chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 17:

Hai từ đó - Baekhyun - chính là hai từ cuối KyungSoo thoát ra trước khi vụt chạy thật nhanh.

_KyungSoo ... KyungSoo ...

JongIn hoảng hốt, cả Baekhyun cũng vậy, chẳng phải KyungSoo quá trưa mới về sao? Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây giờ này, ông trời cũng thật biết sắp đặt, có lẽ KyungSoo đã hiểu lầm câu chuyện vừa rồi. JongIn đuổi theo, một tay cầm giỏ xách, tay còn lại vẫn nắm chặt chặt lấy bàn tay của Baekhyun. Không biết vì sao nữa, KyungSoo hiểu lầm là điều cậu hoàn toàn không muốn, nhưng việc đưa Baekhyun thoát khỏi không gian này vẫn là một trách nhiệm. Cứ thế, không hiểu vì sao hai bàn tay ấy vẫn nắm chặt lấy nhau, đuổi theo một bóng dáng nhỏ đã mất dấu, mặc dù cậu ấy đang nấp mình trong một góc khuất, nước mắt cứ thế mà tuông trào, hình ảnh này, làm cậu tổn thương nhiều quá.

Cũng chính hai từ đó - Baekhyun - đã làm khuấy động cả một tâm hồn đang đổ nát. Cái tên thân thuộc theo âm vang của gió đánh mạnh vào tâm trí của Chanyeol. Tại sao lại như vậy, tại sao cậu lại phủ nhận cái tên của mình? Nam nhân đó là ai? Hai người tại sao lại đang yêu nhau? Cậu đã quên, hay giả vờ quên? Là cố tình hay là vô ý? Tâm tư của Park Chanyeol giờ đây rối mù như dây nhợ, người anh tìm kiếm, sau bao ngày, dù cho có cử người giỏi nhất cũng không tìm được chút manh mối. Hy vọng dường như chỉ còn là đống tàn tro đột nhiên lại bùng cháy mạnh mẽ. Byun Baekhyun, anh không cho phép, không cho phép em yêu ai ngoài anh.

Ra tới cổng bệnh viện, ngó tới ngó lui, hình bóng nhỏ quen thuộc vẫn chẳng thấy. Chợt nhận ra hai bàn tay vẫn còn nắm chặt nhau, hai người nhanh chóng buông ra nhưng họ không suy nghĩ nhiều, lập tức mỗi người người hướng, mong sao mau chóng tìm được KyungSoo.

___

KyungSoo mệt mỏi lê bước chân về nhà, đôi mắt to tròn nay đã sưng húp, bước chân nặng nhọc không rõ trọng tâm, cậu mệt mỏi đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ quen thuộc. Không muốn, thực sự không muốn, có lẽ khi bước chân vào, nhìn thấy người ta hạnh phúc, cậu sẽ sinh lòng đố kỵ xấu xa. Không muốn, thực sự không muốn, cậu không muốn bản thân mình trở nên như vậy, phải vui vẻ mà chúc phúc, vì JongIn hạnh phúc, thì tức là cậu cũng hạnh phúc, mà Baekhyun lại là người tốt, có lẽ, không có lý do gì để cậu chia cách họ Mặc dù, có một lý do nhỏ cậu luôn giấu kín trong tim, JongIn, thực sự KyungSoo yêu JongIn rất nhiều.

"Két" - tiếng mở cửa hôm nay đầy khác lạ, âm thanh khô khốc đến não nề.

_KyungSoo ... - Cả JongIn cùng Baekhyun lên tiếng.

_Ừ. - KyungSoo ừ một cái, mặt vẫn không ngẩn lên.

_Anh/Cậu ... - Lại là cùng nhau lên tiếng.

_Tôi ... tôi không có gì đâu, hai người đừng lo, do hồi sáng tôi chỉ tiện đường tạt ngang, không phải là cố tình đến phá đám hai người đâu. Tôi ... tôi lên lầu trước đây. - KyungSoo thực đau lòng, đến nói mà cũng đồng thanh như vậy, hẳn là họ rất yêu nhau.

_KyungSoo. - JongIn nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ.

_KyungSoo à, cậu hiểu lầm rồi. Tớ thật sự hôm nay gặp phải một phiền phức, là JongIn đã đóng kịch giúp tớ, xin cậu đừng hiểu lầm. - Baekhyun cúi mặt xuống bàn, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, xen lẫn chút xúc động.

_Đóng kịch? - KyungSoo cố mở tròn đôi mắt đã sưng.

_Phải, chỉ là đóng kịch, có dịp tớ sẽ nói rõ với cậu, thật sự mong cậu đừng hiểu lầm.

_...

_Được rồi, Baekhyun hyung đã giải thích xong, bây giờ tới em, chúng ta lên lầu.

JongIn xoay người KyungSoo ngang một chút, trực tiếp dùng tay mình bế bỏng cậu lên, một phát di chuyển thẳng lên lầu. Baekhyun chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng họ, lòng thầm cầu mong họ được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro