Chương 25-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25

"Những món ăn này là ngươi làm?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn bàn cơm trước mặt. Thực sự không nghĩ tới nhân vật như hắn cũng có thể làm ra những món ăn như vậy.

"Làm sao vậy? Ngươi không tin là ta làm a?" Phác Xán Liệt cười gắp rau bỏ vào trong chén của Biện Bạch Hiền


"Ồ! Không phải" Biện Bạch Hiền vội vàng hoàn hồn. Cúi đầu ăn đồ ăn trong chén.

"Ngày hôm nay ở trường như thế, có vui không?." Sự yên tĩnh trên bàn cơm làm cho Phác Xán Liệt đặc biệt khó chịu, không tự chủ tìm đề tài để nói. Biện Bạch Hiền hơi sững sờ. Liền trả lời.

"Rất tốt, cảm ơn ngươi quan tâm." Phác Xán Liệt gật đầu mới đột nhiên phát hiện ra hai người không có chuyện gì để nói. Phác Xán Liệt có chút tức giận. Tại sao Biện Bạch Hiền lại cùng bạn mới có thể nói nhiều như vậy còn đối với mình giống như là không quen biết.

"Ngươi đến cùng là muốn ta làm thế nào?" Trong vô thức, Phác Xán Liệt đem đôi đũa trong tay hung hăng đập lên bàn. Biện Bạch Hiền sợ đến nhảy dựng lên, nhìn hắn như một con sư tử sắp nổi giận vậy.

"Ta nói rồi, ta không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng vẻ mặt này của ngươi là t a rất tức giận, ngươi biết không? Tại sao ngươi không thể chấp nhận ta." Phác Xán Liệt nắm thật chặc nắm đấm, trong lòng có ngọn lửa vô danh nổi bùng lên, Phác Xán Liệt hai mắt biến đến đỏ. Nhìn Phác Xán Liệt chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, Biện Bạch Hiền hoảng sợ lui ra đắng sau. Cậu trước giờ chưa từng thấy Phác Xán Liệt như vậy. Mấy ngày nay Phác Xán Liệt ôn nhu đến mức làm cho Biện Bạch Hiền suýt chút nữa quên trước mặt mình là một con sư tử.

"Bảo bối lẽ nào để ngươi yêu ta khó như vậy sao? Cho dù ta có nỗ lực cỡ nào?" Phác Xán Liệt đem muốn Biện Bạch Hiền trốn tránh kéo đến trong ngực của mình không để ý Biện Bạch Hiền đang giãy dụa, cúi người đem một tay luồn vào trong áo Biện Bạch Hiền. Nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực.

"Ngươi mau buông ra a." Biện Bạch Hiền bị động tác của Phác Xán Liệt làm cho khiếp sợ dùng sức giãy dụa, nhưng bị Phác Xán Liệt trói hai tay lại.

"Nếu như ngươi yêu ta khó khăn như vậy, vậy thì ngươi hận ta đi!" Lúc Phác Xán Liệt nói ra câu này, Biện Bạch Hiền đang giãy dụa đột nhiên nhìn thấy trong mắt Phác Xán Liệt có tia khổ sở, nhưng là lập tức lại khôi phục như cũ Phác Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền bế lên lên lầu.

"Ngươi làm gì, mau thả ta ra!" Biện Bạch Hiền sợ hãi giãy dụa, nhưng Phác Xán Liệt ôm cậu rất chặt làm cậu không thể giãy dụa được. Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền vào trong phòng ngủ của mình. Dùng chân đóng cửa lại. Phác Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền ném lên giường. Không để Biện Bạch Hiền kịp phản ứng đã đè cậu dưới thân. Xé rách đồng phục học sinh của cậu.

"Không muốn, không muốn, ngươi buông ta ra. Xin ngươi." Biện Bạch Hiền khóc lóc vùng vẫy, nhưng hắn vẫn không thả cậu ra. Phác Xán Liệt cúi người đem cái đầu đnag lắc tới lắc lui của Biện Bạch Hiền đè lại, sau đó dùng miệng ngăn lại tiếng khóc, hắn vừa ngậm vừa cắn làm đôi môi cậu rỉ ra ít máu. Một tay đặt ở hạ thân của cậu vuốt ve. Biện Bạch Hiền hoảng sợ trợn to hai mắt.

"Ba ba...." Thế Huân cho Lộc Hàm ở dưới thân hai cái bạt tay, Lộc Hàm đang giãy dụa nhất thời đình chỉ lại động tác.

"Ngươi cuối cùng vẫn không hiểu cái gì là yêu, ngươi làm ta thực sự hối hận. Tại sao lúc đó ta không giết chết ngươi?!." Thế Huân lạnh lùng đứng lên nhìn Lộc Hàm ở trên giường.
"Ngươi đúng là nhược điểm của ta, biết không bảo bối!?" Thế Huân đem y phục của mình cởi ra sau đó leo lên giường.

"Muốn không bảo bối?"Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trần trụi của Lộc Hàm.

"Ta dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh để bảo vệ ngươi, không muốn ngươi bị thương tổn, nhưng là ngươi làm ta thật sự rất thất vọng." Tay của Thế Huân đặt trên hạ thân của Lộc Hàm.

"Không muốn." Lộc Hàm hơi thở yếu ớt từ chối.

"Không muốn sao? Nhưng mà nơi này của ngươi rất là muốn nha." Thế Huân lấy một ngón tay đâm vào tiểu huyệt chưa bao giờ bị khai phá. Làm cho Lộc Hàm một trận run rẩy.

"Bảo bối nơi này của ngươi thật chặt a." Thế Huân nhỏ giọng nói bên tai Lộc Hàm.

"Không muốn... Không muốn." Lộc Hàm run rẩy.

"Bảo bối đã đến lúc này ta không dừng lại được a, hay là chúng ta bắt đầu đi." Thế Huân cười khẩy đứng dậy, từ bên cạnh lấy ra một cái gối đặt ở dưới eo Lộc Hàm. Banh hai chân của cậu ra.

"Bắt đầu." Không chờ Lộc Hàm kịp phản ứng, Thế Huân đã dùng tính khí thô to của mình đâm thẳng vào tiểu huyệt cậu.

"A... A..." Lộc Hàm thống khổ giãy dụa muốn đem dị vật ra khỏi cơ thể. Nhưng chỉ bất lực vì hai tay bị trói ở đầu giường. Hơn nữa Thế Huân trên người mình lại không có ý định bỏ qua.

"Ta hận ngươi." Sau khi Thế Huân thõa mãn được dục vọng, rút nam căn ra, Lộc Hàm cũng mệt mỏi nói ra ba chữ.

"Hận sao?" Thế Huân đột nhiên nở nụ cười nhìn Lộc Hàm đang hôn mê trên giường.

"Là như vậy a! Ta muốn ngươi hận ta, Lộc Hàm. Ta không thể cho ngươi tình yêu. Sự tổn thương này là để ngươi hận ta. Ta đã có người mình yêu cho nên ta không thể nào yêu ngươi mà ngươi cũng không thể yêu ta." Thế Huân nhẹ nhàng vuốt tóc Lộc Hàm, đứng dậy mặc đồ rời đi không chút lưu luyến.

"Ta hận ngươi, thế nhưng ta sẽ không đem ngươi nhường cho người khác, ngươi là của ta." Lộc Hàm nguyên bản đang hôn mê ở trên giường, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cách cửa vừa mới đóng lại, khẽ nói.

Chương 26[EXTRACT]

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt từ trên người mình đứng dậy, cậu vẫn cho là lần này nhất định sẽ bị Phác Xán Liệt làm thương tổn. Nhưng trong lúc cậu đang giãy dụa, hắn đang ôm chặt cậu bỗng dưng buông cậu ra, đứng dậy mặc lại áo vọt ra ngoài. Không biết có phải ảo giác hay không mà Biện Bạch Hiền nhìn được trong mắt Phác Xán Liệt có tia thống khổ.

Biện Bạch Hiền đem cơ thể trần trụi của mình bọc ở trong chăn. Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Khi nhìn thấy được sự thống khổ của hắn, cậu không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu, tại sao nhìn thấy Phác Xán Liệt vội vàng rời đi, mình lại có chút lo lắng.

Cậu còn nhớ lúc trước khi ca ca rời đi đã đưa cho cậu mãnh giấy, bảo cậu cố gắng lẻn vào thư phòng của Phác Xán Liệt để lấy được chứng cứ phạm tội của hắn, thế nhưng cậu lại không có biện pháp đi vào. Cửa phòng được thiết kế đặc thù, chỉ mở bằng dấu vân tay và còn nhiều kỹ thuật khác, Biện Bạch Hiền đã từng thử đi vào, nhưng chỉ vừa bước đến cửa đã bị phát hiện.

Điện thoại của cậu cũng bị hắn ném đi, sau đó lại đưa cho cậu một cái điện thoại mới, nhưng trong đó chỉ có số của Phác Xán Liệt, quản gia và vệ sĩ. Không thể gọi những số khác bởi vì điện thoại đã bị hắn cài đặt bảo mật hạn chế. Trong phòng mặc dù có TV, nhưng cũng chỉ chơi game và xem phim được thôi, những hoạt động bên ngoài cậu cũng bị hắn cấm túc.

Phác Xán Liệt mấy ngày nay đối với cậu ôn nhu đến như vậy làm cho Biện Bạch Hiền có chút không dám tin tưởng, hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cùng với lúc ăn ở nhà hàng. Biện Bạch Hiền không thích ăn cải xanh nhưng lại bị Phác Xán Liệt dụ dỗ, Biện Bạch Hiền đành phải ăn cái món ăn 'dinh dưỡng' này. Trong nhà đâu đâu cũng có đồ ăn vặt, chỉ cần Biện Bạch Hiền giơ tay lấy là có thể lấy được. Nghĩ tới những thứ này Biện Bạch Hiền vô ý mỉm cười. Thế nhưng sau đó phục hồi lại tinh thần. Đỏ mặt thấp giọng tự mắng mình. Vừa nãy Phác Xán Liệt làm cho cậu thực sự bị khủng bố, nhưng mà sau đó lại làm cho cậu cảm giác khó hiểu. Câu không hiểu tại sao Phác Xán Liệt lại thích người như mình.

Nói thật Biện Bạch Hiền rất bài xích đồng tính luyến ái. Cậu không hiểu được hai người nam nhân thì làm sao có thể yêu nhau. Thế nhưng mấy ngày nay, tên Phác Xán Liệt biến thái kia đã giảng cho cậu nghe về đồng tính luyến, tuy rằng Biện Bạch Hiền miệng nói không thích đồng tính luyến ái thế nhưng trong lòng lại bị Phác Xán Liệt nói cho động lòng một chút, đối với đồng tính luyến cũng không bài xích như trước. Nhưng nếu bảo cậu trở thành gay thì cậu nghĩ mình sẽ không làm được, bây giờ lại bị Phác Xán Liệt cưỡng bức làm những chuyện đó, hơn nữa cậu còn là người bị đè a.

Điều này làm cho Biện Bạch Hiền không thể chấp nhận được. Thế nhưng tại sao khi nhìn thấy Phác Xán Liệt thống khổ rời đi lại làm cho cậu đột nhiên có cảm giác đau lòng.

"Ngươi vẫn không nỡ xuống tay với cậu ta?" Bên trong quán bar, Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt uống rượu không ngừng.

"Ngươi nói xem, Phác Xán Liệt ta không tốt chỗ nào, mà cậu ấy không thể chấp nhận ta." Phác Xán Liệt cầm chai rượu lên rót vào ly, bình rượu không còn giọt nào, Phác Xán Liệt đem rượu bình ném qua một bên."Vi Phong đem rượu lại đây." Thế Huân vẫy tay gọi quản lí quán rượu lại. Tuy rằng cái quán bar này vốn là của nam nhân nhưng hắn vẫn đem cho Vi Phong quản lí.

Vi Phong mang rượu lại, cúi đầu xuống nói cái gì đó với Thế Huân. Thế Huân sắc mặt hơi biến đổi nhưng lập tức khôi phục như cũ, không để cho Phác Xán Liệt nhìn thấy. Nhìn Phác Xán Liệt uống rượu, Thế Huân không lo lắng cái vị lão đại làm vô số người khiếp sợ này uống say.

Chỉ có điều đây là lần đầu tiên Thế Huân nhìn thấy Phác Xán Liệt vì một ai đó mà đánh mất cả uy nghiêm vốn có của mình.

"Ta không nghĩ yêu một người không yêu mình lại khổ sở đến như vậy." Phác Xán Liệt hung hăng nói, đem bao nhiêu khổ sở trong lòng nói ra hết.

"Xán Liệt ngươi tin tưởng lời nói của ta không?" Nhìn bạn tốt của mình khó chịu, Thế Huân đột nhiên nghiêm túc hỏi. Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn nam nhân, trầm mặc một chút mới gật đầu.

"Ta có thể nói cho ngươi biết rằng, cậu ta đã bắt đầu yêu ngươi, bây giờ chỉ cần ngươi cố gắng thêm một chút nữa" Phác Xán Liệt đột nhiên ngừng uống rượu, trơ mắt nhìn Thế Huân trước mặt.

"Tin tưởng ta! Lời nói của ta luôn luôn chuẩn xác. Ta còn có chuyện đi trước, ngươi cũng không nên uống quá nhiều." Thế Huân đứng dậy vỗ vai Phác Xán Liệt mỉm cười với hắn một cái. Sau đó cầm lấy áo khác xoay người rời đi.

"Đã bắt đầu yêu ta sao." Phác Xán Liệt thấp giọng tự nói, sau đó có chút hạnh phúc khẽ cười lấy ví tiền ra, ném vài tờ tiền giá trị lớn, rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi.


Chương 27 

Hắn tin tưởng những gì nam nhân vừa nói với hắn. Hắn cũng tin rằng Biện Bạch Hiền đã bắt đầu yêu mình.

Phác Xán Liệt hưng phấn lái xe lái thật nhanh. Hắn dùng tay gõ gõ đầu mình.

"Đáng chết, ngày hôm nay suýt nữa đã tổn thương cậu ấy, may mắn là mình kịp khắc chế, nếu không sau này không biết phải làm sao a." Phác Xán Liệt lái xe nhanh đến nỗi xém tông vài chiếc xe khác trên đường, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ mới bình an trở về biệt thự. Lúc này đã là mười một giờ đêm, Phác Xán Liệt sợ mình đánh thức Biện Bạch Hiền, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, thấy Biện Bạch Hiền không thức dậy mới thở phào ra.

Hắn bước vào. Nhìn Biện Bạch Hiền đã ngủ say, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, hôn trán cậu một cái.

" Bạch Hiền xin lỗi ngươi, ngày hôm nay là lỗi của ta, ta bảo đảm sau này sẽ không làm như vậy nữa, được không?" Nhẹ nhàng đem Biện Bạch Hiền ôm vào trong ngực, hắn nhìn đỉnh đầu cậu tự hỏi

"Ngươi chưa chịu từ bỏ sao?" Thế Huân tức giận nhìn thiếu niên.

"Cho dù ta hận ngươi nhưng ta cũng không buông tha cho ngươi. Ngươi là người đã đem ta từ chỗ Phác Xán Liệt cứu ra, làm cho ta yêu ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?" Thế Huân khộng nói gì càng làm cho Lộc Hàm tức giận.

"Thế Huân ngươi thật sự rất vô tình." Lộc Hàm sinh khí gọi thẳng tên của Thế Huân. 


"Ngươi không xứng để gọi tên ta, Nếu như ta biết có kết quả của ngày hôm nay...Ta chắc chắn sẽ không cứu ngươi ra....."Thế Huan mặt không đổi sắc nhìn Lộc Hàm. Hắn thật sự rất hối hận, hắn lúc trước tại sao lại xem người này là bảo vật, nhưng thực tế là tự mang lại phiền toái cho mình. Thế Huân bất đắc dĩ lắc đầu, lúc đầu vốn nhờ Phác Xán Liệt nghĩ biện pháp để xử lí người này, Phác Xán Liệt không có biện pháp, Thế Huân nghĩ sẽ làm cho người này biến mất khỏi thế giới, Thế Huân vốn không phải là người tốt. Trước khi hắn mở quán bar, hắn cũng là lão đại của một bang phái, nhưng bị Phác Xán Liệt đánh bại, sau đó mở ra quán rượu. Cũng cùng Phác Xán Liệt trở thành bạn bè.

"Ta mặc kệ ngươi yêu ai, nhưng ngươi là của ta." Đánh gãy suy nghĩ lung tung của Thế Huân, Lộc Hàm quật cường nói.

"Lộc Hàm lần trước ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ hay sao? Ta vốn chỉ muốn thân thể của ngươi để giải tỏa dục vọng, trên thực tế không có tình cảm ngươi Nếu như ngươi không cần tình yêu mà chỉ cần "Tính" phúc để làm chuyện đó, Thế Huân ta có thể miễn cưỡng cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn làm với bao nhiêu người, ta đều có thể mang đến cho ngươi. Nếu ngươi cảm thấy 3P không thể thõa mãn ngươi, thì chúng ta chơi NP, ta có thể tìm bằng hữu đến giúp ngươi." Lời còn chưa dứt, Thế Huân ngẩng đầu nhìn thiếu niên nãy giờ không nói chuyện

"SM đối với thân thể ngươi không tốt lắm đâu, nhưng nếu ngươi muốn thì có thể thử một chút, còn đạo cụ ngươi không cần lo lắng, ta vừa vặn có... Ba...." Thế Huân giật mình nhìn người trước mặt nước mắt giàn giụa.

"Ngươi nói đủ chưa, ngươi tại sao lại đối với ta như vậy, ta có chỗ nào không tốt, không đáng để ngươi yêu. Yêu ta ngươi khổ sở như vạy sao? Ngươi dùng mấy lời đó để đuổi ta đi sao? Được bây giờ ta sẽ rời đi!" Lộc Hàm lau khô nước mắt.

"Đây là lần cuối cùng ta vì ngươi mà khóc, từ hôm nay trở đi Lộc Hàm ta, sẽ không tiếp tục yêu ngươi nữa, sự sống chết của ta không liên quan đến ngươi." Nói xong Lộc Hàm dứt khoát rời đi.

"Thế Huân, ngươi là người vô tình, từ nay chúng ta coi như không quen biết." Tình yêu này vốn không thể cứu vãn được nữa. Thế Huân nhìn Lộc Hàm không lưu luyến rời đi, cả người vô lực ngã trên ghế salon.

"Thế Huân a Thế Huân, ngươi đang suy nghĩ cái gì a, Lộc Hàm rời đi không phải ngươi chỉ hy vọng như vậy thôi sao? Tại sao đột nhiên có cảm giác đau lòng?. Không! Thế Huân, người ngươi yêu là khác một người khác không phải Lộc Hàm." Thế Huân đột nhiên đem tất cả đồ vật trong phòn ném xuống hết. Trong lòng tựa hồ đỡ hơn một chút. Thế Huân lại ngồi xuống. Vì cái gì mình có thể nhìn thấu được chuyện của người khác còn chuyện của mình thì lại không. Thế Huân bất đắc dĩ đứng dậy rời đi.


Chương 28 

Phác Xán Liệt có chuyện nên đã đi Nhật Bản, vậy nên bây giờ trong biệt thự ngoại trừ Biện Bạch Hiền thì chỉ có quản gia cùng người hầu. Biệt thự lớn thế này, Biện Bạch Hiền đột nhiên phát hiện như vầy thực sự rất yên tĩnh.

Hôm nay là cuối tuần tuy không cần đến trường nhưng còn có gia sư đến đây dạy, nhưng mà chỉ học mỗi buổi sáng. Còn bây giờ tan học, không có việc gì làm để giết thời gian, Biện Bạch Hiền vô cùng chán a. Đem điều khiển từ xa ném lên bàn, đứng dậy đi đến phòng bếp, vì chỉ mới mười giờ sáng nên trong bếp không có ai, cậu quay đầu nhìn ra đại sảnh, sau đó chạy thật nhanh vào bếp. Ai, lâu rồi không có tự mình xuống bếp a.

Cậu đột nhiên nghĩ tới làm món sở trường của mình, cơm rang trứng. Rất lâu rồi chưa được ăn lại trứng, Biện Bạch Hiền quả thật có chút tưởng niệm. Mở tủ lạnh ra lấy trứng gà chuẩn bị. Nửa giờ sau Biện Bạch Hiền hưng phấn bưng một cái nồi lớn không sai chính là một cái nồi lớn.

Cậu vốn định làm một ít, lại không nghĩ tới cơm còn rất nhiều. Muốn đem cơm giữ lại, thế nhưng vừa nghĩ tới mấy người hầu kia sẽ đem cơm đổ đi, cho nên cậu đành lấy mười mấy quả trứng gà đánh lên, vậy nên món ăn của cậu đã trở thành trứng gà xào cơm. Biện Bạch Hiền nghĩ nếu như ăn không hết, thì buổi tối có thể đun sôi rồi ăn tiếp. Cậu đem nồi cơm mang tới phòng ngủ của mình, ngồi trên ghế salong ăn.

Mà ở Nhật Bản xa xôi, Phác Xán Liệt đen mặt lại nhìn cảnh tường trước mắt. Sau đó cũng mỉm cười nhìn cái tên ngu ngốc trong video đang ăn rất nhiều cơm trứng. Thế nhưng khi thấy Biện Bạch Hiền đem nồi cơm để lên trên bàn, ngồi ôm bụng. Nụ cười của Phác Xán Liệt đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt biến đen cộng thêm mồ hôi chảy ròng ròng."Tại sao lại giữ những thứ mất vệ sinh đó lại chứ, lỡ như cậu ấy sinh bệnh thì sao?." Nghĩ Phác Xán Liệt thật nhanh lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia. Vốn là hắn định trực tiếp gọi cho Biện Bạch Hiền thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như Biện Bạch Hiền biết mình đang giám sát cậu ấy thì...thôi tốt nhất là bỏ qua cái ý nghĩ đó đi, nên đành gọi điện cho quản gia.

"Cái gì trong phòng bếp không có làm đồ ăn đó cho Biện Bạch Hiền, vậy cậu ấy lấy từ đâu ra?" Không thể trách đầu bếp được, cái món ăn không vệ sinh, không dinh dưỡng không khẩu vị hóa ra là do cậu ấy làm. Ai, dám tự tiện vào bếp, lỡ bị bỏng rồi sao. Phác Xán Liệt đột nhiên ý thức được nhà bếp cũng là một nơi rất nguy hiểm, nên đã gọi cho quản gia cùng vệ sĩ tuyệt đối không cho Biện Bạch Hiền tiến vào nhà bếp.

Biện Bạch Hiền thật đáng thương, ngay cả nhà bếp cũng không được vào. Đặt điện thoại xuống, Phác Xán Liệt nghĩ tốt nhất là đem việc ở đây làm nhanh chóng rồi trở về. Hắn cầm điện thoại lên, sắp xếp người đi làm việc. Biện Bạch Hiền ở trong biệt thự chạy lên chạy xuống, chán đến mức muốn giết người. Cậu nhận ra một điều: không có Phác Xán Liệt ở đây, thật là nhàm chán mà.

Không nhìn thấy Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm giác trong lòng có chút buồn bực. Cậu cầm điện thoại di động lên rồi lại thả xuống. Nhìn dãy số bên trong điện thoại, cậu nhấn phím gọi. Nghe được tiếng 'linh đinh' liền nhấn nút tắt. Ném xuống điện thoại di động, cậu trong lòng đang sốt sắng lại càng thêm hoảng loạn.


Chương 29 

Nhưng cậu không biết rằng ở Nhật Bản, Phác Xán Liệt đang mỉm cười nhìn điện thoại.

"Nhớ ta sao?" Tắt điện thoại di động, Phác Xán Liệt gọi Lý Ý đang ở ngoài cửa đi vào. Từ sau chuyện kia, Lý Ý nghiêm túc hơn, sợ lại làm ra chuyện gì khiến Phác Xán Liệt nổi giận.

"Ngươi đi đặt vé máy bay, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về."

"Vâng." Lý Ý gật đầu quay người rời đi.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi trong phòng khách. Không phải hắn nói rất lâu mới về sao? Vậy sao bây giờ lại ở đây? Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biện Bạch Hiền đang đứng ở trên cầu thang, hắn đem tách cà phê đặt xuống, bước đến trước mặt Biện Bạch Hiền.

"Sao hả, không gặp mấy ngày có nhớ ta hay không a?" Cúi người đến gần Biện Bạch Hiền. Nhẹ nhàng phun khí ở bên tai Biện Bạch Hiền.

"Đồ tự kỉ, ai mà nhớ ngươi chứ." Biện Bạch Hiền đỏ mặt tránh khỏi sự đùa giỡn của hắn, ngồi vào trên ghế salon ôm gối ôm.

"Phải không?" Phác Xán Liệt một lần nữa đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền, đem Biện Bạch Hiền ôm vào trong ngực của mình. Không để ý Biện Bạch Hiền hơi giãy dụa, ở trên môi Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng hôn một cái.

"Như vậy là ai gọi điện thoại cho ta a? Lẽ nào có ngươi có số điện thoại giống như ngươi a?"

"Đó là do ta không cẩn thận nhấn nhầm số thôi mà." Biện Bạch Hiền vội vã tìm cho mình lý do.

"Ồ! Ta biết rồi, vậy là ngươi muốn gọi cho quản gia cùng vệ sĩ sao nhưng mà không đúng a! Theo ta biết không lí nào ngươi sẽ chủ động gọi điện cho họ? Thật là kì lạ a."

"Phác Xán Liệt đáng ghét, ngươi muốn làm gì a?." Nghe Phác Xán Liệt nói, Biện Bạch Hiền đỏ mặt tức giận nhìn Biện Bạch Hiền.

"Còn có ta không thích lão sư kia, sau này không muốn học với nàng nữa." Nghĩ tới nữ nhân kia, Biện Bạch Hiền lại bắt đầu sinh khí. Mỗi lần lên lớp nàng đều hỏi về Phác Xán Liệt. Còn dám ở trên người cậu sờ tới sờ lui. Nếu để Phác Xán Liệt nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên lên. Chứ không có bình tĩnh như bây giờ.

"Làm sao vậy? Cô ta chọc gì tới ngươi a." Vì bảo đảm V học tập tốt hơn cho nên Phác Xán Liệt không có gắn camera theo dõi ở thư phòng. Hắn bất quá cũng chỉ hỏi Biện Bạch Hiền một chút về tình hình học tập. Nhưng mà tại sao lão sư kia lại nói hai người rất hợp? Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền sinh khí, như vậy cuối cùng là sao a?

"Được rồi, ta sẽ gọi một gia sư mới cho ngươi." Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn muốn biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nên lát nữa có lẽ phải xử lí nữ nhân kia a."Ta không muốn gia sư." Biện Bạch Hiền thật nhanh từ chối ý tốt của Phác Xán Liệt.

"Ngươi xác định không cần sao?"

"Không cần chính là không cần."

"Được rồi" Phác Xán Liệt đen mặt lắc đầu.

"Đúng rồi, có phải ngươi đã vào nhà bếp hay không?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đang ngồi trong ngực mình nhẹ giọng nói.

"Ân...? Làm sao ngươi biết?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt.

"Nghe quản gia nói ở trong phòng của ngươi tìm được một cái nồi lớn đựng thức ăn cho heo."

"Cái gì mà thức ăn cho heo! Đó là cơm rang trứng có được hay không a. Ngươi mới là đồ ăn thức ăn cho heo." Biện Bạch Hiền tức giận gõ vào lồng ngực Du Tử Vân.

"Được, được, không phải thức ăn cho heo. Nhưng mà tại sao ta không biết ngươi còn có thể làm cơm a." Đem Biện Bạch Hiền ôm chặt hơn, Phác Xán Liệt tò mò hỏi.

"Bộ chỉ có ngươi mới biết làm cơm hay sao a? Kì quái."

"Ha ha, vậy là ta phải cảm ơn ông trời đã cho ta tìm được một người vợ tốt rồi." Hắn nhân lúc Biện Bạch Hiền không chú ý liền hôn lên môi Biện Bạch Hiền.

"Ưm..." Bị Phác Xán Liệt làm cho khiếp sợ, Biện Bạch Hiền ngơ ngác mở to mắt nhìn Phác Xán Liệt nở nụ cười trêu chọc. Cậu định mở miệng mắng lại nhưng không nghĩ tới Phác Xán Liệt thừa lúc cậu mở miệng mà đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cậu. Cậu muốn đẩy Phác Xán Liệt ra nhưng lại không nghĩ tới người trước mặt lại đem mình ôm chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích bảo bối, bằng không ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu a." Vừa nghe Phác Xán liẹt câu nói này, Biện Bạch Hiền lập tức đình chỉ mọi cử động. Phác Xán Liệt tiếp tục hôn Biện Bạch Hiền cho đến khi cậu sắp nghẹt thở mới buông cậu ra. Nhìn Biện Bạch Hiền không còn sức lực nằm trong lòng mình, Phác Xán Liệt mỉm cười.

" Phác Xán Liệt ta, cả đời này chỉ yêu mình ngươi. Yêu ngươi cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek