Chương 20-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

"Phác Xán Liệt ngươi có biết đàn em của ngươi làm chuyện gì sau lưng ngươi không?"

Bạch Hạo giễu cợt nhìn Phác Xán Liệt.

"Hình như đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm phải không cảnh sát Bạch Hạo."

"Đúng vậy. Đối với ngươi thì mấy triệu có đáng là gì đâu, ai thật là...." Bạch Hạo giả vờ vuốt cái trán.

"Nếu như không có Bạch Hiền, ta bảo đảm ngươi sẽ là con mồi của ta."

"Ngươi tốt nhất là không được làm tổn thương đệ đệ của ta."

———————————————————————-

.... Đem xì gà tắt Phác Xán Liệt trở lại ngồi trên ghế salông.

"Thùng thùng...." Âm thanh mở cửa nhẹ nhàng vang lên."Tiến vào." Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn người hầu đang đi tới.

"Có việc?"

"Thiếu gia, cậu bé kia cả người đều nóng rần." Người hầu có chút lo lắng nói.

"Phát sốt?" Liếc nhìn người hầu một cái. Phác Xán Liệt đột nhiên đứng dậy.

"Gọi điện thoại cho bác sĩ, gọi hắn lập tức tới ngay." Nói rồi bước nhanh đi ra ngoài.

"Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đang mơ hồ. Biện Bạch Hiền cảm thấy cả người nóng như bị hỏa thiêu, làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Lúc Phác Xán Liệt ôm cậu vào trong ngực, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy trên người thật mát mẻ. Vô ý thức nắm thật chặt quần áo Phác Xán Liệt kéo mình tới gần vào trong lồng ngực hắn.

"Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động chui vào lòng ta a." Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu. Từ người tiếp nhận khăn lông ướt từ người hầu nhẹ nhàng đặt ở trên trán Biện Bạch Hiền.

"Vừa nãy bác sĩ đến xem qua, đã tiêm một mũi chắc sẽ bớt sốt nhanh thôi" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói. Cúi đầu nhìn Biện Bạch Hiền cả mặt đều đỏ lên, hôn mê Biện Bạch Hiền nhượng Phác Xán Liệt đột nhiên mong bất ngờ nổi lên khuôn mặt Biện Bạch Hiền trong lúc hôn mê lại làm hắn nổi lên phản ứng

" Chết tiệt." Phác Xán Liệt thấp giọng chửi bới. Từ từ thả Biện Bạch Hiền xuống giường. Đứng dậy đi tới phòng tắm xối nước lạnh.
"Không cần đi, không cần đi." Phác Xán Liệt mới vừa đi tới cửa phòng tắm. Liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Biện Bạch Hiền.

"Ngươi thật đúng là yêu tinh a." Phác Xán Liệt bất đắc dĩ đành phải khắc chế mong muốn làm Biện Bạch Hiền. Đi tới, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn. Sau đó đứng dậy, nhìn di động đang reo trên bàn.

"Này?"

"Bộ không biết số của ta hay sao mà không bắt máy."

"Có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì ta treo." Nhíu mày, Phác Xán Liệt chuẩn bị cúp điện thoại di động.

"Có việc." Đầu bên kia vừa nghe hắn muốn treo liền nói.

"Nói."

"Là như vậy, còn nhớ tên sát thủ kia không? Lai lịch của hắn rất không đơn giản."

"Có đúng không?" Đối với một tên sát thủ trình độ phổ thông kia hắn vốn chẳng thèm để ý. "Bây giờ y đã là người của ngươi. Tự ngươi xử lí đi."

"Này đừng gác máy, ta thực sự không có cách nào hết a."

"Được, có thời gian ta sẽ giúp ngươi." Nói xong không để ý đầu dây bên kia liền cúp điệnt hoại.

"Ngươi đã tỉnh, có chút hạ sốt." Phác Xán Liệt nói lấy khăn trên trán Biện Bạch Hiền xuống. Liền quay người cầm điện thoại lấy đầu giường.

"Quản gia gọi người làm cháo mang lên đây."

"Nếu như ta là con gái ta nhất định sẽ yêu ngươi." Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt ôn nhu vì cậu làm cậu động lòng. Nhưng lúc Phác Xán Liệt cúp điện thoại quay người nhìn mình, thời điểm đó cậu không hiểu sao lại có chút kinh ngạc

"Có nơi nào không thoải mái không?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền không nói lời nào, có chút lo lắng hỏi.

"Ta không sao, ngươi còn có việc thì đi đi."

"Vậy cũng tốt, ngươi nghỉ ngơi, rồi ăn một chút đi. Còn lên lớp hay là chờ ngươi khỏe rồi mới tính tiếp" Biện Bạch Hiền gật đầu, Phác Xán Liệt giúp Biện Bạch Hiền đắp kín mền. Ở trên trán Biện Bạch Hiền hôn một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.


Chương 21

Cả thành phố này ai cũng biết đây là gay bar. Lúc này trong quán bar cũng không náo nhiệt như mọi ngày. Dưới ánh đèn mờ nhạt, có hai nam nhân đang ngồi ở quầy rượu.

"Ta thật không nghĩ tới cha của y là kẻ buôn bán vũ khí. Suýt nữa hại chết ta." Thế Huân mặt rầu rỉ nói.

"Hửm, tên sát thủ đó là con của hắn ta?"

"Phải, mới ra đời a, nghé con mới sinh không sợ cọp mà, thật không nghĩ tới y sẽ nhận nhiệm vụ giết ngươi."

"Không biết tự lượng sức mình. Bây giờ ngươi định làm gì." Phác Xán Liệt hừ lạnh, không để ý chút nào hỏi hắn.

"Không biết a, cho nên ta mới gọi ngươi đến đây cứu ta." Thế Huân bất đắc dĩ uống rượu.

"Một là giết hắn, hai là đưa hắn đi."

"Lộc Hàm sao ngươi lại tới đây?" Thế Huân kinh ngạc nhìn vào người trước mắt. Lộc Hàm trực tiếp từ bên người Phác Xán Liệt đi qua đứng ở trước mặt Thế Huân "Ta yêu ngươi, ngươi lại muốn vứt bỏ ta? Ta sẽ nói với ba ba ta, ngươi tốt nhất là không nên vứt bỏ ta. Ta yêu ngươi." 


" Ngươi ngươi, tại sao lại...." Thế Huân khiếp sợ, không để ý đến rượu bị đổ trên quần áo, đứng dậy nhìn Lộc Hàm.

"Ta nói ta yêu ngươi." Lộc Hàm không chút do dự nói, sau đó lại vọt vào trong ngực Thế Huân đang đứng ngốc ở đó. Nhón chân lên hôn môi Thế Huân.

"Ngươi...." Thế Huân vội vàng đẩy Lộc Hàm trong ngực ra. Lau ngụm nước trên môi.

"Con mẹ nó, ngươi điên rồi. Ta đã nói rồi, ta có người mình thích."

"Vậy thì ta sẽ giết hắn." Lộc Hàm nắm chặt nắm đấm không chút do dự nói.

"Ngươi dám, có giỏi thì ngươi thử xem." Thế Huân tức giận đi tới trước mặt Lộc Hàm nắm lấy cổ áo y.

"Tại sao ta lại không dám, ta không phải gay, ta cũng không kì thị. Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác yêu một ai đó. Ta yêu ngươi. Bất kể như thế nào ngươi cũng chỉ có thể là của ta." Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh nãy giờ không nói gì, nghe được câu nói cố chấp này của Lộc Hàm hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Thế Huân.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể không? Một tên sát thủ mới ra đời mà muốn giết ta."

"Nếu như ta không thể, còn có cha của ta, bọn họ chắc chắn có thể."

"Ngươi, đúng là không thể nói lí lẽ với ngưoi." Thế Huân thật sự bị Lộc Hàm chọc tức.

"Được, ta đi, thế nhưng ta sẽ không bỏ qua." Lộc Hàm nói không hề luyến tiếc quay người rời đi.

"Nếu như biết có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không đem y từ chỗ của ngươi về." Thế Huân rầu rĩ ngồi xuống, nghiêm túc cầm ly rượu uống vào.

"Y là người rất thực tế." Phác Xán Liệt nhớ tới cái vị kia trong nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đừng nói chuyện của ta nữa, à mà, nghe nói ngươi đã đem cậu nhóc kia bắt lại rồi? Có nếm qua chưa hả." Thế Huân đột nhiên nhớ tới cậu bé đáng yêu bị Phác Xán Liệt bắt trong tay. Phác Xán Liệt thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cái gì chưa nếm qua, không phải chứ?." Thế Huân kinh ngạc suýt chút nữa phun hết rượu ra ngoài.

"Sao ngươi không tực tiếp đè cậu ta xuống."

"Không biết tại sao, nhưng là ta không muốn là tổn thương cậu ấy." Phác Xán Liệt rót cho mình một ly rượu.

" Xán Liệt, cuối cùng ngươi cũng tìm được tình yêu của mình, ngươi nhất định phải trân trọng, không được tổn thương cậu ta. Ta biết ngươi không muốn có nhược điểm để người khác uy hiếp. Thế nhưng ngươi đã lựa chọn tình yêu, thì ngươi phải đối mặt với nhược điểm của mình. Hãy bảo vệ cậu bé ấy." Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt nghiêm túc nói.

"Thế nhưng ta không dám chắc ta thực sự yêu cậu ấy." Phác Xán Liệt muốn phản bác.

"Vẫn là không chắc chắn a." Thế Huân có thâm ý khác cười. Phác Xán Liệt không để ý sự cười nhạo nam nhân. Cúi đầu uống rượu. Hắn biết câu nói không thể lừa được người khác huống chi là tự lừa mình. Mấy ngày nay, sự thay đổi của hắn ngay cả người hầu cũng nhìn ra được. Trước đây hắn về nhà chỉ để ngủ, xem như là khách sạn vậy, mà bây giờ ngoại trừ công việc hắn đều ở nhà. Tuy rằng cậu đối với hắn lạnh nhạt. Nhưng hắn cho rằng đây chính là một sự hưởng thụ. Dựa vào cửa sổ của xe Phác Xán Liệt nghĩ tới đoạn đối thọai vừa rồi của hắn cùng vị bằng hữu kia.

"Tình yêu quả thật làm cho con người của ngươi thay đổi a. Ngươi cho cậu ta tự do, chính là tăng thêm sự tin tưởng vào trong tình yêu của mình."

"Cho cậu ấy tự do? Để cậu ấy rời đi? Không thể được." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng tự nói.

"Thiếu gia." Phác Xán Liệt không nhìn đến quản gia bên cạnh. Bước nhanh lên lầu. Hắn lo lắng cho bệnh của Biện Bạch Hiền. Đẩy cửa phòng ra, đi tới bên giường cúi người đưa tay đặt ở trên trán Dạ Trầm Nguyệt. Thấy cậu đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Biện Bạch Hiền ngủ say, Du Tử Vân nhìn cậu suy nghĩ rất nhiều. Trong mơ, Dạ Trầm Nguyệt cảm giác được hình như có người đang nhìn mình. Cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy Phác Xán Liệt, không biết vì sao điều này lại làm cho cậu cảm thấy an tâm.

"Ngươi tỉnh rồi, có muốn ăn hay không, ta gọi người chuẩn bị thức ăn cho ngươi?."

"Ân." Biện Bạch Hiền gật đầu đáp ứng. Nhìn Phác Xán Liệt gọi điện thoại.

"Ta thật sự đáng để ngươi yêu sao? Tại sao ngươi lại không thích nữ nhân?." Biện Bạch Hiền hỏi. Nhìn Biện Bạch Hiền tò mò, Phác Xán Liệt mỉm cười vuốt tóc Biện Bạch Hiền.

"Bởi vì chỉ có nam nhân mới cho ta hi vọng, nhìn nữ nhân ta chỉ cẩm thấy buồn nôn. Ta hiện tại chỉ yêu một người, cậu ta là một đứa ngốc, cái gì cũng không biết." Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt.


Chương 22

"Ngươi hãy thử chấp nhận ta xem có được hay không?." Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nói.

"Ân, ta sẽ thử." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu hắn, cậu không muốn vĩnh viễn bị giam trong ngôi biệt thự này nên đành thử chấp nhận hắn, biết đâu sẽ hợp nhau thì sao.

"Cám ơn ngươi." Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên trán Biện Bạch Hiền.

"Đến, ta uy ngươi ăn." Hắn tiếp nhận thức ăn từ trong tay người hầu.

"Con mẹ nó, ngươi đùa giỡn ta. Ngay cả đồ của lão tử mà ngươi cũng dám lừa gạt." Đêm khuya ở vùng ngoại thành, trên con đường vắng vẻ, có mấy người bị rất nhiều tên mặc y phục đen bao vây xung quanh.

"Lý Ý, ngươi là có ý gì, hàng kia là do ngươi bán cho ta, hiện tại ngươi nổi điên cái gì a." Một nam nhân mặc tây trang màu trắng khắp người đều bị thương tức giận nhìn Lý Ý.

"Hừ phải, chính là ta bán cho ngươi, nhưng ngươi nghĩ xem mình đã làm cái gì với số hàng đó.vì vậy, ngươi không thể tiếp tục sống. Giết." Lý Ý mặt không đổi sắc nói. Trong nháy mắt, những tên mặc đồ đen chỉa súng vào nam nhân mặc tây trang trắng. Vùng ngoại ô yên tĩnh bỗng ầm ầm vang lên rất nhiều tiếng súng.

"Khốn nạn." Lý Ý đi bên cạnh thi thể của nam nhân đá một cái.

"Đem tên này băm thành từng mảnh cho chó ăn." Lý Ý ở trên người nam nhân đạp lên mấy cái, sau đó giẫm lên đi ra ngoài.

"Giữ lại đầu." Nói xong lại rời đi.

"Việc đó làm xong chưa?." Trong thư phòng, Phác Xán Liệt nhìn Lý Ý hỏi.

"Đã hoàn thành." Lý Ý cúi đầu nói.

"Rất tốt, ngươi đã hoàn thành, không cần đến địa doanh nữa, lần sau không được tái phạm.""Vâng." Lý Ý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn biết là Phác Xán Liệt lần này là cho hắn cơ hội để sống. Lý Ý biết, nếu như mình tái phạm lần thứ hai chắc chắn sẽ bị hắn giết chết.

"Được rồi, đi xuống đi, nhớ kỹ lần sau không được tái phạm. Bằng không ngươi không cần sống tiếp nữa."

"Vâng." Lý Ý hoài chuẩn bị lui ra.

"À, ngươi đi tìm một trường học tốt nhất trong giới thượng lưu cho ta, Bạch Hiền đã trễ rất nhiều bài rồi a."

"Vâng." Lý Ý mới gật đầu rời đi.

"Bảo bối ngươi đang xem gì vậy hử?." Từ trong thư phòng đi ra, Phác Xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền ngồi ở phòn khách xem ti vi. Hắn cười cười đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền, cúi người hôn cậu một cái. Biện Bạch Hiền hừ một cái, nằm ở trong lòng hắn giãy dụa một chút. Sau đó cũng không rãnh rỗi mà vùng vẫy tiếp.

"Nói cho ngươi biết một tin tốt." Phác Xán Liệt lấy lại điều khiển trong tay Biện Bạch Hiền, tắt TV. Sau đó ném điều khiển qua một bên. Đem khuôn mặt Biện Bạch Hiền quay về phía mình.

"Cho ngươi biết tin tốt, ta đã cho người đi tìm trường học cho ngươi, sắp xếp xong ngươi sẽ được đi học lại a. Có thích không?."

"Ta có thể đi học lại sao?" Biết mình có thể rời khỏi biệt thự này, Biện Bạch Hiền hưng phấn nhìn Phác Xán Liệt.

"Ân, nhưng mà ta muốn ngươi mang theo vài vệ sĩ, để bảo vệ an toàn cho ngươi." Mặc dù biết đây là có ý giám sát, nhưng cứ nghĩ tới sẽ không phải ở trong ngôi nhà này buồn chán cả ngày, cậu cũng đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Nhìn Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đột nhiên có chút do dự. Sau đó hôn thật nhanh lên trán Phác Xán Liệt một cái, đỏ mặt chạy lên lầu. Để lại một mình Phác Xán Liệt còn đang sửng sốt. Biện Bạch Hiền đã biến mất trên hành lang. Phác Xán Liệt vẫn còn ngây ngốc ở đó. Một lát sau mới phục hồi lại tinh thần, đưa tay sờ sờ trên trán.

"Mẹ nó, cứ như vậy mà chạy đi?" Hắn nhìn xung quanh không còn một ai.

"Mặc kệ là xuất phát từ lí do gì, nụ hôn này của ngươi ta chấp nhận a. Bảo bối" Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả. Bất đắc dĩ lắc đầu, đè nén lại tâm tình vui sướng, Phác Xán Liệt đứng dậy đi lên lầu.



Chương 23 

Biện Bạch Hiền quay đầu lại biệt thự của Phác Xán Liệt bỗng có cảm giác nhẹ nhõm. Mặc dù, mỗi ngày đều phải trở lại đây. Thế nhưng chỉ cần rời khỏi đây một thời gian ngắn thôi, cậu cũng đã cảm thấy rất tốt rồi. Cậu không hiểu tại sao Phác Xán Liệt lại thích cậu.

Dáng vẻ của cậu sao? Ai, cậu thở dài, dáng vẻ này đã mang lại cho cậu không ít phiền phức. Nhưng trên thế giới này đâu có ai tốt với cậu như hắn, cậu thực sự không hiểu. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ làm cho cậu càng mê man.

"Tiểu thiếu gia, thiếu gia phân phó chúng ta 24h sẽ ở những nơi ngươi không thấy âm thầm bảo vệ ngươi.

"Đã biết." Biện Bạch Hiền gật đầu. Cậu biết Phác Xán Liệt không thể cho cậu sự tự do tuyệt đối. Cũng sẽ không để cậu vượt qua quá giới hạn của hắn. Trước cổng trường dành cho giới thượng lưu, xe otô xếp hàng hàng lớp lớp, đi đâu cũng nhìn thấy mấy chiếc xe otô cao cấp. Biện Bạch Hiền cũng không muốn đến nơi này học, nơi này toàn những công tử, thếu gia tiểu thư nhà giàu. Thế nhưng trường này do hắn sắp xếp cho cậu, cho nên cậu không thể không nghe theo Phác Xán Liệt.

"Tiểu thiếu gia mấy chuyện đó ngươi đừng để ý, bởi vì đã có thiếu gia thay ngươi xử lí." Quản gia tựa hồ nhìn thấu tâm sự trong lòng Biện Bạch Hiền liền nói. Phác Xán Liệt đã ra lệnh, chỉ cần không có người thương tổn Biện Bạch Hiền thì những vệ sĩ này cũng không cần xuất hiện. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền vô cùng cảm kích Phác Xán Liệt.

"Dạ đồng học đã đến phòng học của ngươi." Vì sợ Biện Bạch Hiền học chung với những kẻ có tiền sẽ không quen. Cho nên hắn dặn dò quản gia xếp cho Biện Bạch Hiền học ở lớp phổ thông. Lớp phổ thông đa số đều là những gia đình bình thường không có gia thế. Thế nhưng thi vào trường này bằng chính thực lực của họ.
"Vốn là trường học không đồng ý cho Biện Bạch Hiền vào lớp phổ thông. Mà là bởi vì cậu có quan hệ với Phác Xán Liệt cộng thêm Biện Bạch Hiền tham gia thi xếp lớp. Thành tích cũng không tệ lắm, cho nên nhà trường mới đồng ý cho Biện Bạch Hiền vào lớp phổ thông học. Ngay bữa đầu vào học,lúc Biện Bạch Hiền đứng trên bục giảng, mấy học sinh bên dưới bị dáng vẻ của Biện Bạch Hiền hấp dẫn nhưng cũng là chỉ nhìn một cái.

Sau đó tiếp tục cúi đầu xem sách giáo khoa. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dưới chỉ dẫn của lão sư, cậu đi tới chỗ ngồi của mình. Tuy rằng lớp phổ thông học sinh đối với vẻ ngoài Biện Bạch Hiền không có phản ứng gì, nhưng những lớp khác thì không như vậy. Nghỉ giữa giờ, mấy lớp 11 khác tập trung bên ngoài lớp phổ thông đứng xem đồng học xinh đẹp vừa mới chuyển đến. Bất kể là nam sinh hay là nữ sinh.

Nhưng vẫn là có chút thất vọng vốn là những công tử kia vừa nghe có dồng học xinh đẹp chuyển đến làm cho tất cả nữ sinh đều chạy đến nhìn, họ vốn cũng muốn đến xem, thế nhưng họ lại không nghĩ đồng học này lại là nam, bọn họ thật sự là tức đến muốn thổ huyết..

Những nữ sinh kia hướng đồng học sinh đẹp nháy mắt phóng điện đủ kiểu, nếu như nhà trường không có quy định thì bọn họ cũng không muốn trở về phòng học. Nhìn những tiểu thư kia đứng nháo lên nháo xuống. Biện Bạch Hiền chỉ có thể lắc đầu.

"Này! Ngươi cũng thật lợi hại nha, đem lòng của những tiểu thư kia lấy mất." Bên cạnh một cái nam sinh đụng Biện Bạch Hiền một cái, nhẹ nhàng nói. Biện Bạch Hiền nghe chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nam sinh này cùng cậu nói thêm một vài câu, hai người liền thành bằng hữu.

Phác Xán Liệt mặt không thay đổi ngồi ở trong phòng làm việc. Nói thật, hắn thật sự rất tức giận, tại sao Biện Bạch Hiền có thể thoải mái nói chuyện với bằng hữu mới vừa quen, hơn nữa vẻ mặt thập phần vui vẻ, nhưng tại sao khi thấy hắn cậu lại mang vẻ mặt u oán kia chứ. Hắn nghĩ tới việc bắt Biện Bạch Hiền thôi học. Nhưng vừa nhớ tới nụ cười của cậu khi nghe mình sắp được đi học làm cho hắn không thể ép cậu được. Cho nên hắn vẫn là nhịn xuống. Hắn không bắt Biện Bạch Hiền phải bỏ học, thế nhưng nhẫn nại của hắn có hạn, nếu như Biện Bạch Hiền thật sự vượt qua quá giới hạn, hắn nhất định sẽ đem nhốt Biện Bạch Hiền bên cạnh hắn


Chương 24

Phác Xán Liệt chưa từng nghĩ tới yêu một người lại khó như vậy, khiến cho một người yêu mình còn khó khăn hơn.

Vị trí của hắn khiến cho ai ai cũng phải ngước nhìn. Một câu nói của hắn có thể làm cho người khác biến mất khỏi thế giới này. Thế nhưng Biện Bạch Hiền bao nhiêu lần làm cho hắn nổi lên phản ứng, hắn cũng chỉ có thể khác chế bản thân. hi vọng sẽ có một ngày Biện Bạch Hiền muốn hắn.

Vì Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đem người nhà của cậu đưa ra nước ngoài. Vốn hắn nghĩ sẽ làm cho họ biến mất trên thế giới này, thế nhưng hắn không muốn nhìn thấy Biện Bạch Hiền khóc đến thương tâm. Hắn đành từ bỏ suy nghĩ này. Hắn không hiểu tại sao Biện Bạch Hiền không thể chấp nhận hắn, yêu hắn. Nếu như Biện Bạch Hiền là nhược điểm của hắn, hắn không biết cậu thực sự có phải là nhược điểm của hắn hay không, nếu như phải, Phác Xán Liệt nghĩ hắn sẽ làm cho cái nhược điểm này 'biến mất'.

Hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ tình yêu. Phác Xán Liệt đem một ngày làm việc kết thúc thật sớm. Sau đó ngồi xe về nhà.

Hắn mới ở trên internet tra được cái gì nên vừa về nhà đã đi vào bếp. Đối với hắn làm cơm không khó, mà bởi vì hắn là chủ nhân, hắn vừa mới vào bếp dọa người hầu sợ hết hồn. Nhìn thấy Phác Xán Liệt từng người từng người sợ đến nỗi suýt chút nữa là quỳ lạy hắn luôn a. Phác Xán Liệt chỉ là phất tay ra lệnh.

"Các ngươi giúp ta tìm cà chua, ớt xanh, thịt thứ gì mang đến đây, còn ngẩn người làm gì, ngày hôm nay không cần các ngươi làm việc." Phác Xán Liệt không có một tia uy nghiêm như ngày xưa, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, từ lấy tạp dề mặc lên người. Bắt đầu rửa cà chua.

"Còn có một giờ nữa thôi, phải nhanh lên." Phác Xán Liệt tự nói, song đó động tác lại nhanh hơn. Những người hầu đứng đằng kia thấy cảnh này nhất thời phản ứng không kịp.


"Các ngươi đứng ngốc chỗ này làm gì, ra ngoài hết cho ta." Phác Xán Liệt bị mấy người hầu trong bếp đứng nhìn có chút không tự nhiên, để đồ ăn xuống đem người hầu đẩy đi ra ngoài. Người hầu bị Phác Xán Liệt đẩy ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy quản gia mặt mày u ám đang nhìn bọn họ. Những người hầu này lại lần nữa bị dọa, thấy quản gia từng bước từng bước hướng bên này đi tới.

"Quản gia đại nhân, ngài đưng hiểu lầm, là chủ nhân đẩy bọn ta ra đây a." Nhìn thấy sắp bị quản gia mắng, một trong số mấy người hầu vội lên tiếng.


"Các ngươi đi xuống đi." Quản gia hướng nhà bếp nhìn nhìn, sau đó phất tay làm cho bọn họ rời đi.

"Chủ nhân chỉ cần ngươi cảm thấy hạnh phúc là được rồi, mặc kệ hắn là nam nhân hay là nữ nhân chỉ cần ngươi yêu, chúng ta sẽ liều mạng bảo vệ." Quản gia không tiếng động rời đi. Thuận tiện phất tay bảo mấy người hầu trong đại sảnh lui xuống. Phác Xán Liệt nhìn thức ăn được bày trên bàn, hắn vừa gọi người đem bàn dài đổi thành bàn tròn nhỏ, chỉ có hai người bọn họ cùng ăn một bàn. Rốt cục đúng một giờ sau Phác Xán Liệt đã chuẩn bị xong thức ăn. Phác Xán Liệt lấy điện thoại di động ra xem thời gian. Biện Bạch Hiền cũng đang trên đường trở về.

Phác Xán Liệt chưa từng cảm thấy hồi hộp như vậy. Hắn mong Biện Bạch Hiền về sớm một chút. Rốt cục bên ngoài đã có âm thânh của xe otô. Phác Xán Liệt đứng ở đại sảnh chờ Bạch Hiền vào nhà. Biện Bạch Hiền hôm nay được di học nên tâm trạng của cậu vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn. Tuy rằng không phải trường học cũ của cậu, nhưng cậu cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Biện Bạch Hiền cao hứng bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng ở đại sảnh nhìn mình.

Biện Bạch Hiền lập tức sửng sốt. Nụ cười trên mặt cũng lập tức biến mất không còn tăm hơi.

"Đi học có mệt hay không, đến đây, ta đã cố ý tự mình chuẩn bị cơm cho ngươi" Phác Xán Liệt giả vờ không nhìn thấy sắc mặt Biện Bạch Hiền thay đổi, cầm lấy cặp sách của cậu. Đem Biện Bạch Hiền kéo đến bàn ăn, ấn cậu xuống ghế. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek