Chương 30-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30

Biện Bạch Hiền ngồi trên ban công nhìn mặt trời lặn. Không nghĩ tới mình vốn ghét đồng tính luyến ái, mà bây giờ lại yêu một nam nhân. Với lại cậu cũng lo lắng không biết người nhà của mình bây giờ đang ở đâu, sống hay chết cũng không rõ.

"Đang suy nghĩ cái gì. Sao không mặc thêm quần áo, coi chừng cảm lạnh đó." Phác Xán Liệt từ phía sau đem Biện Bạch Hiền ôm vào trong ngực.

Từ khi nào mà mình ỷ lại vào cái lồng ngực này? Không phải mình vân luôn chán ghét hay sao? Nên làm sao đây.

"Bạch Hiền Bạch hiền." Nửa ngày không thấy Biện Bạch Hiền đáp lại, Phác Xán Liệt lo lắng xoay Biện Bạch Hiền lại đối mặt với mình. Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt xoay làm cho cậu phục hồi lại tinh thần. Nhìn Phác Xán Liệt đang lo lắng. Biện Bạch Hiền miễn cưỡng cười.

"Ta không sao, chỉ là có chút nhớ gia đình. Muốn gặp mẹ, ca ca và tỷ tỷ." Ánh mắt cậu nhìn xa vô tận. Phác Xán Liệt đang ôm Biện Bạch Hiền, hai tay bỗng dưng cứng ngắc. Hồi lâu Phác Xán Liệt mới nhẹ nhàng hôn Biện Bạch Hiền.

"Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ngươi. Ta chính là người nhà của ngươi, ngươi yên tâm, mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ của ngươi bọn họ rất tốt. Không có ai có thể làm hại họ." Biện Bạch Hiền chỉ gật đầu không nói nữa.

"Bảo bối, ngày hôm nay ta dẫn ngươi đi một nơi, đi thay đồ đi, ta xuống dưới chờ ngươi."
"Ân." Biện Bạch Hiền gật đầu. Phác Xán Liệt cười quay người rời đi.

"Bảo bối, tại sao trong lòng ngươi chỉ có bọn họ chứ không có ta? Ta để cho các ngươi gặp mặt nhau thì ngươi sẽ yêu ta sao? Như vậy có phải hay không quá rẻ tiền. Không có ai có thể làm hại bọn họ, thế nhưng ngươi có biết rằng là trừ ta ra?"

Phác Xán Liệt từ trên xe bước xuống, nhìn phong cảnh xung quanh chờ Biện Bạch Hiền xuống xe. Biện Bạch Hiền từ trên xe bước xuống. Nhìn Phác Xán Liệt đứng ở phía ngoài, cậu nghĩ nếu như không có hắn thì cuộc sống bây giờ của cậu sẽ như thế nào nhỉ.

Lúc trước mỗi ngày thức dậy đều sẽ đến trường học. Nhưng hiện tại tất cả đã thay đổi, không còn gia đình cười cười nói nói vui vẻ. Mấy người bằng hữu dường như không còn nữa. Sinh hoạt hằng ngày liền bị thay đổi. Bây giờ chỉ biết đối mặt với Phác Xán Liệt, người hầu, và vệ sĩ. Tuy rằng trong trường mới, cậu cũng có một số bằng hữu, nhưng cậu cũng không dám thân thiết. Bởi vì mới ngày đầu đi học Phác xán Liệt đã dặn cậu phải tránh xa họ một chút. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền phát hiện Phác Xán Liệt rất là chua ngoa a.

Tuy rằng Phác Xán Liệt không có ràng buộc sự tự do của cậu nhưng nhìn thấy những vệ sĩ đi theo phía sau mình, Biện Bạch Hiền liền rõ ràng đây không phải là sự tự do chân chính. Cậu bất đắc dĩ xuống xe, đi tới bên người Phác Xán Liệt ngồi xuống. Nơi này phong cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc, mỹ lệ thanh tĩnh. Ở cái này thành phố phồn hoa này mà còn có thể tìm được một chỗ như thế này quả là kì tích a.

"Như thế nào, đẹp không? Mỗi lần ta có chuyện buồn phiền ta sẽ đều đến đây, thế nhưng hôm nay ta không tới đây vì buồn phiền mà đến đây là vì muốn chia sẻ nó với hạnh phúc của ta." Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói chỉ biết ngồi lẳng lặng ở đó.

Hình như cũng chỉ có lúc này, Biện Bạch Hiền mới không để ý đến việc mình có hận người đàn ông trước mắt này hay không.

Chương 31

"Nếu như ta yêu ngươi, ngươi sẽ làm gì." Biện Bạch Hiền không nhìn mặt Phác Xán Liẹt nói, cậu chỉ muốn biết nội tâm của hắn.

"Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Che chở ngươi cả đời."

"Nhưng ngươi là lão đại xã hội đen a, ngươi làm sao mà chăm sóc ta cả đời được? Che chở ta cả đời?. Mạng của ngươi, ngươi còn không đảm bảo, làm sao mà che chở cho ta đây?." Biện Bạch Hiền nói như vậy làm cho Phác Xán Liệt á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, hắn ngay cả mình còn chưa dám đảm bảo, hắn lấy cái gì để đảm bảo an toàn cho người trước mắt.

"Có thể để cho gia đình ta trở về được không? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không đến gặp họ. Thế nhưng ta không hy vọng bọn họ rời khỏi ta. Ta nhớ bọn họ." Phác xán Liệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe. Hắn không biết Biện Bạch Hiền có yêu hắn hay không nhưng hắn yêu Biện Bạch Hiền, đó là ý niệm duy nhất trong đầu của hắn.

"Ta sẽ cân nhắc, bây giờ chúng ta hãy lẳng lặng hưởng thụ phong cảnh của nơi này đi." Phác Xán Liệt ngã người lên cỏ, nhắm mắt lại. Biện Bạch Hiền cũng nằm xuống cỏ, chỉ là không không có nhắm mắt lại mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cậu không biết từ khi nào mà mình bắt đầu để ý đến mọi hành động, lời nói của Phác Xán liệt. Thế nhưng trong tư tưởng cậu luôn nhắc nhở người này mình không thể yêu. Tuy là vẫn luôn nhắc nhở mình, nhưng cậu vẫn không thể làm cho mình không yêu hắn.

Cậu quay đầu nhìn Phác Xán Liệt đang nhắm mắt, chắc là đang ngủ. Lông mày mơ hồ mang theo vẻ ưu sầu. Thế nhưng vẫn không lấn át được vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn. Cậu vô thức đưa bàn tay lên trán Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày kiếm của hắn.

Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Phác Xán Liệt giật giật mới phát hiện động tác của mình, liền nhanh chóng rút tay lại. Kỳ thực Phác Xán Liệt cũng không có ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, nghĩ về một vài chuyện, tự dưng trên trán lại cảm thấy mát lạnh, một cái tay đặt trên trán mình.Lăn lộn bên ngoài đã lâu, dường như đã thành thói quen, Phác Xán Liệt suýt chút nữa đã ra tay, định vặn gãy cái tay kia. Nhưng hắn nghĩ tới Biện Bạch Hiền nên mới không có ra tay. Đem nắm đấm thả lỏng. Thế nhưng cái tay lạnh lẽo kia lại vuốt ve lông mày của hắn. Điều này làm cho Phác Xán Liệt vô cùng bất ngờ.

Hận không thể đem người trước mặt này hung hăng chà đạp

Hắn rất muốn ăn sạch cậu. Nhưng hắn sợ Biện Bạch Hiền sẽ hận mình như vậy công sức máy ngày nay sẽ uổng phí hết.

Bất đắc dĩ mở mắt ra. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền nhanh chóng rút tay về. Hắn khẽ cười đem Biện Bạch Hiền kéo vào trong ngực mình. Để Biện Bạch Hiền đầu gối lên bờ vai của hắn.

"Cả đời này cho dù có chết ta cũng sẽ không để bất kỳ ai làm hại đến ngươi, ngươi a, đời này ngươi chỉ có thể là của ta mà thôi." Nghe Phác Xán Liệt nói như vậy, Biện Bạch Hiền đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.

Là không nỡ buông tay sao? Là nhận được một cái cam kết sao? Cậu nên nói như thế nào với mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ đây? Nói rằng mình đã yêu một nam nhân. Bọn họ có thể chấp nhận sao? Đặc biệt là là ca ca của mình. Liệu ca ca có chấp nhận Phác Xán Liệt không a?

"Này ngươi có nghe ta nói hay không đấy." Phác Xán Liệt nãy giờ nói không ngừng, xoay đầu lại nhìn Biện Bạch Hiền, lại phát hiện người trước mặt hồn đã sớm ở trên mây. Phác Xán Liệt đen mặt lại nhìn Biện Bạch Hiền không có một chút phản ứng gì. Hắn chưa từng nói nhiều như vậy với ai cả. Không nghĩ lại nói nhiều đến mức làm cho cậu ngẩn người. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn duỗi tay bóp chặt mũi Biện Bạch Hiền. Trong trầm tư Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, choáng váng, cho đến khi cậu hoàn hồn lại thì nhìn thấy Phác Xán Liệt đang cười rất vui vẻ.

Chương 32

"Không phải lỗi của ta a, ai kiu ngươi trong lúc ta đang nói chuyện mà lại thất thần."

"Ta thất thần thì sao, mắc mớ gì tới ngươi a." Biện Bạch Hiền buồn bực từ trên người Phác Xán Liệt ngồi dậy, ngồi ngang trên người Phác Xán Liệt, cậu duỗi hai tay ra.

"Hãy xem vô địch thần công của ta đây." Nói xong, thật nhanh hướng Phác Xán Liệt cù lét hắn.

"Cho dù không có ai chấp nhận. Chỉ cần mình có thể chập nhận là được rồi. Bất quá vẫn phải bảo Phác Xán Liệt đem người nhà của mình về đây, sau đó sẽ cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng." Rừng núi yên tĩnh nhất thời tràn đầy tiếng cười cười nói nói vui vẻ.

Khi yêu sẽ suy nghĩ rất nhiều, cho nên Phác Xán Liệt mới quyết định để cho người nhà Biện Bạch Hiền từ nước ngoài trở về, nhưng sẽ không cho họ ở cùng một chỗ. Còn ca ca của Biện Bạch Hiền, hắn sẽ làm cho Bạch Hạo trở về cục cảnh sát. Dùng bản lãnh của Bạch Hạo nếu muốn bắt được hắn, đó là chuyện không thể nào.

Hắn yêu Biện Bạch Hiền cho nên không hy vọng cậu chịu bất kì đau khổ nào và hắn đã hứa với Biện Bạch Hiền là sẽ che chở cho cậu cả đời. Vì vậy hắn quyết định trong mấy ngày sắp tới phải đem những mối nguy hiểm xử lí tận gốc. Biện Bạch Hiền đột nhiên phát hiện sau khi từ trên núi trở về, Phác Xán Liệt trở nên rất bận, có khi mấy ngày mới trở về biệt thự một lần. Ngay cả khi cậu tìm hắn, hắn cũng chỉ hôn cậu mấy cái rồi đuổi khéo cậu đi.

Biện Bạch Hiền sinh khí nhưng chỉ hi vọng Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu tức giận, thế nhưng cậu phát hiện bây giờ Phác Xán Liệt căn bản không có để ý đến cậu. Bất đắc dĩ Biện Bạch Hiền chỉ có thể đem hờn dỗi nuốt lại trong bụng. Biện Bạch Hiền bắt đầu hoài nghi, có phải là trong bang xảy ra vấn đề gì rồi không nên mấy ngày nay hắn mới căng thẳng như vậy.

Hiện tại Phác Xán Liệt đã đem vệ sĩ đi theo Biện Bạch Hiền triệt để đi một nửa. Hiện ở bên người Biện Bạch Hiền chỉ có bốn vệ sĩ, hơn nữa nếu như không có sự đồng ý của cậu, bọn họ sẽ không xuất hiện. Còn có nếu Biện Bạch Hiền muốn đi chỗ nào họ cũng sẽ đi theo, nhưng nếu là cục cảnh sát họ sẽ không cho cậu đi đến đó.

"Bạch Hiền, đang suy nghĩ chuyện gì sao?" Mười hai giờ khuya, Phác Xán Liệt từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy Biện Bạch Hiền ngồi ở trên bàn sách ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu lấy khăn lau mái tóc ướt đẫm, đi tới bên người Biện Bạch Hiền cúi xuống hôn cậu. Bây giờ Biện Bạch Hiền không ở bài xích những nụ hôn của hắn. Phác Xán Liệt cười khổ, xem ra nếu muốn ăn cậu ấy chắc cũng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

"Này, chúng ta cùng trang trí lại căn phòng này đi." Biện Bạch Hiền thật sự rất ghét cái nhà gì đâu mà từ trên xuống dưới toàn là đen với trắng. Trang trí căn phòng này cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, chỉ là chưa nói với Phác Xán Liệt thôi.

"Đến cùng có được hay không a."

Phác Xán Liệt đầu "Được, ta sẽ gọi người đến trang trí."
"Không được, ta muốn tự mình thiết kế, mấy cái thiết kế của ngươi chắc toàn là màu tối tăm thôi a."

"Được, tất cả đều nghe theo ngươi." Phác Xán Liệt vuốt tóc Biện Bạch Hiền.

"Ngày mai dẫn ngươi đi gặp vài người."

"Ai?" Biện Bạch Hiền tò mò nhìn Phác Xán Liệt.

"Ha ha, ngày mai ngươi sẽ biết. Đi ngủ sớm một chút đi." Phác Xán Liệt đem khăn ném lên bàn, đi về phía giường ngủ. Ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền vẫn ngồi ở trên bàn.

"Còn chưa ngủ sao?" Từ sau khi Phác Xán Liệt từ Nhật Bản trở về liền muốn Biện Bạch Hiền đến phòng mình ở.

Đây đã là lần thứ năm Phác Xán Liệt lên lầu đánh thức Biện Bạch Hiền. Bất đắc dĩ đứng ở bên giường, Phác Xán Liệt cuối cùng cảm thấy được mình giống như một vú em. Hắn chưa từng hầu hạ người khác, bây giờ lại bị gia khỏa trước mắt hành hạ thành như vậy.

"Biện Bạch Hiền nếu như ngươi không đứng lên thì đừng có trách ta a." Phác Xán Liệt cười mở chăn ra, cúi đầu ở bên tai Biện Bạch Hiền nói nhỏ.

"Được rồi a, kéo lên kéo, phiền chết đi được." Bị phá giấc ngủ Biện Bạch Hiền buồn bực ngồi dậy nhìn Phác Xán Liệt.

"Được rồi, không nên tức giận, tối hôm qua ta có nói muốn dẫn ngươi đi gặp vài người, ngoan, nhanh lên một chút a." Phác Xán Liệt ôn nhu vuốt trán Biện Bạch Hiền.

"Đã biết, ngươi đi ra ngoài ta muốn mặc quần áo." Biện Bạch Hiền lấy tay đẩy đẩy Phác Xán Liệt.

"Ngươi nhanh lên một chút a. Còn xuống ăn điểm tâm nữa." Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi.

Chương 33

"Được rồi, không nên tức giận, hôm qua ta đã nói rồi, ngày hôm nay dẫn ngươi đi gặp một vài người, nhanh lên một chút." Phác Xán Liệt yêu thương vuốt tóc Biện Bạch Hiền.

"Xe đã chuẩn bị xong. Rửa mặt rồi xuống dùng cơm." Hắn nói xong rời đi. Biện Bạch Hiền phi thường buồn bực từ trên giường đứng dậy. Đi vào trong phòng tắm. Phác Xán Liệt kiên nhẫn ở dưới lầu chờ Biện Bạch Hiền sau đó lại phi thường kiên nhẫn chờ Biện Bạch Hiền ăn cơm. Khi Phác Xán Liệt sắp mất hết kiên nhẫn, Biện Bạch Hiền lúc này mới ăn xong, đánh ợ một cái. Đứng dậy đi tới phòng khách ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền vô ý thức thân cận hắn làm cho cơn tức giận của Phác Xán Liệt bình ổn trở lại.

"Hiện tại chúng ta được rồi chứ?." Phác Xán Liệt nhắc nhở Biện Bạch Hiền.

"Ân, đi thôi." Mơ hồ cảm thấy Phác Xán Liệt có chút tức giận. Biện Bạch Hiền cười đứng dậy, cậu cũng không dám đắc tội người trước mắt này. Xe nhanh chóng chạy ra đường lớn. Biện Bạch Hiền trong lòng nhưng có chút xôn xao, phong cảnh trước mặt ngày càng quen thuộc. Đã rất lâu cậu không có đi qua con đường này. Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, hi vọng nghe được câu trả lời của hắn. Nhưng Phác Xán Liệt chỉ là cười lắc đầu sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào trong đống văn kiện. Biện Bạch Hiền không có được câu trả lời như mong muốn, đành phải quay đầu ra ngoài cửa sổ. Xe ô tô thật nhanh lái vào khu nhà lúc trước của Biện Bạch Hiền. Xe ô tô dừng lại ở một nơi vô cùng quen thuộc. Tim Biện Bạch Hiền tựa hồ như ngưng đập. Nước mắt không khống chế nổi liền chảy xuống.

"Được rồi, không khóc, ngươi xuống xe trước đi." Phác Xán Liệt cười lau nước mắt trên mặt Biện Bạch Hiền. Nắm tay Biện Bạch Hiền đi xuống xe. Nhẹ nhàng đẩy cửa cổng đi vào.

"Không được ăn vụng, đây là ta chuẩn bị cho Nguyệt nhi, các ngươi mau ra ngoài xem có phải bọn họ đã đến rồi không." Âm thanh trong nhà truyền ra làm cho bước chân của Biện Bạch Hiền dừng lại. Quay đầu nhìn Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt cười gật đầu, cúi đầu hôn nhẹ Biện Bạch Hiền.


"Vào đi. Bọn họ đang chờ ngươi." Biện Bạch Hiền nãy giờ vẫn luôn ngây người, lúc này mới bước vào nhà.

"Ai nha, được rồi, ta đi xem là được chứ gì." Trong nhà truyền ra âm thanh như giết lợn. Sau đó cửa nhà bị mở ra. Biện Bạch Hiền dừng bước nhìn người mở cửa. Mà người ra mở cửa cũng nhìn Biện Bạch Hiền.

"Ca ca." Biện Bạch Hiền kích động chạy lại ôm thật chặc người trước mắt, chỉ sợ người này đột nhiên biến mất.
"Được, được, không khóc, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau rồi sao." Bạch Hạo đau lòng an ủi, sau đó lau đi nước mắt của Biện Bạch Hiền.

"Vào đây, mẹ và chị ngươi đang chờ ngươi a." Nhẹ nhàng vỗ vai Biện Bạch Hiền, ra hiệu cho Biện Bạch Hiền đi vào trước. Biện Bạch Hiền gật đầu đi vào nhà. Bạch Hạo không có đi vào nhà mà ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt đang đứng trong sân.

"Nhà ta không có hoan nghênh ngươi, Phác tiên sinh." Đôi mắt mang theo hận thù nhìn Phác Xán Liệt. Thế nhưng Phác Xán Liệt tựa hồ không có chú ý tới ánh mắt của Bạch Hạo. Cười cười đi tới bên người Bạch Hạo.

"Bạch Hạo, cảnh sát đại nhân. Ta chỉ là cùng Bạch Hiền tới dùng cơm."

"Ngươi đây là bắt cóc." Bạch Hạo tức giận sinh khí nói.

" Bắt cóc thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta??" Phác Xán Liệt giễu cợt cười. Sau đó không thèm liếc Bạch Hạo một cái, liền bước vào nhà.

"Đáng chết, ta không tin ta không bắt được ngươi." Bạch Hạo nắm chặt nắm đấm, sau đó quay người đi vào nhà. Biện Bạch Hiền cùng người nhà đoàn tụ cũng không quên nhìn qua Phác Xán Liệt. Cậu thực sự không dám tin vào mắt mình, Phác Xán Liệt bị người nhà cậu bài xích, nhưng hắn cũng không quan tâm đến những ánh mắt chán ghét đó mà chỉ lo vùi đầu ăn cơm, lâu lâu còn bình luận một vài câu. Lẽ nào hắn sẽ không sợ bị hạ độc hay sao? Cậu bất đắc dĩ lắc đầu. Biện Bạch Hiền cùng người nhà gặp nhau nên ngày càng vui vẻ. Lập tức khôi phục lại sức sống trước kia. Cậu cùng người nhà đùa giỡn, hoàn toàn đem người ở bên cạnh quên mất. Phác Xán Liệt đành phải đem bao nhiêu oán hận biến thành sức ăn, ăn thật nhiều thật nhiều. Cậu muốn ở lại nhà thế nhưng Phác Xán Liệt không đồng ý cho nên cơm nước xong, mãi cho đến nửa đêm, hai người mới lên xe về nhà.

"Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?" Từ khi Biện Bạch Hiền ra khỏi cửa thì không nói câu nào. Phác Xán Liệt có chút lo lắng hỏi.

"Ta không sao." Biện Bạch Hiền lắc đầu cũng không tiếp tục nói nữa. Sau đó dựa vào trong lồng ngực Phác Xán Liệt. Cậu cho là mẹ của cậu có thể đồng ý để cho mình yêu một nam nhân thế nhưng mẹ lại nhất quyết phản đối.

Chương 34

"Mặc kệ người khác có nói cái gì thì ta vẫn chỉ yêu ngươi. Cho dù bất kì ai ngăn cản, trong lòng ta vẫn chỉ có mình ngươi." Phác Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền ôm ngày càng chặt hơn.

"Nếu như người nhà ta không đồng ý thì ta nên làm gì đây." Biện Bạch Hiền im lặng gật đầu, lại bắt đầu lâm vào suy nghĩ của mình.

"Chủ nhân, Dịch Tư tiên sinh mang theo một người, ở trong đại sảnh chờ ngươi." Lúc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vừa xuống xe, quản gia vội vã đi tới bên người Phác Xán Liệt.

"Hắn tới đây làm gì?"

"Cái này thuộc hạ không rõ?"

"Được rồi, ngươi đi trước đi. Ta lập tức tới ngay." Phác Xán Liệt gật đầu ý nói đã biết. Nhìn Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt kéo cậu lại, nắm tay cậu đi vào trong nhà.

"Dịch Tư tiên sinh, đã lâu không gặp." Phác Xán Liệt đi tới trước mặt Dịch Tư.

"Phải a, đã lâu không gặp." Nhìn thấy hai người nắm tay."Vị này là?" Lúc hai người mới tiến vào Dịch Tư đã chú ý đến Biện Bạch Hiền đi bên cạnh Phác Xán Liệt.

"Cậu ấy là..." Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn người ở bên cạnh. "Vợ của ta."

"Cái gì?" Phác Xán Liệt vừa nói xong câu đó, nhất thời trong đại sảnh xuất hiện ba tiếng vang cao vút.

"Ta nói, đây là người yêu của ta. Sao hả, có ý kiến gì?" Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Dịch Tư.

"A, không có không có." Dịch Tư lúng túng lắc đầu."Vậy người bên cạnh ngươi là?." Phác Xán Liệt nhìn bên người Dịch Tư có một nam nhân. Đúng là cực phẩm nha! Nhưng mà Phác Xán Liệt vẫn là có ý định từ chối.

"Hắn tên là Dạ Tuyết, vốn là muốn giới thiệu cho ngươi, nhưng lại không nghĩ tới ngươi đã có rồi."

"Ngươi đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?" Phác Xán Liệt hơi thay đổi sắc mặt.

"Không phải, ta đến đây để mong ngài có thể bỏ qua chuyện kia, khoan dung cho chúng ta."

"Quản gia, tiễn khách." Chuyện kia Phác Xán Liệt tuyệt đối không thể nhượng bộ. Hắn không thay đổi sắc mặt kéo Biện Bạch Hiền đi lên lầu. Dịch Tư kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt rời đi.

"Có chuyện gì vậy a, tại sao ngươi lại cự tuyệt hắn." Đi vào thư phòng, Biện Bạch Hiền hỏi Phác Xán Liệt.


"Không có chuyện gì đâu." Phác Xán Liệt đột nhiên đóng cửa phòng lại. Từ phía sau ôm lấy Biện Bạch Hiền.

"Bạch Hiền chúng ta bên nhau cả đời được không. Ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời" Biện Bạch Hiền không trả lời. Chỉ lẳng lặng nghe.

"Hiện tại ta đang đem các thế lực của mình rút khỏi xã hội đen."

"Ngươi ——" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt

"Không cần phải nói gì cả, ta đã nói rồi, ta yêu ngươi, nên ta sẽ làm tất cả vì ngươi." Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek