Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy được Phác Xán Liệt đang cố gắng để về trạng thái bình thường, có chút nghẹn lời.

“Cậu tính ở nhà tớ thời gian dài sao?”

“Đúng vậy”

Phác Xán Liệt gian nan mà đem túi sách kéo khóa lên, dùng biểu cảm đáng thương nhìn Bạch Hiền.

“Cậu không chào đón tớ…”

“tớ không nói vậy.”

Biện Bá Hiền cúi đầu.

Đã nói rồi, chỉ cần là Phác Xán Liệt đưa ra thỉnh cầu gì, cậu sao có thể khước từ.

“Những đồ phải mang đây sao?”

“Ừ.”

Biện Bạch Hiền nhìn quanh bốn phía một chút, ánh mắt dừng lại tại cái rương nhỏ ở góc đó.

“Đây là cái gì”

Cậu đi đến, ngồi xổm xuống mở rương ra, nhưng giây tiếp theo cậu liền hối hận, bởi vì đập vào mắt chính là những ảnh chụp Khánh Tú.

Bạch Hiền cảm thấy chúng thật chói mắt, mắt đột nhiên mờ đi.

“A, đó là…”

Phác Xán Liệt vội vàng chạy tới, đóng mạnh rương lại, bởi vì hơi hấp tấp, không cẩn thân đẩy Biện Bạch Hiền đang sửng sốt ngã xuống sàn.

“Đau..”

Bạch Hiền chống tay trên sàn nhà, nhíu hai hàng lông mày.

“Tớ.. tớ xin lỗi”

Phác Xán Liệt chạy nhanh lại vội đỡ cậu, có điểm hối hận với hành động vừa rồi.

“tớ không cẩn thận… cậu có sao không”

Bạch Hiền đẩy tay hắn ra, chính mình tự đứng lên, trên mặt bất luận đều không tỏ ra biểu cảm gì.

“Không sao” cậu xoay người ra khỏi phòng.

“Nhanh thu dọn đi, sau đó ra ngoài”

Phác Xán Liệt còn muốn kéo cậu, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ừ, sau đó tiếp tục cúi đầu thu thập đồ đạc của mình.

Bạch Hiền ngồi trên ghế salon, đợi một hồi, rốt cục Xán Liệt xách bao lớn bao nhỏ cũng bước ra.

“Tớ giúp cậu”

Bạch Hiền đem một nửa đồ của Phác Xán Liệt muốn tiếp nhận.

“Thôi, không cần nhiều như vậy, chính tớ cũng có thể bê được”

“Dong dài”

Bạch Hiền mở cửa làm dáng đang rất bận cần khẩn trương.

“Nha, chờ tớ một chút.”

Phác Xán Liệt rất nhanh đeo giày, nhấc hành lý lên, bước nhanh đuổi kịp Biện Bạch Hiền.

Bởi vì tất cả đồ vật đều mang cũng không cần đi mua cái mới, hai người đơn giản mua một chút thức ăn nhanh, sau đó vội láu xe về nhà Bạch Hiền.

“Cậu ngủ ở đây”

Biện Bạch Hiền mở cửa phòng, giúp Phác Xán Liệt đem đồ vào trong.

Tối hôm qua cậu dọn dẹp phòng này thật cẩn thận rồi.

“Có cần tớ giúp cậu dọn dẹp đồ vào không”

“Không cần đâu”

Phác Xán Liệt hướng Biện Bạch Hiền cười nói

“Hôm nay cảm ơn Đại Minh Tinh đã giúp tớ mang chúng đến rồi”

“Không cần cảm ơn, nhưng mà tớ muốn thưởng”

“Như thế… a.. ha” Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút:” Tối nay xuống bếp mời cậu ăn cơm, thế nào”

“Cơm sao?”

Bạch Hiền có chút buồn cười nhìn hắn.

“Này, Tớ nấu ăn thật sự cũng không tốt lắm nha”

“không tốt.”

“a, tớ có nói vậy thôi, mà đã nhìn tớ như kiểu ghét bỏ, ruồng rẫy gã này rồi vậy… Này, chớ đi a”

Bạch Hiền ngáp một cái, làm như không nghe.

“Cậu vẫn là thu dọn đồ đạc đi”

 
____________________________________

Mk thấy fic này hay nên up về cho m.n đọc, mong m.n cho ý kiến😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro