hạ thể của mình.

"Biến thái buông ta ra." Biện Bạch HIền đỏ cả mặt giẫy giụa, lấy tay của mình ra. Hắn cười buông tay Biện Bạch HIền ra, thế nhưng hắn vẫn ôm cậu.

" Nếu ngươi muốn học như vậy, ta sẽ mời lão sư, mỗi ngày buổi tối, lão sư sẽ đến đây dạy cho ngươi."

"Ta mới không cần, ta phải về nhà, phải về nhà a." Biện Bạch HIền đánh vào ***g ngực Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt khuôn mặt nguyên bản đang mỉm cười nhất thời lạnh xuống.

"Bảo bối ta nghĩ ta đã nói qua, ngươi không nên ép ta, bọn ta là băng đảng hắc đạo không có gì là không làm được." Biện Bạch HIền đang giãy dụa thì ngừng lại, nhìn Phác Xán Liệt.

"Không tin? Ngươi có biết tại sao đột nhiên anh của ngươi đi công tác hay không. Nếu như ta muốn thì có vô số biện pháp khiến cả nhà ngươi rời đi nơi khác thậm chí là rời khỏi thế giới này. Cho nên ta hi vọng, ngươi có thể lý trí nói ra một câu nói. ......Ai, Đừng khóc bảo bối! Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta là có thể bảo đảm người nhà của ngươi không phải chịu bất kỳ thương tổn nào." Lau nước mắt nơi khóe mắt Biện Bạch HIền, Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói ở bên tai cậu.

"Ta hận ngươi, chán ghét ngươi." Biện Bạch HIền nhìn Phác Xán Liệt, gằn từng chữ từng câu.



Chương 18 

Phác Xán Liệt lập tức sửng sốt. Nhưng là lại rất thích thú mà khôi phục như cũ. Cúi đầu nhìn Biện Bạch HIền.

"Chán ghét cũng tốt, yêu thích cũng được, chỉ cần ngươi có thể ở lại. Được rồi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi" Phác Xán Liệt thả Biện Bạch HIền ra. Biện Bạch HIền tức giận nhìn Phác Xán Liệt, cậu đứng dậy lên lầu. Nhìn Biện Bạch HIền biến mất ở trong hành lang. Phác Xán Liệt lấy điện thoại di động nhấn một dãy số.

"Lý Ý ngươi hãy nghe cho kỹ! Ta muốn gia đình ba ngày sau Biện Bạch HIền rời khỏi Trung Quốc. Kể cả tên cảnh sát kia." Tắt điện thoại di động, Phác Xán Liệt lần thứ hai đem ánh mắt nhìn về phía trên lầu.

"Biện Bạch HIền ngươi nhất định chỉ có thể thuộc về ta, ngay cả người nhà ngươi cũng không thể xen vào." Nhưng hắn không biết ở trên lầu một Biện Bạch HIền đứng phía sau cửa phòng, mặt đầy nước mắt trượt theo cánh cửa ngồi xổm xuống. Khi Phác Xán Liệt xuất hiện ở phòng cũng là lúc mà Biện Bạch HIền đã ngủ say, trên mặt còn đọng nước mắt. Đứng ở đầu giường Xán Liệt cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Biện Bạch HIền. Trong lúc ngủ, Biện Bạch HIền ngủ rất không an ổn, lúc Xán Liệt mới vừa hôn cậu, Biện Bạch HIền hơi nhúc nhích một chút. Thế nhưng vẫn không tỉnh lại nữa. Điều này làm choPhác Xán Liệt có chút vui mừng.

"Lão đại, bọ họ ba giờ đêm nay sẽ lên máy bay." Lý Ý đứng trước bàn làm việc nói.

"Đã biết, chuẩn bị xe đi." Phác Xán Liệt tắt xì gà, đứng dậy đi khỏi thư phòng. Hướng phòng của Biện Bạch HIền đi đến.

"Bảo bối dậy đi, ta mang ngươi đi một nơi." Thấy Biện Bạch HIền còn ngủ ở trên giường. Mỉm cười đi tới bên cạnh nhẹ giọng kêu. Trong giấc mộng Biện Bạch HIền mê man mở mắt ra nhìn Phác Xán Liệt ở gần trong gang tấc, Biện Bạch HIền không biểu cảm từ trên giường ngồi dậy. Xán LIệt cũng không để ý đến phản ứng của Biện Bạch HIền, cười đứng dậy đi tới trước tủ quần áo mở ra.

"Mấy ngày trước ta đã cho người đặt mấy bộ quần áo, ngày hôm nay ngươi mặc bộ màu trắng này đi." Xán LIệt từ trên kệ đem quần áo lấy đưa tới bên người Biện Bạch HIền.


"Phải nhanh lên một chút a! Ngươi đã ngủ rất lâu rồi, bảo bối ta ở dưới lầu chờ ngươi." Xán Liệt nói, cúi đầu ở trên môi Biện Bạch HIền hôn một cái. Biện Bạch HIền tránh không kịp một trận buồn bực. Nhìn Biện Bạch HIền buồn bực, Phác Xán Liệt mỉm cười quay người rời đi.Biện Bạch HIền sinh khí cầm lấy gối ném tới cánh cửa vừa đóng lại. Quay đầu lại nhìn quần áo đặt tại trên giường. Trầm tư một chút, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm thay.

Đêm đó Biện Bạch HIền mặc quần áo tử tế sạch sẻ lúc xuống lầu, Xán LIệt đã ngồi chờ ở trong phòng khách cùng với mười mấy người mặc đồ đen mặt không biểu cảm. Nhìn Biện Bạch HIền xuống lầu Xán Liệt đứng dậy đi tới bên người Biện Bạch HIền, ôm eo cậu cúi đầu cười ở bên tai Biện Bạch HIền nói nhỏ.

"Bảo bối bộ quần áo này thật sự rất thích hợp với ngươi, rất xinh đẹp!"

"Ta là nam nhân, làm ơn đừng dùng từ xinh đẹp có được hay không, đó là dành cho nữ nhân." Biện Bạch HIền sinh khí tránh khỏi ôm ấp của Xán Liệt lại không nghĩ tới hắn cư nhiên ôm càng chặt hơn.

"Đi thôi thời gian sắp đến rồi." Nói không để ý Biện Bạch HIền phản đối Phác Xán Liệt  liền kéo cậu đi ra phía ngoài.

"Đi." Nói với mấy người mặc đồ đen ở phía sau rồi quay đầu đi. Ba chiếc xe Lincoln tạo thành một đoàn lao ra đường cái. Trên đường xe bình thường đều tự động tránh ra. Những chiếc xe Mercedes-Benz cũng đều tự động tránh sang một bên, có thể tưởng tượng như đoàn xe của lãnh đạo nhà nước.

"Tại sao, chúng ta không làm bằng hữu bình thường được sao?" Vẫn luôn trầm mặc Biện Bạch HIền đột nhiên nói, làm cho Xán Liệt bên cạnh sững sờ sau đó rất nhanh phục hồi lại *** thần.

"Đó là không có khả năng, lần thứ nhất ta nhìn thấy ngươi liền quyết định ngươi là của ta, vậy tại sao ngươi không thử tiếp nhận ta. Được rồi, đừng nói nữa đến rồi." Xán LIệt không tiếp tục nói chuyện về đề tài của Biện Bạch HIền. Xe chạy thật nhanh trên đường. Đến phi trường thì dừng lại.

Chương 19

"Xuống xe đi" Đi phía sau Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt có rất nhiều vệ sĩ, vô số người đi đường kinh ngạc nhìn, vây quanh hai người. Không để ý chung quanh đang bàn tán. Phác Xán Liệt mang Biện Bạch Hiền đi vào phòng chờ máy bay.


"Mẹ, ca ca, tỷ tỷ." Vừa vào phòng chờ liền nhìn thấy người nhà mình đang ngồi ở hàng ghế thứ ba. Phác Xán Liệt cũng không có ngăn cản Biên Bạch Hiền gặp người nhà của mình. Chỉ là khi nhìn thấy bọn họ đem Biên Bạch Hiền ôm vào trong ngực, liền cảm thấy sinh khí. Ngăn lại bảo tiêu định bước đến. Tiến lên đem Biên Bạch Hiền đang ở trong lòng người nhà cậu kéo ra.

"Phác Xán Liệt ngươi đừng có quá đáng." Nhìn mình đệ đệ thống khổ khóc thầm, Bạch Hạo sinh khí đi tới trước mặt Phác Xán Liệt.

"Phải không? Cảnh sát Dạ Hạo, ta nghĩ Phác Xán Liệt ta đây vẫn chưa đến lượt ngươi giáo huấn đâu. Hiện tại người giám sát của Bạch Hiền là ta không phải là các ngươi, ta để cho các ngươi gặp mặt đã là rất nhân nghĩa rồi. Nếu như ngươi không muốn cùng đệ đệ ngươi gặp mặt ta lập tức mang cậu ấy rời khỏi đây." Bạch Hạo muốn tiến lên đánh hắn nhưng lại bị mẹ cùng muội muội kéo lại.

"Phác tiên sinh ta hi vọng ngươi chăm sóc tốt cho Bạch Hiền." Từ Ngọc đi tới trước mặt Phác Xán Liệt sâu sắc nói.

"Bác gái, ngươi yên tâm." Phác Xán Liệt hướng Từ Ngọc gật đầu, đem Biên Bạch Hiền đang giãy dụa trong lòng, đưa đến trước mặt Từ Ngọc.

"Bảo bối, các ngươi trước tiên nói chuyện với nhau đi. Cảnh sát Bạch Hạo. Ta nhớ ngươi còn có chuyện muốn nói với ta đi? Chúng ta sang chỗ khác nói."

"Đại ca?" Nghe được Phác Xán Liệt nói câu nói này, Biên Bạch Hiền có chút lo lắng nhìn Bạch Hạo.

"Ta đã đáp ứng sẽ không thương tổn người nhà của ngươi. Đương nhiên cũng bao gồm cả người này." Phác Xán Liệt đưa ánh mắt chuyển hướng Bạch Hạo.

"Yên tâm đi! Ta không sao." Bạch Hạo an ủi người nhà. Nói xong, theo Phác Xán Liệt đi ra ngoài. Sau khi Bạch Hạo cùng Phác Xán Liệt nói xong liền trở về phòng chờ. Phác Xán Liệt đi tới bên người Biên Bạch Hiền "Bảo bối đã đến giờ rồi chúng ta nên đi thôi." Không để ý tới Biên Bạch Hiền đang giãy dụa, đem Biên Bạch Hiền kéo lên xe, gọi bảo tiêu rời đi.

"Cám ơn ngươi." Biên Bạch Hiền nghĩ rằng Phác Xán Liệt sẽ không mang mình đi gặp người nhà. Nhưng cậu lại không nghĩ tới hắn lại mang cậu đi gặp họ. Tuy rằng thời gian rất ngắn thế nhưng đủ làm cho cậu cảm kích. Nghe Biên Bạch Hiền nói cảm ơn, Phác Xán Liệt hơi sững sờ. Sau đó cười cười sờ sờ đầu Biên Bạch Hiền.

"Không cần cám ơn! Vốn là mấy ngày trước định cho gia sư đến dạy ngươi, nhưng nhìn sắc thần của ngươi không tốt lắm cho nên liền bảo gia sư trở về, từ hôm nay trở đi ngươi có thể học vào bữa tối, "

"Ta đã biết " Biên Bạch Hiền nhẹ giọng gật đầu.

"Bảo bối ngoan." Phác Xán Liệt đem Biên Bạch Hiền ôm vào trong ngực. Bang của Phác Xán Liệt cơ hồ chiếm hét cả sườn núi, biệt thự màu trắng, từ chân núi là có thể nhìn thấy được kiến trúc của nó. Nó được nối từ nhà riêng của hắn cho đến bang. Đây là tượng trưng cho thân phận của Phác Xán Liệt. Công nghệ phòng chống cao, bảo vệ bằng tia hồng ngoại. Vệ sĩ thì có mấy trăm người có thể nói kẻ nào muốn chết thì mới dám bén mảng đến đây.

Xe không trở ngại lái sâu vào bên trong suòn núi, lái xe vào trong sân của biệt thự. Liền có mấy bảo tiêu đi đến mở cửa.Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bạch Hiền ra khỏi xe trực tiếp vào nhà."Bảo bối, ngươi trước trên lầu nghỉ ngơi một chút đi. Ta gọi người chuẩn bị chút thức ăn, một lát sẽ mang lên cho ngươi."

"Ân." Biên Bạch Hiền nhẹ giọng gật đầu, bước lên lầu. Nhìn Biên Bạch Hiền lên lầu. Phác Xán Liệt quay đầu nhìn quản gia đứng ở phía sau.

"Gọi điện thoại cho Lý Ý, gọi hắn trong vòng nửa giờ sau xuất hiện ở thư phòng." Sau đó không chờ quản gia nói gì liền đi lên thư phòng.

"Tại sao không nói cho ta. Ta lúc nào cho ngươi một mình quyết định hả?" Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn Lý Ý cúi đầu đứng ở phía đối diện.

"Sao hả, không muốn nói?."

"Thuộc hạ không dám." Lý Ý đầu đầy mồ hôi nói.

"Ngươi có lúc nào mà không dám, ngươi không được sự đồng ý của ta, tự ý đem mấy triệu hàng hóa bán cho người khác, tự ý thay đổi quyết định của ta? Ai cho ngươi cái quyền đó?" Nói xong lời cuối cùng Phác Xán Liệt đem văn kiện trong tay trực tiếp ném tới trên người Lý Ý.

"Lý Ý sai, xin chủ nhân trừng phạt." Cho tới nay Lý Ý đều gọi Phác Xán Liệt là đại ca, không nghĩ tới lần này cư nhiên gọi chủ nhân.

"Được, ngươi trở về địa doanh đi, nơi này không cần ngươi, thuận tiện gọi Hạ Quang cùng Lưu Ảnh ở lại đây, ngươi trở về địa doanh, ta cho phép ngươi sử dụng tất cả người bên trong tìm ra cho được người động tay động chân nếu như không tìm được, ngươi chỉ có thể ở trong địa doanh vĩnh viễn." Lý Ý toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức khôi phục như cũ.

"Vâng."

"Được, ngươi có thể đi xuống." Phác Xán Liệt mặt không thay đổi nói.

"Vâng." Lý Ý khom người quay ra ngoài rời đi.

"Nếu như không thành công, chớ có trách ta." Nhìn cửa phòng đóng lại Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói. Sau đó đứng dậy đi tới trước cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek