Chap 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Biện Bạch Hiền và Độ Khánh Tú đều quen Phác Xán Liệt, bọn họ là bạn học cùng lớp đại học.

Nhưng tính cách hai người có nhiều nét bất đồng, Một người luôn niềm nở nhiệt tình, một kẻ lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng.

Bọn họ kết thân được năm năm, Phác Xán Liệt thích Khánh Tú năm năm.

Bạch Hiền cũng thích Phác Xán Liệt năm năm.

Mỗi lần nghĩ đến, Biện Bạch Hiền lại cảm thấy trái tim như tan nát, khó chịu vô cùng, rõ ràng cùng quen biết một thời điểm, vì cái gì Phác Xán Liệt lại thích cậu ta.

Khánh Tú là người tớ thích nhất, Biện Bạch Hiền là hảo bằng hữu của tớ.

Bạch Hiền cả đời cũng sẽ không quên câu nói kia Phác Xán Liệt nói với mình.

Chính là hảo bằng hữu.

Biện Bạch Hiền biết người Phác Xán Liệt thích chỉ có Khánh Tú, khi đó chỉ có cậu biết.

Chính là Biện Bạch Hiền thích Phác Xán Liệt, nhưng không một ai biết.

Còn nhớ rõ tối hôm đó, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền đến vườn hoa của công viên, nói cho cậu biết mình thích Khánh Tú.

Khi đó đại não Biện Bạch Hiền tức khắc trống rỗng, cậu không biết mình nên cười hay nên khóc, cuối cùng, cậu vẫn bị lý trí kéo lại, cười cười đối với Phác Xán Liệt nói "a" ngạc nhiên.

Phác Xán Liệt chắc không biết được khi đó Biện Bạch Hiền khổ sở như thế nào, cố gắng mà cười, Bạch Hiền cứ như vậy gật gật đầu, chốc chốc lại " a" một tiếng giống như kẻ ngốc.

Điên rồi đi!

Từ đó về sau, Bạch Hiền chính là quân sư giúp Phác Xán Liệt theo đuổi Khánh Tú.

Ngươi gặp qua hạng người như vậy, ngốc đến như vậy, vẫn đem lòng thích hắn.

Ta khinh ngươi! Biện Bạch Hiền.

Nhiều lúc cậu đã tự nói với mình như vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn là cậu càng ngày càng yêu thích Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền đầu đất.

Phác Xán Liệt thường xuyên đến tìm Bạch Hiền, sau đó cả buổi hỏi về Khánh Tú, chính là dùng biểu cảm ngượng ngùng. Biện Bạch Hiền thì không cách nào cự tuyệt hắn.

Cậu vẫn cảm thấy, thứ tình cảm kia, chôn sâu đáy lòng vẫn tốt hơn.

Cho dù Phác Xán Liệt trước mặt oán trách Độ Khánh Tú vô số lần vì không hiểu tâm ý hắn, nhưng Biện Bạch Hiền thì chưa lần nào oán hận Phác Xán Liệt.

Rốt cuộc Phác Xán Liệt quá mức trì độn, vẫn là Biện Bạch Hiền che giấu tâm tư yêu hắn.

Có lẽ hai người cũng có điểm giống nhau.

Sau khi tốt nghiệp, Phác Xán Liệt cũng có một thời gian không liên hệ với Biện Bạch Hiền, chính là do Khánh Tú, Phác Xán Liệt thời gian đều không có để ý đến người khác nữa.

Hắn ở bên Khánh Tú, quan tâm cậu ấy, Biện Bạch Hiền sao lại không biết?

Không cam lòng sao?

Vô nghĩa, có ai để ý cậu có cam tâm hay không đâu.

Bọn họ người rời đi tốt nhất là Biện Bạch Hiền.

hiện giờ, Bạch Hiền là Đại minh tinh, debut cũng đã 1 năm rồi.

Mà Khánh Tú cùng Phác Xán Liệt giống nhau, đều là stylist, chỉ là bọn hắn không cùng công ty.

Phác Xán Liệt là một gã si tình, hắn sao có thể dễ dàng buông tha vứt bỏ thứ tình cảm đó.

Huống hồ hắn thích đến như vậy.

Bạch Hiền tạm thời yên tâm.

Ít nhất trong lòng hắn, cậu vẫn có một vị trí.

Bằng hữu.

Chính là tâm ý Biện Bạch Hiền, có ai minh bạch?

4.

"Này, cậu đang ở đâu?"

Biện Bạch Hiền quay xong quảng cáo, ngay cả tẩy trang cũng chưa làm liền nhấc máy nghe điện thoại của Phác Xán Liệt.

"Tớ đang ở nhà"- Đầu dây bên kia có tiếng ho khan nặng nề "Cậu xong việc rồi à?"

"ừ"

Gật đầu cảm ơn nhân viên, sau đó Bạch Hiền xiết chặt điện thoại bên tai, cầm chiếc áo, khoác vào.

"Sinh bệnh?"

"Cảm nhẹ thôi, không trở ngại"

"Uống thuốc chưa"

"Chưa.."

Bạch Hiền thở dài.

Thật sự không biết tự chiếu cố bản thân mà.

"Ôi chao... hắt... tớ không sao đâu.. hắt xì"

Bạch Hiền đưa tay tắt máy, khởi động xe, hướng đến nhà Phác Xán Liệt, nếu cậu nhớ không nhầm thì bên đường trên đó có một quán thuốc nhỏ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên mua thuốc cho hắn, trước kia, mỗi lần Phác Xán Liệt bị bệnh đều do Biện Bạch Hiền chiếu cố hắn, chính là hai năm trước từ khi bọn họ ra trường, thời gian gặp mặt nhau cũng không còn nhiều.

Sau đó,

May mắn Phác Xán Liệt vẫn chính là Phác Xán Liệt, hắn không che dấu Bạch Hiền bất cứ chuyện gì.

"Xin hỏi muốn mua gì?"

Trước quầy bán hàng, một cô gái mỉm cười nhìn về phía Biện Bạch Hiền.

"Thuốc cảm"

Bạch Hiền kéo thấp vành mũ, tận lực đem mặt chính mình che đi.

"Xin chờ một chút."

Biện Bạch Hiền đưa tay vào bóp tiền, cầm tiền chờ.

"A.. Người kia.. hình như là Baek nha"

Đứng không xa, các nữ sinh đã bắt đầu chú ý y, khe khẽ nói nhỏ, thấp thỏm nhìn lên.

"Đúng vậy, đúng vậy... thực sự giống nha."

Biện Bạch Hiền làm bộ ho một cái, trong lòng không ngừng thúc giục vị cô nương kia nhanh nhanh một chút.

"Cậu này, thật ngại quá, tìm được rồi"

"Cảm ơn"

Biện Bạch Hiền từ trong túi lấy tiền đưa cho cô gái.

"A! Baek"

Đột nhiên đang lúc cô gái thanh toán, có một nữ sinh túm lấy tay cậu run rẩy.

A, bị phát hiện.

Người chung quanh nghe được đều đi đến tụ tập, bàn luận sôi nổi hơn.

"Baek ca ca, em thích anh lắm.. "

"Oppa, A..."

Biện Bạch Hiền xấu hổ, đỡ trán mình, kéo vành mũ thấp hơn, hướng họ cười cười, cầm thuốc vội vã đi ra ngoài hiệu thuốc.

.

đi vào cửa nhà Phác Xán Liệt, lại phát hiện có người ngay lập tức mở cửa, hơn nữa, đứng bên cạnh mà cười ngốc.

"Cậu đứng đó làm gì?"

"Tới đón cậu"

Phác Xán Liệt cười ha hả nói:

"Vừa rồi thấy xe cậu, cho nên vội đi ra nghênh đón"

"Hừ"

Biện Bạch Hiền bước vào nhà, Phác Xán Liệt cười cười đi theo.

Hôm trước uống rượu, khó chịu khóc lóc, công bố "Thất tình"

Hắn bây giờ thực sự không có chuyện gì sao?

Đương nhiên lại giả vờ rồi.

..

"Uống"

Biện Bạch Hiền đem thuốc đặt trên bàn, sau đó ngồi phịch xuống ghế salon.

"A, cậu giúp tớ mua thuốc?" Phác Xán Liệt đi đến cầm thuốc đưa lên"Chính là cảm nhẹ thôi..."
"Dong dài,.. mau uống.."

Coi như đây là nhà mình, Biện Bạch Hiền tùy ý mở TV, cầm điều khiển đổi kênh.

"Cảm ơn" Phác Xán Liệt đưa tay sờ sờ đầu y"Đại Minh Tinh, mua thuốc cho tớ"

"Nói nhiều, điên quá.

Biện Bạch Hiền lui người tránh tay hắn.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi vào bếp rót nước.

"Này"

"Làm sao vậy?"

"Cậu có sao không?"

Biện Bạch Hiền nhìn thẳng đến TV, không có nhìn hắn.

"Không có gì, nói là cảm nhẹ mà.."
"tớ nói.."

Bạch Hiền quay đầu hướng thẳng ánh mắt hắn, lấy tay điểm điểm đến ngực.

"nơi này"

Phác Xán Liệt ngẩn người, nụ cười chậm rãi sụp xuống, sau đó đặt chén thuốc trên bàn, hạ thấp mi buồn bã.

"...Bạch Hiền a"

Rốt cuộc đừng nói không có việc gì. Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền biết, bộ dạng thoải mái vừa rồi, đều là Phác Xán Liệt giả vờ thôi.

Chậm rãi đi đến trước mặt hắn, giang tay ôm đầu hắn, Phác Xán Liệt vùi đầu trên bả vai gầy của Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền cảm thấy có chút gì đó nóng hổi lăn trên cổ y.

Việc gì phải vất vả hóa trang như vậy, tất cả tớ đều nhìn thấy.

Nhưng Phác Xán Liệt tớ lo một ngày, vai tớ không thể trụ được, vì tớ cũng có thể suy sụp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro